28. Ma thuật (3)

Chương 28
Bọn họ chìm trong giấc ngủ mà không hề biết rằng những con cáo hung ác đang rình rập bọn họ ở ngay bên ngoài. Hai canh giờ sau khi tất cả đều chìm vào giấc ngủ, Leacy đang ngái ngủ liền bước ra ngoài vì khát nước. Cô mơ màng tìm chiếc cốc mà không để ý đến đôi mắt mập mờ sáng trong bóng đêm của con cáo. Cứ vậy, chúng phá cánh cửa gỗ vồ thẳng vào người y khiến cô hét toáng lên.

"Aaaaa! Cứu với! Có cáo!"

Nghe thấy tiếng hét của cô, cả Adam lẫn Violet đều vội vàng bật dậy. Violet cuống cuồng chạy ra ngoài thì thấy Leacy đang ngã khuỵ xuống còn phía trước là một bóng lưng to lớn đang đánh nhau với bọn cáo. Dựa theo bóng lưng đó, cả hai có thể dễ dàng nhận ra đó là Astherin. Hắn đánh bọn chúng vô cùng tàn bạo, con thì bị hắn lôi ra để đánh con khác, con thì bị hắn ném thẳng vào gốc cây. Nhìn bộ dạng chật vật của chúng, hắn liền vác mấy con cáo ra ngoài chứ không giết hẳn. Thôi thì coi như hắn vẫn còn lương tâm tha cho chúng.

Xong xuôi, Astherin liền quay ra thì thấy Adam và Violet. Điều này khiến cho hắn có chút giật mình xen lẫn bất ngờ. Quả thật, nào ai có thể bình tĩnh khi thấy hai mái tóc xuề xoà màu đen tuyền đứng cạnh nhau mà bình tĩnh được trong trường hợp này. Không phải do sợ những thứ bên ngoài thế giới thì cũng sẽ sợ khi thấy hình dạng này vào trời tối. Nhưng có lẽ bọn cáo không cho phép Astherin nói mà xông đến từ đằng sau, làm cho Violet giật mình mà vội hét lên.

"Cẩn thận!"

Nghe vậy, hắn liền vội vàng quay đầu ra sau nhưng có vẻ không kịp vì đã có một vài con dùng đến móng vuốt bám vào áo y. Một vài con thì đâm thẳng vào da thịt hắn làm Astherin phải chịu đựng trong đau đớn. Chợt một tia sáng đỏ vụt qua người một con cáo khiến nó ngã lăn xuống đất. Ít lâu sau những con đang bám vào áo hắn dần ngã xuống. Đám cáo chuẩn bị nhảy lên người hắn ở ngoài phải cảm thấy rùng mình. Bởi vì những con cáo bị trúng vệt sáng đỏ kia chết rồi!

Chúng khẽ run lên, ánh mắt dần đảo sang kẻ đang sử dụng cái thứ ma thuật quái đản đó. Không chỉ vậy, cả Violet cũng quay ra nhìn, nó khẽ nói.

"Sao ngài không nói với ta là ngài có ma thuật vậy?"

Phải, kẻ sử dụng thứ ma thuật đó chẳng phải ai khác ngoài Adam. Điều này khiến Violet vô cùng bất ngờ, thử hỏi xem một kẻ luôn bị gọi là đồ bỏ không có ích gì trong gia tộc mà lại có ma thuật thì ai mà tin cơ chứ. Nhưng cô biết bản thân Adam là một người giữ kín bí mật, nếu không muốn nói là chẳng ai biết đến những bí mất đó nếu cậu không tự mình nói ra. Vì vậy không thể loại trừ khả năng cậu đã giấu thứ sức mạnh này trong ngần ấy năm. Tuy vậy Violet vẫn tự hỏi.

"Tại sao... ngài ấy lại phải che giấu ma thuật làm gì? Chẳng phải thứ đó sẽ giúp ngài ấy tránh những ánh mắt khinh thường kia sao?"

Dường như biết được cô đang nghĩ gì, Adam liền trả lời.

"Sẽ chẳng ai tin đó là ma thuật bẩm sinh đâu, nhất là với một kẻ như ta"

"Sao ngài biết ta đang thắc mắc gì?" Violet ngạc nhiên hỏi.

"Nhìn mặt ngươi là đủ hiểu"

"M-Mặt ta để lộ rõ vậy sao!?"

"Ừm"

Cậu vừa nói vừa sử dụng sức mạnh của mình để đuổi chúng đi, càng xa càng tốt. Sau khi thấy chúng đã đi khuất vào trong rừng sâu. Y mới yên tâm dựng cái cửa lên, sau đó liền đỡ Astherin ngồi vào ghế. Hành động nhẹ nhàng từ tốn của cậu khiến cho Violet có chút kinh ngạc. Không ngờ một người trầm lắng như Adam lại có thể dịu dàng như này. Quả thật là hiếm thấy mà!

Sau khi đỡ hắn ngồi vào ghế thì cậu liền vào trong phòng mình rồi lấy ra một loại thảo dược đặc biệt. Leacy thấy vậy liền vội đi lấy nước dội vào lưng hắn, ít nhất là không để cho vết thương bị nhiễm trùng. Sau đó, Violet phụ Adam lấy ra thuốc sát trùng bôi lên lưng hắn. Còn cậu thì đi giã thuốc ra rồi đắp nó vào vết thương của Astherin. Sau đó dùng vải băng bó lại vết thương cho hắn. Đây có lẽ là những lần hiếm hoi mà Adam chăm sóc cho người khác. Nên Violet không thể bỏ qua cơ hội này mà phụ y.

Astherin cứ để bọn họ chăm sóc cho mình mà trong lòng cảm thấy ngại vô cùng. Nhưng hắn cũng chẳng hề ngăn cản, cứ mặc cho bọn họ làm gì mình. Cho đến khi làm xong, hắn mới ngượng nghịu gãi đầu cúi người cảm ơn.

"Thật sự làm phiền mọi người rồi! Cảm ơn đã giúp ta băng bó nhé!"

"Thật là, ta còn tay mơ lắm, có lẽ vẫn phải cảm ơn chủ nhân của ta vì đã dạy ta một chút về việc này" Violet tiếp lời.

"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn ngươi nhé!" Astherin tiến đến nắm hai tay của Adam, gương mặt đầy hứng khởi.

Nhưng Adam lại chẳng có động tĩnh gì, chỉ gật đầu một cái rồi gỡ tay ra. Tay y giơ lên vẫy qua vẫy lại để gọi Violet quay về phòng để ngủ. Trước khi đóng cửa, cậu không quên quay lại nói.

"Ngủ ngon"

Điều này khiến cho Violet cảm thấy kinh ngạc vô cùng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy y chúc ngủ ngon ai đó. Khi mà cánh cửa vừa mới đóng, y liền rối rít hỏi cậu.

"Lần đầu tiên ta thấy ngài chúc ngủ ngon đó! Sao ngài lại làm vậy thế?"

Adam thật sự cũng không biết tại sao bản thân lại làm vậy nữa. Nhưng khi ở đây, y có một cảm giác an toàn đến kì lạ, giống như thể nơi này mới thật sự là nơi dành cho cậu vậy. Nhưng một kẻ như y nào biết nên miêu tả thứ cảm cảm xúc hỗn loạn hiện tại là gì. Y chỉ đơn giản trả lời một câu.

"An toàn"

"An toàn sao? Nè, ý ngài là s-"

Chưa kịp nói hết câu, Adam đã thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Violet đơ người nhìn cậu, gương mặt y thể hiện rõ sự hoang mang. Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy? Cô liền vội nói nhỏ.

"N-Nè! Ngài sao lại ngủ rồi! Ý đó là sao vậy hả!?"

Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là sự im lặng đầy đáng sợ. Làm cho y phải rùng mình mà hoá quạ trốn vào trong chăn cùng Adam. Đợi cho đến khi Violet ngủ thiếp đi, cậu mới từ từ mở mắt ra. Y thở dài đầy mệt mỏi, cái cảm giác an toàn đến kì lạ này khiến cậu không quen chút nào. Có lẽ từ trước đến giờ chưa từng có nơi nào cậu cảm thấy như này trừ những ngày tháng đó. Những ngày tháng mà y chạy ra khỏi căn ngục tù đấy để đi theo "hắn". Khi ấy, đối với Adam, nơi nào có "hắn" thì nơi đó vô cùng an toàn.

Mặc dù biết rằng tình yêu chính là viên kẹo giết chết con người ta nhưng một khi rơi vào rồi thì đâu ai có thể tránh khỏi cái thứ hão huyền xinh đẹp ấy chứ. Adam cũng vậy, cậu cũng rơi vào mối tình với một người sói. Đó lại chẳng là ai khác ngoài Micheal, đứa bé mà y coi như ân nhân nay đã lớn. Tưởng chừng như cậu bé đã chết trong lần cháy rừng ấy nhưng thực chất Micheal đã kịp thời được chị của mình - Koemi kéo ra khỏi đám cháy đó. Nhưng sau đó không lâu, cô cũng biến mất không một dấu vết. Giống như thể y đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Giờ nghĩ lại, Adam vẫn cảm thấy ngượng khi mà lúc đó đã khóc một cách ngu muội mà không nghĩ đến trường hợp đó. Nhưng cũng chịu thôi, nào ai còn có thể bình tĩnh trong trường hợp ấy cơ chứ.

Nhìn nơi trần nhà trống rỗng kia khiến cậu có một cảm giác khó chịu đến kì lạ. Giống như thể đang nhớ kẻ nào đó. Mà cũng phải thôi, y vẫn còn đang nhớ thương kẻ đó mà. Giá như khi ấy cậu cẩn thận hơn thì "hắn" đã không phải đỡ cho y nhát kiếm đó. Nhát kiếm mà khiến Adam ám ảnh suốt đời này.

Chợt một tiếng "bộp" kêu lên cắt ngang dòng suy nghĩ đầy hỗn loạn của Adam. Y liền nhìn sang bên cạnh, cô quạ bé nhỏ đã lăn ngã xuống dưới đất từ khi nào. Cậu lết cái thân đầy mệt mỏi của mình đến phía bên kia giường. Adam đỡ Violet lên, trong lòng thì thầm thở dài trách móc cô bé.

"Thật là... nằm ngủ kiểu gì mà ngã lăn xuống đất thế này không biết"

Cậu đặt lại Violet lên chiếc gối của cô, sau đó đắp chiếc chăn nhỏ cho y. Nhìn cô bé quạ, Adam chợt nhớ đến lần đầu mà cô với cậu gặp nhau. Khác với hai con cú kia, lần đó cậu đã nhặt được Violet trong lúc làm nhiệm vụ. Khi ấy trông cô bé gầy vô cùng, lông thì cứ rơi ra, còn cô chỉ biết kêu gào xin ăn trong vô vọng. Khi ấy Violet vì một lý do nào đó đã bị lạc đàn nên dường như chỉ biết bám víu vào bản thân. Cho đến lúc Adam nhận nuôi y thì cô mới có thể ăn đồ ăn hẳn hoi chứ không phải mấy thứ mà người ta bỏ thừa trên đường kia. Có thể nói đối với Violet khi đó cậu như một vị ân nhân vậy. Cứu rỗi y khỏi nơi tăm tối không chốn nương tựa ấy.

Những ngày sau, mọi chuyện đều rất yên bình. Cứ thế hai tháng ròng rã trôi qua. Cho đến một hôm, trong cái buổi đêm đầy yên tĩnh thì đột nhiên có tiếng đập cửa khiến cho cả Astherin lẫn Violet đều thức dậy. Bởi có một đôi tai khá thính nên cô đã nhanh chóng lấy tay bịt tai Adam để cho cậu ngủ. Còn bản thân thì cùng hắn bước đến phía cánh cửa. Khoá cửa vừa được hắn mở ra một cái, đột nhiên có một người cáo liền xồ vào người y. Tên đó siết cổ Astherin khiến cho y phải chống cự trong cơn khó thở. Không chỉ vậy, còn có rất nhiều người cáo khác lao đến phía hắn lẫn Violet.

May thay, Violet có phòng bị trong người một con dao găm. Cùng với việc không bị siết cổ như Astherin giúp cô có chút thuận lợi. Y dùng cả dao găm lẫn chân để tấn công chúng, cũng như phần nào giúp hắn. Mặc dù Astherin có thể đá được những con cáo đang bám ở chân mình nhưng việc bị siết cổ như này quả thật quá khó chơi rồi. Hắn muốn nhào lên tấn công lại tên đó nhưng không thể. Tên đó đì y xuống dưới sàn với lực vô cùng mạnh. Mạnh đến nỗi hắn chẳng thể phản kháng.

Đột nhiên trong lúc mất bình tĩnh, Astherin vô tình dùng tay đập thẳng vào mặt tên đang siết cổ mình. Cái đầu của hắn rơi ra lập tức, còn ở phần cổ thì dần xuất hiện một hình tựa như rễ cây. Nhìn thân thể vừa rơi xuống, hắn cũng không tin vào những gì mình nhìn thấy. Hắn thầm tự hỏi.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao ta lại làm được cái này, và rốt cuộc... cái hình ảnh kì quái gì đây?"

Hắn nhìn kĩ vào hình rễ cây kia, trông nó quái đảng vô cùng. Tuy rằng nói nó tựa như hình rễ cây nhưng nếu nói đúng hơn thì là vết nứt. Astherin quá mải mê đến cái hình kia mà không để ý bàn tay trái của mình đang dần bị bao phủ bởi một chất nhầy màu đen. Đột nhiên có một tên người cáo nhảy thẳng vào người Violet với ý định dùng dao đâm vào mắt cô, làm y vội hét lên. Thấy vậy, Astherin liền sử dụng cánh tay khi nãy vừa dùng để đánh tên kia. Lúc này, hắn mới để ý đến cánh tay của mình. Cùng lúc đó, Adam cũng xông ra ngoài với cánh tay phải đầy chất nhầy đen. Cậu vội sự dụng cái thứ ánh sáng kia để đuổi bọn chúng ra khỏi nhà. Y có chút quở trách cô quạ của mình.

"Sao ngươi không chịu hét lên từ đầu!?"

"T-Ta sợ ngài cảm thấy phiền phức... dù gì hai bọn ta cũng lo được mà!"

Nghe những lời của Violet, Adam cũng chỉ đành thở dài đầy bất lực, trong lòng chỉ thầm quở trách.

"Ôi trời... đáng ra ngươi nên quan tâm đến mạng sống của mình hơn đấy quạ nhỏ"

Xong xuôi, Adam mệt mỏi vò tóc mình, nhưng khi này y mới nhận ra cánh tay phải của bản thân gần như bị phủ bởi một chất nhầy màu đen giống như cánh tay trái của Astherin. Lúc này, hai người đều quay ra nhìn nhau mà vô tình thốt ra cùng một câu hỏi.

"Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip