Chap 5: Đại phù thủy xót.

Phía bên đây, thầy Ging đã nhìn ra thái độ ngập ngừng bất thường của học trò quý, cho nên, ông vẫn im lặng ngồi đợi xem Doãn Uy muốn nói gì với mình.

Doãn Uy chỉ là đang lựa lời, làm sao để thầy Ging bỏ qua chuyện Kiên Ca bỏ trốn. Chẳng qua là vừa rồi mới đánh chừng hai mươi thước thì đã thấy thái độ tiểu phù thủy có lẽ trong lòng đang ghi thù mình. Huống hồ, nhóc con mới tới đương nhiên lạ lẫm với các quy định ở đây. Dẫu sao thì vẫn nên dạy từ từ, không khéo sẽ phản tác dụng.

-"Thưa thầy. Thầy giám thị đã báo riêng chuyện hai người họ ra khỏi học viện với chúng ta. Ngoài chúng ta, không có ai biết cả"

Thầy Ging đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe đã từ từ mở một bên mắt, nhướng mày: "Thì sao?"

Doãn Uy biết chắc thầy đã hiểu ý mình muốn nói gì, nhưng vẫn kiên quyết không chủ động mở ra một con đường. Này là đang muốn chính anh tự mình nói ra hay sao? - "Vậy nên, chúng ta cứ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi"

Thầy Ging im lặng một hồi, dõng dạc: "Ngươi tự mình suy nghĩ xem gần đây đã phá vỡ bao nhiêu quy tắc trước giờ rồi"

Doãn Uy nghe xong chỉ cuối đầu. Phải, cũng chẳng biết làm sao, từ ngày Kiên Ca đến, anh đã có chút thay đổi. Chẳng hạn như cái ngày đầu tiên, Kiên Ca bị bọn con hoàng gia bắt nạt, Doãn Uy chỉ là tình cờ nhìn thấy, vậy mà ngay trong chiều hôm đó anh đã cho gọi hắn lên và buộc tội bắt nạt người mới. Dù rằng trước giờ, Doãn Uy không bao giờ thích kiểu phạt nguội như vậy.

Hôm nay lại vì tiểu phù thủy gây chuyện mà Doãn Uy đứng ra giúp người ta cầu tình hai lần. Mà lần nào, cũng đều là chuyện lớn và là những chuyện khó lòng cho qua.

Doãn Uy: "Đây là lần cuối ạ"

Thầy Ging không đáp, phất tay ý bảo Doãn Uy lui ra. Anh biết cầu tình thất bại, chỉ đành ra về. Nhưng chưa đi được ra tới của, đã nghe thấy giọng thầy vang lên

-"Ta sẽ nhắm mắt cho qua lần này, nhưng nếu vẫn còn lần sau. Tuyệt không lưu tình"

Doãn Uy mừng rỡ. Quay lại cảm ơn một tiếng. Sau đó triệu hồi chổi bay Woo đến. Một đường bay thẳng hướng ký túc xá của Tân phù thủy. Phải báo tin vui này cho nhóc con kia, rằng nhóc và Đông Tây ngày mai sẽ không bị phạt nữa.

____

Đông Tây đau đầu nghe Kiên Ca và Flynn vẫn đang cãi nhau ầm ỉ. Thầm nhủ chủ tớ không thuận thì làm sao làm nên chuyện? Và còn lo lắng thay vì trước giờ chỉ chăm một đứa trẻ thì bây giờ là hai đứa.

Kiên Ca bực dọc: "Cái đồ vô dụng nhà ngươi ngoài việc ăn và chọc tức ta thì còn biết cái gì nữa không?"

-"Có nha, hòi nảy ta bảo dệ ngươi đó, ta cắn tên đó một phát" - Flynn hùng hồ kể lại chiến công "lẫy lừng" của mình. Nó lấy làm tự hào lắm, vì khi đó Doãn Uy thấy đủ số lượng nên đã ngừng đánh, cún nhỏ đầu óc giản đơn lại nghĩ rằng do Doãn Uy sợ nó nên mới dừng tay.

-"Ngươi nghĩ một phát đó của ngươi có thấm tháp gì không? Còn không đủ gãi ngứa cho tên đó"

Flynn chẳng buồn giải thích với Kiên Ca nữa. Nó đỏng đảnh đi về phía giường, cuộn người nằm xuống, thở hắc ra, làm như đã lao lực cả ngày dài: "Hoi mệt, đi ngủ"

Kiên Ca ôm một bụng tức nhìn nó, định lôi đầu con linh thú không biết điều kia dậy để dạy cho nó một bài học.

Thì chợt có tiếng gõ cửa.

Đông Tây ra đón khách, mới phát hiện ra là Doãn Uy. Cả hai lịch sự chào nhau một cái. Nhưng Kiên Ca thì không vui, không hề vui một chút nào, cậu ghét tên đó.

-"Ai cho ngươi tới đây? Ở đây không chào đón ngươi"

Doãn Uy trước tiên đóng lại cánh cửa, sau lại tiếp tục dùng dáng vẻ thường ngày để tiếp chuyện với Kiên Ca: "Đến xem ngươi, ban nãy thấy ngươi khóc"

Giọng điệu tuy có chút chọc ngoáy, nhưng sự quan tâm là thật. Vốn Doãn Uy cũng chẳng muốn như thế đâu, chỉ là tình thế ép buộc nên mới ra tay đánh phạt cậu thôi. Chẳng có ai đang muốn tiếp cận làm thân với một người mà lại làm chuyện để đẩy người đó ra xa cả.

Nhưng đối với Kiên Ca, cậu chỉ thấy tên này thật sự đã ghét mình. Bây giờ đến đây khác nào đang muốn xem cậu thảm hại ra sao, trong lòng không khỏi le lói một cảm giác bị khinh thường. Tức giận không kiềm nổi, Kiên Ca quát tháo.

-"Ta mới không cần, ngươi đến để cười nhạo ta thì cứ nói thẳng đi. Không cần phải giả mèo khóc chuột!"

Doãn Uy thấy Kiên Ca đã hiểu lầm, lập tức thay đổi thái độ. Gì chứ, vốn định đến để dỗ ngọt mà, tại sao lại thành ra châm dầu vào lửa thế này - "Không phải, ta..."

Lời nói dừng lại giữa chừng, bởi vì Doãn Uy nhìn xuống tay Kiên Ca. Cạnh thước gỗ lúc nảy đánh xuống đã để lại trên hai lòng bàn tay những vết bầm chồng chéo lên nhau. Doãn Uy giật lấy hai bàn tay nhỏ nhắn, giọng điệu hơi khẩn trương: "Nhà ngươi không lấy thuốc bôi vào sao?"

-"Không cần ngươi lo" - Kiên Ca chán ghét giật mạnh hai tay mình lại. Ai đánh? Nhà ngươi đánh... Vậy bây giờ tiếc thương làm gì?

Đông Tây không muốn để hai người họ làm ồn nữa. Lúc nãy là Kiên Ca với Flynn, bây giờ là Kiên Ca với Doãn Uy. Công nhận Kiên Ca, ngươi có sức thật đấy.

Đông Tây: "Ta can..." - nói đoạn nhìn sang Doãn Uy - "Hôm nay cảm ơn ngươi"

Kiên Ca: "Anh cảm ơn hắn làm gì? Hắn đánh ta còn chưa có xin lỗi"

Cậu giận hờn ngồi xuống giường, cạnh bên Flynn rồi vuốt ve nó. Chó nhỏ ngủ rồi, ngủ nhanh thật. Lúc ngủ thì ngoan mà lúc tỉnh thì ngang ngược quá đi thôi.

Doãn Uy ngồi bừa xuống một cái ghế trong phòng, từ tốn: "Sau này có muốn ra ngoài, thì bảo ta cấp cho một tờ giấy thông hành. Cần gì phải lén lút"

Đông Tây nghe được những lời ấy, thầm vui sướng trong lòng, chưa kể còn có thứ cảm xúc nào đó len lỏi, làm hai mắt ngấn nước. Mẹ ơi! Vậy là sau này, con có thể tự do ra ngoài tìm sợi dây chuyền ấy, rồi sẽ được minh oan, mẹ ơi...

-"Ai thèm? Ta thà trốn đi để bị phạt cũng không muốn xin xỏ nhà ngươi" - Kiên Ca vì sĩ diện, quyết không thua Doãn Uy. Kêu cậu đi năn nỉ tên này á? Nằm mơ đi!

Đông Tây chợt hụt hẫng. Không biết phải nên làm như thế nào. Phải, Đông Tây đã lôi Kiên Ca vào chuyện này, bản thân còn chưa sứt mẻ miếng thịt nào nhưng Kiên Ca đã bị đánh đến bầm tím. Đông Tây thấy mình không có tư cách đòi hỏi Kiên Ca phải xin cho mình một tờ giấy thông hành làm gì. Thôi thì cứ lẻn đi tìm vậy.

Doãn Uy chỉ muốn dỗ ngọt Kiên Ca thôi, không nghĩ đến tiểu phù thủy lại khó dỗ như vậy. Xem ra, cần phải nhẹ nhàng hơn nữa.

-"Còn nữa, ta đã xin với thầy Ging. Ngày mai các ngươi sẽ không bị phạt đâu. Cho nên, cứ an tâm mà ngủ ngon"

Doãn Uy nói xong còn nhẹ cười. Cả hai người kia không hẹn mà cũng thở phào nhẹ nhõm. Thú thật, trong lòng cả hai vẫn luôn lo lắng, sợ bị phạt trước cả lớp thì sẽ mất mặt biết bao. Riêng Kiên Ca vì tay vẫn còn đau nên lại càng sợ hơn nữa.

Đông Tây hướng Doãn Uy: "Lớp trưởng, cảm ơn ngươi"

Doãn Uy gật gật đầu, xong lại hướng về Kiên Ca, đợi chờ thái độ của tiểu phù thủy, là cảm động sắp khóc sau đó sẽ rối rít cảm ơn anh hay là sẽ xấu hổ xin lỗi vì nãy giờ hung dữ với anh. Nhưng trái ngược hoàn toàn, Kiên Ca ngước nhìn sang hướng khác.

-"Ngươi xin giúp làm gì? Ta không muốn mắc nợ ngươi"

Kiên Ca mạnh miệng là vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm kích. Ban nảy ở phòng học, Doãn Uy nói giúp hai người khá nhiều, Kiên Ca đương nhiên thấy được điều đó. Chỉ là nhìn thái độ tên này như vậy khiến cậu không muốn nói cảm ơn thôi. Nhưng chung quy, Kiên Ca nhận thấy Doãn Uy không phải đối xử tệ với cậu.

Nói Kiên Ca tính tình trẻ con, nhưng ít ra cậu vẫn phân biệt đâu là đúng, đâu là sai. Biết được ai đối tốt với mình, ai đối xấu với mình. Cũng chính vì cái tính trẻ con đó khiến cậu không muốn nhận thua với ai cả.

Doãn Uy không nghĩ chỉ vì bản thân đánh nặng một chút lại có thể khiến tiểu phù thủy ghi hận anh nhiều như vậy. Từ đầu đến cuối đều không muốn có liên can gì đến anh. Thử đổi cách xem thế nào...

-"Nhà ngươi cứng đầu thật đấy" - Kiên Ca không đáp, Doãn Uy lại nói tiếp - "Không muốn mắc nợ ta thì ngươi chịu phạt đi"

Kiên Ca mở to mắt. Hả? Thật là để cho cậu đi chịu phạt sao. Kiên Ca chỉ muốn làm cho đã cái nư một chút thôi. Được miễn phạt trong lòng đã mừng muốn chết, bây giờ tự bản thân lại tìm phạt. Đúng là cái miệng hại cái thân mà.

-"Ngươi..."

Doãn Uy đứng dậy, trong tay tự động biến ra một cây roi mây thanh mảnh: "Nhà ngươi nằm úp sấp xuống, ta đánh ngay tại đây"

Đông Tây hoảng hốt, níu tay: "Lớp trưởng, ngươi đừng..."

Kiên Ca thật sự rối bời. Chắc chắn người trước mặt đây là người khác rồi. Không giống lớp trưởng lúc nảy gì hết.

Chỉ là Kiên Ca vừa mới nằm xuống, đã bị tiếng thử roi dọa cho sợ. Âm thanh roi vụt vào không khí khiến cậu giật mình ngồi dậy, hai tay ôm mông lùi sâu vào trong, né xa ngọn roi kia.

-"Ta... ta chỉ nói như vậy thôi, ngươi, người đừng nghĩ là thật... cũng đừng đánh ta, ta sợ đau"

Doãn Uy cười thầm trong lòng, xem ra cách này có tác dụng. Nhìn người trước mặt sợ hãi co ro lại, cả người run bật bật, ánh mắt đáng thương nhìn Doãn Uy, vừa buồn cười mà lại vừa thương ơi là thương.

Kiên Ca thấy Doãn Uy đã biến cây roi kia đi mới an tâm trong lòng. Nhích từ từ ra bên ngoài, lại nghe thấy giọng Doãn Uy: "Ban nãy ngươi khí phách lắm mà"

-"Ta suy nghĩ lại rồi, khí phách để sau đi, bảo vệ bản thân trước đã"

Đông Tây bên này cũng thở một hơi nhẹ nhàng.

Chỉ thấy Doãn Uy lôi từ túi áo trong ra một cái lọ thủy tinh, bên trong còn chứa một chất lỏng. Sau đó, đưa nó cho Kiên Ca: "Bôi vào tay của ngươi, rất nhanh sẽ khỏi"

Kiên Ca ngơ ngác nhìn lọ thuốc trên tay. Cái này gọi là vừa đấm một cú xong lại cho ăn một viên kẹo ngọt có đúng không?

-"Cảm ơn..."

Đợi một lúc lâu sau, Doãn Uy mới nghe được lời này. Trong lòng vui vẻ không thôi.

Nhưng ngay sau đó, lại bị tiểu phù thủy kia lạnh nhạt: "Nhà ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy roi ra hù ta mãi. Lần này có thể sợ nhưng sau này ta không sợ nữa đâu"

Doãn Uy bật cười: "Ta cá là lúc nào ngươi cũng sợ" ngươi nhát như thỏ đế.

Lúc này, Flynn trở mình, vươn vai một cái: "Các ngươi im hết coi. Định hong để cho người ta ngủ nghê hay gì?"

Doãn Uy cũng nhận thấy trời đã khuya, cho nên chào tạm biệt hai người họ để họ còn ngủ nữa chứ.

Sau ngày hôm đó, cho đến tận cả tuần sau. Kiên Ca và Đông Tây vẫn chưa dám rời khỏi học viện thêm lần nữa. Cả hai chỉ còn đợi đến khi có thời cơ thích hợp thì mới có thể tiếp tục đi thôi.

____


Sắp có bín.... hó hó






____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip