Chương 08

PP đợi Billkin ngủ say rồi mới đứng dậy.

Cậu viết xong lời nhắn lên giấy thì lại gần giường nhìn người yêu thật kỹ một lần, sau đó liền rời khỏi phòng như đang chạy trốn.

May mắn là Billkin đã ngủ thiếp đi, bởi lẽ nếu hắn tỉnh giấc, chắc chắn cậu sẽ khó có thể quay người rời đi như vậy.

Trước đó PP đã hỏi số phòng của trợ lý Billkin, cậu định lấy lại đồ đạc của mình, sau đó đến phòng chờ sân bay nghỉ lại một đêm rồi đáp chuyến bay sớm nhất trở về Bangkok.

Khi gõ cửa thì mới biết trợ lý cũng chưa ngủ, PP ngỏ ý muốn lấy lại đồ, lại nghe thấy anh nói sẽ cùng cậu ra sân bay để về Bangkok.

"Cũng không đến mức đó chứ... Tại sao công ty phải đề phòng như vậy ạ? Em và Billkin đã quyết định chia tay rồi, em sẽ không làm gì kéo anh ấy vào rắc rối nữa đâu".

Trợ lý vội vàng giải thích: "Không phải, là quản lý Cap muốn anh đi cùng em đấy... Anh ấy sợ tâm lý em đang không ổn, lỡ lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì thì...".

PP nhất thời không nói nên lời: "Em thì có thể làm ra chuyện ngốc nghếch gì? Nhảy xuống biển sao?".


Chỉ là thất tình thôi mà.


Mãi không lay chuyển được sự kiên trì của trợ lý, cuối cùng hai người vẫn cùng nhau tới sân bay.

Trợ lý trẻ của Billkin là người mới. Mặc dù đã gặp nhau vài lần nhưng PP vẫn không nhớ tên của anh, cậu cảm thấy giờ mà hỏi tên người ta thì hơi thô lỗ nên chỉ giữ im lặng, không mở miệng nói chuyện.

Nhưng khi thấy trợ lý cứ chần chừ bồn chồn không yên, cậu không nhịn được nữa bèn hỏi: "Anh muốn nói gì phải không ạ?".

Trợ lý do dự một chút rồi nói: "PP, đừng quá buồn lòng nhé...".

"... Em không sao ạ, anh lấy giúp em ly nước đi".

Thế là trợ lý đứng dậy rời đi.

PP không khỏi cảm thấy người trợ lý này có chút lo lắng hơi quá mức, cho đến khi quay đầu lại và bắt gặp hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương với đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt tiều tụy, cậu mới vỡ lẽ ra.

Chẳng trách lại khiến người ta lo lắng đến thế, bộ dạng hiện tại của cậu đúng là suy sụp thật.

Chẳng qua là chia tay thôi mà, PP chỉ có thể tiếp tục tự an ủi bản thân thêm lần nữa.


PP gọi cho chị gái Peach tới đón mình. Sau khi hạ cánh ở Bangkok, cậu tránh né các phóng viên đang ngồi xổm thành hàng đợi ở sân bay dưới sự che chắn của trợ lý và vội vàng lên xe chị gái.

Tuy rằng đang lái xe nhưng Peach vẫn không yên tâm, liên tục quay đầu lại để quan sát em trai.

Sau khi thấy story ngày hôm qua của PP, cả cô lẫn ba mẹ đều rất hoảng. Cũng không biết vì sao cả buổi chiều lại không hề liên lạc được với PP, mãi đến tối mới nhận được tin nhắn của Billkin báo rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Ngay khi họ đang nghĩ hiện tại mọi thứ đều tạm thời không có vấn đề gì thì tài khoản chính thức của Billkin đã đăng tải một bài viết làm rõ tin đồn. Sau đó, trên mạng lại đột nhiên lan truyền tin tức Billkin đang trong một mối quan hệ thân thiết với nữ chính trong bộ phim mới của hắn, là lâu ngày sinh tình.

Cho đến hôm nay, khi đón PP một mình trở về ở sân bay và thấy cậu đang trong trạng thái rất tệ, Peach tin rằng giữa hai người chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Lòng cô lo lắng không thôi, nhưng sự tình vẫn còn chưa yên, cô thậm chí chẳng biết nên bắt đầu dò hỏi từ đâu.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".

PP há miệng, cảm thấy mọi chuyện đã diễn ra quá mức phức tạp nên cũng chỉ lựa chọn điểm mấu chốt để trả lời: "Em và Billkin chia tay rồi".

Cậu nhìn chị gái mình qua gương chiếu hậu và thấy ánh mắt hiện lên vẻ cực kỳ khó tin của đối phương: "Sao có thể như vậy được...".

"Rất kỳ lạ phải không ạ? Em cũng cảm thấy chuyện này đúng là không thể nào, nhưng mà chia tay thật rồi ạ".

Sau đó là vài giây chìm trong im lặng.

Cuối cùng PP cũng mím môi, nước mắt không kìm được nữa liền ngay tức khắc trào ra.

Dưới sự quan tâm của người thân thiết máu mủ ruột thịt, vẻ điềm tĩnh giả vờ của cậu rốt cuộc vẫn cứ sụp đổ.

PP che mặt, từ lặng lẽ nức nở chậm rãi chuyển thành nghẹn ngào khóc lớn.

"Chị ơi, em tủi thân lắm... Em không biết tại sao lại thành ra như thế này nữa, cảm giác khó chịu quá đi mất".

Peach đưa tay xoa lưng PP, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cậu: "Cứ khóc đi. Khóc một lúc xong sẽ thấy đỡ hơn".

Cũng không biết qua bao lâu, Peach cảm giác như em trai mình đã khóc đến mức không thở nổi nữa, thanh âm nức nở của PP mới dần nhỏ đi.

"Chia tay đúng là rất đau đớn", lúc này cô mới lên tiếng. "Năm ngoái lúc chị thất tình em đã an ủi những gì, giờ đây chị rất sẵn lòng dùng những lời đó để khuyên lại em".

"Nhưng PP này, những lời mà em đã nói để an ủi chị ấy, thực ra em đều đã hiểu hết mà. Nhưng em vẫn sẽ cảm thấy buồn thôi, đây là điều không thể tránh khỏi".

Cô nói tiếp: "Mọi chuyện rồi sẽ qua hết, những cảm xúc này chỉ là tạm thời thôi. Ba mẹ và chị sẽ luôn ở bên cạnh, em cũng sẽ dần dần trở lại trạng thái bình thường. Nhưng nhất định em phải hướng về phía trước, được chứ?".

PP nghe Peach nói xong, một làn nước mắt lại tiếp tục dâng lên khóe mi.

Cậu miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười khó coi với chị gái, lại không khỏi cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay.

"Được rồi. Vậy thì em hy vọng là khoảng thời gian này sẽ trôi qua thật nhanh...".

Chị gái lại đưa tay xoa nhẹ đầu cậu: "Khóc thêm chút nữa đi, giờ về nhà vẫn còn sớm lắm, có chị ở đây rồi".


PP không về thẳng nhà mà quay về căn hộ nhỏ của mình.

Khi nhớ tới việc phải đối mặt với sự quan tâm của ba mẹ, cậu bất giác nghĩ rằng ở trước mặt họ thì bản thân sẽ rất khó có thể khống chế được cảm xúc của mình, lại không muốn ba mẹ phải lo lắng thêm chút nào nữa.

Peach có việc phải làm trong ngày nên không thể ở lại quá lâu, nhưng cô đã đồng ý sẽ đến gặp em trai sau khi làm xong việc vào buổi tối.


Bình thường hơn phân nửa thời gian đều là Billkin qua đêm ở căn hộ của PP, những ngày còn lại sẽ là PP đến chỗ của hắn.

Vì thế ngay khi trở về nhà, cậu không khỏi nảy sinh cảm giác như thể lại sắp sụp đổ lần nữa.


—— Có dấu vết của Billkin ở khắp mọi nơi.


Đôi giày thể thao của hắn đặt trong tủ giày trước cửa, dép lông của hắn còn ở bên ngoài, là đôi dép hôm trước tới đây hắn vẫn còn mang.

Đồng hồ của hắn để trên bàn trà, và chiếc cốc ở ngay bên cạnh là hai người cùng nhau làm ở tiệm gốm vào ngày kỷ niệm lần trước.

Trong tủ lạnh có bia mà hắn vẫn chưa uống hết, còn có các loại đồ ăn nhẹ hắn đã mua chất đầy tủ lạnh.

Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, nước hoa của hắn.

Ngay cả trong không khí, dường như cũng đều tràn ngập mùi hương của hắn.


PP chỉ cảm thấy gần như không thể thở nổi. Cậu cần trốn chạy khỏi đây, đến một nơi nào đó sẽ không gợi nhắc cậu phải nhớ đến Billkin nữa.

Cậu vừa rơi nước mắt lã chã vừa bước nhanh vào phòng thay đồ rồi qua loa thu dọn vài bộ quần áo, dự định mấy ngày kế tiếp sẽ ở lại nhà chị gái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip