Chương 4: Cậu có đang nghe không?
Mã Quần Diệu tiếp tục giảng bài.
Lâm Y Khải không ăn đồ ăn vặt nữa, chăm chú lắng nghe, nghe không hiểu sẽ hỏi.
Hơi thở của Mã Quần Diệu lạnh lẽo, có vẻ khó gần, nhưng anh giảng bài rất cẩn thận, cũng rất kiên trì, giảng một lần cậu nghe không hiểu thì giảng lại hai lần, ba lần, bốn lần, giảng liên tục nhiều lần, mãi đến khi Lâm Y Khải hiểu mới thôi.
Lúc bầu không khí vừa hòa hợp, điện thoại của Mã Quần Diệu đổ chuông, anh nhìn người điện tới, nhíu mày đặt bút xuống.
Lâm Y Khải bất giác vểnh tai lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng ầm ĩ, là tiếng nhạc điện tử xập xình, xen lẫn tiếng la hò hưng phấn, rất ồn, đó là quán rượu.
Người đầu dây bên kia là nam, cậu không nghe rõ người đó nói gì, chỉ nghe Mã Quần Diệu đáp lại người đó là: "Tôi nghỉ việc rồi."
"Từ hôm trước, sẽ không đến nữa."
Mã Quần Diệu nhìn về phía thiếu niên đang sững sờ bên cạnh, anh chỉ vào bài đang giải được hai phần ba kia.
Lâm Y Khải hoàn hồn lại, thử tính toán, đầu óc không khỏi suy nghĩ linh tinh, rốt cuộc Mã Quần Diệu đi làm thêm ở bao nhiêu chỗ?
Tình hình trong nhà anh như thế nào mà một học sinh trung học phải gánh vác nhiều như thế.
Mã Quần Diệu đứng dậy ra ban công nghe điện thoại.
Lâm Y Khải không nghe được gì nữa, cậu bất giác ấn bút chì kim, hơi lạnh trong lòng khuếch tán khắp người không kìm chế được.
Điện thoại bỗng rùng lên, Lâm Y Khải mở khung tin nhắn ra xem.
Dương Tùng: Tiểu Khải, ba tôi dẫn mẹ tôi dự tiệc rượu, hai vợ chồng sẽ qua đêm trong khách sạn, đêm dài, tôi chỉ biết trông cậy vào người anh em là ông.
Lâm Y Khải: Tối nay không được.
Dương Tùng: ...
Dương Tùng: ???
Dương Tùng: Ông đã thay đổi rồi?
Lâm Y Khải: Kẻ ngốc lắm tiền là câu dành cho ông đó.
Dương Tùng: Cảm ơn vì lời khen.
Dương Tùng: Không nói nữa, tôi chuẩn bị xách quần áo tới ở nhờ nhà ông một đêm, nửa tiếng nữa gặp.
Lâm Y Khải: Tối nay thật sự không được, ông đừng tới đây.
Dương Tùng: Tôi nghĩ tôi cần một lời giải thích hợp lí [Tổng giám đốc vắt chéo chân hút thuốc].
Lâm Y Khải: Phiền lòng.
Dương Tùng có ám ảnh với hai chữ kia, có thể kéo ra một Lâm Y Khải cố chấp gàn dở, hết cách, khiến người ta chỉ muốn chết quách, khát khao muốn sống mãnh liệt trên con thuyền trăng chao đảo.
Lâm Y Khải nằm rạp xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Bỗng có tiếng nói, Lâm Y Khải lập tức ngồi thẳng lưng, không biết Mã Quần Diệu cúp máy từ khi nào, anh đang đứng từ trên cao nhìn xuống cậu.
Lâm Y Khải cắn môi dưới: "Tớ đang nghĩ cách giải."
Mã Quần Diệu cất điện thoại vào túi, kéo ghế dựa ngồi xuống xoa bóp trán, toát vẻ uể oải khó tả.
Khi Lâm Y Khải còn tưởng rằng chủ đề này sẽ không tiếp tục nữa thì nghe anh hỏi: "Nghĩ ra được chưa?"
"Vẫn chưa." Lâm Y Khải đáp: "Không nghĩ ra."
Mã Quần Diệu cầm bút lên xoay mấy vòng, khớp xương hiện rõ, tương xứng với cây bút, cảnh đẹp ý vui.
Lâm Y Khải muốn làm cây bút đó, bất kỳ cây bút nào của Mã Quần Diệu cậu cũng muốn làm, cậu chống tay lên đầu, dùng tay che đi dục vọng non nớt sắp tuôn trào ra từ đôi mắt: "Người vừa gọi cho lớp trưởng... là bạn cậu quen ở quán bar sao?"
Mã Quần Diệu lấy một tờ giấy nháp mới ra: "Không phải."
Lâm Y Khải muốn hỏi vậy thì tại sao người đó có số điện thoại của cậu, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì nuốt vào, đổi thành một câu hỏi khác: "Quán bar trông như thế nào?"
"Trông như quán bar."
Lâm Y Khải: "..."
"Tớ chưa đi quán bar bao giờ, không có cơ hội xem nó ra sao." Lâm Y Khải nói: "Muốn vào có cần đưa chứng minh thư không?"
Mã Quần Diệu bưng ly nước mà cậu chuẩn bị lên uống: "Người khác không cần nhưng cậu thì có."
Lâm Y Khải ngớ ra: "Vì sao?"
Mã Quần Diệu nhìn cậu một cái: "Trông như vị thành niên."
Mặt Lâm Y Khải cứng ngắc.
Mã Quần Diệu đặt ly xuống.
Lâm Y Khải hỏi anh: "Nước ngon không?"
Mã Quần Diệu cảm nhận vị đắng xen chút ngọt trong miệng: "Cũng được."
Lâm Y Khải cong môi: "Là dì làm đó."
"Dì không chỉ biết làm món này mà còn biết làm nhiều món ngọt, bình thường dì ấy không ở đây, mỗi ngày tới chỉ để nấu cơm và quét dọn cho tớ."
Mã Quần Diệu vuốt nhẹ thân ly.
"Tớ ở đây cách trường học không xa cũng không gần, đi bộ mất mười mấy phút, đạp xe trong vòng mười phút, rất tiện, buổi trưa tớ sẽ về đây ăn."
Lâm Y Khải cẩn thận che giấu ý đồ, tỏ vẻ ung dung nói chuyện phiếm: "Dì nấu cơm ngon lắm, lần sau cậu đến sớm một chút, có thể nếm thử tay nghề của dì ấy."
Mã Quần Diệu khép hờ mắt, đôi môi mỏng mím vào nhau, đường quai hàm sắc bén tô đậm thêm nét lạnh lùng.
Lâm Y Khải cắn lưỡi: "Ngại quá, tớ hơi lắm lời."
Mã Quần Diệu hờ hững: "Quay về bài làm."
Lâm Y Khải nhích tới, cậu đặt tay lên đùi, hơi nghiêng nửa người về trước.
Mã Quần Diệu vẫn giữ tiết tấu như cũ, cú điện thoại ấy như chuyện râu ria không ảnh hưởng gì đến anh.
Lâm Y Khải nghe hết một lần, cậu chỉ vào một chỗ: "Cậu nói lại chỗ này đi, tớ chưa hiểu."
Mã Quần Diệu giảng lại.
Lâm Y Khải vừa nghe vừa hỏi, dựa sát vào anh, hơi thở cậu phả lên cánh tay săn chắc của Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu nhíu mày: "Cậu ngồi xa ra chút."
Y Khải nhìn ngón tay của mình: "Tớ ngồi ra xa thì không tập trung được."
Cậu tắm rồi, mùi sữa tắm là hương chanh giống xà bông của Mã Quần Diệu, hai người cận kề làm làn hương yên ắng hoà lẫn vào nhau, cực kỳ thân mật.
Mã Quần Diệu đẩy giấy nháp, sách bài tập, máy tính bảng qua hết trước mặt cậu, mình thì cầm bút ngồi cách một khoảng giảng bài.
Lâm Y Khải rũ mắt, nghiêng người lên trước, chống tay lên bàn ngoẹo cổ lắng nghe.
Mã Quần Diệu trầm giọng: "Chú ý nghe."
Lâm Y Khải "ừm" một tiếng.
Mấy phút sau, Mã Quần Diệu nghiêm mặt hỏi: "Cậu có đang nghe không?"
Lâm Y Khải chớp mắt: "Có."
Có nghe thật.
Tuy không tập trung lắm nhưng không phải nước đổ đầu vịt, cậu có nghe hiểu mấy phần.
Trong một khoảnh khắc nào đó Lâm Y Khải xem việc mình nhờ Mã Quần Diệu dạy kèm là vì mục tiêu học hành chăm chỉ.
Mã Quần Diệu giảng xong thì để Lâm Y Khải tự tiêu hoá.
Lúc Lâm Y Khải lấy lại tinh thần thì chỉ còn một mình cậu trên bàn, thấy cặp Mã Quần Diệu còn ở đó cậu mới thở phào một hơi.
Phòng vệ sinh đang sáng đèn, cách âm ở trong đó rất tốt, ngồi ở ngoài không nghe thấy cả tiếng nước chảy.
Lâm Y Khải bước ra ban công nhìn bầu trời như được phủ tấm vải đen.
Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa rào, oi bức cả ngày nay rồi, nên trút xuống thôi...
Lâm Y Khải nghe tiếng mở cửa phòng vệ sinh, bước chân sắp trở lại phòng khách, cậu hỏi số tài khoản của Mã Quần Diệu, thuận lợi thảo luận xong xuôi học phí.
Song song cậu cũng tỏ vẻ hài lòng với buổi học tối nay, rất chờ mong lần tới.
Mã Quần Diệu rửa tay dưới vòi nước, tâm trạng không trập trùng nhiều.
Tay Lâm Y Khải đổ đầy mồ hôi: "Sau này có bài nào tớ không hiểu, tớ có thể tới hỏi lớp trưởng ở lớp không?"
Mã Quần Diệu đóng vòi nước lại: "Chẳng phải cậu đã tới hỏi rồi sao?"
Lâm Y Khải nghẹn lời: "Trừ môn Toán, những môn khác thì sao? Sẽ không làm trễ nải thời gian của cậu đâu."
Mã Quần Diệu ngước mắt.
"Làm phiền cậu sao?" Lâm Y Khải hỏi thử: "Tớ hỏi cậu trước được không? Hỏi cậu qua QQ?"
Mã Quần Diệu hờ hững đáp: "Tuỳ cậu."
Lâm Y Khải nhẹ nhàng thở ra, thật ra trước tiên cậu chỉ hỏi chuyện thử, khi nào ra tay thì chưa biết.
Hai năm qua, cậu không nói chuyện với Mã Quần Diệu ở lớp nhiều, lại càng không có chuyện đến chỗ ngồi của anh để chơi.
Ngày đó vẫn phải chờ mọi người ra lớp hết mới đến chỗ anh hỏi bài.
Mã Quần Diệu nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ còn lại hai mươi phút, tôi ra cho cậu một bài."
Lâm Y Khải hít một hơi: "Ừ."
Một lát sau, Mã Quần Diệu ra đề, Lâm Y Khải vừa mới đặt bút làm đã gọi: "Lớp trưởng."
Mã Quần Diệu lật sách: "Tự làm."
Lâm Y Khải liếm môi: "Tớ muốn nói với cậu là những món trên khay trà kia, cậu muốn ăn gì thì lấy."
Mã Quần Diệu nhìn qua, Lâm Y Khải lập tức cúi đầu.
Một lát sau, Lâm Y Khải lại gọi một tiếng: "Lớp trưởng."
Mã Quần Diệu vẫn nhìn sách: "Tôi không ăn."
"Không phải, bây giờ là tớ không nghĩ ra." Lâm Y Khải nhìn khuôn mặt được ôm bởi ánh đèn của anh: "Tớ nghĩ không ra cách giải."
Mã Quần Diệu không ngẩng đầu: "Đến lúc thi cậu cũng gọi lớp trưởng?"
Lời nói này không có ý mỉa mai, chỉ như gió thoảng mây bay.
Mặt Lâm Y Khải đỏ bừng.
"Đọc kĩ đề." Mã Quần Diệu nói: "Tôi đã giảng với cậu dạng để hình này rồi, giảng tận bốn lần liên tục, cậu phải học một biết mười."
Lâm Y Khải cắn đầu bút, viết viết rồi lại cắn, chìm đắm trong suy nghĩ giải bài.
Lâm Y Khải vận dụng hết tế bào não để giải bài này, lúc làm xong chợt có cảm giác nhẹ bẫng, như đi máy bay vậy, từ khi cất cánh đến khi hạ cánh mất một khoảng thời gian dài chưa từng thấy.
Nhũn hết cả người.
"Lớp trưởng, tớ làm xong rồi."
Lâm Y Khải quay đầu nhìn Mã Quần Diệu đang cầm sách, vòng eo hơi cong, nét mặt nhạt nhòa, trông như đang thẩn thờ, cậu đờ đẫn nhìn anh một lát rồi khẽ cất giọng: "Lớp trưởng?"
Mã Quần Diệu ngồi thẳng người dậy, cùng lúc đó, vẻ lạnh lùng xa cách lại quay về, tựa như hình ảnh ban nãy chỉ là một ảo giác.
"Làm xong rồi?"
"Ừ." Lâm Y Khải kiểm tra lần nữa: "Chắc là vậy."
Mã Quần Diệu đặt sách xuống bàn, cầm giấy nháp của cậu lên, kiểm tra bài giải của cậu.
Lâm Y Khải nín thở chờ đợi, cậu đã làm rất nhiều bài thi rồi, có to có nhỏ, nhưng chưa lần nào lo lắng đến vậy.
Như thể có gì đè nặng khoang ngực, không thể thở được.
Mã Quần Diệu lời ít ý nhiều: "Làm đúng rồi."
Lâm Y Khải ngẩng phắt đầu, đôi mắt sáng kinh người, tựa bùng cháy ánh lửa trong đó, rọi sáng khoé mắt và chân mày.
"Bước nào cũng đúng sao?"
"Ừ." Mã Quần Diệu đáp: "Đúng hết."
Lâm Y Khải thẹn thùng gãi đầu: "Vậy tớ... giỏi chứ?"
Mã Quần Diệu bỏ giấy nháp xuống: "Cậu dành hết sự tập trung vào học tập thì sẽ càng giỏi hơn nữa."
Khoé môi Lâm Y Khải cứng ngắc: "Sao lớp trưởng y chang chủ nhiệm thế?"
"Mỗi một giai đoạn sẽ có một chuyện cần làm, một vai trò, một con người để trở thành, một mục tiêu để đạt tới và một con đường phải đi." Mã Quần Diệu nói: "Học sinh phổ thông nên chú trọng việc học."
Lâm Y Khải im lặng.
Cậu là một trong ba người bỏ tiền để vào lớp, chủ nhiệm xếp chỗ ngồi của ba người vào hàng cuối, tỏ rõ ý đó là chỗ chơi của họ, đừng làm ảnh hưởng người khác học tập.
Có lẽ trong mắt Mã Quần Diệu, cậu là một đứa ngỗ nghịch, càn rỡ trong trường cả ngày.
Bầu không khí hơi bí bách.
Mã Quần Diệu dọn đồ vào cặp: "Tối nay đến đây thôi, tối mai tôi sẽ đến."
Cái đuôi nhỏ của Lâm Y Khải ủ rũ rủ xuống: "Lớp trưởng này..."
Cậu còn chưa kịp dứt lời, bầu trời đêm đã đổ sấm ầm ầm rồi trút mưa xuống xối xả.
Sấm vang chớp giật trong chốc lát, mưa rền gió dữ.
Lâm Y Khải sững sờ, ngoảnh đầu nhìn trời đầy biết ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip