19. HỒI ỨC - TRÂN TRỌNG

[PP]

Nhớ lời bác sĩ dặn trước đó, người bệnh có thể sốt về đêm, cần có người ở bên chăm sóc, tôi tự mình quyết định, quay sang nhìn Billkin:

"Đi nổi không, lên phòng cậu thôi"

"Hả??????????"

"Tối nay tôi ngủ ở phòng cậu tiện theo dõi tình hình, sao phải ngạc nhiên thế?"

"Cậu...không thấy ngại à?"

"Có gì mà phải ngại? À, ý cậu là việc tôi gay ấy hả. Yên tâm, tôi chẳng thấy có vấn đề gì với cậu đâu, lớp trưởng ạ." – Tôi bật cười gạt bỏ cái suy nghĩ ngớ ngẩn của cậu ta.

Sau một hồi đắn đó, cuối bùng Billkin cũng chịu thỏa hiệp. Hai chúng tôi cùng đi lên phòng ngủ ở tầng trên. Căn phòng đơn giản hơn tôi nghĩ, ít đồ đạc, mọi thứ đều được sắp xếp một cách gọn gàng.

"Đồ ngủ của tôi...không biết...cậu mặc được không?"- Billkin quay ra nhìn tôi, ấp úng như gà mắc tóc

"Tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngay đi. Đến đứng thẳng cậu còn chẳng đứng nổi kìa. Đồ ngủ bộ nào mà chẳng được"

"Phiền cậu quá, tôi vào nhà vệ sinh chút, cậu cứ tự nhiên"

Nói rồi Billkin lấy vội 2 bộ quần áo từ trong tủ đồ, một bộ để ở gần chỗ tôi, còn mình cầm theo một bộ khác vào trong nhà tắm. Chờ cho cánh cửa kia đóng sầm lại, tôi mới lặng lẽ lôi gói dâu tây bọc socola cùng tấm thiệp từ trong cặp ra, thầm cảm thán cho cả ngày hôm nay. Cuối cùng, những thứ này cũng không đến được tay người cần nhận. Cậu ta... không có khả năng đồng ý kiểu tỏ tình này và cũng không thích dâu tây. Chắc phải nghĩ phương án khác thôi.

Một lúc sau, Billkin đi ra, mặc trên người chiếc áo phông trắng rộng và quần đùi thể thao, dáng dấp coi bộ cũng không tệ, đúng là người vận động thường xuyên. Nói không ngại thì không hẳn, đây là lần đầu tiên tôi ngủ cùng phòng với  con trai, đương nhiên cũng cảm thấy hơi bất tiện, đành cúi mặt tránh cái nhìn của cậu ta, cầm bộ đồ đi nhanh vào phòng tắm.

Tắm rửa xong xuôi, giơ bộ đồ ngủ lên xem thử, áo phông siêu nhân cùng quần đùi, quá trẻ con đi. Lúc này tôi mới thực sự nhận ra có điều bất ổn. Quần này không giống kiểu quần Billkin vừa mặc, còn ngắn hơn quần đồng phục nữa, ống siêu rộng, ướm thử lên người chỉ che được phân nửa đùi. Cái tên này sao lại lấy bừa bộ đồ như vậy. Mặc vào chẳng phải lộ hết chân à. Tôi tự trách bản thân, khi nãy cứ mạnh miệng làm gì, để giờ này không thể trốn tránh được.

Sau một thời gian đấu tranh, soi gương kĩ càng đồ đang mặc, quần kéo xuống thấp nhất, che chắn được nhiều nhất có thể, tôi mới đi ra. Rất may cho tôi là cậu bạn xui xẻo của ngày hôm nay đã lên giường ngủ, đèn phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường. Billkin sắp xếp gối chăn riêng cho tôi trên chiếc giường lớn, ở giữa giường đặt một con bò bằng bông, ngăn cách chỗ ngủ của tôi và cậu ấy, cũng khá cẩn thận đó.

"Cậu còn thấy mệt không, uống nhiều nước vào"

"Tôi biết rồi, cậu đi ngủ...gì vậy?" - Billkin giật nảy mình khi thấy tôi đưa bàn tay sang sờ lên trán cậu ấy.

"Thì xem cậu có sốt hay không, cậu nghĩ tôi ngủ lại đây làm gì?"

"Tôi xin lỗi, không có vấn đề gì đâu. Tôi mới tự dùng nhiệt kế đo rồi, vẫn khỏe re, giờ có thể ngủ một mạch đến sáng. Cậu cứ ngủ đi. Tôi để đèn ngủ này cho tiện nhé" – Nói rồi cậu ta trùm chăn lên kín đầu, quay lưng về phía tôi, không còn gây thêm một tiếng động nào nữa.

Đúng như đã nói, cậu ấy ngủ say li bì, chẳng hề tỉnh giấc, chỉ có tôi là không thể ngủ yên. Billkin lên cơn sốt cả đêm, đổ nhiều mồ hôi, chiếc chăn đang đắp cũng đạp tung ra. Theo như lời bác sĩ dặn, tránh lạm dụng thuốc, tôi giúp cậu ấy lau bớt mồ hôi, thường xuyên thay khăn đắp lên trán để hạ sốt, đổi chăn mỏng hơn, 30 phút đo nhiệt độ một lần...tất bật như một con thoi. Mãi đến tờ mờ sáng, cơn sốt dường như mới dứt hẳn, tôi cũng lịm luôn trên giường lúc nào không hay.

Buổi sáng được đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, ngay khi vừa tỉnh giấc, tôi có cảm giác đang bị đè nặng. Cố gắng mở mắt nhìn cho rõ hơn, hóa ra nguyên nhân là từ cái người nằm bên cạnh. Một tay một chân của cậu ta đang ngang ngược gác cả lên người tôi. Em bò bông tối qua không hiểu sao lại lạc trôi phía cuối giường. Cái tên này, dáng ngủ xấu thật, quấn người khác như bạch tuộc, mồm còn há cả ra.

Tôi cố gắng nhẹ nhàng nhấc tay và chân Billkin ra nhanh nhất có thể, tránh để cậu ta tỉnh dậy khiến cả hai đều khó xử. Nhưng không thể, con bạch tuộc kia vẫn quấn người không buông, chân còn gác lên cao hơn khiến tôi rơi vào tình thế xấu hổ không thốt lên lời. Cái quần ngày hôm qua quả thực là tội đồ, ống rộng đến mức dễ dàng bị bị tớn lên, để tôi có thể chân thực cảm nhận được phần da đùi của cả hai đang ma sát nhau không có một kẽ hỡ.

Tôi cố gắng tìm cách thoát khỏi nghịch cảnh, trong đầu chỉ thầm mong tiếng chuông điện thoại nhanh chấm dứt, để cái người kia không thức dậy ngay lúc này, tiếc là mọi chuyện không diễn ra như tôi mong muốn...

Bốn mắt nhìn nhau, không chớp. 1...2...3...

Chúng tôi nhanh chóng tách ra, một người thì ngã xuống sàn, xoa xoa mông với lấy chiếc điện thoại đầu giường, một người thì chạy ngay vào nhà tắm.

"Billkin, sao giờ mới nghe máy, con làm mẹ lo đấy" – Trong phòng tắm, tôi có thể nghe rõ tiếng một người phụ nữ từ cuộc gọi video ban nãy.

"Con vừa mới dậy, có chuyện gì mẹ gọi sớm thế?"

"Hôm qua con bị làm sao mà phải vào viện. Bạn mẹ nhìn thấy con, sáng nay nói chuyện mẹ mới biết. Giỏi thật, giờ còn giấu cả mẹ"

"Con bị ngộ độc thực phẩm, nhẹ thôi, không sao đâu"

"Không sao là không sao thế nào, đây đâu phải lần đầu con bị. Nhớ lần trước con sốt li bì cả đêm không, phải có mẹ ở bên chăm suốt đấy. Hôm qua cô Ood còn không có nhà, sao con không nói gì với mẹ, sao con..."

"Mẹ, mẹ... từ từ, hôm qua con không ở nhà một mình, có bạn con nữa, mẹ thấy đấy giờ con vẫn ổn mà"

"Ổn gì, mặt đỏ gay đỏ gắt lên thế kia. Có thật có bạn không, sao mẹ không thấy, là ai, Rew, Pond hay Eric? Để mẹ gọi điện xác nhận luôn..."

"Không, không phải. Là một bạn khác"

Không gian bỗng dưng yên lặng, tôi gần như nín thở.

"Giỏi lắm con trai, lại dám dẫn bạn gái về nhà à?"

"Billkin dẫn bạn gái về nhà á, đâu đâu..." – tiếng ồn ào huyên náo của không ít người

"Không phải, là con trai, học cùng lớp con. Mẹ nghĩ con là loại người gì thế?"

"Con trai mẹ đang tuổi trưởng thành, hôm qua còn là ngày lễ tình nhân, nhìn cái mặt lấm lét của con mọi người buộc phải nghi ngờ, mẹ thấy con nói đúng không?"

"Đúng đấy cháu trai, có người yêu cũng không sao, giới thiệu với mọi người luôn" – Lần này là giọng một người phụ nữ nhiều tuổi hơn, có lẽ là bà của cậu ấy

"Đúng đấy, cho mọi người xem mặt đi..." – Đám đông vẫn không chịu buông tha. Tình hình kiểu này chỉ mong Billkin phải giữ bình tĩnh.

"Tại sao lại không tin con. Được, để con gọi cậu ấy ra"

Tiếng bước chân ngày một gần hơn. Cái tên chết tiệt kia đang nghĩ gì vậy. Sao tôi có thể gặp người nhà cậu ta trong bộ dạng như vậy được. Phải rồi, đồng phục của tôi đâu... ngó nghiêng xung quanh một hồi, tôi mới nhận ra, ban nãy vì vào vội mà chẳng kịp đem theo.

"PP, cậu xong chưa, ra tôi nhờ chút" - Nhờ nhờ cái con khỉ. Hôm qua thì bày đặt không muốn làm phiền người khác, hôm nay lại giở giọng ra nhờ vả ép buộc.

"PP, cậu có sao không, sao không phản hồi?"

Hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ bản thân trong gương một lần nữa, tôi mới bình tĩnh đi ra. Đập vào mắt đầu tiên là cái bản mặt bày tỏ hối lỗi của Billkin:

"Xin lỗi, tại tôi không muốn người nhà hiểu nhầm" – Cậu ta nói nhỏ, một tay giơ điện thoại quay về phía tôi.

"Cháu chào mọi người ạ"

----------

"Hahahaaaaaaaa" – Mỗi khi nhắc lại chuyện này, cả nhà đều cười đến thật vui vẻ

"Cứ tưởng con trai cả gan dẫn gái về nhà, ai ngờ là PP, đứa nhỏ này khi ấy da trắng mắt tròn xoe, lại còn mặc cái bộ đồ rộng thùng thình của Billkin, như bơi trong áo nữa" – Mẹ Pink vẫn không ngừng cười nói.

"Cái thằng Billkin rõ phiền phức, ai đời chưa quen thân gì mà để bạn phải đưa về tận nhà, chăm sóc cả đêm nữa, may PP tốt bụng đấy, gặp người khác đã thả luôn ở bệnh viện rồi" – Ba Panut cũng nhận xét thêm vào.

"PP nó vốn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện mà. Lúc nào cũng dạ vâng lễ phép, lại biết cách nói chuyện chiều lòng người lớn nữa, đáng yêu hơn mấy thằng cháu trai của bà nhiều" – Bà nội quay sang xoa xoa đầu tôi cười nói

Sau lần gặp mặt qua điện thoại bất đắc dĩ, cả gia đình Billkin đều biết tôi. Rất nhanh sau đó, tôi được mời đến nhà cậu ấy dùng bữa thay cho lời cảm ơn. Đến khi chúng tôi là bạn thân, tôi có nhiều dịp qua nhà cậu ấy hơn. Lâu dần, gia đình Billkin đã xem tôi như người trong nhà. Và đối với tôi, nơi đây cũng trở thành ngôi nhà thứ hai của mình.

---

Tiến vào căn phòng quen thuộc, tôi nhìn qua một lượt. Vẫn là giường lớn, vẫn là em bò bằng bông tên Ra đáng yêu ngày nào. Tuy vậy, chiếc giường đã không có người thường xuyên sử dụng nữa. Em bò cũng đã cũ đi nhiều, bụng vẫn còn một đường hở dài, có thể nhìn thấy cả ruột bên trong, hậu quả của việc ba Panut nhỡ tay cho vào nước sôi để giặt. Dù bây giờ Billkin đã có một em gấu bông khác ở căn hộ kia, nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết không vất bỏ người bạn đáng yêu này, luôn đặt Ra ở trên ghế làm người bảo vệ cho căn phòng.

"Đang làm gì em Ra thế?" – Tiếng Billkin từ đằng sau khiến tôi quay người lại

"Hỏi han em ấy chút, lâu rồi cậu không về nhà à, nhìn ga giường phẳng lì chẳng có một nếp gấp"

"Tôi bận mà, cậu cũng biết đấy, bên tôi sắp ra mắt sản phẩm mới"

"Khi nào rảnh rỗi, về thăm ba mẹ đi. Tôi thấy hôm nay ba mẹ vui lắm, chắc lâu mới được gặp cậu"

"Đương nhiên vì có cả cậu nữa chứ"

"Nhân tiện, nếu đã quyết, thì dẫn cô bé kia về ra mắt luôn nhé, mẹ cũng đang ngóng trông ấy" – Tôi nhìn thẳng vào mắt Ra, có thể thấy hình bóng mình ở trong đó, thật cực cười.

"Có gì đâu mà ra mắt, giờ tôi chỉ muốn tập trung công việc. Không có thời gian nghĩ nhiều đâu. Còn cậu nữa, có người yêu lý tưởng thì kể với mẹ đi"

"Tai thính thật, đứng ở cầu thang vẫn nghe được tôi nói chuyện với mẹ cơ đấy. Cậu chủ của em đúng là giống cún, Ra nhỉ"

"Này này, đừng đung đưa em ấy như thế chứ, rách thêm bây giờ" – Billkin tiến lại gần, ngăn cản bàn tay tôi đang không ngừng lắc lư Ra

"Sợ quá, nào ai dám động vào người bảo vệ của căn phòng này"

"Ra không đem đi giặt đc nữa, cũ quá rồi. Nó đâu chỉ bảo vệ cho căn phòng này, mà còn bảo vệ cho phần hồi ức tôi trân trọng nhất nữa" – Billkin xoa xoa đầu Ra, nhìn vào con thú bông mỉm cười.

Ra đã gắn bó với Billkin thời gian lâu hơn tôi rất nhiều, cũng chẳng có gì lạ khi cậu ấy có biểu hiện như vậy. Tôi chỉ cười thầm mà nghĩ trong lòng 'Không chỉ với cậu đâu, với tôi, Ra cũng lưu giữ kỷ niệm không thể nào quên đấy'

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: Vì chương trước dài quá cắt bớt sang, nên chương này hoàn thành được sớm hơn dự định. Câu chuyện Valentine năm lớp 10 chính thức kết thúc nhé. Thử đoán xem, diễn biến tiếp theo trong quá khứ, ai là người rung động trước ^^

Quần ngủ của Billkin, nếu mn không tưởng tượng được, có thể xem lại Vlive Happy Sunday của BKPP ngày 28/2/21 nhé :))))))))))))))))))

Chi tiết em bò bông tên Ra t lấy từ một bài phỏng vấn của Billkin với Mthai, ngoài đời em ấy cũng bị ba Panut cho vào nước sôi, có vết dài ở bụng, nhìn rõ bông bên trong. Tuy vậy Billkin vẫn giữ cho đến bây giờ, chắc yêu quý em ấy lắm, không nỡ vất đi. Đương nhiên Billkin đã yêu quý vậy thì trong truyện này, Ra cũng có vai trò nhất định rồi :D. Còn em gấu bông bạn mới của Billkin, cũng có tên hẳn hoi, dự 2-3 chương nữa sẽ lên sàn (mn có thể đoán tên, có chi tiết úp mở trước đó ấy)

Vậy là hội bạn "Đẹp trai tại ai" có tên đầy đủ rồi nhé. Rew với Pond là người thật, còn mỗi Eric t tự nghĩ thôi, vì tính cách của bạn này hơi đặc biệt chút, không biết gán cho ai trong đám bạn của Billkin. 

Cám ơn vì đã theo dõi truyện đến tận bây giờ. Sự ủng hộ của mọi người giúp t thêm nhiều động lực để viết lắm 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip