Chap 34 : Ngỏ lời yêu, thuộc về anh (🤍)
Đêm giao thừa, trời se lạnh, những dải đèn lấp lánh trải dài khắp phố phường. Thẩm Vọng không nói nhiều, chỉ nắm tay Thẩm Thời dắt đi. Xe rời trung tâm ồn ào, tiến về ngoại ô, nơi có ngọn đồi cao nhìn xuống cả thành phố sáng rực như một biển sao.
Khi họ đến nơi, gió đêm thổi lùa vào áo, mang theo mùi cỏ non, xa xa từng chùm đèn lồng treo dọc theo con đường dốc nhỏ. Thẩm Thời tròn mắt:
"Chỗ này đẹp quá. Sao anh biết chỗ này vậy?"
Thẩm Vọng chỉ khẽ cười, kéo em trai nhỏ ngồi xuống bãi cỏ dốc thoai thoải, trước mặt là toàn cảnh thành phố lung linh ánh sáng. Những vì sao trên trời cũng như gần hơn, sáng hơn.
Hai anh em cùng ngồi cạnh nhau, vai kề vai, tay chạm tay. Ban đầu chỉ là những câu chuyện vu vơ, nhưng rồi họ nhắc lại kỉ niệm hồi nhỏ: những lần chạy rong dưới mưa, lúc Thẩm Thời bị sốt Thẩm Vọng ngồi canh cả đêm, cả những lần cãi nhau vì một món đồ chơi cũ. Có kỉ niệm khiến cả hai bật cười, cũng có đoạn im lặng vì nhớ lại quãng thời gian buồn.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Thời thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. Cậu ngả đầu lên vai anh trai, khẽ thở dài:
"Em thật sự hạnh phúc khi có anh."
Thẩm Vọng ngẩn người. Tim anh đập mạnh, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Anh siết chặt tay em trai, không buông.
Chỉ còn vài phút nữa là năm mới. Bầu trời bắt đầu vang lên tiếng đếm ngược lác đác từ phía thành phố. Thẩm Vọng nghiêng người, ôm chặt Thẩm Thời vào lòng. Giọng anh run run, nhưng lại dồn nén bao nhiêu tình cảm giấu kín:
"Tiểu Thời... nghe kĩ anh nói này."
"Dạ" — Thẩm Thời ngẩng đầu đáp
"Thực ra, từ... từ trước đến nay ... Anh..."
Thẩm Vọng ngập ngừng. Anh rất sợ, không phải sợ nói ra những lời tiếp theo, mà là sợ phản ứng của em trai nhỏ khi nghe xong những lời ấy. Nhưng lần này anh đã quyết tâm rồi, không nói bây giờ thì sau này lời thốt ra có thể sẽ muộn màng, chút kiên nhẫn ít ỏi của anh nay đã cạn kiệt.
"Anh đã luôn yêu em."
Thẩm Thời khựng người lại 3 giây.
"Ý... Ý anh hai là—"
"Chính là ý đó. Không phải kiểu tình cảm anh em bình thường... mà là yêu như một cặp tình nhân, yêu đến mức chỉ cần em nhìn người khác thôi anh cũng thấy khó chịu."
Thẩm Thời vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Như thể não bộ vẫn đang load những điều anh trai nói.
"Anh biết mình ích kỷ, anh biết chúng ta là anh em ruột... nhưng anh không thể nhịn được nữa rồi, anh không thể sống thiếu em. Anh chỉ muốn mỗi ngày đều có em bên cạnh, mãi mãi như thế, đến hết đời."
Thẩm Thời sững người. Trong đầu cậu như có tiếng nổ lách tách, tim đập loạn xạ, máu nóng dồn lên mặt. Cậu vốn luôn trốn tránh cái cảm giác lạ lẫm giữa hai người, nhưng lời tỏ tình vừa rồi khiến mọi bức tường phòng ngự của cậu như tan vỡ.
Cậu nhìn anh, đôi mắt dao động, môi khẽ run:
"Anh hai..."
Tiếng đếm ngược vang rõ trong gió: "10... 9... 8... 7..."
Thẩm Vọng giữ chặt gáy em trai, ánh mắt rực cháy như muốn thiêu rụi mọi do dự.
"Tiểu Thời, làm người của anh. Suốt đời. Được không?"
Cậu khẽ mỉm cười, mắt long lanh, thì thầm đáp lại ngay khi tiếng "3... 2... 1..." vang lên:
"Vâng. Em đồng ý."
Đúng giây phút ấy, đồng hồ điểm 0h. Bầu trời nổ tung ánh pháo hoa, rực rỡ như ngày tận thế cũng không thể ngăn được. Thẩm Vọng ôm chặt lấy cậu, cúi xuống hôn.
Đó là nụ hôn đầu tiên, vừa vụng về vừa mãnh liệt, như muốn khắc sâu vào tim người kia lời hứa trọn đời.
Trong ánh pháo hoa, hai anh em chẳng còn nghe thấy gì ngoài nhịp tim hòa làm một. Cả thế giới như biến mất, chỉ còn lại một khởi đầu mới — một năm mới, một tình yêu mới, và một mối ràng buộc không gì phá nổi.
...
Sau nụ hôn sâu kéo dài, pháo hoa trên bầu trời vẫn đang nở rộ từng chùm sáng rực rỡ, nhuộm cả khoảng không thành sắc màu lung linh. Nhưng với Thẩm Vọng, tất cả pháo hoa ngoài kia đều chẳng còn quan trọng nữa — thứ duy nhất khiến anh điên cuồng hạnh phúc chính là người em trai nhỏ đang ở trong vòng tay anh.
Anh siết chặt eo cậu, hơi thở còn gấp gáp, ánh mắt tối lại mà rực sáng, như kẻ vừa có được bảo vật mà cả đời khao khát. Nụ cười nơi khóe môi anh không kiềm lại được, vừa dữ dội vừa dịu dàng, đầy chiếm hữu.
"Em là của anh rồi, Tiểu Thời... thật sự là của anh..." – giọng anh khàn hẳn đi, mang theo run rẩy khó kìm.
Thẩm Thời mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu chưa bao giờ ngờ rằng khoảnh khắc ấy lại xảy ra thật... và lại mãnh liệt đến thế. Dù xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đôi chân lại mềm nhũn, chẳng có chút sức nào để chống cự. Cuối cùng cậu chỉ khẽ run, rồi dần dần dựa hẳn vào lồng ngực rắn chắc của anh, như tìm nơi che chở duy nhất của mình.
Thẩm Vọng cúi xuống, vùi mặt vào vai cậu, cười khẽ như kẻ điên:
"Anh hạnh phúc đến phát điên mất... Em không biết anh đã chờ giây phút này bao lâu đâu."
Thẩm Thời cắn môi, đôi tai đỏ đến tận gốc, nhỏ giọng đáp, hơi run:
"...Em... em cũng vậy..."
Nghe thế, trái tim Thẩm Vọng như bùng nổ thêm lần nữa. Anh siết em trai vào lòng, hôn khẽ lên mái tóc cậu, rồi thì thầm điên dại mà dịu dàng:
"Vậy thì... từ hôm nay trở đi, em đừng hòng thoát khỏi anh nữa. Mãi mãi."
Pháo hoa bên ngoài vẫn nở rộ, nhưng trong chiếc ôm ấy, cả hai đều cảm thấy như đã bước vào một năm mới thuộc về riêng họ — ngọt ngào, run rẩy, và đầy ràng buộc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip