Cậu không xứng!-
Cuối buổi học, khi tất cả học sinh đã ra về hết, sân trường vắng tanh không một bóng người thì Tiếu Thanh Hạ vẫn cặm cụi trong văn phòng của Ban kỉ luật hội học sinh. Nhiệm vụ của anh là tổng hợp lại hết những vi phạm, những tuyên dương của từng lớp để xếp thi đua hàng tháng. Đó là công việc mệt mỏi và nhàm chán nhưng với Tiếu Thanh Hạ, đây là cách duy nhất để anh không phải bận tâm đến những điều phù phiếm ngoài kia.
Cuộc đời anh vốn đã được người khác giữ tay lái, chút sóng gió ập đến không đáng để anh quan tâm. Nhưng cũng nhờ đó mà anh mới nhận ra mình thật ngây thơ biết bao, để một đứa nhóc đem mình ra làm trò cười như thế.
Tiếu Thanh Hạ đã giữ cho bản thân không bị ám ảnh về điều đó bởi vì phía trước còn nhiều điều đáng để anh bận tâm hơn, ví dụ như bài kiểm tra cuối năm sắp tới hay kì thi đại học vào năm sau. Sau hôm ấy, anh cũng học cách tránh xa chiếc điện thoại và mọi thứ trên mạng, chỉ động đến khi nào thực sự cần. Cũng vì thế mà việc hỗ trợ học tập cho những học sinh khác cũng gián đoạn không ít, dù sao thì bản thân anh cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.
Khi Tiếu Thanh Hạ vẫn đang bận bịu với công việc của mình thì cánh cửa căn phòng mở ra, người bước vào là hội trưởng hội học sinh. Đó là đàn anh khối 12, dáng người cao cao, đôi mắt một mí xuất hiện sau chiếc kính cận đen. Anh đưa ra một tờ giấy thông báo đến trước mặt Tiếu Thanh Hạ, nói:
"Đầu tuần sau sẽ có một đoàn giáo sinh thực tập về trường ta. Em chịu trách nhiệm làm "hướng dẫn viên" cho bọn họ nhé. Hơn nữa trong khoảng thời gian đoàn giáo sinh ấy ở đây thì kỉ cương nề nếp phải thật nghiêm vào, không được để họ có ấn tượng xấu về trường ta. Em làm được chứ?"
Tiếu Thanh Hạ vâng một tiếng nhận lệnh đồng thời đưa mắt nhìn xuống tờ giấy đàn anh đưa, đó là chi tiết những việc mà anh phải làm, có rất nhiều.
Buổi chiều tà, sân trường vắng tanh, những mảng màu cam nhạt nhòa đổ bóng lên vạn vật- một gam màu đẹp nhưng ảo não đến lạ. Tiếu Thanh Hạ một mình bước đi trên con đường vắng lắng của buổi hoàng hôn, bóng đen kéo ngày một dài sau bước chân anh.
Cái không khí não nề này thật dễ khiến người ta khó chịu mà. Nó khiến anh chán nản và không có hứng thú với bất cứ việc gì. Mộ Hàn có rủ anh đến thư viện thành phố nhưng rồi anh vẫn từ chối. Mấy hôm nay, Tiếu Thanh Hạ chỉ muốn bản thân được ở một mình. Anh rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của bản thân, không ai biết rằng anh đã phải chịu đả kích lớn như thế nào.
Khi đi qua một sân bóng rổ, tiếng hò hét huyên náo đã thu hút sự chú ý của anh. Một nhóm năm sinh đang tỉ thí với nhau, tiếng hô hào, tiếng reo hò cổ vũ của những người đứng ngoài náo nhiệt hơn bao giờ hết. Dù chỉ cách nhau một bức tường rào thôi mà cảm giác như ở hai thế giới khác biệt vậy.
Tiếu Thanh Hạ vô thức nhìn về hướng đó, nào ngờ lại bắt gặp Tinh Trì trong số những cầu thủ tham gia thi đấu. Bốn mắt chạm nhau trong tích tắc, Tinh Trì thậm chí còn chưa biểu lộ hết sự thảng thốt qua ánh mắt thì anh đã lạnh lùng quay người bỏ đi. Một lần nữa anh khiến cậu phải thẫn thờ, đứng hình mất một lúc để rồi không hề để ý tới bóng đang lao về phía mình. Quả bóng nặng nhắm trúng mặt khiến cậu chao đảo rồi ngã uỵch xuống đất, trận đấu cũng vì thế mà phải tạm dừng.
Chiêu Nhật Khanh giúp cậu đứng lên, không khỏi lo lắng:
"Mày không sau đấy chứ? Chảy máu mũi rồi kìa!"
Tinh Trì không phản ứng gì, chỉ nương theo tay bạn đứng lên, đưa một tay còn lại lên lau đi chỗ máu chảy ra.
Chiêu Nhật Khanh lại không kìm được mà hỏi thêm:
"Rốt cuộc là mày bị sao thế? Mấy ngày nay mày như người mất hồn vậy?"
Cậu chỉ lặng lẽ đáp lại một câu:
"Không có gì."
Hai người không chơi nữa mà cùng nhau ngồi nghỉ trên ghế đặt ở góc sân. Chuyện này quá khó khăn với cậu nhưng lại chăng thể tâm sự với bất kì ai, lý do là bởi đây là lỗi lầm mà cậu gây ra trước tiên. Cậu chọn cách im lặng trong suy nghĩ của mình từ đầu đến cuối, cuộc hội thoại chỉ có một mình tiếng của Chiêu Nhật Khanh. Sau cùng, cậu ta khoác vai Tinh Trì thủ thỉ:
"Trông mày tệ hại thật đấy nhưng tao có cách giúp mày lấy lại tinh thần. Chỉ cần cùng tao tham gia vào phi vụ ngày mai, hứa danh dự đó."
Tinh Trì nhìn cậu ta hỏi rằng phi vụ đó là gì mà cậu ta chỉ vỗ vai cậu mấy cái, úp úp mở mở:
"ai sẽ rõ. Vậy nha, cứ ngồi nghỉ đi, tao chơi tiếp đây."
Ngày hôm sau, Chiêu Nhật Khanh bảo Tinh Trì đứng đợi ở cổng trường sau buổi khi trong khi cậu ta chạy đi chuẩn bị nốt những bước cuối cùng cho kế hoạch. Trông cậu ta có vẻ hào hứng lắm, hết lòng lôi kéo Tinh Trì tham gia. Bản thân vì không muốn làm người ta mất hứng, cũng vì tin tưởng thẳng bạn này sẽ bày trò sẽ giúp tâm trạng cậu khá hơn nên mới đồng ý đi theo.
Tinh Trì bắt đầu nghi ngờ mọi việc khi Chiêu Nhật Khanh dẫn cậu đi theo dõi một người, không ai khác chính là Lạc Hoa Hoa. Trò này thật không đứng đắn chút nào, hai đứa con trai lén lút bám theo cô suốt chặng đường từ trường đến khi dừng lại trước một tiệm bán đồ ăn nhanh bên đường.
"Rốt cuộc là mày đang làm cái quái gì thế?" Tinh Trì bất mãn lên tiếng.
"Yên nào, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch thôi."
Hai người lấp ló sau một chiếc bốt điện thoại bên kia đường đối diện với cửa hàng, Chiêu Nhật Khanh chăm chú quan sát Lạc Hoa Hoa còn Tinh Trì chỉ ái ngại trước những ánh mắt hiếu kì của người đi đường.
Lạc Hoa Hoa đứng bên ngoài cửa hàng, có vẻ như đang chờ đợi ai đó. Một lúc sau, Tiếu Thanh hạ từ trong bước ra, đưa một cốc trà sữa trên tay cho cô. Tinh Trì nhìn thấy mà mà tròn mắt ngạc nhiên, còn Chiêu Nhật Khanh thì vỗ tay một cái bốp:
"A, Tiếu Thanh Hạ kìa! Anh ta cũng ở đây sao? Tuyệt vời, một mũi tên trúng hai con nhạn, kế hoạch của tao sẽ thành công mỹ mãn!"
Tinh Trì vẫn chưa thể hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nhìn thấy Tiếu Thanh Hạ, cậu lại càng không kìm được mà cứ theo Chiêu Nhật Khanh bám đuôi hai người.
Đến một khúc cua vắng vẻ, Chiêu Nhật Khanh kéo tay Tinh Trì lại cùng nấp vào lề đường. Cậu ta nói:
"Dừng lại chút, sắp có chuyện hay để xem rồi."
Khi mà Tinh Trì còn chưa phản ứng lại trước lời cậu ta nói thì ở phía trước, Tiếu Thanh Hạ và Lạc Hoa Hoa đi cùng nhau buộc phải dừng lại vì có kẻ chắn đường. Nhìn qua cũng biết bọn chúng chẳng phải đám người tử tế gì: dáng người to lớn, gương mặt dữ tợn, trang phục không hề đứng đắn thậm chí trên người có cả hình xăm.
Một tên nhuộm tóc bạc đứng ra trước, ngạo nghễ hỏi:
"Hai bạn nhỏ này đi đâu về muộn vậy?"
Lạc Hoa Hoa không ngần ngại đáp trả:
"Đi học đó. Mà mấy anh có hiểu đi học là gì không?"
Tiếu Thanh Hạ kéo kéo tay cô tỏ ý muốn dừng lại bởi anh nhận ra Lạc Hoa Hoa đã thành công trong việc chọc tức đám du côn trước mặt. Tên ban nãy tiến lên một bước, bẻ bẻ khớp ngón tay kèm theo một cái cười nhếch:
"Cô em này can đảm quá nhỉ? Không sợ hả? Vậy nếu em không chê thì chúng ta đi chơi một chuyến nhé?"
Hắn vô tư khoác tay lên vai Lạc Hoa Hoa, kéo cô sát vào người mình mặc cho cô phản kháng dữ dội:
"Bỏ tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đó!"
"Thả chị ấy ra mau!"
Tiếu Thanh Hạ đe dọa rồi vung chiếc cặp sách trong tay lên, đánh bốp vào người tên vô lại ấy rồi nhân cơ hội đó kéo tay Lạc Hoa Hoa chạy đi.
"Tên oắt con này!" Bị đánh một cái bất ngờ, hắn chửi lên một tiếng rồi ra lệnh cho đàn em. "Còn nhìn gì nữa, mau đuổi theo!"
Nãy giờ người khác lâm nguy vậy mà Tinh Trì không hiểu sao Chiêu Nhật Khanh cứ khăng khăng giữ chân mình lại, không hề ló mặt ra giúp. Nhưng đến nước này rồi cậu không thể ngó lơ được nữa, mặc kệ cậu ta có toan tính gì. Tinh Trì rủa một tiếng "Mẹ kiếp!" rồi ngay lập tức phóng như bay đuổi theo đám người kia, không hề để ý đến lời can ngăn của Chiêu Nhật Khanh:
"Này mày định làm gì thế? Đừng đi chứ? Đợi tao với!"
Tiếu Thanh Hạ kéo Lạc Hoa Hoa chạy một đoạn thì bắt đầu thở dốc, tốc độ cũng vì thế mà chậm dần, không những vậy còn bị vài tên trong đám kia đi đường vòng chặn ngay phía trước.
Hết đường đi, họ buộc phải dừng lại. Ngay lập tức từ phía sau có kẻ giơ chân ra đạp thẳng vào lưng Tiếu Thanh Hạ khiên anh mất đà ngã dúi. Lạc Hoa Hoa chỉ kịp thốt lên một tiếng thì đã bị kẻ ban nãy túm lại, đắc ý nói:
"Yếu đuối vậy thì bảo vệ ai được chứ? Em thấy đi với tụi anh không phải được lợi hơn sao?"
"Mấy người nghĩ tôi là loại con gái gì vậy hả?"
Cô hét lên rồi vùng thoát khỏi tay anh ta.
Đúng lúc ấy, Tinh Trì từ đâu lao ra, vung tay đấm thẳng một cú vào mặt khiến hẵn chẳng thể trở tay. Cú đấm mạnh đến nỗi khiến một người lực lưỡng như anh ta cũng phải ngã bật ngửa, hằn lại một vệt đỏ rõ rệt trên gương mặt đầy thô thiển.
Không dừng ở đó, kể cả những tên còn chưa đụng chạm gì vào hai người kia, cậu cũng lôi hết vào để xả giận. Chẳng mấy chốc, một cuộc hỗn chiến xảy ra ngay giữa đường vắng khiến Chiêu Khật Khanh núp ở một chỗ chỉ biết vò đầu bứt tai:
"Tinh Trì ơi mày đang làm cái quái gì thế? Không ổn rồi!"
Bên kia có năm người, Tinh Trì chỉ có một đối đầu với bọn chúng nhưng trông vẫn rất cân sức. Người này đáp trả người kia, không ai chịu nhường ai, chỉ cho đến khi Chiêu Nhật Khanh từ xa chạy lại, hét lớn:
"Mấy người mau dừng tay lại, tôi báo cảnh sát rồi đó!"
Như bao đám du côn khác, nhóm người kia như có tật giật mình, chẳng kịp mở to mắt nhìn cho kĩ đã lập tức hô hào nhau mà bỏ chạy. Tinh Trì cũng dừng tay, đứng nhìn dáng vẻ đầy hèn nhát và thảm hại của bọn chúng thì không ngừng biểu lộ thái độ khinh bỉ trên gương mặt.
Chiêu Nhật Khanh chạy tới, người đầu tiên cậu ta quan tâm tất nhiên là Lạc Hoa Hoa:
"Chị có sao không? Có bị thương ở đâu không? Bọn đáng ghét đó không làm gì chị chứ?"
Trước những câu hỏi dồn dập ấy, Lạc Hoa Hoa chỉ mỉm cười, lắc đầu:
"Không sao đâu!"
Rồi tầm mắt cô ngay lập tức hướng về phía Tiếu Thanh Hạ.
Tinh Trì đi tới trước mặc anh, đưa tay ra ngỏ ý muốn giúp anh đứng lên nhưng rồi nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của người kia. Tiếu Thanh Hạ tự mình làm việc đó.
"Cặp sách của anh..."
Cậu đưa chiếc cặp ra nhưng rồi Tiếu Thanh Hạ vẫn chẳng hé răng nửa lời, chỉ nhận lại đồ của mình rồi ánh mắt lập tức thu về.
Chắc anh đang khó chịu lắm khi lại thấy mặt mình, Tinh Trì thầm nghĩ.
Như thể sự việc ồn ào ban nãy chưa từng xảy ra, bầu không khí bỗng rơi vào một nốt trầm bức bối đến tột độ, lần này còn có thêm phần gượng gạo khó diễn tả thành lời.
Ấy là cho đến khi Lạc Hoa Hoa sấn tới, xem xét cả người Tiếu Thanh Hạ, thậm chí còn sốt sắng hỏi thăm:
"Em có sao không? Có bị chảy máu ở đâu không?"
Anh chỉ lắc đầu thay cho lời đáp lại.
"Chị em?" Lúc này Chiêu Nhật Khanh bỗng chen ngang. "Không phải hai người bằng tuổi nhau sao?"
Lạc Hoa Hoa đáp:
"Đúng là bằng tuổi nhưng tụi chị có quan hệ họ hàng."
Cậu trả lời không thể ngờ đến của cô khiến Chiêu Nhật Khanh đứng hình ngay tức khắc còn Tinh Trì chau mày, bắt đầu hiểu ra mọi sự ở đây. Cậu không suy nghĩ gì nhiều mà quay ra kéo tay Tiếu Thanh Hạ rời đi, để lại hai người kia cùng ánh nhìn ngơ ngác.
Tất nhiên, Tiếu Thanh Hạ không dễ gì để bản thân bị người khác lôi đi mà không có lý do như vậy. Đi được một đoạn anh cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay của Tinh Trì:
"Buông tôi ra!" Anh gắt lên. "Rốt cuộc là cậu còn muốn làm trò gì nữa vậy hả? Chẳng phải là tôi đã cảnh cáo cậu tránh xa tôi ra hay sao?"
Cuối cùng Tinh Trì cũng chịu buông anh ra. Cậu xoay người lại, mặt đối mặt với Tiếu Thanh Hạ. Bây giờ cậu không trốn tránh nữa, cũng không chọn cách im lặng mà nghiêm túc nói:
"Trong tình cảnh vậy mà anh còn có thể nói mấy lời đó sao? Nếu như..."
"Ý cậu là gì chứ?!" Tiếu Thanh Hạ Lập tức ngắt lời. "Tôi có làm sao thì cũng đâu có liên quan gì đến cậu? Cậu muốn làm anh hùng cho ai xem?"
Đúng vây, rốt cuộc cậu hành động vì lý do gì chứ? Anh đáp trả gay gắt đến mức cậu thậm chí còn chẳng có cơ hội mở miệng.
"Tinh Trì này, cậu đúng là tốt đến vĩ đại đấy. Muốn tôi cảm ơn? Cậu không xứng! Sau cùng tất cả việc này chỉ một mục đích là biến tôi thành một tên ngốc thôi đúng không? Chắc là cậu đang hả hê lắm nhỉ? Vậy thì cứ vui vẻ tận hưởng chiến thắng đi!"
Dứt lời, Tiếu Thanh Hạ toan bỏ đi nhưng rồi lại bị Tinh Trì với lực kéo cực mạnh giữ chặt lại.
"Cậu còn muốn gì nữa đây?!" Cuối cùng Tiếu Thanh Hạ cũng phải lớn giọng, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy sự tức giận đáng sợ như vậy trong mắt anh.
Đối diện với đôi mắt lạnh đến chết người ấy, Tinh Trì lại vô cùng điềm tĩnh. Khi cậu nhìn thẳng vào anh, đôi con ngươi sẫm màu như giãn ra, hiện lên sự chân thành:
"Có điều này anh nhất định phải nghe, nghe rồi anh muốn nhớ thì nhớ, muốn quên thì quên, tùy anh vậy..."
"Tiếu Thanh Hạ, xin lỗi anh. Và việc hôm nay có lẽ là do hiểu lầm. Em không cần anh cảm ơn về bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần anh nghe được những lời này, vậy là đủ rồi."
Giá mà ngay từ đầu cậu nhận ra sai lầm của mình sớm hơn thì đâu phải chịu cảnh tù túng vì tâm lý bị dày vò, ám ảnh bởi sự ăn năn day dứt như này. Tinh Trì đã nghĩ kĩ rồi, cậu cần phải chấm dứt mọi chuyện càng nhanh càng tốt, cũng là cách để giải thoát cho bản thân mình và cả cho anh nữa.
Khi Tinh Trì nói hết câu, ánh mắt của Tiếu Thanh Hạ có chút dao động. Dù vậy anh vẫn cương quyết quay lưng lại một cách tuyệt tình trước dáng vẻ chờ đợi của người kia, không hề câu nệ nói:
"Nếu một lời xin tha thứ dễ dàng được chấp nhận như vậy thì trên đời sẽ chẳng có cái gọi là sai lầm hay tội lỗi. Nhóc con ạ, tôi không nghĩ bài học cho cậu chưa dừng lại ở đây đâu."
"Em sẽ không bỏ cuộc đâu." Cậu đáp. "Bất cứ khi nào hay ở đâu, em sẽ luôn xuất hiện. Cứ làm bất cứ việc gì anh muốn, chừng nào anh thấy thỏa lòng thì thôi."
"Cẩn thận cái miệng của cậu đấy, đừng để tôi phải phát điên lên mỗi khi phải nhìn thấy cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip