Chương 4

Đến khi Billkin cũng sạch sẽ và thơm tho bước ra khỏi nhà tắm thì PP đã ngủ vù vù trên sàn. TV vẫn đang lặng lẽ chiếu bộ phim hoạt hình Thám tử lừng danh Conan. Anh nhìn cậu nhóc cuộn tròn trên tấm đệm như một con mèo con mà bất giác nở nụ cười. Khác với đám trẻ con nghèo khổ ở trại trẻ mồ côi, đứa nào cũng đen đúa dù được các sơ chăm sóc hết mình, cậu bé này trắng mềm đến độ có thể búng ra sữa được, hàng mi dài đen nhánh chẳng kém ai kia, mỗi lần chớp mắt liền có thể cọ vào lòng anh đến hốt hoảng. Đặc biệt là hai cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt nữa chứ, y chang ai kia.

Ai kia hồi nhỏ chắc cũng xinh xắn dễ thương như thế này nhỉ?

Và cũng sẽ mặc nguyên một bộ đồ hàng hiệu có giá trị cao hơn cả một tháng lương của anh, đeo một chiếc túi đắt đỏ, không nhiễm chút khói bụi nhân gian nào; từ một vị trí khó có thể chạm tới, kiêu ngạo nâng mắt nhìn nhân sinh...

Tựa như hôm nay gặp lại.

Ai kia vẫn như vậy, lấp lánh nổi bật giữa đám bạn bảnh bao chải chuốt, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng xa cách, hững hờ từ chối tất cả những ai có ý định lại gần làm quen hoặc thăm hỏi.

Khiến cho anh cũng không dám mở lời.

Từ hai tuần trước ngày họp lớp, biết được PP Krit sẽ tham gia, anh đã đặc biệt nhờ đồng nghiệp chọn quần áo, cẩn thận đi cắt tóc. Phải nói là, bình thường bác sĩ Billkin bận trăm công ngàn việc, nên đối với quần áo chỉ coi là phù du, khoác áo blouse vào thì nhà ngói cũng như nhà tranh, cả tuần mặc một kiểu áo chỉ khác màu là chuyện thường.

Ấy thế mà đến đúng ngày họp lớp, bác sĩ trực có việc gấp nên anh phải trực hộ, trực xong thì cũng quá giờ hẹn, ba chân bốn cẳng chạy đến nơi, tóc tai bù xù không nói, đến cả quần áo cũng không kịp đổi, khoác nguyên áo blouse vào họp lớp, xấu hổ không để đâu cho hết.

Nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, góc nào cũng không so được với hoàng tử bé PP Krit lấp lánh kia, cuối cùng chùn bước không dám tiến lên hỏi người ta.

Billkin chỉ muốn hỏi người ta một câu: "Bệ hạ có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm nào?"

Ấy, không phải! Là câu: "Cậu có còn nhớ tôi không?"

Năm Billkin tám tuổi, vụ tai nạn thảm khốc đã cướp mất ba và mẹ anh, nhanh như một tia chớp, và kéo theo sau đó là những cơn mưa bão bất tận. Billkin và em gái nương tựa nhau trong một trại trẻ mồ côi ở Phuket. Trại trẻ nói tốt cũng không phải, nói tệ cũng không hẳn, là một nơi đủ cho bọn trẻ che chắn gió mưa, cung cấp sinh hoạt tối thiểu cùng hỗ trợ học tập. Quần áo đẹp hay đồ chơi chỉ thi thoảng lắm mới được các nhà hảo tâm quyên góp, vốn chẳng thấm vào đâu nên việc tranh giành là không thể tránh khỏi.

Không lâu sau khi hai anh em vào trại trẻ mồ côi, có một ngôi sao nhí tên là PP Krit đến thăm trại trẻ mồ côi của họ, mang theo rất nhiều quần áo và đồ chơi đẹp. Ngôi sao nhí vốn nổi tiếng đến nỗi cả trại trẻ mồ côi ai cũng biết cậu ấy, đứa trẻ nào cũng mong đến giờ xem TV lúc 8 giờ tối để được xem cậu ấy trên chương trình "Vườn cổ tích", nơi cậu ấy là một chàng "hoàng tử bé" dẫn chương trình cùng một "công chúa nhỏ". Billkin cũng đặc biệt thích xem chương trình đó, xem từ lúc anh vẫn còn có một mái nhà, anh ngồi giữa ba và mẹ, em gái ngồi trong lòng mẹ, cả nhà sum vầy dưới ánh đèn vàng ấm áp; cho đến khi tai nạn xe hơi xảy ra, anh và em gái còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đẩy vào đây, chương trình "Vườn cổ tích" là sợi dây duy nhất kết nối anh với thế giới bên ngoài, với ký ức đẹp đẽ ngày xưa.

Bởi vậy, hôm đó, khi cả trại trẻ mồ côi xúm xít ở sân trước để gặp gỡ "hoàng tử bé", Billkin cũng rất muốn xem. Nhưng Billkin còn phải đánh nhau ở sân sau để giành lại đồ chơi cho em gái. Anh với ba đứa trẻ khác. Hai bên nước mắt nước mũi tèm lem, con gấu bông bị giành giật cũng lấm bẩn cả rồi, nhưng Billkin nhất quyết không chịu thôi. Phải cho tất cả đám trẻ con của cái trại trẻ mồ côi này thấy hai anh em không phải kiểu người dễ bị bắt nạt.

Cho đến khi Billkin gần như không chịu nổi nữa, thì một tiếng hét thất thanh vang lên: "Này, mấy cậu làm gì vậy?"

Thấy có người tới, ba đứa trẻ vứt lại con gấu bông và bỏ chạy. Billkin chạy không nổi, bầm tím cả người, đầu óc choáng váng, ngã quỵ ở một góc sân sau mà thở dốc. Hình như có rất nhiều người tới, nhưng anh chẳng còn sức mà đứng dậy. Một đôi giày trắng bé xíu xuất hiện trong tầm mắt anh, chủ nhân đôi giày ngồi thụp xuống, lay lay: "Này cậu ơi, cậu có sao không?" rồi lại líu lo: "Mẹ ơi, mẹ coi cậu ấy có sao không? Con thấy cậu ấy không động đậy nữa á?", "Mẹ gọi ba bế cậu ấy vào trong phòng đi, nằm đây hoài ốm mất."

Rồi Billkin thấy mình được nâng lên bởi một vòng tay dày và rộng. Billkin nằm co quắp, nghĩ về cuộc sống êm ấm trước kia khi có ba và mẹ, tủi thân khóc nấc, mặc cho tiếng nói líu lo đuổi theo anh không ngừng. "Cậu ơi cậu khóc à?", "Cậu ơi cậu có đau lắm không?", "Ba ơi ba đi nhanh lên chút!"

Nhưng đến khi anh tỉnh dậy trong trạm xá của trại trẻ, thì hoàng tử bé cùng giọng nói líu lo đã biến mất. Billkin rốt cuộc không gặp được hoàng tử bé, chỉ thấy bên giường là hai con gấu Elmo và Cookie xanh đỏ, cùng hai hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lại còn sai chính tả: "Tro cậu!"

...

Nhớ lại chuyện cũ, Billkin bất giác mỉm cười. Hai chú gấu Elmo và Cookie đó vẫn theo anh đến tận bây giờ. Chúng già lắm rồi, lông cũng trụi đi không ít, nhưng vẫn chiếm cứ một góc giường của Billkin.

Billkin cúi xuống, dự định bế cậu nhóc đang say ngủ lên. Nhưng vì lạ nhà nên PP ngủ rất nông, Billkin vừa chạm vào, cậu đã tỉnh dậy. PP ngái ngủ dụi dụi mắt, mềm nhũn nói: "Chưa ngủ ạ anh?~"

"Bây giờ anh đưa em đi ngủ nhé." Billkin nói.

"Em sẽ ngủ ở đâu ạ?" PP nhìn quanh. Lúc Billkin đi tắm, cậu đã thám thính căn nhà này từ trong ra ngoài. Căn nhà này bé xíu xiu, chỉ có hai phòng ngủ, nếu tính cả vợ và con của Billkin thì vừa khéo, còn thêm PP thì chưa biết nhét vào đâu.

Ngủ với Billkin thì ngủ, chứ ngủ với con của cậu ta, PP thà nằm phòng khách còn hơn!

Biết thế khi nãy về nhà quách cho rồi. Giường King Size nệm nhập khẩu điều hòa êm hơn cả giấc mơ... Đúng là dại trai quá nên giờ khổ ngang vậy đó!

Billkin đương nhiên không biết PP đang xoắn xuýt nhớ thương cái giường yêu quý ở nhà, anh ngồi xuống cạnh cậu, giảng giải: "Nhà anh có hai phòng ngủ, một của anh và một của em gái. Lâu nay em gái anh không về nên anh chất hơi nhiều đồ đạc trong đó, chưa kịp dọn. Đêm nay em bé chịu khó ngủ cùng anh, ngày mai anh sẽ dọn phòng cho bé được không?"

"Em gái?" Cả một đoạn dài như vậy, PP Krit chỉ đọng lại duy nhất một từ. "Vậy vợ con anh thì sao?"

"Vợ con nào?" Billkin ngơ ngác hỏi. "Anh chỉ có một em gái thôi."

"Rèm cửa ren này, khăn trải bàn màu hồng, rồi... rồi cả đống stickers trên tường nữa, không phải là của vợ và con anh thì là gì?" PP lại càng ngơ ngác hơn, hy vọng vừa mới tắt ngúm như tro tàn lại mon men đâm chồi. Cậu ngước đôi mắt to tròn nhìn Billkin, như thể anh chỉ cần nói "phải" thì cậu có thể khóc một trận nữa, to gấp đôi khi nãy, khóc đến trôi cái Bangkok này cho Billkin xem.

"Đồ trang trí là em gái anh mua. Đống stickers đó là con trai của cô hàng xóm bên cạnh sang chơi rồi dán lên, anh chưa kịp bóc ra." Billkin đáp, cốc đầu PP. "Còn nhỏ đừng có học đòi Co với chả nan, có gì thì hỏi luôn anh đây này."

"Nhưng... nhưng mà..." PP ôm đầu, không cam lòng nhìn Billkin.

"Từ lúc anh dắt em vào cửa cũng đã mấy tiếng rồi, nếu anh có vợ con rồi thì họ cũng phải xuất hiện rồi chứ." Billkin cười nói. "Ấu trĩ!"

"Đúng ha! Ấu trĩ thật!" PP vui vẻ đáp. "Vậy anh Billkin không cần dọn thêm phòng đâu, P ngủ với anh cũng được."

Ngủ với anh cả đời cũng được!

Đương nhiên câu này PP không có nói ra. Cậu tiếp tục đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn: "Mẹ em nói không được làm phiền người khác quá nhiều. P ngủ rất ngoan, P sẽ không đá chăn, cũng không giành giường. Nếu anh Billkin không phiền thì em ngủ với anh nha!"

"OK! Vậy anh lấy thêm gối cho P nhé. Mình cùng đi ngủ thôi nào!" Billkin đi đằng trước, dắt tay một bé P nhỏ lũn chũn theo sau.

Khúc mắc được gỡ bỏ, tinh thần cũng nhẹ nhàng hơn, PP vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ. Lần này là ngủ thật, ngủ rất sâu, Billkin loay hoay bên cạnh một hồi mà bé vẫn không hay biết gì. Anh đặt túi xách lên đầu giường cho bé, cẩn thận dém chăn, đặt hai con gấu bông xanh đỏ chặn hai bên, đề phòng nửa đêm bé đạp chăn. Xong hết thảy, anh mới khẽ khàng nằm xuống bên cạnh, lặng lẽ ngắm hai cái nốt ruồi nhỏ xíu dưới mắt của bé mà thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip