1

Billkin vừa được đón về từ trường mẫu giáo, ôm chặt quả bóng đá mới được mẹ mua cho, đang tung tăng chạy trên đường thì bỗng dừng hẳn lại, ngó nghiêng sang căn nhà màu xanh có dàn dây leo phủ kín bờ tường cạnh nhà mình. Bình thường bên đó chẳng thấy ai, nay bỗng tấp nập người ra người vào và cả đồ đạc nữa.

Mẹ Pink đi tới, xoa đầu con trai mình rồi bế cậu lên, "Nhìn gì mà chăm chú thế? Chắc là nhà mình có hàng xóm mới rồi đó Kin".

Billkin vẫn ôm chặt quả bóng trong tay, mắt mở to, chăm chú nhìn mấy người thợ khệ nệ bê một cái tủ gỗ to đùng vào trong, rồi cả mấy cái xe đẩy mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Vì được mẹ bế nên tầm nhìn của cậu lúc này cũng rộng hơn. Đang chăm chú, Billkin bỗng thấy một cậu bạn ngồi đung đưa một mình ở cái xích đu trong góc vườn nhà. Cậu chưa kịp khoe với mẹ thì cánh cửa nhà hàng xóm lại một lần nữa mở ra, một bác gái mỉm cười vô cùng dịu dàng bước ra đứng trước mặt hai mẹ con.

"Chào chị, tôi là Sureerat. Nhà tôi vừa mới chuyển qua đây. Đang dọn đồ nên chắc sẽ ồn ào một phen. Mong gia đình thông cảm".

Mẹ Pink vội đặt Billkin xuống rồi xua tay, "Không có gì đâu. Từ giờ chúng ta là hàng xóm rồi. Cần giúp gì chị cứ nói nhé".

Billkin đứng dưới nắm lấy ống quần mẹ, tò mò đưa mắt vào sân tìm hình dáng cậu bạn nhỏ áo đỏ mình vừa thấy.

"Đây là con trai tôi", mẹ Pink xoa đầu nhóc con nhà mình, "Billkin, mau chào cô đi con".

"Con chào cô ạaa", Billkin phúng pha phúng phính lễ phép cúi đầu chào làm mẹ Sureerat yêu thích vô cùng, liên tục khen ngoan rồi ngồi hẳn xuống ngang tầm với cậu, "Billkin hả con? Cô cũng có một đứa con trai. Để cô gọi bạn ra cho hai đứa làm quen với nhau nhé".

"PP!", mẹ Su gọi, nghe tiếng "Dạ" của con trai thì mỉm cười, "Ra đây với mẹ nào". Chỉ một lát sau, cậu bé áo đỏ chạy ra cổng. Nhưng khi thấy mẹ đứng với người lạ thì chợt khựng lại, ngước đôi mắt to đen láy tò mò nhìn mọi người.

"Lại đây", mẹ Su vẫy tay.

PP chạy ào ra, được mẹ ôm vào lòng nhưng không quên nhìn sang hai người lạ, cúi đầu chào, "Con chào cô ạaa".

Mẹ Pink lúc này cũng đã khuỵu xuống để ngang với tầm mắt của hai bạn nhỏ, thấy PP trắng trắng mềm mềm thì không nhịn được khen, "PP ngoan quá. PP mấy tuổi rồi?"

"P năm tuổi ạ", PP xoè mấy ngón tay ngắn ngủn ra khoe. Bé đã biết đếm số rồi đấy. Là cô giáo ở lớp mẫu giáo dạy bé.

Mẹ Pink thấy đáng yêu không chịu được nên bật cười, đoạn kéo cậu nhóc vẫn đang nấp đằng sau chân mình ra giới thiệu, "Vậy là Billkin và PP bằng tuổi nhau rồi đấy".

Billkin thấy vậy cũng muốn xoè tay ra nhưng vì bận ôm quả bóng to quá nên không tài nào làm được, đành phải đưa bóng cho mẹ cầm hộ rồi cũng xoè năm ngón tay.

Hai đứa trẻ cứ đưa mắt nhìn nhau mãi. Hai mẹ thấy hai nhóc con nhà mình cứ rụt rè mà không đứa nào chịu nói câu gì dù bình thường tía lia liên tục thì buồn cười lắm.

Cuối cùng, Billkin lấy hết can đảm của một đứa trẻ năm tuổi, tiến lên phía trước một bước, bắt chước lời cô giáo dạy ở trường mẫu giáo, trịnh trọng, "Xin chào. Tớ là Putthipong. Nhưng cậu có thể gọi tớ là Billkin giống mọi người đó".

PP thấy người kia tiến lại nói chuyện trước, vậy là cũng bạo dạn hẳn lên, mỉm cười với bạn hàng xóm, "Chào cậu. Tớ là Krit. Cậu gọi tớ là PP cũng được nha~".

Mẹ Pink biết mẹ Su còn phải dọn dẹp nhiều thứ nên đề nghị để PP sang nhà mình chơi, mẹ sẽ trông cả hai đứa khiến mẹ Su rất cảm kích. Mẹ Su ngồi xuống nói với Billkin, "Billkin cho PP chơi cùng với nhé. Con giúp cô nhé!" làm cậu nhóc cảm thấy rất vui, "Dạ" một tiếng rồi cầm tay PP kéo cậu chạy vụt về nhà, quên cả việc lấy lại quả bóng mà mình vừa đưa mẹ Pink cầm hộ.

Hai đứa trẻ mới gặp nhau vài phút đồng hồ, vậy mà làm thân với nhau rất nhanh. Chẳng mấy chốc, Billkin đã đưa PP khám phá hết tất cả các ngóc ngách trong nhà mình, còn đưa cậu bộ sưu tập oto mà mình thích nhất để cậu chơi cùng.

PP bình thường rụt rè và ngại người lạ nên mẹ Su không yên tâm lắm, về một lát lại sang nhà hàng xóm ngó xem. Cuối cùng thấy PP thoải mái chơi bóng với Billkin ở trong sân, vậy là yên tâm quay vào dọn dẹp nhà cửa.

Đến lúc mẹ Pink đưa mẹ Su lên phòng Billkin để đón PP về, hai đứa trẻ ngủ từ lúc nào. Đứa nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng tựa vào nhau ngủ ngon lành, thậm chí PP còn đang ôm con gấu bông mà Billkin rất thích nữa.

Tối đó Billkin đã lên giường ngủ rồi vẫn kéo tay mẹ Pink lại thủ thỉ với mẹ PP trắng ơi là trắng, lại còn cho Billkin chạm vào hai cái nốt ruồi bé xíu dưới mắt, không như mấy bạn ở trường mẫu giáo động tí là ré lên. Bé rất thích được chơi với bạn, muốn mẹ hứa mai rủ bạn sang nhà chơi. Mẹ Pink nhéo cái má phúng phính của nhóc yêu nhà mình rồi trêu vừa mới gặp mà làm như không xa nhau được. Billkin cười khanh khách, ôm con Cookie lăn lộn trên giường bảo thế là giờ về nhà con cũng có bạn chơi cùng rồi, vui ơi là vui.

PP ở nhà bên trước khi đi ngủ cũng muốn mẹ Su lên giường nằm với mình. Sau đó lăn cái uỳnh vào vòng tay mẹ, níu lấy cổ mẹ thì thầm khoe Billkin cho con chọc vào lúm đồng tiền hai bên má cậu ấy, hỏi mẹ mốt lớn lên rồi P có được cái lúm đồng tiền như vậy không. Mẹ Su điểm vài cái lên chóp mũi nhỏ xinh, nựng nựng cái cằm bụ bẫm đáng yêu của bé cưng nhà mình đùa "Chơi cùng Kin nhiều biết đâu lại có". PP nghe xong vui vẻ đạp đạp chân, hôn chụt một cái lên má mẹ Su rồi thỏ thẻ, "Chẳng cần có lúm đồng tiền mẹ vẫn yêu P nhất đúng không mẹ" rồi được mẹ tặng cho vài cái thơm thơm lên trán.

Từ đấy Billkin có bạn đi học mẫu giáo cùng. Cả hai cũng chẳng phải ghen tị với các bạn cùng lớp có anh chị em như trước bởi Billkin và PP thân nhau như anh em ruột vậy. Ngày nào hai bạn nhỏ cũng nắm tay nhau dung dăng dung dẻ được mẹ Su hoặc mẹ Pink đưa đi rồi đón về, ăn cùng ăn, chơi cùng chơi. Lúc nào bố đi làm về không thấy nhóc con nhà mình ở nhà là biết ngay lại qua nhà hàng xóm rồi.

PP thích ăn kẹo bông gòn trắng trắng ngọt ngọt nhưng khi được ba mua cho thì nhất quyết chờ Billkin sang để hai đứa ăn cùng nhau. Billkin có bộ lego mới cũng ngay lập tức bê đồ chạy sang nhà PP để hai đứa cùng mở ra chơi.

Thực ra cũng không phải lúc nào cũng hoà thuận mà có đánh nhau rồi giận dỗi nhiều lắm. Chắc phải kể đến vết sẹo trên trán PP. Lần đó Billkin đòi oto đồ chơi không được nên nhào tới giành, cuối cùng ngã lên người PP rồi khiến cạnh của chiếc xe quẹt trúng trán PP chảy máu. PP còn chưa kịp khóc, mới đang nhăn mặt giơ tay che trán vì đau mà Billkin đã khóc oà lên rồi chu miệng thổi thổi cho bạn. Mẹ Su nghe tiếng khóc chạy vào, nhìn thấy vết thương không có gì nghiêm trọng nhưng thấy Billkin vừa khóc vừa xoa trán cho PP trong khi PP mếu máo thì thương vừa buồn cười. Vết thương ngày đó không sâu nhưng vẫn trở thành một vệt mờ trên trán PP. Billkin đôi lúc nhìn thấy sẽ chạm lên vết sẹo đó trong khi PP cười tủm tỉm, "Người đau là tớ mà Kin còn khóc to hơn".

Sau này lúc lớn lên rồi, hễ PP muốn cái gì thì Billkin vẫn luôn nhường PP trước tiên. Nhưng PP cũng không vì thế mà đòi hỏi rồi hành xử vô lý, vậy nên gần như cái gì PP muốn Billkin đều sẽ chiều theo cậu.

Billkin cũng là người luôn đứng ra bảo vệ PP nếu chẳng may xảy ra ẩu đả. Dù rằng có thể người khơi mào là Billkin, rồi sau đó cả hai tơi tả như nhau, nhưng ít ra là có hoạ cùng chịu. Ba mẹ nhiều khi nhìn hai đứa con bùn đất lấm lem, đau đầu lắm cũng chỉ dạy dỗ được vài câu kiểu không được đánh bạn rồi phạt dọn nhà, dọn vườn... chứ cũng biết tuổi này toàn đứa hiếu động, không tránh được.

Nhưng Billkin và PP mà bị bắt dọn vườn là kiểu gì cũng phá nhau cho bằng được. Billkin quét sân thì PP mở nước tưới cây. PP tỉa cành thì Billkin cầm cuốc xẻng ra xới đất. Thế là quay ra cãi nhau. Thành ra vốn dĩ muốn phạt hai đứa nhưng thực chất ba mẹ chỉ càng đau đầu thêm.

Còn Billkin và PP nghe mắng cùng nhau riết quen, lần nào cũng cúi đầu ngoan ngoãn cực kỳ nhưng nghe tai này ra tai kia, miệng nhận sai nhưng trong đầu chỉ bừng bừng suy nghĩ làm sao để cho lũ nít ranh xô xát với mình một trận ra trò. Chiều bị phạt với nhau thì ầm ĩ nhưng tối đến lại hí hửng sang nhà nhau bàn bàn tính tính. Ở nhà cãi nhau nhưng ra đường hợp lực cãi với người khác, chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt. Đúng là một cặp bài trùng nghịch không gì sánh được.

Thoáng cái đã trải qua những năm tháng học cấp một cùng nhau. Từ mấy nhóc con bé xíu dắt nhau chạy lon ton trên đường đến cậu học trò cùng nhau cắp sách đến trường, làm gì cũng có nhau, học cùng học, quậy cùng quậy nên cũng không tính là tuổi thơ yên ổn gì.

End part 1.

Note: Chào mọi người, fic này genre chắc cũng như "NRTD" nên không có drama kịch tính gì đâu. Chúc mọi người đọc vui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip