10. NGỌT - CHUA
[Billkin]
Đây là nhà hàng yêu thích của cả tôi và PP, một nhà hàng đồ Âu thiết kế theo không gian bếp mở. Các thực khách ở đây sẽ ngồi quanh quầy bar với mặt bàn đá cẩm thạch trắng, vừa chứng kiến đầu bếp trổ tài nghệ, vừa được thưởng thức những món ăn độc đáo và ngon miệng theo từng thời điểm khác nhau. Đặc biệt, nơi đây chỉ có khoảng 12 chỗ ngồi dành cho khách, nên việc đến ăn phải được đặt trước cũng như không được đến muộn giờ hẹn. Khi tiến vào nhà hàng, tôi đã thấy P'Aum-đầu bếp chính, bạn chung của chúng tôi ra đón chào:
"Hai đứa đúng giờ ghê, chúc mừng sinh nhật Nong PP nhé, thêm tuổi mới đừng bắt nạt Nong Billkin nữa"
"Em nào dám, cậu ấy bắt nạt em thì có. Anh cho em gửi nhờ bánh nhé" PP tươi cười ôm lấy P'Aum thay lời cảm ơn
"Okay, hai đứa vào bàn đi"
Việc chọn món vẫn luôn là PP phụ trách, còn tôi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ giải quyết hết những đồ mà cậu ấy gọi, vì PP thường gọi rất nhiều món và chỉ ăn một chút là thôi. Với một đứa không bao giờ lãng phí đồ ăn như tôi, thời gian đầu chắc chắn luôn có sự phàn nàn về vấn đề ăn uống và bắt cậu ấy vào khuôn khổ, gọi bao nhiêu, ăn bấy nhiêu. Nhưng đến khi thấy PP chỉ gọi một vài món quen thuộc, cố gắng ăn hết trong sự chán nản, tôi lại chùn bước, cảm thấy bản thân như cướp mất niềm vui của người khác, những món ăn đưa lên miệng cũng không còn thấy ngon nữa. Thôi thì cứ để cậu ấy gọi thoải mái đi, chỉ cần mình ăn hết là được, đôi khi sờ sờ cái bụng hơi nước lèo của bản thân, tôi vẫn thấy vui lạ thường.
Vào ngày phát hiện ra nhà hàng này, cả tôi và PP như tìm thấy chân ái trên con đường ẩm thực. Một nhà hàng đáp ứng được mong muốn thử nhiều món mới lạ đa dạng của PP, lại với lượng thức ăn không quá nhiều ở mỗi món, đủ để thưởng thức, không tăng mức độ nước lèo cho cái bụng của tôi, đầu bếp P'Aum thì thân thiện, nhiệt tình. Vậy nên, đây luôn là sự lựa chọn hàng đầu của cả hai khi tìm địa điểm ăn uống.
Trong lúc chờ món ra, tôi hỏi PP về buổi thuyết trình ngày hôm nay. Coi vẻ mọi chuyện đều thuận lợi. Cũng phải thôi, cậu ấy đã đặt rất nhiều tâm huyết vào dự án lần này, sếp tin tưởng, mọi người xung quanh đều ủng hộ. Nhìn ánh mắt hào hứng cùng nụ cười rạng ngời của cậu ấy khi nói về cửa hàng sắp tới sẽ dự định đặt ở đâu, đối tượng khách hàng hướng tới như thế nào, cách marketing trong thời điểm đầu ra sao... tất cả đều cho thấy PP đang từng bước, từng bước trưởng thành và tự tin hơn. Với vai trò người hướng dẫn đời đầu, người đồng hành, tôi không khỏi cảm thấy vui mừng, tự hào. Đồ ăn lần lượt được đưa ra kéo theo những câu chuyện dường như không có hồi kết. Tôi vẫn hay thắc mắc vì sao PP có thể nói chuyện với mẹ trong thời gian dài đến vậy, nhưng nhìn lại thì với tôi, cậu ấy cũng chẳng bao giờ thiếu chuyện để nói cả.
Đặt đĩa thức ăn trang trí dòng chữ "HAPPY BD N'PP" lên bàn, P'Aum tươi cười nói với chúng tôi:
"Món cuối đây, cũng là món mới của nhà hàng, chúc hai đứa ngon miệng. Thêm một tuổi mới, 24 rồi đó, suy nghĩ tới việc yêu đương đi thôi"
P'Aum rời đi nhưng vẫn không quên liếc nhìn hai thứ đồ uống quen thuộc trên bàn kèm theo nụ cười trêu chọc, một rượu vang và một coca. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn PP đang hào hứng với đĩa thức ăn cầu kì ngay trước mặt.
Giải quyết xong món cuối cùng, PP ợ một cái, xoa xoa bụng đầy thỏa mãn. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy liền quay sang nhìn tôi không giấu nổi ánh mắt tò mò:
"Nào, kể chuyện của cậu đi..."
"Chuyện gì cơ?"-Tôi làm bộ thắc mắc
"Đừng đánh trống lảng, vẫn là câu chuyện được tỏ tình trên xe ấy. Cảm xúc của cậu ra sao sau một thời gian dài lại được tỏ tình?"
Tôi còn đang im lặng và không biết diễn tả như thế nào, PP đột nhiên đứng dậy:
"Đợi đã, tôi phải đi lấy bánh kem, vừa ăn vừa nghe câu chuyện của cậu mới thú vị chứ"
Trong lúc chờ PP, điện thoại để trên bàn của cậu ấy bất ngờ đổ chuông. Để ý màn hình, là cuộc gọi Line từ một người tên P'Sud – cái tên này khá xa lạ đối với tôi. Hầu hết bạn bè, người thân, đồng nghiệp PP hay nói chuyện và add Line tôi đều biết, nên đây hẳn là một người bạn mới quen. Điều này khiến tôi có chút khó hiểu, cậu ấy, lại tiếp tục đồng ý add Line người lạ?
Khi PP cầm bánh đi ra, điện thoại vẫn đang không ngừng đổ chuông, cậu ấy nhìn tôi dè dặt nghe máy:
"Alo ạ...Dạ vâng em mải ăn với bạn nên không để ý có tin nhắn...Có gì lát về em sẽ bổ sung rồi gửi lại, không vấn đề gì đâu anh...Vâng, em cảm ơn...Anh không cần quà cáp gì cả, em ngại thật đó..."
Cẩn thận tháo nơ buộc, cắm nến lên chiếc bánh mẹ làm, tôi vẫn chú ý tới nội dung cuộc trò chuyện của PP cho đến khi tắt máy.
"Thổi nến đi P"
Tôi bê chiếc bánh kem đến trước mặt PP, cậu ấy chắp tay, nhắm mắt ước nguyện. Hàng mi dài rậm rung rung, khóe miệng giương lên, ẩn hiện lúm đồng tiền nhỏ. Vài giây sau, cậu ta mở mắt, thổi tắt đi thứ ánh sáng đang bập bùng.
"Ước gì đó?"
"Giống mọi năm thôi, điều ước cho bản thân thì tôi ước sáng nay rồi. Còn lần này là ước cho bạn bè, ước cậu, sẽ mãi mãi ở bên tôi, như lúc này"
PP nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Dù nến đã tắt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự lấp lánh trong đôi mắt biết cười kia, ấm áp thật đấy. Tôi bất giác cười theo khi nghĩ lại lời nói của cậu ấy, mãi mãi như lúc này...cũng tốt.
Chiếc bánh kem được cắt ra thành từng miếng, PP để riêng một phần dành cho P'Aum, đưa cho tôi miếng bánh đã nhặt hết dâu tây, vừa ăn vừa híp mắt bày tỏ mãn nguyện:
"Bánh mẹ Pink làm ngon ghê, kem ngọt dịu mà không ngấy..."
"Ăn gọn gọn vô, kem dính tùm lum thế này" – Vừa nói tôi vừa đưa ngón cái ra quẹt phần kem dính trên khóe miệng cậu ta theo thói quen, đưa lên nếm thử:
"Ờ, ngọt, không ngấy chút nào"
Khi đã giải quyết xong phần bánh của mình, tôi mới quay sang PP hỏi điều vẫn đang cảm thấy khúc mắc:
"Này P, ban nãy ai gọi cho cậu thế?"- Cái người tên Sud kia vẫn quanh quẩn mãi trong đầu tôi.
"À, một người bên nhà đầu tư, vừa gọi để hỏi về bản kế hoạch hôm nay tôi thuyết trình"
"Sao lại trao đổi qua Line, trước giờ cậu đâu có làm việc với đối tác qua Line đâu?"
"Có một số trục trặc, nên tôi mới phải đồng ý add Line. Người ta không có ý gì đâu, tôi để ý kỹ rồi"
"Tôi còn vừa thấy cậu cảm ơn với nhắc đến quà cáp gì kìa, có chắc không có ý đồ không đó?"
"Thì trên Line báo sinh nhật, chỉ là một lời chúc đương nhiên tôi phải cảm ơn rồi. Còn vụ quà cáp, anh ấy định nhân dịp sinh nhật tặng coi như quà làm quen khi hợp tác, nhưng tôi từ chối rồi, cậu nghĩ nhiều vậy làm gì. Cậu nghe lén cuộc nói chuyện của tôi đấy à?"
Mới chỉ thắc mắc một chút mà cậu ta đã diễn giải một tràng để bảo vệ đối phương. Ý thức cảnh giác lại bay mất tiêu rồi. Tôi có chút bực bội trong lòng:
"Ai thèm nghe lén, cậu nói đâu bé. Việc nhìn người trước giờ của cậu nào có chuẩn, nên đề phòng thì hơn"
"Tôi biết rồi, lúc nào cũng đề phòng, đề phòng, như này thì bao giờ mới có người yêu, phải thử tìm hiểu chứ, biết đâu người ta chính là hình mẫu lý tưởng thì sao..."- PP khều khều miếng bánh kem, giọng cằn nhằn nhỏ dần rồi như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:
"Đừng bận tâm chuyện này nữa. Quay lại chuyện của cậu đi"
"Chuyện của tôi cũng chưa có gì cả"
"Vậy là cậu không từ chối?"
"Tôi còn phải suy nghĩ đã"
Làm sao tôi có thể từ chối ngay được khi Han còn chẳng cho tôi thời gian phản ứng. Dù sao cũng là tấm chân tình của người khác, tôi cần cân nhắc lời lẽ cho phù hợp trước khi đưa ra quyết định. Không khí xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lạ. Nhìn ngó xung quanh, khách cũng đã về hết, hóa ra cũng gần đến giờ đóng cửa của nhà hàng rồi. Lúc này, P'Aum mới đi ra, cầm miếng bánh lên ăn:
"Bánh cô Pink làm không khác gì nhà hàng. Dâu tây ngọt thật đấy, sao hai đứa không ăn"
"Em không ăn vì sợ chua. Còn cậu ấy để dành đến cuối mới ăn đó" Tôi lên tiếng giải thích.
"Lần này dâu không chua một chút nào đâu, ngọt lắm. Chắc cô Pink biết em không ăn được chua nên đã chọn loại ngọt nhất, em ăn thử đi"
Nghe thấy vậy, tôi tò mò cầm một quả dâu tây bên đĩa PP lên nếm thử, vị ngọt đâu chẳng thấy, chỉ có một cảm giác khó chịu đang từ từ xâm chiếm hết mọi giác quan cũng như tâm trí:
"Sao em vẫn thấy chua lắm..."
"Kì vậy, rõ ràng rất ngọt mà." P'Aum nhìn tôi đầy khó hiểu
"N'PP ăn thử xem, cái thằng này chắc bị ảo giác mất rồi"
PP cũng lặng lẽ cầm một quả dâu lên, cắn một miếng thật lớn, ánh mắt mông lung như đang suy ngẫm về một điều gì khác, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp lại:
"Không anh, cậu ấy đúng đấy. Lần này, em cũng thấy chua..."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
P/s: Nhà hàng mà t nhắc đến trong truyện là Flat Marble, địa điểm yêu thích của BKPP ngoài đời thực nhé, 2 đứa cũng từng ăn sinh nhật ở đây vài lần.
Chi tiết quả dâu là chi tiết t mới sửa thêm vào, hi vọng mọi người đọc không cảm thấy bị cấn. Phải đến live Oppo của PP t mới biết BK không ăn được dâu tây tươi, nên tình tiết tranh nhau quả dâu tây, ăn chung quả dâu tây phải thay đổi T.T. Dâu ngọt nhưng lòng người không có ngọt chút nào.
À sinh nhật vẫn chưa kết thúc. Không nghĩ cái sinh nhật kéo dài tận 10 chương như này :)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip