Chương 58: Tỏ tình

Nhà hàng Hưu Nhàn rất sáng sủa, khách khứa tấp nập, càng đi vào ánh sáng càng dịu lại, ánh đèn ở khu vực nhỏ lúc rẽ vào có thể nói là mờ ảo, khu này là sắp xếp cho các đôi tình nhân.

Vận khí Lâm Y Khải khá tốt, trong góc có hai người vừa ăn xong sắp rời đi, cả hai đều là con trai khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Lúc họ đi ngang qua Lâm Y Khải đều cùng nhìn vào mắt nhau, toát lên cảm giác kì diệu khi gặp bạn cùng đơn vị. Hai người đó đi ra ngoài, người có khuôn mặt trẻ con liên tục quay đầu nhìn Mã Quần Diệu phía sau Lâm Y Khải: "Cao thật."

Cậu bạn đi cùng: "Hừm."

Người có nét trẻ con: "Chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo."

Cậu bạn đi cùng: "Hừm."

Người có nét trẻ con: "Siêu đẹp trai."

Cậu bạn đi cùng: "Với cái ánh đèn tối mù không thấy rõ mặt này mà cậu biết người ta đẹp trai?"

Người có nét trẻ con: "Chắc chắn là đẹp trai, mình rất nhạy cảm với mấy anh chàng đẹp trai."

Cậu bạn đi cùng: "Đừng dòm nữa!"

"..."

Tiếng trò chuyện xa dần.

Lâm Y Khải nhìn hai chàng trai rời đi với ánh mắt ngưỡng mộ khó giấu, Mã Quần Diệu thì nhíu mày.

——

Phục vụ nhanh chóng dọn sạch bàn, góc này hệt như một thế giới độc lập nhỏ, tiếng cười nói xung quanh chẳng thể nào xâm nhập.

Lâm Y Khải lấy khăn giấy lau bàn: "Lớp trưởng, tớ đi gọi đồ ăn, cậu muốn ăn mì hay cơm?"

Mã Quần Diệu nói: "Để tôi đi."

Lâm Y Khải vừa nghe vậy liền kích động: "Không được!"

Mã Quần Diệu nhướng mắt.

Mắt Lâm Y Khải đảo tứ phía không dám nhìn anh: "Ừm, lớp trưởng à, tớ nói tớ đi thì cứ để tớ đi."

Mã Quần Diệu nhìn cậu không nói gì.

Lâm Y Khải bị nhìn đến mức tê cả da đầu, cậu giả vờ bình tĩnh cười hỏi: "Có được không?"

Một lúc sau Mã Quần Diệu mới nói: "Mì."

Lâm Y Khải thở phào một hơi nghe thấy rõ, cậu không giành giật số tiền này nhưng vì tên món bánh ngọt khá xấu hổ, để Mã Quần Diệu đi gọi món này không phải chuyện đùa.

——

Chỗ quầy tiếp tân có rất nhiều người đang xếp hàng, Lâm Y Khải chơi Tetris trong khi chờ, cậu bấm nhầm vài lần, các khối càng ngày càng cao, cậu mệt rã rời ngáp một cái.

Học lái xe cả một ngày đúng là không phải việc mà một con người kham nổi, nhưng Lâm Y Khải không hối hận. Hồi Mã Quần Diệu bị thương ở đầu, quần áo và tay anh dính đầy vết máu, anh phải tự đạp xe đến bệnh viện, cậu đã hỏi vì sao anh không bắt taxi.

Mã Quần Diệu nói anh không bắt xe được.

Khoảnh khắc đó Lâm Y Khải đã hạ quyết tâm học lái xe, vừa nghỉ hè đã đăng ký.

Sau đó Mã Quần Diệu đồng ý dạy cậu trong kì nghỉ hè cho đến hết lớp mười hai, không có đủ thời gian, hết áp lực này đến áp lực khác, tuy cậu hơi nhọc nhưng cậu không muốn làm trễ nải thêm. May là cậu thích mùi xăng, thích xe, cảm giác còn tốt nên học lái thuận lợi, cậu chưa bị huấn luyện viên mắng và cũng chưa thất bại lần nào.

Cậu đã hẹn khóa thứ hai, tiếp đó còn có khóa ba khóa bốn, nhân lúc cháy bỏng dứt khoát thi cho xong, hoàn thành việc.

Lâm Y Khải lại ngáp, rơm rớm nước mắt thoát game vào Baidu, cậu thấy một bài mới được đẩy lên trên đầu, tiêu đề là — Tin sốt, hotboy đã mở tường nhà!

Chủ topic vừa đăng hai phút trước.

Lâm Y Khải nhanh chóng nhấp vào liên kết, quả nhiên nó dẫn tới tường nhà của Mã Quần Diệu, anh đăng một bài viết với nội dung là ngày hôm nay, viết năm rồi đến tháng đến ngày, tỉ mỉ đến từng phút từng giây, đằng sau là dấu ngoặc (26216).

Vừa giống một kiểu thông báo nào đó vừa giống một bản ghi chép.

Sau một khoảng thời gian, bên dưới có rất nhiều lượt thích, bình luận và chia sẻ. Sắc mặt Lâm Y Khải xấu đi, cậu ăn cùng ở cùng với Mã Quần Diệu vậy mà cậu không phải là người đầu tiên biết, cậu vẫn phải thông qua Baidu mới hay tin.

Vậy thì chuyện tình của mình chẳng khác gì mấy so với người khác.

Lâm Y Khải hậm hực gọi món xong trở về chỗ ngồi, cậu thấy Mã Quần Diệu lướt điện thoại nên nhịn không được thò đầu tới: "Cậu mở tường nhà hả."

Mã Quần Diệu không nhấc mí mắt: "Chẳng phải cậu đã vào rồi sao?"

Lâm Y Khải: "..."

Cậu quên xóa hồ sơ truy cập.

Lâm Y Khải khụ một tiếng: "Tường nhà của lớp trưởng nhộn nhịp thật đó, tường nhà của tớ cộng hết lại cũng không nhiều bình luận bằng cậu."

Mã Quần Diệu không để ý.

Lâm Y Khải ngồi xuống: "Cậu không định thiết lập quyền truy cập tường nhà sao?"

Ba chữ bật ra khỏi miệng Mã Quần Diệu: "Không biết làm."

Lâm Y Khải: "..."

"Để tớ chỉ cậu."

Lâm Y Khải nhoài nửa người lên bàn, rướn cổ lại gần: "Cậu bấm vào góc trên bên trái hình đại diện, sau đó sẽ thấy..."

Lâm Y Khải đang nói bỗng im bặt, cậu kinh ngạc: "Lớp trưởng đổi ảnh đại diện à?"

Chóp mũi Mã Quần Diệu chỉ ngửi thấy mùi hương của cậu: "Ừm."

Lâm Y Khải nhìn ảnh đại diện, trước đây là mười sáu, bây giờ là hai mươi sáu hai mươi sáu, chính là dãy số trong dấu ngoặc mà anh đăng. Ban nãy trên Baidu không có bài viết nào liên quan tới chuyện này, chắc là anh đổi ảnh trong lúc cậu về đây.

Tối nay Mã Quần Diệu hơi khác thường, cậu có cảm giác đại sự sắp xảy ra.

Lâm Y Khải ngớ người nghe Mã Quần Diệu hỏi: "Mở cài đặt rồi làm gì nữa?"

"Nhấp vào danh bạ, quyền riêng tư."

Lâm Y Khải vẫn giữ tư thế nhoài người lên bàn để chỉ Mã Quần Diệu cách cài đặt, ánh mắt cậu vô thức nhìn đến đôi môi mỏng mím nhẹ của anh thế là thả hồn thơ thẩn.

Mã Quần Diệu hơi ngả người ra sau: "Ngồi đàng hoàng."

Suy nghĩ của Lâm Y Khải bị xáo trộn, cậu ngồi dậy ngắm nghía dãy số: "Lớp trưởng không chỉnh thêm gì sao?"

Mã Quần Diệu bỏ điện thoại xuống bàn: "Không cần."

Lâm Y Khải gãi chóp mũi: "Nhưng phông nền tường nhà của cậu xấu quá."

Mã Quần Diệu: "..."

Một tay Lâm Y Khải chống cằm, dưới ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng, lửa nóng trong lòng không kìm được muốn lén chuồn ra, giam cầm Mã Quần Diệu trong đôi mắt của mình: "Hay là tớ giúp lớp trưởng chỉnh phông nền?"

Vừa nói cậu vừa vờ vô ý cọ chân anh.

Hơi thở Mã Quần Diệu hơi khựng lại, anh giữ nét mặt điềm nhiên nói: "Được."

Lâm Y Khải không cọ nữa, dù cậu hận không thể ngồi lên đùi anh.

"Tớ cho cậu vài mã code, tớ biết chắc chắn cậu sẽ không làm vì phiền phức, cậu cứ nói tớ biết mật khẩu QQ để tớ vào tài khoản cậu."

Mã Quần Diệu cầm điện thoại cúi đầu gõ gì đó, không đáp lời cậu.

Khóe môi đang cong của Lâm Y Khải dần hạ xuống, điện thoại cậu bỗng rùng lên, Mã Quần Diệu nhắn tin cho cậu, trong khung trò chuyện là một dãy chữ và số. Chữ là bính âm tên Mã Quần Diệu, số là 26216.

Lại là dãy số này.

Lâm Y Khải nhìn đăm đăm nó một lúc, số vẫn chỉ là số không thể hóa thành hoa được, phía đối diện vang lên giọng Mã Quần Diệu: "Mật khẩu QQ."

"Dài nhỉ, độ an toàn tuyệt đối luôn." Lâm Y Khải dùng giọng tò mò hỏi: "Lớp trưởng, 26216 là gì?"

Mã Quần Diệu: "Số."

Lâm Y Khải: "..."

Đúng lúc này phục vụ mang tới món bánh ngọt, một ấm trà và hai tô mì bò. Mã Quần Diệu không ăn cay, nước là nước, mì là mì, rất thanh đạm. Lâm Y Khải thì gọi tô siêu cay, bên trên nổi một lớp dầu ớt đỏ khiến người ta vừa nhìn đã nóng cả da đầu.

Thật ra kể từ khi Mã Quần Diệu chuyển đến chỗ cậu, cậu không còn ăn đồ quá cay nữa. Ban đầu cậu không định ăn cay nhưng khi xếp hàng thấy mấy người phía trước gọi mì siêu cay nên cậu thèm không nhịn được.

"Tớ hỏi lớp trưởng chuyện này." Lâm Y Khải quấn sợi mì quanh đôi đũa rồi xoay tròn: "Tớ có thể cho ba mẹ tớ biết thông tin liên lạc của cậu không?"

Mã Quần Diệu khẽ nhướng mày: "Làm gì?"

Lâm Y Khải đút rất nhiều mì vào miệng, cậu phồng má mấp máy môi nói khá khó nghe: "Tớ định từ tuần sau sẽ không mang điện thoại đến trường, nếu ba mẹ tớ có việc cần gặp tớ thì họ gọi cho cậu, có được không?"

Cậu vừa dứt lời Mã Quần Diệu liền đáp: "Được."

Lâm Y Khải bay vút lên trời cao vì không ngờ Mã Quần Diệu sẽ đồng ý không hề chần chừ, cậu ho sặc sụa, ho tan nát xé lòng, ho đến mức cầm đũa không chắc.

Mã Quần Diệu đưa khăn giấy: "Đã gọi cay mà không ăn cho yên, còn phân tâm để sặc mì, tự chuốc khổ thân."

Lâm Y Khải ho mấy tiếng, cầm khăn hỉ mũi rồi trừng anh bằng đôi mắt ướt nước.

Mã Quần Diệu lấy ly trà nhỏ, đổ đầy trà vào, dùng ngón cái và trỏ lắc lắc ly, đợi đến khi trà không nóng quá mới đặt xuống trước mặt cậu.

"Tôi sai thì cậu phản bác đi."

Lâm Y Khải không phản bác được, cậu uống một ngụm trà, cơn nóng rát trong cổ họng dịu đi: "Cậu rót thêm cho tớ một ly nữa."

Mã Quần Diệu không nói những câu như "ấm trà ở ngay cạnh cậu, tự rót đi" mà anh cầm lấy ly trà đã cạn của cậu, từ tốn nhấc ấm trà lên rót vào.

Lâm Y Khải nhìn thẳng Mã Quần Diệu, tim cậu đập nhanh hơn, toàn thân cũng nóng lên.

Một người xuất sắc như vậy khi yêu sẽ như thế nào? Liệu có lột bỏ lớp lãnh đạm lạnh lùng, trở nên nhiệt tình như lửa, nói những lời cợt nhả, tìm cớ để thân mật, khao khát được gắn bó suốt ngày với người mình thích không?

Chắc chắn không, Lâm Y Khải tự phủ nhận ngay lập tức, hình ảnh này không hợp với Mã Quần Diệu, không thể nào như cậu tưởng tượng đâu. Cùng lắm là anh sẽ dành cho người mình thích một sự dịu dàng và kiên nhẫn độc nhất vô nhị, cùng với dung túng và chiều chuộng.

Lâm Y Khải thầm nghĩ thế cũng được, cậu muốn thế, nằm mơ cậu cũng muốn. Bây giờ cậu đã thấy manh mối rồi, nhất định phải chộp lấy, giữ chặt mãi đến khi bản thân độc chiếm hoàn toàn.

——

Mã Quần Diệu vào phòng vệ sinh rửa tay, Lâm Y Khải tắt đèn tường bên chỗ mình, chỉ giữ lại ngọn đèn nhỏ màu vàng trên đỉnh đầu. Cậu nhìn mấy món bánh ngọt trên bàn, trắng nõn mềm mềm, ngon hay dở không quan trọng, cậu chỉ muốn ăn với Mã Quần Diệu.

Chuông điện thoại reo, Lâm Y Khải nhìn màn hình thấy người gọi là Dương Tùng, cậu lờ mờ đoán được ý đồ của cuộc gọi này, nhưng cậu không thể nhấc máy nghe được, âm thanh xung quanh có thể sẽ bị lộ.

Lâm Y Khải vào QQ gửi một dấu chấm hỏi cho Dương Tùng.

Dương Tùng gửi lại nhãn dán Tuzki điên cuồng đập đầu vào tường: Tiểu Khải, ông đây gặp Mã Quần Diệu lúc đang uống trà.

Dương Tùng: Đệt, cậu ta cố ý chọc tôi mắc ói.

Dương Tùng: Cậu ta muốn tôi rời đi, chắc là cậu ta muốn hẹn hò với cô nào đó trong nhà hàng mà không muốn bị bạn học nhìn thấy.

Lâm Y Khải "cô nào đó" lại bị sặc, cậu vội uống nước, thậm chí còn uống cạn hết ly của Mã Quần Diệu trước khi trả lời tin nhắn của Dương Tùng.

Lâm Y Khải: Chắc là có hiểu lầm nào đó?

Dương Tùng: Ha ha... Tôi cũng mong vậy, nhưng lúc đi rồi tôi mới bình tĩnh nghĩ lại, thấy cậu ta sai sai, tôi cam đoan là cậu ta cố ý đi tới chỗ tôi, mẹ nó quá tâm cơ, kiểu người lòng dạ sâu thẳm này, chơi người nào người đó chết.

Lâm Y Khải: Cậu ấy rất tốt.

Dương Tùng tức giận muốn bùng nổ, cậu ta gửi biểu tượng khuôn mặt đen thui: Vãi, ông đang đứng bên nào đó?

Lâm Y Khải: Tôi đang đứng nói chuyện với ông.

Nhân lúc Dương Tùng gõ chữ chậm, Lâm Y Khải vội chuyển đề tài: Tống Nhiên đâu?

Dương Tùng bị dời lực chú ý, cậu ta trả lời: Đừng nhắc đến cậu ta, mẹ nó cậu ta là một tên đần.

Lâm Y Khải: ...

Dương Tùng gửi biểu tượng ngoáy mũi khinh bỉ: Mã Quần Diệu vừa đổi ảnh đại diện QQ vừa mở tường nhà, cậu ta đang giở trò quỷ gì vậy?

Lâm Y Khải: Sao ông biết?

Dương Tùng: Tên Tống Nhiên đần đó nói, người ta đổi hình đại diện mở tường nhà liên quan quái gì đến cậu ta, thế mà cậu ta léo nhéo không ngừng, thậm chí còn viết nháp nghiên cứu dãy số đó, lôi cả công thức ra, đỉnh cao!

Lâm Y Khải không nói gì.

Dương Tùng: Mã Quần Diệu đổi ảnh đại diện mà cả tập thể đi phân tích, ông đoán mấy người đó nghĩ gì?

Là một người trong số đó, Lâm Y Khải trả lời: Nghĩ là vui chứ gì, như trò giải đố, tôi cũng muốn hỏi Mã Quần Diệu đây.

Dương Tùng: Nếu ông bị nhập hồn thì hãy tìm cách điều khiển cơ thể rồi gửi một dấu phẩy cho tôi.

...

Lâm Y Khải vừa nhắn tin với Dương Tùng vừa nhúng miếng thịt bò vào nước dùng rồi cúi đầu ăn. Vào cái ngày cậu tiết lộ tình cảm của mình với Mã Quần Diệu cho Dương Tùng biết hoặc bị cậu ta phát hiện, không biết có long trời lở đất không.

Trôi qua cả buổi rồi Dương Tùng mới sực thấy sai sai, cậu ta nhắn hỏi Lâm Y Khải: Sao ông cúp máy tôi?

Mí mắt Lâm Y Khải giật giật, cậu cứ nghĩ cậu ta sẽ không hỏi. Cái tên này ở bên Tống Nhiên cả ngày, chỉ số thông minh cũng cao lên rồi.

Dương Tùng: Đang sóc lọ hả?

Lâm Y Khải: "..." Chỉ số thông minh chưa cao lên, vẫn đang cạ dưới đất.

Lâm Y Khải nói chuyện với Dương Tùng xong, cậu vào Baidu nhìn thấy kha khá bài phân tích. Baidu Nhất Trung náo nhiệt hơn mấy trường khác, chủ yếu là do một số người không cần học vẹt nên dư dả thời gian, học sinh lớp mười hai còn kiên trì học môn năng khiếu, phát triển sở thích nghiệp dư, lên mạng lướt web.

Bài phân tích được đăng lên như tre già măng mọc, chắc là bài tập hôm nay không nhiều, giờ này đã làm xong nên cả đám rảnh rỗi đến đáng sợ. Nam sinh cũng tham gia vào vì thích được các bạn nữ chú ý, cũng có vài người muốn khiêu chiến Mã Quần Diệu, xem đây là bài toán khó, hệt như chỉ cần họ giải ra được là chứng minh họ giỏi hơn anh.

Nếu là người khác, một ngày đổi ảnh đại diện bảy hay tám trăm lần cũng chẳng ai thèm quan tâm.

Chẳng qua là hành động tối nay của Mã Quần Diệu đến Lâm Y Khải cũng thấy lạ, cậu nhấp vào hình đại diện của Mã Quần Diệu, 16 trở thành 26216, có thêm 262 ở trước, rốt cuộc nghĩa là gì...

Lâm Y Khải nhớ Dương Tùng nói Tống Nhiên áp dụng công thức, chắc không cần tới cái này đâu ha? Hay là ngay từ đầu mọi người đã đi sai hướng, cả logic lẫn nhận thực đều tiến vào con đường sai lầm, tưởng rằng rất phức tạp nhưng thật ra lại cực kỳ đơn giản?

Có khi nào liên quan tới mình không?

Lâm Y Khải thở gấp, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu cố gắng đưa thông tin của mình vào những con số đó nhưng không thành.

——

Mã Quần Diệu đứng bên bồn rửa tay, anh nghe thấy tiếng hai cô gái trong phòng vệ sinh nữ bên cạnh đang xỉa xói.

"Vãi chưởng, nhà hàng này bịp quá đi, giá tăng muốn điên."

"Do tiếp thị đó."

"Tớ biết là tiếp thị nhưng không ngờ thái quá tới mức đó, cái gì mà forever, to bằng nửa lòng bàn tay mà tận ba tới bốn trăm tệ, ăn tiền bọn mình."

"Thì bọn mình ăn tình ăn yêu mà."

"Phát cáu luôn, mấy món liên quan cũng bị độn giá, một ấm trà lên cả chục tệ, nếu năm ngoái không có nhóm người trà trộn vào mấy blog với diễn đàn lớn, lại còn đăng bài có vẻ thành tâm, chụp ảnh check in tình sâu ý đậm, không thì ai biết chỗ này?"

"Xúc tiến thương mại rất thành công."

"Chạy theo xu hướng đúng là khủng khiếp, ai thông minh sẽ không gọi mấy món đó đâu."

"Ai có bạn trai mới gọi được."

"..."

"Xong chưa?"

"Chưa, cho tớ tờ giấy thấm dầu, ầy cậu nói xem nếu tớ có bạn trai, cậu ấy chắc chắn sẽ dẫn tớ tới đây ăn, lúc đó giá sẽ không lên hơn một nghìn đâu nhỉ?"

"Không đâu, cậu nghĩ nhiều quá rồi, đến lúc đó nhà hàng này đã chẳng còn."

"Không đến mức đó chứ?"

"Đến đó, dù sao chuyện này cũng phải là mấy chục năm sau."

"..."

Mã Quần Diệu nghĩ tới mấy món bánh ngọt trên bàn, Lâm Y Khải khăng khăng muốn đến đây, còn giành đi gọi đồ ăn, anh hong khô tay, sải bước ra ngoài, đi thẳng đến quầy tiếp tân, nhìn thấy món bánh ngọt đó nằm ngay giữa poster quảng cáo.

forever and ever.

——

Lúc Mã Quần Diệu trở lại, Lâm Y Khải đang vùi đầu xuống chén nước dùng, cánh môi đỏ mọng, đôi mắt nhập nhòe ánh nước, chóp mũi ửng hồng.

Dễ thương, Mã Quần Diệu nghĩ.

"Lớp trưởng, mẹ cậu nằm viện mấy ngày nay," Lâm Y Khải cầm giấy lau miệng, khịt mũi hỏi: "Thế nào rồi?"

Mã Quần Diệu cầm đũa khuấy mì: "Bác sĩ điều trị chính hiểu một ít về kĩ năng hội họa, có điểm mấu chốt này nên mẹ tôi không bài xích."

Lâm Y Khải hé miệng: "Vậy thì tốt."

Mã Quần Diệu gắp miếng cải thìa dưới đáy tô: "Mẹ tôi biết cậu là người tìm bệnh viện."

Lâm Y Khải chớp mắt, sau đó thì sao? Có khen tớ không?

Mã Quần Diệu cất giọng chậm rãi: "Bà ấy nói cậu tốt bụng, đáng yêu, lễ phép, có học thức, dễ được người ta mến."

Lâm Y Khải muốn được khen nhưng lời khen này hơi dữ dội, cậu không khỏi xấu hổ.

"Tớ đâu giúp được gì."

Mã Quần Diệu nhìn cậu thật sâu: "Có đôi khi cậu làm gì hay nói điều gì đó, cậu cho là không to tát, thậm chí còn không để tâm nhưng cậu lại thay đổi vận mệnh của đối phương."

Khuôn mặt Lâm Y Khải lộ vẻ bối rối.

Mã Quần Diệu che giấu cảm xúc trong mắt: "Còn trà không?"

Lâm Y Khải bừng tỉnh: "Không còn nhiều lắm, để tớ gọi phục vụ lấy thêm."

——

Mã Quần Diệu ăn mì, Lâm Y Khải uống trà thanh nhiệt, bầu không khí trong góc rất ấm áp.

Thỉnh thoảng Lâm Y Khải nhìn trộm Mã Quần Diệu, cảm giác không chân thực đó lại xuất hiện, mấy tháng trước thôi cậu chỉ có thể tưởng tượng cảnh đi ăn cùng người mình thích. Bây giờ chuyện đó đã trở thành hiện thực, cậu là người trong cuộc, không phải khán giả.

Lâm Y Khải hít một hơi thật sâu, cuộc sống của Mã Quần Diệu đã bước vào giai đoạn đầy nắng, đương nhiên vẫn sẽ có mưa gió, nhân sinh không thể mãi thuận buồm xuôi gió, nhưng nó sẽ không hoành hành như quá khứ.

Có cậu ở đây, cậu sẽ không đi đâu cả. Ánh mắt Lâm Y Khải nhìn Mã Quần Diệu tràn đầy si mê mà cậu không hề hay biết.

Mã Quần Diệu không ăn được nữa, anh chỉ gắp vài đũa rồi đẩy tô sang một bên.

Lâm Y Khải thấy Mã Quần Diệu thế, cậu vuốt tóc mái để lộ đôi mắt đẹp đến động lòng: "Cậu không muốn ăn à?"

Mã Quần Diệu ấn thái dương.

Thủ phạm Lâm Y Khải không hề giác ngộ tội lỗi mà vẫn vây Mã Quần Diệu bằng tình yêu của mình.

Trái tim của Mã Quần Diệu được một cảm xúc lấp đầy, vừa vững chắc vừa cảm kích.

Có một điều tốt đẹp thuộc về anh, không ràng buộc quan hệ huyết thống.

Mã Quần Diệu cầm ly trà lên: "Tôi đã nói chuyện với anh Tự trước khi rời Cam Xanh."

Lâm Y Khải nhìn anh uống nước, lại là hôn gián tiếp, bao giờ mới hôn trực tiếp đây?

Hầu kết của Mã Quần Diệu lăn lên xuống: "Có chuyện làm phiền tôi."

Lâm Y Khải lộ ra vẻ mặt sửng sốt, còn có chuyện gì mà Mã Quần Diệu không giải quyết được?

"Tôi không biết phải giải quyết thế nào." Mã Quần Diệu nhắm hờ mắt: "Anh Tự có nhiều kinh nghiệm, anh ấy giúp tôi phân tích rồi cho tôi một ý kiến."

Lâm Y Khải nhanh chóng nhận ra chuyện này có liên quan đến mình, nếu không Mã Quần Diệu sẽ không nghiêm túc nói thế này trước mặt cậu. Nhưng mà... là chuyện gì?

Lâm Y Khải nín thở, cậu không biết vì sao bản thân lại thấp thỏm, ngồi bất động không dám thở.

Mã Quần Diệu ngước mắt: "Tôi cân nhắc mãi, quyết định làm theo."

Thân nhiệt Lâm Y Khải bắt đầu nóng lên, ngày càng căng thẳng nhưng lần này cậu đã biết vì sao mình căng thẳng.

Cậu đang mong chờ.

Mã Quần Diệu trầm giọng gọi: "Lâm Y Khải."

Lâm Y Khải đáp lại theo bản năng.

"Món này," Mã Quần Diệu chỉ vào món bánh trên bàn: "Để một nửa cho tôi."

Lâm Y Khải ngẩn người.

Mã Quần Diệu đang chỉ món bánh hot nhất của nhà hàng này, các cặp tình nhân đến đây ăn nó, mỗi người một nửa. Thiên trường địa cửu, mãi mãi vĩnh hằng.

Lâm Y Khải run rẩy tay chân ngồi không yên, cậu ghìm góc bàn, ngập ngừng hỏi Mã Quần Diệu, giọng run run: "Để cho cậu bao nhiêu?"

Mã Quần Diệu nói: "Một nửa."

Lỗ tai Lâm Y Khải ù đi: "Cậu không thích ăn mấy món thế này mà..."

Mã Quần Diệu ngắt lời cậu: "Muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần?"

Lâm Y Khải mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Mã Quần Diệu chia bánh thành hai phần, đẩy một nửa cho cậu: "Ăn đi."

Lâm Y Khải nhìn món bánh, nhìn Mã Quần Diệu, kế đó lại nhìn bánh, đầu cậu nổ bùm như thể có ai ném pháo vào, làm cậu choáng váng đầu óc.

Mã Quần Diệu đã ăn phần của anh.

Lâm Y Khải rất muốn bình tĩnh lại nhưng lại hoảng loạn giẫm lên chân Mã Quần Diệu. Ngay giây tiếp theo, cả hai chân cậu đều bị Mã Quần Diệu kẹp lấy, đầu gối kề đầu gối, chân kề chân.

Bắp chân căng chặt đâm qua quần jean Lâm Y Khải đang mặc, xuyên thẳng vào da thịt cậu làm huyết quản của cậu sôi trào.

Mã Quần Diệu siết chặt chân cậu nói: "Đừng lộn xộn."

Lâm Y Khải sững sờ một hồi lâu, đỏ mặt lắp bắp: "Có, có phải cậu..."

Mã Quần Diệu: "Ừ."

Lâm Y Khải: "Tớ vẫn chưa nói hết câu, cậu ừ cái gì? Cậu biết tớ muốn nói gì không? Bộ cậu biết hả?"

Mã Quần Diệu đặt muỗng xuống, gật nhẹ đầu.

Lâm Y Khải liếm khóe môi khô khốc, cậu nhận ra từ nãy đến giờ Mã Quần Diệu không rời mắt khỏi cậu, anh vẫn luôn nhìn cậu, không né tránh cũng không kiềm chế.

Đôi mắt của Mã Quần Diệu sâu và dịu dàng, trong đó đang bộc lộ tình cảm của chủ nhân chúng, tất cả đều đang tỏ rõ trước mặt Lâm Y Khải. Có tia sáng chiếu vào mắt cậu, ngày càng đậm nét, toàn thân như được tắm trong ngày xuân rực rỡ.

Trước tối nay, cậu chỉ nghĩ rằng Mã Quần Diệu có thể thích mình, nhưng bây giờ phải gạch bỏ hai chữ "có thể".

Mã Quần Diệu thích cậu.

Mã Quần Diệu cũng thích cậu.

Vậy cậu còn chờ gì nữa mà không tỏ tình, đã đến lúc để tỏ tình rồi.

Cậu sẽ không bị từ chối đâu, tỏ tình anh đi.

Cậu phải bày tỏ tình cảm của mình trước khi Mã Quần Diệu cướp lời.

Bàn tay đặt trên bàn của Lâm Y Khải bắt đầu run, không tài nào dừng được nên cậu đành đặt tay xuống đùi, dùng sức siết chặt, cúi đầu xuống, hai mắt đỏ hoe, lông mi run liên hồi, phấn khích đến mức sắp khóc.

"Lớp trưởng, tớ..."

Lâm Y Khải chưa nói xong hai chữ cuối cùng đã nghe Mã Quần Diệu cất giọng khàn khàn: "Anh thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip