EP14
Giờ cơm tối, Billkin gõ cửa phòng PP:
"Ra ăn cơm."
"Không muốn ăn!"
"Phải ăn."
"Đã bảo tôi không ăn mà!"
"Không ăn tối thì đừng hòng có thuốc ngủ."
PP tức sôi máu.
Cậu bước ra phòng ăn. Trên bàn là một nồi lẩu đồng, phía trên đặt vỉ nướng, bên cạnh còn mấy hộp lớn thịt bò, thịt heo, tôm, mực, và một đĩa rau hỗn hợp đầy ắp cải trắng, rau muống, nấm kim châm...
Billkin đang lật miếng ba chỉ trên vỉ nướng.
"Tôi thèm lẩu heo, Thamon liền đi mua. Cậu ta mua nhiều quá, một người không ăn hết, cậu có muốn ăn cùng không?"
PP há hốc mồm.
Cậu rất muốn từ chối dùng bữa thịnh soạn với tên bắt cóc, nhưng nước lẩu sữa trắng sôi sùng sục, miếng ba chỉ nướng vàng cong viền – mọi thứ đều sống động quyến rũ đến mức không thể chối từ.
Cậu vô thức nuốt nước bọt.
Billkin nhét đũa vào tay cậu: "Tôi không phải dì Nali, không nấu xong rồi bưng lên lầu cho cậu đâu. Muốn ăn thì ăn ở đây."
Cậu là người có nguyên tắc, nhưng dạ dày lại lớn hơn.
Dù đã qua cái tuổi bị một viên kẹo bọc đường lừa gạt, cậu vẫn cảnh giác nhìn Billkin ăn vài đũa rồi mới ngồi xuống.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay.
[*Thành ngữ mang ý nghĩa: Trước nhận ơn huệ thì sau khó từ chối, miệng lưỡi yếu thế.]
Vừa nổi nóng với Billkin xong, giờ nói gì cũng ngượng ngùng, đành cúi gằm mặt ăn.
Thịt nướng xèo xèo dầu mỡ, lẩu nóng hổi bốc khói – tất cả xoa dịu nỗi uất ức. PP ăn no nê, mới chợt hiểu vì sao Liên Hợp Quốc phải đặc biệt ban hành điều khoản ưu đãi tù binh.
No rồi, đến tên bắt cóc cũng thấy bớt đáng ghét.
Cậu đặt bát đũa xuống, hỏi Billkin: "Thamon hôm nay không về à?"
Billkin nhíu mày: "Cậu ta về hay không quan trọng lắm sao?"
"Thuốc ngủ của tôi đâu?"
Billkin "ồ" một tiếng, ném cho cậu một túi giấy y tế.
PP đón lấy: "Chỉ có nửa viên? Thamon thường cho tôi một viên cơ."
"Đừng có gạt tôi. Thamon không dám đâu. Loại này một viên là con trâu cũng ngủ nửa ngày."
"Nhưng nửa viên chỉ ngủ được ba tiếng..."
"Cậu phải học tự ngủ, chứ không phải nghiện thuốc ngủ."
"Rườm rà quá, cho tôi một viên là được mà!"
"Chỉ có nửa viên. Ngủ không được thì thôi, đừng ngủ nữa."
*
Trăng sáng vằng vặc.
Cơn bão đêm qua như đến trong một đêm, lại tan biến trong một đêm, không để lại chút dấu vết.
Billkin tắt đèn.
Tầng dưới tối om.
Dì Nali gọi điện kể: "Nong P dễ thương lắm, ăn gì cũng từng miếng nhỏ. Rõ ràng no rồi mà thấy dì nhăn mày vẫn cố nuốt thêm hai miếng. Cơm chiên bình thường thôi, ăn xong cũng khen ngon liên tục. Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện."
Đối với người khác thì dễ thương thế, với tôi thì chẳng thèm nở nụ cười!
Tôi liều một cánh tay cứu cậu ta đấy. Giờ vẫn còn đau đây!
Tính tình PP Krit thất thường như thời tiết trên đảo.
Hôm qua còn khóc lóc bám chăn anh không chịu đi, hôm nay viên ngọc trị giá mấy chục ngàn nói vứt là vứt, ăn xong cả phần lẩu heo to đùng, chỉ vì thiếu nửa viên thuốc mà chẳng thèm cảm ơn một câu.
Billkin nuốt không trôi cục tức, lăn qua lộn lại, đến ánh trăng ngoài cửa sổ cũng thấy chướng mắt.
Anh ngồi dậy trong bóng tối, tự xây dựng tâm lý.
Chỉ xuống tầng rót ly nước thôi, không phải cố ý xem ai đó...
Chỉ là cầu thang tình cờ đối diện phòng PP.
Khe cửa không có ánh sáng – chắc cậu đã uống thuốc ngủ, ngủ rồi.
Billkin cầm ly nước, đứng nguyên tại chỗ năm phút.
Trong đầu anh, thiên thần nhỏ đeo cánh và ác quỷ nhỏ tai nhọn đang cãi nhau.
Thiên thần 👼: Cậu ấy ngủ rồi, để cậu ấy ngủ đi.
Ác quỷ 😈: Tao chỉ xem tối nay cậu ấy có khóa mình kỹ chưa, không thì nửa đêm mò sang phòng người ta, dọa người ta nhồi máu cơ tim.
Thiên thần 👼: Cậu ấy khó khăn lắm mới ngủ. Sợ bị làm phiền thì tự khóa cửa phòng mình là được.
Ác quỷ 😈: Chỉ nhìn một cái thôi, không sao. Uống thuốc ngủ rồi tỉnh thế nào được.
"Cót két~"
Cửa phòng bị đẩy ra.
Sàn gỗ cũ ẩm mốc, nửa đêm không người bỗng kêu cọt kẹt. Lúc này, trong bóng tối im lặng đến mức rơi cây kim cũng nghe thấy, tiếng kêu càng thêm ngang ngược.
Rèm kéo lệch một nửa, ánh trăng mờ ảo tràn qua đường viền cơ thể dưới chăn, rơi lên gương mặt trắng trẻo.
Cậu ngủ không yên, lông mi rung động liên tục trên mí dưới, hơi thở lúc nhanh lúc chậm.
Hôm nay đổi sang tay phải, bị còng treo trên cột đầu giường. Chỉ hơi động, còng va vào giường kêu leng keng, ngủ càng bất an.
Đã ngủ rồi, Billkin cũng không có sở thích ngắm người ngủ. Anh chậm rãi lùi ra khỏi phòng.
Nhưng vừa bước một bước, anh đã giẫm phải thứ gì lạnh lạnh dưới đất.
Nhặt lên, là chìa khóa còng tay.
Khóa kỹ của cậu là còng xong rồi ném chìa khóa ra chỗ với không tới?
Đêm khuya muốn đi vệ sinh cũng phải mở mắt chờ trời sáng?
Nếu anh không đến, cậu định đái dầm à?
Cứng đầu đến phát bực.
Billkin do dự vài giây, rón rén bước tới, mở còng cho cậu.
"Hôm nay đừng làm phiền tôi ngủ nữa!" – anh nghiến răng, thầm độc miệng – "Tư thế ngủ tệ hại!"
Nhưng vừa quay người, vạt áo đã bị kéo lại.
Lấy oán báo ân! Biết thế không tháo còng cho cậu!
Anh cúi đầu, nghĩ cách gỡ mấy ngón tay đang nắm áo.
Ác quỷ 😈: Giật mạnh thêm cái nữa! Dùng sức vào!
Thiên thần 👼: Làm cậu ấy tỉnh thì mày chịu trách nhiệm nhé!
Ác quỷ 😈: Chịu thì chịu! Cùng lắm nhét thêm viên thuốc ngủ nữa!
Thiên thần 👼: Dùng nhiều thuốc ngủ sẽ ngu người đấy!
Ác quỷ 😈: Cùng lắm ngủ với cậu ấy thêm một đêm nữa thôi...
Billkin đợi mãi không nghe thiên thần phản bác. Nhìn kỹ, thiên thần nhỏ đã bị ác quỷ nhỏ kéo vào góc đánh chết rồi......
Trong giấc mơ, lông mày PP vẫn nhăn tít, nhãn cầu lăn lộn dưới mí mắt. Billkin tưởng cậu sắp tỉnh, vài lần mới nhận ra cậu vẫn bị kẹt trong mơ, miệng lẩm bẩm không rõ.
Anh ghé sát tai mới nghe rõ, PP gọi "mẹ".
Thôi được, nửa đêm đúng là lúc con người dễ mềm lòng.
Chúa sắp xếp loài người ngủ vào giờ này không phải không có lý do.
Anh giả vờ ghét bỏ hai giây, rồi ngồi xuống mép giường.
PP như cảm nhận có người, tự giác dịch vào giữa giường, nhường chỗ cho một người.
Thôi được... nằm xuống cũng không phải không được.
Rèm kéo ẩu, ánh trăng chiếu vào, bóng cây lay động in lên trần nhà. Đây là hòn đảo cô quạnh, không phố xá nhộn nhịp, không đèn đường ấm áp, càng không tiếng người ồn ào.
Nhờ ánh trăng, anh cúi nhìn gương mặt PP.
Lần đầu gặp cậu, cậu đứng giữa phố Tokyo âm u, cả người phát sáng, thờ ơ nói với bạn qua điện thoại:
"Con người cũng giống như rượu vang, quan trọng nhất là năm sản xuất và nguồn gốc."
Giọng điệu, ánh mắt như muốn nói: người xuất thân như tên kia, ngay cả đứng bên cạnh cậu cũng không xứng.
Không phải khinh thường, mà căn bản không nhìn thấy người ở tầng lớp khác.
Đúng như lời đồn: ngạo mạn kiêu căng.
Giờ thì sao? Chẳng phải cùng ở một mái nhà, ăn cùng mâm cơm, ngủ cùng giường sao.
Trong bóng tối, nghe hơi thở người khác rất dễ ru ngủ.
Khi Billkin tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã có ánh sáng mờ. Nước biển xa xa hắt bóng lên tường, nửa bức tường lấp lánh gợn sóng.
Anh co ro khó chịu nằm nghiêng, dính sát mép giường, cuộn thành cuộn chả giò người. Để không đánh thức PP, cánh tay tự giác đè dưới thân.
Tư thế này ngủ khiến nửa người anh tê rần.
Nhưng nhìn đồng hồ – sắp sáng rồi.
Anh không kịp duỗi tay, nhón chân chuồn ra khỏi phòng.
*
Ban ngày gặp lại PP, sắc mặt rõ ràng khá hơn nhiều.
Billkin làm việc tốt không để lại tên.
PP với anh vẫn nói chuyện không hợp nửa câu.
Hai kẻ nhìn nhau ngứa mắt sống dưới một mái nhà rộng, tiếng thở cũng có tiếng vang.
Ăn tối xong, PP như thường lệ cầm nửa viên thuốc ngủ lên lầu.
Billkin bật TV, khóe mắt liếc cầu thang. Cố đến 11 giờ đêm mới chậm rãi tắt TV, đi lên phòng ngủ chính.
Đi ngang phòng cầu thang, dựng tai nghe động tĩnh bên trong.
Tối nay trời quang, mười dặm biển không mưa.
Anh áp tai vào cửa, cố bắt âm thanh nhỏ hơn cả tiếng cánh ruồi vỗ, nghe mãi, không có động tĩnh gì.
Chắc ngủ rồi.
Billkin tự giễu mình đa sự, bỗng nghe trong phòng "bộp" một tiếng. Chưa kịp nghĩ, tay đã đẩy cửa.
Hóa ra là gối ôm trên giường, bị PP trong mơ hất xuống đất.
Hôm nay cậu không tự còng, nhưng còng tay vẫn để ở đầu giường.
Billkin thầm niệm vài lần "không phải việc của mày, mau về phòng, đừng xen vào", rồi lại ngồi phịch xuống giường.
Dưới ánh trăng, gương mặt PP rất rõ.
Không biết có phải trắng đến phản chiếu không, mấy nốt ruồi nhỏ càng nổi bật.
Những nốt ruồi ấy như phân bố ngẫu nhiên, nhưng đều khéo léo nằm đúng chỗ. Dưới mắt trái một nốt, dưới mắt phải một nốt, má bên một nốt rõ hơn, cổ còn một nốt.
Như búp bê tàn nhang mà đám con gái ở trại trẻ mồ côi ôm không buông, sinh động cực kỳ.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ nghe đếm cừu ru ngủ. Hóa ra đếm nốt ruồi cũng được.
Billkin đếm đếm, ngáp một cái to. Hơi thở theo thời gian chậm dần.
Anh không chống nổi cơn buồn ngủ, đầu gật xuống, lại rơi vào giấc mộng ngọt ngào.
Tỉnh dậy – trời chưa sáng.
Anh mở mắt, trong lòng nằm một người sống.
Ngực PP dán sát cánh tay anh, hơi thở qua lớp áo ngủ, nóng hổi phả lên da.
Mũi PP chạm vai anh, cọ hai cái, rồi cằm cũng tựa vào hõm vai.
Anh rõ ràng nhớ mình nằm sát mép giường... sao giờ lại gần thế này?
Billkin giật mình, vội rút tay ra, nhét một cái gối thay thế.
Cánh tay bị đè quá lâu, vừa thả ra như có hàng ngàn con ong vểnh mông chích lung tung, tê đến mức anh nhăn mặt.
PP đúng lúc lật người trong mơ, lẩm bẩm vài câu.
Anh vớ chiếc áo khoác tối qua không biết lăn xuống đất lúc nào, chuồn ra khỏi phòng như ma đuổi.
🧦 Thông tin bên lề, mình đói văn hóa nên tìm hiểu, không nhất thiết phải đọc do không liên quan tới nội dung chính truyện. 🧦
Theo Công ước Geneva năm 1949 (Công ước số III):
Tù binh chiến tranh (Prisoner of War – POW) là những người rơi vào tay đối phương trong một cuộc xung đột vũ trang quốc tế và thuộc một trong các nhóm được xác định rõ, bao gồm:
– Thành viên lực lượng vũ trang của một bên tham chiến, cũng như dân quân hoặc lực lượng tình nguyện thuộc lực lượng đó.
– Thành viên của các lực lượng vũ trang có tổ chức khác trung thành với một bên tham chiến.
– Dân thường đi theo lực lượng vũ trang (như nhân viên tiếp tế, nhà báo đi theo quân đội) nhưng được cấp phép hợp lệ.
– Thủy thủ và phi hành đoàn dân sự của các phương tiện vận tải của bên tham chiến.
– Dân quân kháng chiến hoặc lực lượng vũ trang tự phát khi đáp ứng điều kiện quốc tế (mang vũ khí công khai, có chỉ huy chịu trách nhiệm, tuân thủ luật chiến tranh).
Các điều khoản liên quan đến ưu đãi tù binh chiến tranh được cho là tác giả nhắc tới trong truyện:
Điều 13 – Đối xử nhân đạo
Tù binh chiến tranh phải luôn luôn được đối xử nhân đạo. Mọi hành động hoặc thiếu sót trái phép của Quốc gia giam giữ gây tử vong hoặc đe dọa nghiêm trọng đến sức khỏe của bất kỳ tù binh chiến tranh nào đang bị họ giam giữ đều bị nghiêm cấm và sẽ bị coi là vi phạm nghiêm trọng Công ước này. Đặc biệt, không một tù binh nào được đưa ra chịu cắt xẻo thân thể hoặc làm đối tượng cho thí nghiệm y học hay khoa học dưới bất kỳ hình thức nào mà không được biện minh bởi nhu cầu điều trị y tế, nha khoa hoặc điều trị tại bệnh viện cho chính tù binh đó và không được tiến hành vì lợi ích của anh ta.
Tù binh chiến tranh phải luôn luôn được bảo vệ, đặc biệt là chống lại các hành vi bạo lực hoặc đe dọa, và chống lại sự lăng mạ và tò mò của công chúng.
Các biện pháp trả đũa đối với tù binh chiến tranh đều bị nghiêm cấm.
⸻
Điều 14 – Tôn trọng nhân phẩm
Tù binh chiến tranh trong mọi hoàn cảnh đều được tôn trọng về con người và danh dự của họ.
Phụ nữ phải được đối xử với mọi sự quan tâm thích đáng đến giới tính của họ và trong mọi trường hợp phải được hưởng sự đối xử ưu đãi tương đương như đối với nam giới.
Tù binh chiến tranh vẫn giữ đầy đủ năng lực pháp lý dân sự mà họ có tại thời điểm bị bắt. Quốc gia giam giữ không được hạn chế việc thực hiện các quyền mà năng lực đó mang lại, dù trong hay ngoài lãnh thổ của mình, trừ khi việc giam giữ đòi hỏi điều đó.
⸻
Điều 15 – Nghĩa vụ cung cấp chăm sóc
Quốc gia giam giữ tù binh chiến tranh có nghĩa vụ cung cấp miễn phí việc nuôi dưỡng họ và chăm sóc y tế cần thiết phù hợp với tình trạng sức khỏe của họ.
⸻
Điều 26 – Quyền ăn uống đầy đủ
Khẩu phần ăn hàng ngày cơ bản phải đủ về số lượng, chất lượng và chủng loại để giữ cho tù binh chiến tranh có sức khỏe tốt và ngăn ngừa tình trạng sụt cân hoặc phát sinh thiếu hụt dinh dưỡng. Cũng cần tính đến chế độ ăn uống quen thuộc của tù binh.
Quốc gia giam giữ phải cung cấp cho những tù binh chiến tranh lao động các khẩu phần bổ sung cần thiết cho công việc mà họ thực hiện.
Tù binh chiến tranh phải được cung cấp đầy đủ nước uống. Việc sử dụng thuốc lá được cho phép.
Tù binh chiến tranh, nếu có thể, phải được tham gia vào việc chuẩn bị bữa ăn của họ; họ có thể được sử dụng cho mục đích đó trong các nhà bếp. Hơn nữa, họ phải được cung cấp các phương tiện để tự mình chuẩn bị lượng thực phẩm bổ sung mà họ có được.
Phải cung cấp các cơ sở thích hợp để ăn uống.
Nghiêm cấm các biện pháp kỷ luật tập thể ảnh hưởng đến khẩu phần ăn của tù binh.
⸻
Điều 30 – Quyền chăm sóc y tế
Mỗi trại giam phải có một bệnh xá thích hợp để tù binh chiến tranh có thể nhận được sự chăm sóc cần thiết và có chế độ ăn uống phù hợp. Nếu cần thiết, phải bố trí khu cách ly riêng cho các trường hợp bệnh truyền nhiễm hoặc tâm thần.
Tù binh chiến tranh bị bệnh nặng, hoặc có tình trạng đòi hỏi điều trị đặc biệt, phẫu thuật hoặc chăm sóc tại bệnh viện, phải được tiếp nhận vào bất kỳ cơ sở y tế quân sự hoặc dân sự nào có thể cung cấp điều trị đó, ngay cả khi việc hồi hương của họ được dự tính trong tương lai gần. Phải tạo các điều kiện đặc biệt để chăm sóc những tù binh bị tàn tật, đặc biệt là những người bị mù, cũng như để phục hồi chức năng cho họ trong thời gian chờ hồi hương.
Tù binh chiến tranh nên được chăm sóc ưu tiên bởi các nhân viên y tế của quốc gia mà họ phụ thuộc và, nếu có thể, bởi các nhân viên y tế cùng quốc tịch với họ.
Không được ngăn cản tù binh chiến tranh tự trình diện trước cơ quan y tế để khám bệnh. Khi có yêu cầu, nhà chức trách giam giữ phải cấp cho mỗi tù binh đã được điều trị một giấy chứng nhận chính thức ghi rõ tình trạng bệnh hoặc thương tích của họ, cùng thời gian và phương thức điều trị đã nhận. Một bản sao giấy chứng nhận này phải được gửi đến Cơ quan Trung ương về Tù binh Chiến tranh.
Chi phí điều trị, bao gồm cả chi phí cho bất kỳ dụng cụ nào cần thiết để duy trì sức khỏe của tù binh chiến tranh – đặc biệt là răng giả, các thiết bị giả khác và kính mắt – sẽ do Quốc gia giam giữ chịu trách nhiệm.
⸻
Nguồn:
Geneva Convention (III) relative to the Treatment of Prisoners of War, 12 August 1949.
International Committee of the Red Cross (ICRC).
***Bản tiếng Việt là dịch thô từ tiếng Anh, không phải văn bản chính thức, chỉ mang giá trị tham khảo.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip