Chương 34 (1)
Bên ngoài quán rượu Thanh Lan trông không khác những quán rượu xa hoa bình thường, Lâm Hạng Tây đi vào trong, không trực tiếp tìm phòng 1302 mà ở quầy lễ tân muốn đặt phòng 1303.
Cửa thang máy vừa mở, tầng mười ba vô cùng yên tĩnh, toàn bộ hành lang đều trải thảm đắt tiền. Lâm Hạng Tây cầm chìa khóa phòng 1303, giả vờ tự nhiên đập cửa phòng 1302.
"Đệt con mẹ nó, không gọi phục vụ!"
Bên trong truyền ra tiếng mắng chửi, Lâm Hạng Tây vẫn không dừng lại, tiếp tục đập cửa đến khi nghe được tiếng bước chân. Lâm Hạng Tây vờ say rượu, đối phương vừa mở cửa, anh lập tức loạng choạng chen vào.
Vì có người lạ mặt xuất hiện nên người trong phòng căng thẳng chửi bậy, Lâm Hạng Tây nhướng mắt, cảnh tượng phía trước làm anh giật mình. Trên giường lớn, một chàng trai toàn thân trần trụi, hai tay bị trói cột vào đầu giường, người ngợm rất nhiều vết thương lớn nhỏ, đáng sợ nhất là phía dưới của cậu còn đang cầm đồ chơi.
Rõ ràng là bị bạo hành, chưa kể mức độ cũng không hề nhẹ. Nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Lâm Hạng Tây nhận ra cậu là người từng ở cùng phòng với Lâm Y Khải – Mạnh Hòa.
Có mấy người đàn ông ở trần đứng bên mép giường, thấy Lâm Hạng Tây xông vào thì kéo quần lên đi tới, Lâm Hạng Tây vội diễn tiếp vai người say rượu, cười hề hè:
"Ai ui~~ Làm phiền mấy đại ca quá, uống say thất lễ, xin lỗi nha, đi nhằm phòng, mấy anh cứ tiếp tục."
Lâm Hạng Tây bắt đầu cân nhắc, tuy rằng rất muốn cứu người, nhưng thật sự bất lực, trong phòng này có ít nhất bốn năm tên to con, một mình anh đánh không lại, hơn nữa anh và người trên giường cũng không quá quen biết, không nhất thiết phải liều mạng như vậy, cách tốt nhất là rời khỏi đây rồi báo cảnh sát, chịu thôi.
Lâm Hạng Tây diễn say rượu không ai một nhận ra, cứ tưởng anh thật sự uống nhiều vào nhầm chỗ, lừa anh cút nhanh lên.
Trước khi ra ngoài, ánh mắt Lâm Hạng Tây và Mạnh Hòa vô tình chạm trúng nhau, miệng Mạnh Hòa bị dán băng dính, thần sắc bất lực tuyệt vọng, Lâm Hạng Tây bắt được nó, trái tim bất chợt run lên.
Nếu như chỉ gặp một lần thì tốt rồi, đằng này ba năm trước lúc Lâm Hạng Tây đưa Lâm Y Khải đi đã từng gặp qua Mạnh Hòa, khi đó ánh mắt của cậu không phải như thế. Đối mặt với một người lạ mặt muốn đưa Lâm Y Khải đi, cậu mạnh mẽ quả quyết, thấy Lâm Y Khải tìm được chỗ dựa tốt, cậu ôn nhu vui mừng, khoảnh khắc anh ôm Lâm Y Khải rời khỏi khu tập thể, ánh mắt cậu ẩn chứa cô độc lẫn ước ao.
Nhưng hiện tại, ánh mắt kia chỉ tràn đầy sợ hãi và khẩn cầu.
Lâm Hạng Tây bị đẩy ra ngoài, cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại, phải mất một lúc lâu anh mới khôi phục được trạng thái bình thường, bên trong phòng truyền đến tiếng mấy người đàn ông chơi đùa vui vẻ và tiếng omega thống khổ chịu đựng.
Lâm Hạng Tây liếc nhìn đồng hồ, anh không có nhiều thời gian để tiếp tục lãng phí nên đành xoay người bỏ đi. Một tay nhấn nút thang máy, một tay mở điện thoại liên hệ với một vài cảnh sát mình quen. Thang máy còn chưa lên, Lâm Hạng Tây đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh của Mạnh Hòa, nội tâm anh căng thẳng, chôn chân không thể cất bước.
"Trước tiên làm nó cho đã đi rồi đưa tới chỗ ông chủ Tần, dạy dỗ nó thật ngoan ngoãn ông chủ Tần mới có hứng, chúng ta còn có thể kiếm được chút đỉnh."
Giọng nói ồn ào khiến người ta căm phẫn, Lâm Hạng Tây khó lòng quên được cảnh tượng dơ bẩn mình đã thấy vừa rồi. Anh từ chỗ thang máy quay trở lại, tra chìa khóa mở cửa phòng 1303, lấy điện thoại gọi cho Lâm Y Khải.
Nghe được tin của Mạnh Hòa, Lâm Y Khải đánh rơi đũa xuống đất. Đối với cậu mà nói, Mạnh Hòa là người bạn omega duy nhất cậu quen, cũng là ân nhân lúc cậu chật vật sống qua ngày. Nói chuyện cùng Lâm Hạng Tây, Lâm Y Khải không chút do dự quyết định đổi vé máy bay, đảm bảo Mạnh Hòa an toàn rồi mới đi Ý.
"Vậy em bế Tái Kiến về nhà trước, trên đường chú ý an toàn."
"Anh báo cảnh sát chưa? Chuyện này nên giao cảnh sát giải quyết thì hơn." Lâm Y Khải vội vã tính tiền, ôm con, kéo hành lý ra khu vực đón taxi.
"Yên tâm, tôi báo cảnh sát rồi, em về tới nhà nhớ gọi cho tôi biết."
"Được, tôi biết rồi, anh cũng phải cẩn thận."
Lâm Y Khải cúp máy, trong lòng bất an, không gặp Mạnh Hòa nhiều năm như vậy, không nghĩ tới phải nghe được loại tin tức này. Cậu bước đi thật nhanh, nhưng vì cơ thể vẫn còn đau sau chuyện đêm qua nên có chút không thoải mái.
Cách đó không xa, Sở Tử Hạ một đường theo chân Lâm Y Khải, thấy cậu tiến vào khu vực ít người, hắn nhếch mép cười đều. Bao nhiêu năm hắn bị Mã Quần Diệu làm đảo lộn cuộc sống, công ty hai lần phá sản, còn bị Tô Thanh đá đi, khó tránh căm hận sâu nặng.
Từ sảnh sân bay đến khu vực bắt taxi phải thông qua một đường hầm dài, thời điểm hiện tại không có chuyến bay hạ cánh, khách xếp hàng chờ xe không nhiều, đường hầm được soi sáng bởi ánh đèn trắng bệch, hầu như không có người qua lại. Lâm Y Khải mang giày da, tiếng vọng của bước chân có chút u ám.
Lối đi vắng vẻ, đi tiếp hai bước Lâm Y Khải phát hiện có một bóng đen một mực theo sau mình. Lồng ngực thấp thỏm, cậu càng đi càng nhanh, Sở Tử Hạ biết Lâm Y Khải đã nhận ra nên không trốn nữa, rút dao đuổi theo. Thấy lưỡi dao lóe lên, trước sau đều không có người, Lâm Y Khải vừa định hét to cầu cứu thì bị Sở Tử Hạ dùng khăn bịt mũi và miệng, hắn kéo cậu sang một góc tránh camera, chờ cậu ngưng giãy giụa, hắn ôm cậu và Tái Kiến ra ngoài bắt taxi.
Tài xế liếc nhìn mấy vị khách của mình, đứa bé thì đang khóc, một người thì bất tỉnh.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy ai uống say à?! Lái xe!"
Sở Tử Hạ làm mặt hung tợn, tài xế run cầm cập khởi động xe, theo địa chỉ hẳn nói chạy đến một khách sạn nhỏ. Khách sạn nằm trong con hẻm ngay vòng xoay ngã bảy, bảng hiệu mục nát, ngay cả quầy lễ tân cũng không có, thay
vào đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc váy liền, mang dép xỏ ngón, sơn móng tay màu đỏ đứng trông cửa. Thấy Sở Tử Hạ đi tới thì liếc mắt, ném cho hắn một cái chìa khóa, Sở Tử Hạ ôm người lên lầu, lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói Lâm Y Khải vào ghế. Tái Kiến vẫn khóc không ngừng, Sở Tử Hạ lo lắng chạy đi đóng cửa, kéo rèm cửa sổ, thô lỗ đánh Tái Kiến hai cái. Tái Kiến sợ hãi tìm daddy, lúc thấy Lâm Y Khải bị trói trên ghế gục đầu
không nói lời nào, Tái Kiến càng khóc lợi hại. Sở Tử Hạ thật sự chịu không nổi, đem số thuốc ngủ còn lại thấm vào gối, làm như cách hắn đã làm với Lâm Y Khải, Tái Kiến rất nhanh ngủ thiếp đi.
Ngăn được tiếng khóc, Sở Từ Hạ theo kế hoạch lôi chân máy và máy quay phim ra dựng trước mặt Lâm Y Khải, hắn vứt mấy tờ báo xuống dưới chân cậu, để lộ ngày tháng, tháo nắp ống kính và canh đúng vị trí. Tiếp theo hẳn ngậm thuốc lá đi vào nhà vệ sinh rồi bưng ra một chậu nước lạnh giội lên người Lâm Y Khải.
Lâm Y Khải vì lạnh nên tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng màu đỏ nhấp nháy từ máy quay, cuối cùng nhìn đến người phía sau.
Lúc nhận ra khuôn mặt Sở Tử Hạ, Lâm Y Khải lập tức sửng sốt, ký ức tối tăm ở bờ sông như binh đoàn ồ ạt ùa về, tấn công cậu bốn phương tám hướng. Từng cái vuốt ve khiến người ta buồn nôn, kịch liệt giãy giụa, còn có cảm giác thứ kia sắp chạm đến cơ thể, tất cả đều chân thật lặp lại... Giọt nước từ tóc chảy xuống mặt, Lâm Y Khải nhìn Sở Tử Hạ ôm Tái Kiến đặt lên đùi mình.
Tái Kiến nhằm chặt hai mắt, không hề cử động.
"Tái... Tái Kiến, con đừng dọa daddy, mở mắt ra nhìn daddy đi! Tái Kiến!!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai trùng hợp giống hệt con gái cậu lúc rời đi vào ba năm trước, Lâm Y Khải như mất hết tâm trí, toàn thân run rẩy, cậu muốn ôm con nhưng tay lại bị trói, cậu hét thật to, cố gắng vùng khỏi trói buộc, con của cậu vẫn không có động tĩnh.
Sở Tử Hạ không để ý tới chuyện Lâm Y Khải phát điên, hắn đạp điếu thuốc dưới chân rồi đỡ máy quay, đặt Lâm Y Khải và Tái Kiến ở giữa khung hình, quay chừng mười giây thì tắt, sau đó hắn dứt khoát ném máy quay vào trong túi xách, tiếp tục lấy mẫu đơn đăng ký xét nghiệm của bệnh viện.
Để phòng ngừa vạn nhất, hắn cần xác nhận đây có đúng là con của Mã Quần Diệu hay không, chuẩn bị xong xuôi, hần thản nhiên bẽ Tái Kiến lên.
Sợi dây thừng siết chặt cứa vào cổ tay Lâm Y Khải, cậu liều mạng dùng hai chân giãy giụa, cái ghế ma sát với sàn xi măng phát sinh âm thanh chói tai, cậu muốn nhào tới Sở Tử Hạ, nhưng cậu không thể động, cậu tự cắn nát môi mình, điên cuồng la hét.
"Không được đụng vào con tao!!! Buông nó ra!!!"
Tâm trí Lâm Y Khải triệt để sụp đổ, bàn tay bắn thỉu trong cơn ác mộng bên bờ sông năm đó đang chạm vào con cậu, vậy mà cậu chỉ có thế khàn giọng gào thét.
"Con mẹ nó la lối cái gì!" Sở Tử Hạ tát Lâm Y Khải một cái, lực không nhỏ, Lâm Y Khải mắt nổ đom đóm, đầu óc tạm mê man không kêu la được nữa. Sở Tử Hạ thấy vậy, ôm Tái Kiến, đội mũ, xốc túi bỏ đi.
"... Mày muốn làm gì! Muốn đưa con tao đi đâu! Không được đi! Mày muốn đưa con tao đi đâu!!!" Khóe miệng Lâm Y Khải chảy máu, cậu như người điên tiếp tục gào khóc. Sở Tử Hạ không nhịn được kéo khăn quàng cổ của cậu, thô bạo nhét vào miệng cậu ngăn cậu phát ra âm thanh. Chợt nhớ tới năm đó ở bờ sông chưa kịp làm gì, hắn nở nụ cười dâm tà, vỗ đầu cậu vài cái.
"Mượn con cậu một chút, xong chuyện trở về tôi sẽ yêu thương cậu!"
Cửa phòng bị khóa lại, Sở Tử Hạ đã mang Tái Kiến đi, trong bóng tối, dây thần kinh cuối cùng của Lâm Y Khải... đứt đoạn.
_
Quán rượu Thanh Lan, mấy người đàn ông thay phiên nhau cưỡng bức Mạnh Hòa, tuy rằng bị hành hạ cả người đều đau nhức, nhưng Mạnh Hòa vẫn dùng chút khí lực cuối cùng giơ chân đạp bọn họ ra.
Không biết đây là lần thứ mấy bị Mạnh Hòa đạp trúng, một tên tức giận tát mạnh vào mặt cậu.
"Mẹ nó, Lưu ca nói với tao nó rất giỏi chuyện giường chiếu, thật không biết điều."
"Nghỉ một lát đi, con chó này cứ để ông chủ Tần dạy dỗ." Có mấy tên trong phòng đã sớm mất hứng với Mạnh Hòa, bắt đầu hút thuốc uống bia.
"Mấy năm nay kiếm tiền thật không dễ, con mẹ nó tao cũng muốn làm ông chủ lớn, bỏ tiền ra liền có người trèo lên giường." Một tên kẹp điếu thuốc trên tay nhìn nơi tư mật của Mạnh Hòa.
"Bây giờ dân chơi toàn là đám thương gia, kẻ có tiền càng ngày càng có tiền, kẻ không tiền thì chỉ biết giương mắt nhìn thôi. Ba mày có tiền thì mày là thiếu gia, ba mày nhặt rác, mẹ nó có năng lực cũng sống không được. Thấy tân đồng sự Vạn Hoa không, ba lui giới con lên thay, có tiền chính là di truyền."
"Người ta là alpha, mày đi so với alpha không thấy nhục hà?"
"Liên quan mẹ gì, trước đây ông chủ Lợi Thịnh cũng là alpha đấy thôi, vẫn bị Vạn Hoa chơi một võ cho phá sản." Mấy người đàn ông bảy mồm tám lưỡi trò chuyện, mùi rượu và thuốc lá tràn ngập không gian phòng, không quan tâm Mạnh Hòa ở trên giường giãy giụa.
"Tên Sở Tử Hạ đó không có đầu óc làm ăn, trước đây tao từng là thuộc hạ của hắn, thực lực của hắn so với Vạn Hoa ấy hả..." Một tên khoát tay, "Hai lần phá sản là nhẹ cho hắn rồi."
"Nghe nói mấy năm nay hắn bỏ trốn, xảy ra chuyện gì à?"
"Hình như hẳn giở trò gì đó, từ lúc điều tra ra được, đi đến đâu đều bị chặn đường đến đó, công việc thay đổi liên tục, trước sau lăn lộn không nổi nữa, hai năm qua có người thấy hắn, nói là tinh thần không tốt mấy, rêu rao muốn tìm Vạn Hoa báo thù, trong tay cái gì cũng không có, báo thù cái rắm, chưa bị Vạn Hoa hại chết là may."
"Chưa chắc, cái gì cũng không có thì thủ đoạn mới tàn độc."
Người đàn ông từng làm việc dưới trướng Sở Tử Hạ cần điếu thuốc cảm khái, "Sở Tử Hạ khi xưa không mất trí như thế, hình như từ lúc gặp phải một omega mới thay đổi tính tình, điên cuồng đến mức mất hết tất cả."
Mấy người bọn họ đang hứng thú trò chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông báo cháy, chạy ra ngoài kiểm tra, vừa mở cửa đã thấy khói bay mù mịt, tiếp đến người ở các phòng khác hô to gọi nhỏ, hét toán lên "Có cháy". Chuông báo cháy kêu liên tục, hành lang ồn ào nhốn nháo, nhất thời cả tầng lầu náo loạn.
"Mẹ nó, cháy rồi! Chạy mau!"
Mấy người đàn ông trong phòng vội mặc đại quần áo rồi bỏ chạy, Mạnh Hòa bị trói trên giường không một ai quản. Quán rượu đang rất loạn, khói mù kéo tới bên giường, Mạnh Hòa liều mạng lay động sợi dây trói chặt mình, nhưng động tác này chỉ làm vết thương càng thêm nặng, không có tác dụng gì cả.
Xem ra cậu chạy không thoát... Cậu sẽ chết ở đây.
Đang lúc tâm tàn ý lạnh, bỗng đâu có một người đem khăn lông thấm nước chạy vào phòng, nỗ lực cởi trói giúp cậu. Mạnh Hòa nheo mắt nhìn, Lâm Hạng Tây cởi trói xong liền cởi áo khoác của mình rồi ôm lấy cậu. Cơ thể vừa được nhấc lên, món đồ chơi bị mấy tên kia nhét ở phía dưới bất ngờ rơi xuống chân Lâm Hạng Tây.
Mạnh Hòa nhục nhã cắn môi, Lâm Hạng Tây ban đầu còn hơi sững sờ, sau đó xem như không có chuyện gì lấy khăn lông thấm nước trùm lên đầu cậu, xoay người cõng cậu trên vai.
Vất vả chạy ra khỏi quán rượu, Lâm Hạng Tây nhân lúc mọi người hỗn loạn đưa Mạnh Hòa lên một chiếc taxi, bảo tài xế lái xe đến bệnh viện. Lướt qua xe cứu hỏa, tài xế hạ cửa số kỳ quái nhìn thoáng qua.
"Xe cứu hỏa tới rồi, lửa đâu không thấy?"
Lâm Hạng Tây sốt ruột nhìn chằm chằm khói đặc bay ra từ quán rượu, giục tài xế lái xe nhanh lên. Dọc đường đi anh không ngừng để ý điện thoại, tuy nhiên không thấy bất kỳ cuộc gọi nào của Lâm Y Khải. Quên rồi sao? Lâm Hạng Tây đành tự mình gọi cho Lâm Y Khải, dự định xác nhận một chút, mà chuông điện thoại còn chưa kịp reo, Mạnh Hòa bên này đột nhiên ho dữ dội.
Trấn an Mạnh Hòa xong thì xe cũng đến bệnh viện, cõng người xuống xe, Lâm Hạng Tây gấp gáp chạy vào phòng cấp cứu.
Bệnh viện rất đông người, ngay cả phòng cấp cứu mà hàng người còn đông nghẹt ngoài cửa, liếc sơ mấy người trước mặt, trông không giống bệnh nặng cần điều trị gấp lắm, chỉ là không muốn đến phòng bệnh thường nên mới ở đây thôi.
"Xin lỗi làm phiền, có thể cho qua được không, bệnh nhân này cần khám gấp."
"Ai đến đây mà không cần khám gấp, tới sau thì xếp hàng đi." Một cô gái trẻ tuổi bị thủy đậu lên tiếng.
"Thủy đậu cũng cần khám gấp sao?!"
"Này anh ăn nói kiểu gì vậy?!"
"Tôi không sao..." Lâm Hạng Tây đang muốn phát cáu, người trên lưng lại chậm rãi mở miệng, "Không cần làm phiền, tôi không sao."
Lâm Hạng Tây nhìn hình ảnh phản chiếu từ cửa kính, thấy Mạnh Hòa đang dần yếu đi, cơ thể được áo khoác che tạm, những vùng lộ ra ngoài đều đầy rầy vết thương.
"Kiểm tra trước đã, bộ dạng này của cậu sẽ làm Lâm Y Khải hoảng đấy."
Cảm nhận được người trên lưng run một cái, tiếp theo nghe thấy thanh âm yếu ớt phát ra.
"Cậu ấy có khỏe không?"
"Rất khỏe."
"Đã sinh con chưa?"
"Ba năm, đương nhiên sinh rồi."
"Là trai hay gái?"
... Lâm Hạng Tây hơi do dự, mất nửa ngày mới đáp hai chữ "Con trai".
Biết được tin Lâm Y Khải sinh con trai, Mạnh Hòa không tiếp tục hỏi nữa, mãi cho đến khi được đưa vào phòng kiểm tra, nhìn y tá ghim kim truyền dịch cho mình, cậu lại mở miệng.
"Tôi không có tiền."
Lâm Hạng Tây nhận toa từ bác sĩ, nhìn qua sắc mặt nhợt nhạt của Mạnh Hòa.
"Y Khải hay nói cậu ấy thiếu cậu một ít tiền chưa trả, hiện tại tiền thuốc men cậu không cần bận tâm."
Nghe Lâm Hạng Tây có ý trả tiền thay Lâm Y Khải, Mạnh Hòa lúc này cũng liếc tới chiếc nhẫn anh đeo trên ngón áp út.
"Hai người kết hôn rồi?"
Lâm Hạng Tây có chút mất kiên nhẫn, anh nhét toa thuốc vào túi.
"Vẫn chưa, bất quá sớm thôi..." Lâm Hạng Tây nói xong, trong lòng cười ngốc một tiếng, anh nhớ lại chuyện tối qua bị Lâm Y Khải cự tuyệt, bắt đầu hoài nghi từ "sớm" của mình.
Anh đứng ngốc ra, những gì trong lòng suy nghĩ không giống với những lời anh nói, mà ánh mắt thoáng thất lạc kia đều dễ dàng bị Mạnh Hòa bắt kịp. Cậu nhắm mắt lại, thanh âm vừa nhỏ vừa vô cảm, giống như an ủi, có điều lại lanh tanh.
"Anh không nhận ra tôi, vẫn có thể đưa tay giúp đỡ, cậu ấy theo anh nhất định rất hạnh phúc."
Lâm Hạng Tây cũng cho là vậy, anh luôn nghĩ mình sẽ khiến Lâm Y Khải hạnh phúc, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.
Cảm giác thật mệt mỏi, Lâm Hạng Tây ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, người cứu được, chuyện xong xuôi, anh kỳ thực có thể trở về nhà, vậy mà chẳng hiểu sao lại không muốn nhúc nhích, anh có chút không biết phải làm sao để đối diện với Lâm Y Khải.
Sự việc tối qua chính là một đả kích lớn, Lâm Hạng Tây xoay xoay chiếc nhẫn, đeo vào rồi thì sao, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh mượn cớ Mạnh Hòa nhập viện, trốn tránh Lâm Y Khải, trốn tránh hiện thực Lâm Y Khải thật sự không yêu anh.
Mạnh Hòa trên giường bệnh không nói lời nào, cậu không rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng cậu biết Lâm Hạng Tây yêu Lâm Y Khải, cái này từ lúc anh vội vã đem người rời khỏi khu tập thể cậu đã nhìn ra được... Đồng thời, cậu còn biết...
Lâm Y Khải không yêu Lâm Hạng Tây.
Mạnh Hòa nhìn chằm chằm bình truyền dịch nhỏ từng giọt từng giọt xuống, cậu nhớ khoảng thời gian sống cùng Lâm Y Khải, tuy rằng chưa bao giờ cậu ấy kể chuyện của mình, tuy nhiên mỗi khi lướt qua sạp báo, nếu như cậu dừng chân lại, thì đó nhất định là vì trên bài báo có xuất hiện tin tức liên quan đến Vạn Hoa... Mà hấp dẫn lực chú ý của cậu nhất, không gì khác ngoài vị đồng sự tên Mã Quần Diệu.
Hơi để ý suy nghĩ một chút, cũng đủ biết ai mới là người Lâm Y Khải đặt sâu trong đáy lòng.
Mạnh Hòa nắm lấy khăn trải giường, thật ghen tị với Lâm Y Khải, cậu ấy cứ như vậy bỏ qua một người như Lâm Hạng Tây... Người này, với cậu mà nói chính là cầu mãi cũng không gặp.
"Còn lại tôi tự lo được rồi, anh về đi, không phải nói hôm nay lên máy bay sao."
Lâm Hạng Tây bấm mi tâm, trong lòng phiền muộn, mấy hôm nay mọi chuyện đều chạy ra khỏi dự tính của anh, cả Lâm Y Khải, cả anh nữa, đuổi theo mệt mỏi rồi, anh muốn ở đây nghỉ ngơi một lát, vậy nên anh không đứng dậy.
"Không bay... Cậu ấy cho tới bây giờ vẫn không thật lòng muốn đi cùng tôi, cho tới bây giờ cũng không thể chấp nhận yêu tôi..."
Ánh mắt Lâm Hạng Tây chan chứa sự cô đơn, anh biết không nên tâm sự với một người xa lạ, thế nhưng mấy năm qua không ai cùng anh nói chuyện phiếm, nghe anh kể khổ... Vừa lúc có Mạnh Hòa chịu lắng nghe anh, anh cứ vậy thành thật tuôn trào mọi thứ.
"Một lòng tình nguyện theo đuổi ba năm, mắng cậu ấy không chịu vứt bỏ Mã Quần Diệu, quay đầu nhìn lại tôi cũng đâu khác gì cậu ấy..." Lâm Hạng Tây cười thành tiếng, chà xát lòng bàn tay, "Trước đây mắng Mã Quần Diệu không biết quý trọng, bây giờ thật muốn đem mấy lời đó đưa cho tên ngốc này, hỏi cậu ấy tại sao nhìn không ra tôi đối với cậu ấy là thật lòng thật dạ..."
Mạnh Hòa không trả lời Lâm Hạng Tây, cậu chỉ yên lặng nghe, càng lúc càng dùng sức siết chặt khăn trải giường.
"Yêu người không yêu mình, còn hết lần này đến lần khác liều mạng đâm đầu vào, tổn thương là đáng đời thôi."
Màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự ngoại trừ tiếng kim đồng hồ trầm thấp vang lên, xung quanh không tồn tại thêm bất kỳ âm thanh nào cả.
_
Mã Quần Diệu ngồi ở ghế sô pha, nhìn kim đồng đồ nhảy từng giây từng phút.
Lúc này đoán chừng em và Lâm Hạng Tây đã xuống máy bay rồi...
Cổ họng sưng đau, Mã Quần Diệu cầm điện thoại do dự muốn nhắn tin cho Lâm Y Khải, nhưng qua hồi lâu, nghĩ cậu cùng Lâm Hạng Tây dẫn theo con trai sang Ý là để xây dựng cuộc sống mới, hắn tắt điện thoại, không cho phép mình làm phiền cậu.
Đứng dậy mở máy vi tính, theo thói quen kiểm tra hộp thư điện tử, có một bức thư từ nhà trẻ gửi tới, nhắc hẳn mấy ngày nữa đến tham gia lễ quyên tặng.
Vừa nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại thân ảnh ngày còn bé mình theo đuổi, không nhìn thấy được Lâm Y Khải... Mã Quần Diệu không có tâm trạng tham gia, hẳn tiện tay xóa thư vào thùng rác, đang định tắt máy tính, dưới góc phải đột nhiên hiện lên thông báo có thư mới. Mã Quần Diệu mở ra xem.
Địa chỉ email chưa từng thấy qua, nội dung là một video ngắn. Mã Quần Diệu xem như tin rác, không muốn bấm vào, bất ngờ địa chỉ email này lại gửi thêm một tin nữa, lần này là văn tự, viết thời gian và địa điểm.
Mã Quần Diệu nhíu mày, không hiểu sao tim đập hỗn loạn, hắn mở video, nhấp tải xuống.
Video nhanh chóng được lưu về máy, tự động phát trên màn hình, hình ảnh hiện ra là Lâm Y Khải cả người ướt sũng bị trói vào ghế như người điên gọi tên con trai nằm bất động trên đùi mình.
Còn chưa chờ Mã Quần Diệu phản ứng, video đã trở thành một mảnh tối đen.
Mã Quần Diệu không tin những gì mình vừa xem được, bấm nút phát lại, hình ảnh lần nữa hiện ra thì lập tức bấm tạm dừng, hắn nhìn chằm chằm màn hình, thấy mấy tờ báo dưới chân Lâm Y Khải, đều là phát hành ngày hôm nay. Làm sao có thể... Không phải cậu nên ở Ý rồi sao? Tại sao lại xuất hiện trong video!
Mã Quần Diệu gấp gáp gọi cho A Bân, gửi video để cậu xác nhận liệu có phải cắt ghép hay không. Không quá một phút, A Bân gọi về... Video... là thật.
Ly cà phê trên bàn bị ném đi, Mã Quần Diệu đè nén cơn khủng hoảng, bắt mình phải thật bình tĩnh. Một lần nữa xem lại video, cố gắng tìm bất cứ thứ gì có thể mở rộng tin tức, xem tới xem lui, ngoài trừ thanh âm khàn đặc của Lâm Y Khải, tiểu Tái Kiến nằm trên đùi cậu hôn mê ra... không còn bất cứ manh mối nào nữa.
Đang lúc hận không để đập nát máy vi tính, chuông điện thoại của hắn vang lên, trên màn hình hiện một dãy số lạ.
Mã Quần Diệu bắt máy, đây chắc chắn là cuộc gọi của tên bắt cóc.
"Nhận được video chưa?"
Nghe giọng nói có chút quen thuộc nhưng không đủ ấn tượng, tay Mã Quần Diệu siết chặt điện thoại đến nổi gân xanh.
"Mày muốn gì."
"Cứ theo thời gian địa điểm tao gửi, mang toàn bộ cổ phần Vạn Hoa đến đối người, chỉ một mình mày, có gan báo cảnh sát thì chuẩn bị tinh thần nhận xác chúng nó đi."
"Muốn lấy cổ phần công ty cũng phải cho tao biết mày là ai chứ." Mã Quần Diệu kiểm soát bản thân duy trì tỉnh táo, giọng điệu hết sức âm u, đối phương không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại. Mã Quần Diệu thở hổn hển, trầm mặc hồi lâu, hắn gọi cho A Bân lần nữa.
"Tứ thiếu? Tiểu thiếu gia bị bắt cóc sao? Có cần báo cảnh sát không? Tôi --"
"Đừng báo cảnh sát, trước tiên giúp tôi chuẩn bị vài thứ..."
"Tiền mặt à? Cần bao nhiêu?"
"Đem cổ phần công ty sửa lại..."
"Có phần công ty? Tứ thiếu cậu đây là "
"Nhanh lên!"
Mã Quần Diệu quầng điện thoại xuống, chộp lấy áo khoác rồi lao ra khỏi nhà. Hần không dám báo cảnh sát tuy nhiên đã liên lạc với Ngô Thế Huân, sau khi nghe chuyện, câu đầu tiên Ngô Thế Huân hỏi chính là Lâm Hạng Tây đang ở đâu. Mã Quần Diệu không có số điện thoại của Lâm Hạng Tây, cũng không có thời gian quản người khác.
"Bây giờ anh đến địa điểm giao dịch, cậu giúp anh sắp xếp được không?"
"Anh thật sự muốn sửa đổi toàn bộ cố phần à?!"
"Y Khải và con của em ấy đều đang ở trong tay tên bắt cóc, anh muốn em ấy an toàn trước." Mã Quần Diệu ngồi vào xe, chân đạp ga đến điểm tận cùng.
"Vậy anh chú ý an toàn, em lập tức sắp xếp người sang đó."
Mã Quần Diệu cúp điện thoại, chiếc xe lao như bay trên đường lớn.
__________________________
Cả đêm ngủ chả được nên thôi lên đây up vài chap cho mấy bà
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip