chương 13
Chương 13: Lần thứ nhất lẽn vào Phủ thừa tướng.
.............................................................
Túc Lạc Kiệt tập trung quan sát qua cánh cữa sổ căn phòng, đêm đã khuya , ánh trăng vằng vặc sáng tỏ, Phi Hải cùng Ngọc Lan nắm chặt tay trấn an bình tĩnh ngồi ở bàn trà trong phòng, nghe một tiếng gõ cữa nhẹ nhàng, ả ta đến rồi :
" Có ai không, có thể mở cữa cho ta một lúc được không?"
Phi Hải gật đầu nhìn Ngọc Lan , vài ba bước đến mở cữa, đối diện hắn là một cô nương còn rất trẻ, chỉ cảm thấy cô nương này với cô nương lần trước hắn gặp có chút khác biệt, nhưng không biết khác ở chỗ nào, Phi Hải gật đầu mời ả ta vào, đóng cữa trong phòng không khí trở nên khó thở , nguy hiểm . Nữ tử nhìn Phi Hải lần trước bị mình cắn một nhát hiện tại vẫn sống sờ sờ tiếp đón ả, nữ tử hoàn toàn không nghi ngờ chú ý đến cái lạ lùng này, nhìn sang Ngọc Lan căng mắt nhìn mình trước mặt, ả ta cười đến hoa nhường nguyệt thẹn giọng nói bề trên ra lệnh:
" Thế nào, đã suy nghĩ lời ta nói kĩ chưa?"
Phi Hải chặn trước Ngọc Lan nghiêm giọng:
" Ngươi tại sao lại muốn lấy da mặt của thê tử ta, lấy rồi cô ấy biết ra đường thế nào?"
Ả ta ngồi xuồng một cái ghế, hai chân vắt chéo nhau, móng tay dài tùy ý chơi đùa một lọn tóc của ả:
" Ngươi ,vấn đề này không cần phải lo lắng, dù sao thê tử của ngươi cũng chết, cần gì ra đường, có điều ta sẽ thay cô ta làm vợ ngươi chẳng hạn, haha."
Ngọc Lan tức giận nắm chặt tay Phi Hải:
" Đồ đàn bà độc ác, vô liêm sĩ."
Ả ta bị mắng liền nổi giận, trở mặt:
" Thế nào, bây giờ có cho không, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc phu quân của ngươi."
Phi Hải rút dưới bàn ra một cây kiếm mà quan huyện đại nhân cấp cho hắn chĩa kiếm trước mặt ả ta:
" Cút đi, ghê tởm."
Ả ta bị Ngọc Lan mắng một trận, sau đó đến Phi Hải chửi rủa, khiến ả lần này cực kì tức giận nghiến răng:
" Các ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt,là các ngươi tự chọn lấy."
Dứt lời ả ta vùng dậy, sương khói mờ mịt lan tỏa mờ ảo, chín cái đuôi từ phía sau mọc dài dựng thẳng lên, trên đầu cũng có hai cái tai lông màu trắng, co người muốn bổ nhào về phía Ngọc Lan và Phi Hải . Túc Lạc Kiệt mở to mắt, ngay lúc này quan binh từ bên ngoài cữa lao vào vây quanh ả hồ ly , chĩa thẳng đao kiếm về phía ả sẵn sàng tấn công. Ả ta cười lớn chỉ tay từng người một:
" Chỉ bằng các ngươi, muốn bắt ta sao?"
Túc Lạc Kiệt đem châm nhỏ luôn giấu trong tay áo, một lần từ cữa sổ phóng đến năm cái trúng ngay bả vai ả ta, ả ta trợn mắt tơ máu xuất hiện dày đặc ở tròng mắt:
" Là ai phóng ám khí vào ta?"
Lính khâm sai thấy ả thất thủ liền lao đến tấn công , ả tránh phải tránh trái, móng tay dài cào rách mặt áo quần của lính khâm sai, móng tay trúng phải chỗ nào chỗ ấy liền thối rữa ngay lập tức, sau đó ả cũng thụ thương không ít cánh tay vải vóc trên người rối tung rách loạn một đoàn đứng không vững, từ bên ngoài Túc Lạc Kiệt cảm nhận lúc ả ta vào đây trong người khí tức đã tổn thương không nhẹ, cơ thể nhìn kĩ có chút suy yếu, ả ta từ trong ngực móc ra một bình thuốc quăng mạnh xuống đất , chiếc bình nhỏ nỗ toang khói cay mù mịt, đám lính cùng phu thê Phi Hải đưa ta bịt kín lấy mặt, nhân cơ hội đó ả ta liền nhảy ra cữa sổ phi thân rời khỏi quán trọ, phía bên ngoài Túc Lạc Kiệt nhanh chóng âm thầm đuổi theo phía sau.
Túc Lạc Kiệt nhanh chóng đuổi theo ả, lại thấy ả nhảy từ tường thành vào khu viện của một phủ lớn, y nghi ngờ theo đó đi theo, chỉ khác ả vào một căn phòng tối đèn, còn y núp trên mái nhà cẩn thận dở một tấm ngói vừa đủ để quan sát bên trong. Túc Lạc Kiệt mở to mắt cảm thấy toàn thân da gà đều nổi dày đặc lên, sau gáy tràn lên một cảm giác lạnh lẽo cực độ.
Bên trong phòng ả ta đem áo ngoài cởi bỏ, chín cái đuôi đã thu hết vào, ở trước gương đồng vận khí đẩy năm cái châm của y ra ngoài sau đó vết thương của ả trên vai vậy mà tự lành liền da không có một chút dấu hiệu gì của máu chảy hay trúng độc, Túc Lạc Kiệt ngạc nhiên châm của y đúng là có tẩm độc dược nhưng tại sao ả ta lại không trúng phải. Im lặng theo giỏi ả ta sau khi tắm rữa toàn thân mái tóc dài đen nhánh thả xuống, mặc bộ xiêm y màu trắng ngồi trước gương, ả ta đưa tay sau gáy mình từ từ lột ra một tấm mặt nạ da người, nói đúng hơn là da mặt của một người còn sống màu da mịn màng vẫn còn hồng hào nằm gọn trong tay ả ta, đối diện gương đồng phản chiếu lên một khuôn mặt ghê sợ, méo mó đến không ra hình dạng, từng vết loan lỗ hệt như người bị trúng độc từng lỗ từng lỗ trên mặt, có vài lỗ vẫn còn đang chảy ra chất dịch nhờn, có vài lỗ đã đóng khô vẫy xưng tấy phù nề làm cả ngũ quan khuôn mặt đảo lộn, rối loạn, Túc Lạc Kiệt hít một ngụm khí lạnh nuốt xuống cảm giác buồn nôn cuộn trào trong dạ dày, ả ta bị trúng độc?, không phải là luyện một loại võ công tà môn tâm độc, mỗi ngày đều nạp vào cơ thể các loại kịch độc trung hòa giữa chúng và máu để duy trì mạng sống, người luyện loại võ công này hằng ngày cần phải uống một lượng độc dược nhất định nếu không cơ thể sẽ sinh ra phản phệ, ngứa ngáy , lục phủ ngũ tạng thối rữa mà chết. Loại tà môn này có bảy tầng, nhìn vết thương trên mặt ả ta, Túc Lạc Kiệt suy đoán không lầm thì ả ta đã luyện đến tầng thứ sáu, tầng này gương mặt và toàn bộ cơ thể sẽ sinh cảm giác hủy dung ra bên ngoài, mọc những nốt chấm đỏ hệt như muỗi đốt sau một thời gian thì lan rộng chảy nước khiến cơ thể không ngừng nỗi sần sùi ngứa ngáy vô cùng, nếu vượt qua tầng này người luyện sẽ một bước đến tầng thứ bảy trở thành một người độc, tàn ác mỗi ngày đều dùng máu người hòa lẫn với độc dược để duy trì mạng sống., và chỉ có thể sống trong đêm tối , Túc Lạc Kiệt cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao ả ta muốn lấy da mặt của các cô nương còn trẻ, thuật dịch dung không thể thực hiện trên khuôn mặt toàn lỗ của ả, ả cần phải lấy một mặt da người còn sống đắp lên sau ít ngày mặt da người kia sẽ bị những vết lỗ ăn mòn cần phải có một mặt khác thay thế, Túc Lạc Kiệt thực không hiểu ả ta là một hồ ly lại sao lại luyện loại công phu tà ma ngoại đạo này, Thất Tâm Độc!
Túc Lạc Kiệt không thể nhìn nỗi khi thấy ả ta dùng bút kẻ mày và một ít phấn thoa trang điểm cho tấm da mặt, phía bên ngoài có tiếng đông đông gõ cữa, ả ta nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ kia vào, sâu kín cười diễm lệ ra mở cữa , Túc Lạc Kiệt nhìn thấy người vào phòng là một tên nam nhân mà sáng nay y vừa thấy trên phố, không ai khác là Tần Thủ Minh.
Gã ta vuốt ve khuôn mặt của ả, giọng cười biến thái vang lên:
" Mỹ Mỹ, nàng tối nay thật xinh đẹp."
Ả ta tên Mỹ Mỹ đôi tay như rắn nước lượn lờ quấn quanh trên người gã:
" Thủ Minh, chàng thật xấu hôm nay thiếp nghe hạ nhân báo lại chàng mang một ả tiện nhân nào đó về phủ muốn lập thiếp, chàng không cần Mỹ Mỹ nữa sao?"
Tần Thủ Minh hôn vào đôi môi đang đóng mở ẻo lả của ả cười xấu xa:
" Nào có , ta chỉ chung tình với Mỹ Mỹ mà thôi, nhanh nào cho ta thưởng thức cơ thể của nàng một chút, hôm nay thật thiếu thốn. "
Mỹ Mỹ đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn ngực gã, ả vờ như xấu hổ đi đến bên giường, cơ thể liền tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ khiến gã lảo đảo hệt như hít phải á phiến bổ nhào lên người ả ta trên giường. Túc Lạc Kiệt thật muốn đem một sô nước lạnh tạt vào mặt gã ta cho tỉnh ra, bị xạ hương hồ ly mê hoặc như một kẻ điên. Trong giường vang lên một tiếng động lớn , Túc Lạc Kiệt liền lấy lại tinh thần quan sát vào bên trong , ả ta vậy mà mọc thành chín cái đuôi mỗi cái đuôi đều có một cái mũi nhọn hệt như đuôi bò cạp cắm mạnh trên người Tần Thủ Minh tận lực hút máu.
Túc Lạc Kiệt rùng mình , choáng váng đây là cái loại yêu quái gì, có thể gớm ghiếc như vậy, tiếng động lớn vang lên, ả ta lập tức thu hồi đuôi hồ ly hét lớn:
" Là ai?"
Túc Lạc Kiệt nhanh chóng đậy lại tấm ngói phi thân nhảy xuống trốn sau hậu viện, một đường lao về quán trọ.
Ả sau đó chạy ra ngoài phòng đưa mắt canh chừng nhìn quanh, liền nhìn thấy một con mèo nhảy từ trên mái nhà xuống , đem mắt trợn tròng nhìn nó ,con mèo sợ sệt kiêu " méo ooo" một tiếng thật lớn xù lông ngã xuống chết tại chỗ!
Túc Lạc Kiệt trở về phòng , tự rót cho mình một tách trà bình tĩnh cơn ghê tởm trong ngực, Thư Thư từ trong ngực nhảy ra biến thành hình người chạy ra ô cữa sổ nôn khan một trận, Túc Lạc Kiệt vuốt lưng cho Thư Thư hai người nhìn nhau muốn cười nhưng chỉ có thể méo mặt nôn khan.
Thư Thư sau khi nằm trên giường tay nắm chặt chăn cơ thể vẫn còn phản ứng với cảnh vừa rồi nó thấy được không ngại một trận run rẫy truyền lên:
" Túc Lạc Kiệt, ả ta luyện Thất Tâm Độc, còn muốn hút máu người, ta nhìn thấy đuôi ả ta giống hồ ly, lại mang một nữa giống bò cạp, ngươi nói xem chúng ta là gặp cái loại quỷ quái gì thế này, thật buồn nôn."
Túc Lạc Kiệt bình tĩnh phân tích:
" Ả ta luyện Thất Tâm Độc, lại lột mặt da người, sau đó còn uống máu, vốn dĩ ả ta là một hồ ly lại sao lại luyện loại tà môn ngoại đạo này, hay là ả ta không phải là hồ ly?"
Thư Thư nhăn mày :
" Trong ghi chép của ta chưa từng xuất hiện một loại yêu quái như ả, vừa rồi nhìn thấy ả ta dùng đuôi hút máu , ta không hiểu tại sao ả ta không hút chết Tần Thủ Minh,mà chỉ mỗi ngày đều hút một ít, hay là ở trong phủ thừa tướng có cất giấu bí mật gì?"
Túc Lạc Kiệt gật đầu suy nghĩ:
" Một vật gì đó có liên quan đến Thất Tâm Độc, lại liên quan đến Tần Thủ Minh mà ả ta không giám ra tay giết ngay gã, ngày mai ta lại đến xem thử."
Thư Thư gật đầu đồng ý. Cả hai cứ như vậy mà nặng nề vào giấc ngủ.
Thêm một ngày nữa lại đến, hôm nay là ngày cuối cùng của lễ thú hoa, Túc Lạc Kiệt cùng Thư Thư xuống đường đến quảng trường nhìn qua năm chậu hoa cuối cùng nằm trên một cái bàn lớn cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, nhìn qua một loạt bốn chậu hoa khoe sắc cành lá sum xuê, đến chậu cuối cùng Túc Lạc Kiệt lại chăm chú nhìn lâu hơn một lúc, chậu hoa này thật lạ chỉ một khóm nhỏ đan vào nhau , lá điểm trên cây vừa đủ không thừa lại không thiếu, còn có hoa màu đỏ nhụy màu vàng nỗi bậc lại nhìn đến cánh hoa ,Túc Lạc Kiệt cảm thấy có chút kì lạ tại sao nhụy hoa là của một loại hoa khác, cánh hoa lại là của một loại hoa khác?
Đưa tay chỉ về chậu hoa kia, nghiên đầu nhìn Thư Thư được mình bế lên đang thưởng thức chậu hoa đầu tiên:
" Thư đại nhân ngươi xem chậu hoa cuối cùng rất lạ."
Thư Thư theo hướng Túc Lạc Kiệt chỉ tay nhìn vào gật đầu:
" Đúng là có chút rất lạ, để ta tính xem."
Mất một lúc Thư Thư nhìn về chậu hoa cuối cùng kia hạ giọng:
" Đó là á phiện đỏ lai với mẫu đơn, loại hoa này thật sự rất hiếm, nhụy hoa là của á phiện đỏ tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ thu hút ong bướm, mà cánh hoa là của mẫu đơn lại xinh đẹp uốn lượn quanh đài hoa , có thể nhìn thấy dưới cuốn hoa sau một đài hoa mẫu đơn còn có thêm một cánh hoa á phiện đỏ bao bọc , loại hoa này thể hiện tinh tế nét đẹp của mẫu đơn lại mê hoặc như á phiện, người trồng hoa này có thể lấy làm dược liệu ,phối làm thuốc an thần, kim đơn bổ máu , kéo dài tuổi thọ còn có thể trị độc!"
Túc Lạc Kiệt ngạc nhiên:
" Lợi hại như vậy."
Thư Thư khinh bỉ ra mặt :
" Giống hoa mày không biết là của vị tiên sinh nào, có thể lai ra loại này thật là một kì tài."
Ban chấm điểm công bố kết quả Túc Lạc Kiệt cũng muốn nán lại xem chủ nhân của chậu hoa cuối cùng là ai .
" Người đạt giải nhất trong cuộc thi thú hoa này là công tử Túc Lạc Kiệt đến từ Hồng Thôn."
Túc Lạc Kiệt trợn mắt nhìn Thư Thư:
" Này, Thư đại nhân đến đây du ngoạn ngươi còn dấu ta đem một chậu hoa đẹp vậy đi thi sao?, lại còn ra vẻ ta đây hâm mộ kẻ nào đó trồng hoa."
Thư Thư cũng trợn mắt nhìn lại Túc Lạc Kiệt:
" Cái này, ta cũng muốn hỏi ngươi?"
Hai người đơ mặt nhìn nhau, cho đến khi một công tử áo trắng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở:
" Dù không phải của mình nhưng mà người ta đã tốn công sức dùng cách này để tặng thì nên nhận lấy a, tính ra đây cũng là một chậu hoa vừa quý lại đẹp."
Túc Lạc Kiệt suy nghĩ một lúc, lơ mơ cùng Thư Thư lên nhận cả giải thưởng và hoa, ban chủ trì hỏi có muốn đem hoa cống nạp hoàng cung hay không, y ngẫm nghĩ bỏ qua cơ hội ngàn vàng không cống nạp , để lại một đám người yêu hoa tiếc hùi hụt giúp y, Túc Lạc Kiệt cùng Thư Thư cứ thế ôm hoa cùng phần thưởng trở về quán trọ, đùa gì chứ bạc trong người xắp hết lại có ngân lượng từ trên trời rơi xuống ngu gì không lấy, phần thưởng này đủ để y duy trì thêm một tháng ngày đường a~
Túc Lạc Kiệt chống cằm chăm chú nhìn chậu hoa đỏ rực điểm tô thêm vài cái lá xanh trước mặt , y quay quay chậu hoa, nhìn kĩ từng phiến lá cho đến cánh hoa, y bất chợt ngừng lại đem cánh hoa trong cùng tách ra, trên cánh hoa có một dòng chữ nhỏ.
" Lạc Lạc , ta từng có mơ mộng, tặng ngươi một cành hoa mỹ nhân."
Túc Lạc Kiệt thất thần, ngay cả Thư Thư bên cạnh gọi mấy lần cũng không phản ứng, đến khi nhận thấy có một cuốn sách nặng nề gõ mạnh trên đầu mình mới hoàng hồn , dấu đầu lòi đuôi nhìn Thư Thư:
" Thư đại nhân tìm ta có việc gì sao?"
Thư Thư chống tay vào eo:
" Ta mới nói ngươi mắc phải cái gì mới đúng, từ lúc ôm chậu hoa này về cứ thẩn thờ, ngẩn ngơ vừa rồi ta gọi mấy lần cũng không đáp lại, sao hả có vị tiểu thư cành vàng lá ngọc nào xui xẻo tương tư phải ngươi chứ gì?"
Túc Lạc Kiệt cười cười tránh né, nếu y nghi ngờ nói chậu hoa này của Hồng Lang thể nào cũng bị Thư Thư hét ầm lên muốn hủy chậu hoa cho xem, nói dối không chớp mắt nhìn Thư Thư:
" Ta chỉ đang suy nghĩ, rút cuộc ả hồ ly kia là loại yêu quái gì, còn nữa phủ thừa tướng bên trong có sự tình gì đặc biệt?"
Thư Thư ngồi vào ghế, nằm áp đầu xuống bàn giọng nói ồm ồm :
" Tối nay chúng ta cứ điều tra hết một lượt cho rõ đi, sau đó đem nghi vấn này hỏi quan huyện đại nhân."
Túc Lạc Kiệt gật đầu , cả hai quên luôn chuyện chậu hoa mỹ nhân kia , đêm tối lần thứ hai lẻn vào phủ thừa tướng.
"..."
................................................................
~Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip