Chapter 2: the water danced with you and me (II)

Billkin chạy ngay đi sau khi ném đống quần áo vào ngăn kéo cạnh giường, đóng sập cửa lại sau lưng trong khi cố nhớ lại đường quay lại khu vực chính. Khu rừng rộng một cách choáng ngợp, từng căn nhà gỗ xếp hàng nối tiếp nhau nhưng trông thật nhỏ bé khi nằm giữa những tán cây cao và bầu trời mù mịt phía trên.

Đôi giày của cậu tạo ra tiếng lạo xạo khi dẫm lên những chiếc lá cây và củi khô. Cậu nhìn quanh và thấy ánh sáng phản chiếu của mặt hồ xanh nhạt. Cậu tự hỏi liệu Off có thoát khỏi người bạn cùng phòng kịp không để họ có thể chơi bời một lúc trước giờ ăn trưa.

"Off", cậu gọi tên người bạn mới, đẩy những cành cây ra xa trên đường tới hồ và nghe thấy tiếng vịt kêu từ xa, "Off?"

"Cậu là thằng quái nào thế?", làn khói thuốc mờ nhạt bay trong không khí trong lành, cậu tiến tới chỗ cậu trai thấp bé và ngay lập tức nhận ra Gun. Cậu ta giữ điếu thuốc giữa những ngón tay, đôi mắt sắc lạnh và đầy cảnh giác khi cậu gia nhập.

"Tôi tìm Off. Nó có ở đây không?"

"Chán muốn chết cmnl", Gun trả lời, dựa vào vỏ cây liễu, nhìn về phía trước để quan sát quang cảnh trước mặt, "Nó quay lại phòng để lấy thêm thuốc lá rồi."

"Cậu hút xong rồi à?"

"Cái đồ ngốc đó mang đúng hai điếu"

"Yeah. Tôi đoán điếu kia là dành cho tôi", Billkin nói, dựa vào bên cạnh Gun. Những cành liễu rủ giấu họ khỏi phần còn lại của thế giới, che khuất họ khỏi ánh nhìn của tất cả những người khác. Giữa họ chỉ có sự im lặng nhưng cậu thấy Gun đang đè lên cánh tay mình, giơ điếu thuốc lên mời cậu.

Billkin nhận lấy không chút do dự, ấn nó vào giữa đôi môi của mình khi hít chất nicotine lần đầu tiên rồi ho sặc sụa khi vị đắng ngắt đó lần đầu tấn công phổi và đốt cháy cổ họng của cậu.

"Đừng nhả nó ra vội", Gun nói với Billkin, cười khúc khích khi thấy mắt cậu bắt đầu ngấn nước, "Phải giữ nó lại một chút trước khi cậu thở ra".

"Chết tiệt," Billkin lắc đầu và bỏ ngoài tai lời khuyên của người bên cạnh, ho ra làn khói xám ngắt, "Thứ này đúng là kinh tởm".

"Thì nó có được coi là thứ dễ thương đâu", Gun cười nhạo cậu, lấy lại điếu thuốc và đặt nó trở lại môi mình, rít một hơi. Billkin nhận thấy Gun có thể thoải mái thế nào, chơi đùa với làn khói cho đến khi nó biến thành một vòng tròn rồi thổi nó đi. Điều này gợi nhớ đến vết cắt trên môi dưới của cậu ta, thôi thúc sự tò mò bên trong Billkin muốn hiểu người kia hơn.

"Vậy thì, sao cậu lại ở đây?", Billkin hỏi.

"Như cậu thôi", Gun trả lời.

"Cậu đánh nhau với lũ bắt nạt à? Tôi còn nghĩ cậu là đứa bắt nạt cơ".

"Đúng mà", Gun nhếch mép nhìn cậu, nhìn về phía đường chân trời, nơi có một đàn vịt đang bơi về phía bên kia của hồ, "Nhưng những kẻ bắt nạt thật sự thường ăn vận đẹp đẽ và có một ngôi nhà to hơn của tôi".

"À, đánh nhau với lũ nhà giàu hả?", Billkin bật cười, "Đấy cũng là sở thích của tôi đấy."

"Tôi đoán là tôi và cậu sẽ hoà hợp với nhau đấy", Gun cười và đây là lần đầu tiên cậu thấy cậu ta cười. Nó hợp với cậu ta. Như này trông cậu ta khá là dễ thương.

"Billkin! Mày đây rồi!", cuối cùng họ cũng nghe thấy tiếng Off. Thiếu niên cao lớn thở một cách nặng nhọc, khuỵu gối khi đưa điếu thuốc khác cho Gun, "Trời đất, tao tí thì bị tóm".

"Không có gì lạ khi cậu mất nhiều thời gian đến thế", Gun lẩm bẩm, lấy hai cái que củi trên sàn cào vào nhau cho đến khi nó tạo ra tia lửa đủ để châm điếu thuốc thứ hai. "Này", cậu ta đưa điếu thuốc mới cho Billkin, "Cố gắng thử và lần này đừng có để bản thân chết ngạt đấy".

Cả ba đã có quãng thời gian ngọt ngào để phàn nàn với nhau về cuộc sống thiếu niên đầy bi kịch của họ, chia sẻ với nhau một điếu thuốc cũng như tìm thấy sự bầu bạn từ những người còn lại. Thoạt nhìn, cả Gun và Off trông đều khó có thể tiếp cận, đều có hình ảnh đặc trưng của những kẻ bắt nạt. Nhưng chỉ vài giờ sau đó, cậu đã thấy những vết nứt của hình dung đó trong nụ cười và tiếng cười của họ. Chúng chỉ là một nửa những gì người khác nghĩ về họ. Và mặc dù Gun vẫn có một mặt nào đấy cộc cằn và to tiếng nhưng không thể phủ nhận rằng khi mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt ấy, cậu ta vẫn trông thật ngây thơ.

*   *   *

Off đủ thông minh để mang theo kẹo cao su. Cả ba nhai kẹo bạc hà trước khi quay trở lại khu vực chính, nơi có canteen. Đám đông thiếu niên đã ở trong đó rồi. Tất cả đều chăm chăm vào bản thân mình, giữ khay của họ trong sự im lặng tuyệt đối.

"Cậu có ngửi thấy mùi thuốc trên áo tôi không?", Billkin thì thầm với Gun khi họ tiến vào bên trong, nhận thấy một số người phụ trách và phụ tá đứng bên trong để giám sát mọi thứ.

"Không, cậu ổn mà", Gun thì thầm lại, nhổ kẹo cao su rồi ấn nó lên tường trước khi cầm lấy khay và đưa nó cho cậu. Ba người họ có thể khác nhau nhưng có vẻ tất cả những người còn lại đều như nhau cả, thù địch với những người khác và chọn cách cô lập chính bản thân mình trong bong bóng họ tạo ra khi chỉ ngồi ăn một mình. Không lâu nữa, khi xung đột bắt đầu và những khía cạnh dữ dội bùng phát thành thứ gì đó to lớn hơn thì hôm nay có lẽ là ngày yên bình và êm ả nhất của họ.

Cơm, cà ri xanh và salad trộn xì dầu được ném lên khay một cách vô cảm bởi người phụ bếp. Mặt cô ta nhăn lại và luôn cau có khi thức ăn rơi vãi khắp nơi. Billkin lườm nhưng có vẻ cổ chẳng quan tâm. Cổ chuyển đến cái khay của đứa trẻ tiếp theo, mắt cổ chẳng nhìn vào đâu cả, thậm chí kể là thức ăn trước mặt.

"Trời đất, này còn tệ hơn cả địa ngục nữa", Billkin thì thầm làm Gun và Off cười. Bộ ba nhìn quanh để tìm chỗ ngồi. Nhưng nó như một cảnh trong phim "Mean Girls" vậy. Một bàn chật kín các cậu trai với hình xăm quái đản trên cánh tay - hoàn toàn có thể là do họ tự vẽ với bút và mực. Một bàn khác mà họ đi qua thì toàn là những cô gái với bộ nail sặc sỡ và mái tóc nhuộm.

Bất chấp thái độ thù địch, mỗi thiếu niên đều biết đâu là nơi mà mình thuộc về dù chỉ là cho mùa hè này. Và họ nhanh chóng tách bản thân ra khỏi những người khác và chọn ở gần với những người họ cảm thấy tương tự với bản thân.

Có thể là Billkin đã sai. Có thể họ gần với người tối cổ hơn là cậu dự đoán.

"Có một cái bàn trống ở cuối", Off chỉ vào chiếc bàn tròn cuối cùng mà chưa có ai ngồi. Cả ba tự tách mình khỏi những nhóm khác. Billkin có thể cảm nhận được ánh nhìn nghi hoặc từ những người phụ trách quan sát họ với sự đề phòng. Ba thằng con trai khác biệt, chọn cách giải trí cùng nhau và đây có thể là chuyến phiêu lưu cho chúng.

Nhưng bộ ba biến thành bốn.

"Tôi ngồi đây được không?"

Ba cặp mắt ngước lên, tầm nhìn của cả ba hướng về cậu trai trông khá giống Billkin. Cậu có mái tóc rũ xuống, mặc một chiếc áo trắng cùng áo khoác bomber và quần short bò, giống Billkin.

"Cậu là ai?", Gun hỏi với ánh mắt thận trọng.

"PP", Billkin trả lời thay cậu ấy, "Bạn cùng phòng của tôi."

"Cậu ta có phải người tốt không?", Off hỏi, nhại lại từ mà Billkin đã dùng để tả Gun vài tiếng trước rồi cười nhạo Billkin. Sau đó cậu ta gật đầu và chỉ vào vị trí trống bên cạnh mình.

"Cậu ấy cool mà", Billkin nói với hai người, "Và cậu ấy gay".

"Thật tốt vì được biết. Tôi tự hỏi cuộc nói chuyện đó đã diễn ra như nào đó", Off cười khúc khích, đưa tay ra để bắt tay với PP. PP chấp thuận, đặt khay xuống và mỉm cười với Off.

"Cậu ấy chỉ đang giải thích lý do mà cậu ấy kết thúc ở đây thôi", Billkin nhún vai, nhai thức ăn khi cả hai tự giới thiệu với bạn cùng phòng của mình.

"Vậy tại sao cậu ấy ở đây?", Gun hỏi, nghiêng đầu tò mò, tự hỏi làm sao một cậu con trai với vẻ ngoài ngọt ngào như vậy có thể bị lẫn vào một đám đông hỗn độn thế này.

"Cậu ấy đấm một thằng kỳ thị đồng tính", Billkin trả lời thay cậu, điều này một lần nữa khiến cả hai người kia bật cười.

"Quá được", Off gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng PP khi họ tiếp tục ăn, "Cảm giác thật tuyệt khi được đấm vào khuôn mặt xấu xa của chúng nó đúng không?"

"Một chút", PP thừa nhận, "Nhưng sau đó tôi bị buộc tội hành hung và giờ tôi ở đây. Nên cũng không thật sự tốt như tôi đã nói".

"Có đứa đệ đơn kiện cậu á?", Off khịt mũi, gần như nhổ nước bọt, "Chết tiệt. Đó chắc hẳn là một thằng khốn hèn nhát."

"Đúng thế. Nó thực sự đã khóc đấy", PP thêm vào khiến mọi người bật cười. Chỉ trong vài phút, bàn của họ trở thành nơi ồn ào nhất. Những người khác quay đầu lại, tò mò về những câu chuyện cười của họ.

Billkin ghét sự thật rằng bố mẹ dễ dàng từ bỏ cậu và ném cậu đến một nơi chẳng ai biết nhưng ngay từ ngày đầu tiên, nó hoàn toàn không tệ như cậu tưởng. Cậu gặp ba đứa ngốc giống mình và khác với những người bạn của cậu ở nhà, họ không sợ sự khác biệt hay sợ bị soi mói. Nó khiến cậu cảm thấy yên tâm rằng mình không phải là đứa lập dị duy nhất trên trái đất.

*   *   *

"Cậu có nghĩ Gun quý tôi không?", PP hỏi khi họ quay lại căn nhà gỗ sau khi buổi giới thiệu kết thúc. Billkin không thể nào không thở phào nhẹ nhõm khi người tổng phụ trách kết thúc bài diễn văn dài ba tiếng của cổ về hoà bình, sự trầm tư và tình yêu.

"Ý tôi là cậu ấy không có vẻ là ghét cậu. Tại sao? Cậu crush cậu ta à?", Billkin đùa khi đang cố mở cánh cửa của căn nhà gỗ. Do thời gian và cũng có lẽ là do vận may chết tiệt của họ, cánh cửa thường xuyên bị kẹt, buộc họ phải đẩy mạnh trước khi nó mở ra. Trời đã trở lạnh bởi mặt trời đang dần lặn, để lại những đốm vàng trước khi bầu trời trở nên tối tăm.

"Không. Tôi chỉ... Đôi khi cậu ấy nhìn giống như là muốn đánh tôi ấy."

Billkin không thể không bật cười, đồng ý với PP về điều đó. Cậu cũng chưa thể hình dung được nhiều về Gun. Cậu ta có một vẻ mặt cau có thường trực và nó sẽ biến mất trong chốc lát khi cậu ta cười. Rồi luôn quay trở lại với một thái độ và biểu cảm đầy chán chường.

"Ai quan tâm nếu cậu ta có thích cậu hay không? Tất cả chúng ta bị buộc phải hoà thuận với nhau cho đến khi mùa hè này kết thúc nên cậu ta cũng chẳng có cách nào khác ngoài việc chịu đựng cậu".

"Cậu có thấy vậy không?", PP đột nhiên hỏi, cả hai đứng bên cạnh giường của họ và sẵn sàng cho cái được gọi là buổi tối, "Cậu có phải chịu đựng tôi không?"

"Ừ thì", Billkin thoải mái trả lời, "Tôi thậm chí còn chẳng biết cậu nhưng tôi biết tôi sẽ không muốn cậu tè lên giường của tôi nên tôi cũng sẽ cố gắng để không chọc điên cậu".

"Tôi sẽ không tè lên giường cậu"

"Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được đâu", Billkin chỉ vào cậu, cởi áo của mình mà chẳng có lời cảnh báo nào cả khiến PP ngay lập tức nhìn xuống đất, trở nên bối rối và ho nhẹ khi ngồi lên mép giường của mình.

"Giờ P'Pond và đống nước nóng chết tiệt đó đang ở đâu nhỉ? Tôi muốn tắm trước khi đi ngủ", Billkin rên rỉ, đi về phía ngăn kéo của mình để lấy một chiếc áo sạch.

Họ chỉ biết biệt danh của nhau và thậm chỉ chẳng biết gì về đối phương nhưng ngày đầu tiên của cả hai khá ổn. Đó là tất cả những gì họ mong đợi. Sự im lặng, sự ngượng nghịu và cả thú vị nữa.

PP không thể nhịn cười khi thấy Billkin bê một chậu nước nóng ra cái lán bên ngoài. Cậu nhìn chằm chằm ra cửa sổ và cắn chặt môi khi nghe tiếng người kia la hét và chửi rủa với lũ bọ và nhện ở bên trong và đe doạ P'Pond phải dọn sạch nó trước khi cậu ta vào.

End Chapter 2 (part II).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip