9. Nói thật

Sau sự cố thang máy, PP cảm thấy mình thật kỳ lạ. Cậu không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc ngột ngạt nhưng cũng ấm áp đó, nhất là cái nắm tay bất ngờ của Billkin. Dù trước đây cậu luôn tránh tiếp xúc gần với anh vì sợ cái vẻ mặt nghiêm nghị đó, giờ đây, mỗi lần vô tình nhớ lại, tim cậu lại đập mạnh hơn bao giờ hết.

"Gì chứ, chắc tại mình còn sợ thôi" PP tự lẩm bẩm, cố gắng gạt mọi suy nghĩ vẩn vơ sang một bên.

Sáng hôm sau, không khí văn phòng vẫn như thường lệ. Billkin xuất hiện đúng giờ, bước vào với bộ vest chỉnh chu. Anh bước qua khu vực làm việc của mọi người mà không nói một lời. Chẳng ai dám ngẩng đầu lên khi Billkin đi ngang qua.

Tuy nhiên, không ai biết rằng bên trong vẻ ngoài đó, Billkin có chút mâu thuẫn. Tối qua, hình ảnh PP ngồi co rúm trong thang máy cứ xuất hiện trong đầu anh. Đôi mắt hoảng loạn ấy khiến anh không khỏi cảm thấy lo lắng. Dù vậy, anh không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều. Nhưng khi nhìn qua cánh cửa kính, thấy PP đang ngồi chăm chú gõ bàn phím, có vẻ hơi mất tập trung hơn thường lệ, Billkin nhận ra mình không hoàn toàn thuyết phục được bản thân.

Buổi trưa, Billkin gọi PP vào phòng làm việc để trả lại bản báo cáo dự án tuần trước.

"Cậu vào đi"

PP bước vào, khẽ cúi đầu chào rồi đứng ngay ngắn trước bàn. Billkin lật từng trang tài liệu.

"Bản này có vài chỗ sai sót. Tôi đã gạch chân và ghi chú lại. Xem kỹ rồi sửa lại đi."

PP cúi xuống nhận tập tài liệu, bất ngờ khi thấy những dòng chữ gọn gàng, chỉn chu được viết bằng bút đỏ. "Sao nay viết cẩn thận thế không biết?" Cậu nghĩ, ngẩn người ra trong vài giây. Nét chữ của Billkin khác hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, có chút gì đó rất tinh tế và... mềm mại?

"Có gì không hiểu thì hỏi" Billkin nói, mắt vẫn chăm chú vào màn hình.

PP vội vàng đáp: "Dạ, cảm ơn sếp. Tôi sẽ sửa ngay ạ."

PP quay lưng rời đi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Cậu bắt đầu để tâm đến Billkin nhiều hơn, từ ánh mắt, cử chỉ đến cách anh làm việc. Thái độ kỳ lạ này khiến cậu cảm thấy vô cùng bối rối.

Hôm sau, PP quyết định làm một mẻ bánh cupcake tặng cả phòng để cảm ơn mọi người đã giúp cậu hoàn thành dự án khó nhằn vừa qua. Cả phòng reo hò thích thú. Ai cũng không ngờ PP bận rộn vậy mà lại chịu bỏ thời gian vào bếp nướng bánh. Tuy nhiên, ngoài những chiếc bánh nhỏ dành cho đồng nghiệp, PP còn chuẩn bị riêng một hộp bánh kem dâu nho nhỏ cho Billkin.

"Coi như bù vụ hôm trước" cậu tự nhủ.

Nhưng khi nghĩ đến việc phải đối diện với anh, bản thân lại cảm thấy ngượng ngùng không lý do. "Mình chỉ là muốn cảm ơn thôi mà... Nhưng tại sao phải làm lén lút thế này chứ?"

Chờ đến giờ trưa, khi mọi người đi ăn, PP cầm hộp bánh bước đến trước cửa phòng Billkin. Cậu hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

"Vào đi."

PP bước vào, đặt hộp bánh lên bàn.

"Coi như bù cho hộp dâu tây hôm trước. Hy vọng anh thích."

Billkin ngẩng lên nhìn cậu, có chút ngạc nhiên.

"Cảm ơn. Nhưng cậu không cần phải làm vậy đâu"

"Chỉ là chút tấm lòng của tôi thôi, sếp đừng khách sáo"

"Được rồi. Tôi nhận" Billkin nói ngắn gọn, rồi lại cúi xuống tài liệu.

Tối hôm đó, Billkin về nhà, cầm hộp bánh trên tay. Anh đặt nó lên bàn, nhìn ngắm một hồi. Trước khi mở hộp, Billkin còn lôi điện thoại ra chụp vài kiểu ảnh, chọn góc này góc kia như thể đang chuẩn bị đăng bài khoe. Nhưng anh nhanh chóng tắt màn hình, tự thấy mình hơi lố bịch.

"Mình đang làm gì vậy?" Anh lắc đầu, nhưng không thể phủ nhận rằng có một cảm giác ấm áp dần nhen nhóm trong lòng.

Cuối cùng, anh cắt một miếng bánh, nhấc lên ngắm nghía rồi cắn thử. Vị ngọt thanh của dâu tây tan trên đầu lưỡi khiến anh mỉm cười. Billkin không biết điều gì khiến tim mình đập nhanh hơn thường lệ. Là vì bánh kem? Hay vì người đã tặng nó? Anh cũng không rõ, nhưng chắc chắn một điều: cảm giác này không tệ chút nào.

...

Công ty vừa tròn mười năm tuổi. Nhân dịp kỷ niệm này, ban lãnh đạo quyết định tổ chức một buổi lễ nho nhỏ vào buổi chiều, kết hợp với thông báo nghỉ sớm để nhân viên có thời gian tham gia tiệc mừng bên ngoài.

"PP, đi nhậu chứ?" Một đồng nghiệp vỗ vai cậu.

"À... chắc không đâu." PP đáp hờ hững, vừa dán mắt vào màn hình máy tính.

"Đừng từ chối chứ! Cậu lúc nào cũng bận rộn quá. Lần này, sếp cũng tham gia đấy. Hiếm lắm mới thấy anh ấy chịu đi nhậu."

Nghe đến đây, PP thoáng khựng lại. "Hả, thật à?"

"Ừ! Chắc là muốn hòa đồng hơn với mọi người."

PP mím môi, không biết nên trả lời thế nào. Bình thường, cậu và Billkin đã hiếm khi giao tiếp, ngoại trừ những lúc họp hành ít khi giao lưu cùng đồng nghiệp, nhất là tiệc tùng, điều này khiến cậu không khỏi thấy áp lực. Nhưng một phần khác trong lòng lại thôi thúc PP tham gia.

Tối hôm đó, không khí ban đầu khá gượng gạo. Bàn tiệc dài, đầy ắp đồ ăn và rượu, nhưng mọi người dường như ngại ngần trước sự hiện diện của Billkin. Anh ngồi ở đầu bàn, mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị không khác gì lúc ở công ty.

PP ngồi gần cuối bàn, lén liếc nhìn Billkin, và cố gắng không để lộ vẻ tò mò, nhưng ánh mắt cứ vô thức dừng lại nơi anh.

"PP, uống đi!" Một đồng nghiệp đưa ly rượu cho cậu.

"Tớ không uống nhiều đâu." PP mỉm cười, cầm ly rượu nhấp môi.

"Thôi nào, hôm nay là dịp đặc biệt mà!"

Dưới sự cổ vũ nhiệt tình, PP đành uống một ly, hai ly,.. rồi đến ly thứ bao nhiêu thì không nhớ nổi nữa rồi. Cảm giác lâng lâng bắt đầu dâng lên, người ta nói rượu vào lời ra là có thật, PP bây giờ nói nhiều liên tục không khác gì cái máy, cậu lảm nhảm đủ thứ chuyện trên đời.

Billkin vẫn ngồi yên, thỉnh thoảng chỉ cầm ly nước lọc lên nhấp một ngụm. Khi không ai chú ý, anh đứng dậy và bước ra ngoài.

Billkin tựa vào lan can, điếu thuốc cháy dở trên tay. Anh rít một hơi, đôi mắt nhìn xa xăm. Đột nhiên, một dáng người lảo đảo bước ra, suýt ngã vào anh.

"Ồ... Sếp à..." Giọng PP lè nhè vang lên.

Billkin nhíu mày, nhìn cậu từ đầu đến chân.

"Cậu ra đây làm gì? Say rồi à?"

"Không có! Tôi... tôi tỉnh mà!" PP chống chế, tay chỉ vào không trung.

"Chỉ là muốn... hít thở chút thôi."

"Cậu say thật rồi." Billkin thở dài, dụi tắt điếu thuốc.

"Anh... sao lúc nào cũng đáng ghét thế hả?" PP đột ngột lên tiếng, giọng lắp bắp.

Billkin khựng lại. "Đáng ghét?"

"Ừ. Ở công ty ấy. Lúc nào cũng nghiêm túc, cũng căng thẳng. Làm tôi... khó chịu lắm"

Dù khá bất ngờ, nhưng Billkin vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Anh bị....đa nhân cách à?"

"Hả, cậu say lắm rồi đấy"

"Thế lúc trong thang máy...anh...anh quan tâm tôi vậy, anh...cho tôi dựa vào người là có ý gì...huhu"

Chưa kịp đợi Billkin phản ứng, PP lại tiếp tục nói:

"Sao anh cứ bắt tôi làm nhiều việc thế...báo cáo...tôi làm đi làm lại...con người chứ có phải cái máy đâu, tôi cũng biết mệt chứ huhuhu"

Billkin nhìn PP, đôi mắt anh thật sự bất lực. Cậu nhân viên nhỏ nhắn trước mặt anh, người mà thường ngày luôn giữ thái độ chuyên nghiệp và nghiêm túc, giờ đây lại vừa khóc thút thít, vừa oán trách anh như một đứa trẻ đã ấm ức lâu ngày.

PP vẫn tiếp tục cằn nhằn, nước mắt lưng tròng:

"Anh thật sự... đáng ghét! Tôi làm bánh mang đến văn phòng... mà anh không nói gì cả. Dù chỉ là một câu khen... ít nhất anh cũng nên nhắn...tin cho tôi mới đúng"

Billkin nhướn mày, hơi cúi xuống để nhìn rõ hơn gương mặt ửng đỏ vì say rượu của PP. Anh thoáng nhớ lại lần PP mang hộp bánh nhỏ đến văn phòng.

Lúc này, anh không nhịn được mà bật cười:

"Vì cái bánh mà cậu giận tôi à?"

PP hít mũi, mặt đỏ bừng bừng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Phải! Đó là bánh tôi tự làm đấy! Tôi mất cả buổi tối để làm... Mà anh thì chẳng thèm quan tâm gì cả..."

"Tôi ăn rồi, rất ngon. Nhưng không nghĩ cậu lại để bụng chuyện này đến mức phải nói lúc say thế này."

PP nghe thế thì khựng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Billkin.

"Thật... thật à? Anh ăn thật rồi à?"

"Thật, nhưng có vẻ bây giờ cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn là nhắc lại chuyện cái bánh."

PP ngơ ngác nhìn anh vài giây, rồi đột ngột cười khúc khích.

Nhưng chưa kịp nói thêm gì, cậu bỗng nhiên cúi gập người, bàn tay bịt miệng. Billkin lùi lại theo phản xạ, nhưng đã muộn. PP nôn thẳng lên áo anh, lẫn áo chính mình.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm giữ 2 người, chỉ còn tiếng nhè nhẹ ngoài trời. Billkin nhìn xuống áo sơ mi dính đầy "tác phẩm" của PP, không biết nên giận hay cười nữa.

PP lắp bắp, cố lau vết bẩn trên áo anh bằng tay áo của mình:

"Tôi... tôi xin lỗi... Tôi không cố ý...Ôi mình lại sắp bị sếp mắng rồi huhuhuhuhuhu"

"Được rồi." Billkin chặn tay cậu lại.

"Chúng ta dừng ở đây thôi. Tôi sẽ đưa cậu về, nhà cậu ở đâu?"

"Nhưng mà..." PP lảo đảo, dựa hẳn vào vai anh. "Áo anh dơ rồi..."

"Không sao. Cậu dơ hơn." Billkin đáp tỉnh bơ.

...

Billkin dìu PP vào trong xe, ngồi cạnh ghế lái của mình. PP nằm tựa đầu vào cửa kính, miệng vừa lẩm bẩm những câu không rõ ràng, tay lại vừa giơ ra chỉ đường một cách lóng ngóng.

Billkin không ngờ, phía sau dáng vẻ của PP tại văn phòng lại là một người dễ bị tổn thương như vậy. Tâm trí anh vô thức nhớ lại những lời lảm nhảm khi nãy. PP thực sự nghĩ anh "đáng ghét" sao? Và tại sao cậu ấy lại để ý việc anh không nhắn tin cảm ơn? Một câu hỏi lớn hơn bất chợt lướt qua tâm trí anh: Cậu ấy nghĩ về mình thường xuyên đến mức đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip