Chap 3: Quan tâm, lo lắng.
Bạch Khanh dù gì thì cũng đã trễ học rồi, thôi thì nghỉ luôn ngày hôm nay vậy. Nam Nhật sốt cao đâu thể để cậu như vậy mà không chăm sóc. Bây giờ học trò phải đi lo lại cho gia sư của mình đây nè.
-"Nam Nhật ăn gì tôi đi mua, phải ăn thì mới uống thuốc được"
-"Tôi... dưới bếp có cháo gói, cậu nấu cái đó là được rồi"
Cháo gói thì làm sao đủ chất dinh dưỡng cho người bệnh chứ: "Tôi còn chưa xử cậu vụ không uống thuốc bây giờ còn đòi ăn kiểu đó à? Đợi ở đây, tôi đi mua cháo thịt"
Nam Nhật cũng chẳng buồn lên tiếng. Xử là xử như thế nào chứ? Bắt quá thì cậu xin lỗi, sau đó thì uống thuốc đều đặn hơn là được. Có gì đâu!
Bạch Khanh mua cháo về, cẩn thận đổ ra tô rồi mang lên cho cậu: "Dậy ăn, rồi uống thuốc"
-"Tôi muốn ngủ"- Cậu đến mắt còn mở không lên, miệng chỉ có thể thều thào nói.
-"Uống thuốc xong cậu muốn ngủ tới chiều tối cũng được"
-"Chiều còn có tiết dạy... không được"
Anh hết cách, đành phải đỡ cậu ngồi dậy, đút từng miếng cháo cho cậu ăn. Nam Nhật cũng gắng gượng, cậu không thể bỏ tiết dạy chiều nay.
Bạch Khanh biết bây giờ cậu đang mệt, có nói gì cũng không nghe cho nên để đến khi nào cậu đỡ hơn rồi mới tính.
Sau khi uống thuốc, Nam Nhật ngủ một mạch đến tận trưa. Bạch Khanh thì vẫn ngồi đó... ngắm cậu ngủ.
Nhóc này lúc ngủ say thì chẳng biết trời đất gì nữa. Anh không nhịn được mới lấy tay bẹo má cậu. Còn có lấy điện thoại ra chụp một vài tấm ảnh.
"Hay là cứ như vậy thôi nhỉ? Không cần phải nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn"
Anh thừa nhận, lần đầu tiên anh biết quan tâm cho một người, biết lo lắng cho một người, biết chăm sóc cho một người. Trong vô thức, anh còn nghĩ rằng mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là gia sư-học trò, mà nó còn hơn thế nữa.
Tuy nhiên, chỉ cần anh biết là đủ rồi. Nam Nhật có biết hay không thì anh vẫn vậy. Vẫn mãi là một cảm xúc thuần túy đó.
Đến trưa, cậu mơ màng thức dậy. Đúng là có thuốc vào thì đỡ hơn rất nhiều. Cậu nhìn sang thì thấy Bạch Khanh đang cắm mặt vào điện thoại chơi game. Ôi trời cái góc nghiêng này thật khiến cho người ta đau tim mà. Quen biết anh bao lâu nay, cậu cũng thấy là anh đẹp nhưng không nghĩ tới lại có khoảnh khắc đẹp đến mức này.
-"Hôm nay cậu không đi học à?"- Cậu chống tay ngồi dậy.
-"Không, nghỉ rồi"- Anh buông điện thoại xuống, sau đó áp tay lên trán cậu: "Hạ sốt rồi này"
-"Cậu nghỉ học như vậy không sợ bị mắng sao?"
Bạch Khanh lơ đi câu hỏi của cậu: "Có muốn ăn gì không, tôi đi mua"
Cậu nhìn đồng hồ, may mà chưa đến giờ đi dạy.
-"Một chút nữa tôi đi dạy sẵn tiện ghé ăn luôn"
Anh nhìn cậu cũng có vẻ đỡ hơn nhiều rồi nhưng có vẻ chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn là nên uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều hơn.
-"Trong người đỡ hơn nhiều rồi chứ"
-"Ừmm, khỏe hơn rồi, cũng cảm ơn cậu nhiều nha. Bữa sau tôi sẽ làm nhiều bánh cho cậu"
Bạch Khanh bắt đầu nghiêm túc: "Nói mấy cái câu sến súa này... khỏe hơn rồi thì bây giờ tôi tính chuyện với cậu"
Từ giọng của anh có thể nghe ra anh đang rất giận.
-"Tin...Tính chuyện...gì?"
-"Thuốc tôi đưa cho cậu tại sao cậu không uống, nếu lúc tối cậu chịu uống thì bây giờ đâu có bệnh mà nằm đây"
Nói mới nhớ, hôm qua vừa về cậu đã làm bài tập. Sau đó lại vì chuyện anh quan tâm lo lắng cho cậu mà vui sướng trong lòng đến mức không ngủ được. Quên cả uống thuốc. Cậu cũng ỷ lại bản thân khỏe mạnh làm sao mắc bệnh được.
-"Tôi quên mất, không phải cố tình không uống đâu"
-"Quên hay cố tình gì thì cậu cũng không nghe lời tôi dặn. Tính sao đây?"
-"Tính sao là tính sao? Thì tôi... xin lỗi"
Mọi ngày cậu bật lại anh hay lắm mà ta. Hôm nay tự dưng lại bị khí thế của anh làm cho e dè.
Nhưng mà cũng đúng. Người ta mua đồ cho mình mà mình lại không để tâm, chẳng khác nào không xem trọng người ta, xem người ta là dư thừa.
Chuyện này nhìn theo góc độ nào thì cậu cũng là người sai. Nhìn hắn tận tụy từ tối hôm qua tới giờ, thậm chí nghỉ học để chăm sóc mình thì cậu càng áy náy hơn.
-"Ở nhà lúc cậu không nghe lời thì cha mẹ cậu làm thế nào?"
-"Tôi... bị mắng một chút, nếu... sai nhiều thì cùng lắm bị đánh vài roi"- Đừng nói là anh định đánh cậu thật.
-"Vậy dùng cách đó phạt cậu"
Nam Nhật chống đối lại: "Không được, tôi 19 tuổi rồi. Vả lại xét theo vai vế tôi cũng lớn hơn cậu. Cậu không được làm vậy"
-"Sinh tháng mấy?"
Hả? Tự nhiên hỏi để làm gì: "Tôi... tháng 11"
-"Ha. Tôi tháng 7. Giờ thì biết ai lớn hơn rồi chứ?"
Không để cậu kịp trả lời, Bạch Khanh đã kéo cậu nằm vắt ngang đùi mình. Nam Nhật đương nhiên có chống cự nhưng làm cỡ nào cũng không làm lại. Tên này ăn cái gì mà khỏe thế?
Giữa lúc cậu đang vùng vằng, mông lại lĩnh ngay một cái tát tay đau điếng người.
-"Nằm yên!"- Nam Nhật cư nhiên lại im bặt, một phần vì đau, một phần vì sợ.
Thôi thì cứng rắn không được, Nam Nhật đành phải dùng 'Khổ nhục kế': "Bạch Khanh định đánh tôi thật sao? Tôi còn đang bệnh đó, cậu nỡ lòng đánh một người bệnh sao?"
-"Nỡ! Có gì mà không nỡ?"- Kèm theo đó là hai ba bạt tay giáng xuống nữa.
-"Ưm... đau mà"
Kể từ khi rời quê lên thành phố học tập tới giờ, Nam Nhật chưa từng bị đòn. Lúc trước khả năng chịu đau đã kém, bây giờ còn kém hơn.
Tên này hắn ăn cái gì mà đánh đau thật đấy.
-"Tự mình nghĩ xem đáng bị đánh bao nhiêu cái"
-"Một cái"
Sau tiếng nói của cậu là một loạt năm cái đánh rơi trên mông cậu: "Một cái? Tội này mà một cái. 20 cái"
-"Thôi mà tôi biết sai mà, đừng đánh nhiều như vậy"
Nếu là người khác, có lẽ Nam Nhật đã vùng dậy từ lâu, còn sẽ quát thêm vào. Nhưng hiện tại đây là Bạch Khanh, cậu không nói ra câu 'Cậu không có tư cách để quản tôi' bởi vì... vốn dĩ cậu chính là muốn Bạch Khanh quản mình như vậy. Hành động của anh từ hôm qua đến giờ đều cho cậu cảm giác rất an tâm, muốn dựa dẫm.
-"Không đánh thì cậu không chừa. Nằm yên"
-"Cậu... đánh nhẹ chút, tôi còn đi dạy buổi chiều"- Nam Nhật ngước khuôn mặt với cặp mắt long lanh nước nhìn anh, hy vọng anh sẽ mủi lòng.
Anh không nói gì, tay bắt đầu từng cái đánh xuống mông cậu.
"Bốp" -"A... đau..."
Nam Nhật lúc này chỉ mặt đồ ngủ mỏng tanh, càng thấm hơn cái đau khi đang bị đòn như này.
Sau hơn mười cái mắt cậu đã mỏng một tầng sương "Đau mà... hức. Tôi xin lỗi mà... hức hức"
-"Nghe đây, đánh cậu không phải vì tôi không được coi trọng, mà là vì cậu để bản thân đổ bệnh, không quan tâm sức khỏe. Hiểu chưa?"
-"Hức tôi hiểu. Nhưng tôi coi trọng cậu mà... Aaaa"
Đánh xong 20 cái, Nam Nhật ỉu xìu không nhúc nhích, chỉ nằm yên rồi khóc nức nở.
-"Nè, đau lắm sao?"- Bạch Khanh vừa xoa mông cho cậu vừa hỏi.
Nam Nhật ấm ức kể lể: "Cậu rốt cuộc... hức... tay làm bằng sắt hay sao... hức... đánh đau như vậy... hức"
Bạch Khanh đỡ cậu dậy để cậu đối diện mình: "Nín đi mà. Nè! Cậu làm sai thì phải chịu phạt. Nín đi, tôi không biết dỗ"
Nam Nhật một lúc sau cũng đã bình tĩnh lại: "Cậu không còn giận đúng không?"
Cậu sợ Bạch Khanh còn giận mình việc bỏ qua lời nói của anh không nghe, à không, lúc nảy anh nói là do cậu bỏ bê sức khỏe cho nên mới giận. Cậu không muốn anh giận mình đâu.
-"Ừm, cậu khóc đến vậy tôi còn giận gì nữa"- Bạch Khanh hai tay lau đi nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt kia: "Sau này cậu mà còn lì lợm, tôi không ngại tẩn cậu thêm đâu"
-"Đau..."- Nam Nhật từ nảy đến giờ vẫn không ngừng xoa mông, nóng hổi.
-"Để tôi xem thế nào rồi thoa thuốc cho"
Nam Nhật hoảng hốt lùi dần về sau: "Không cần! Tôi... tự xem được"
Cậu ngại đến đỏ cả mặt. 19 tuổi còn bị đánh đòn, bây giờ còn phải để người ta thoa thuốc cho. Thiệt là, không biết đem mặt đi đâu mà chôn.
-"Ngại cái gì chứ, con trai cả mà"
"Con trai nên tôi mới ngại đó"
Bạch Khanh kéo cậu nằm sắp ra giường, cậu làm không lại. Tên này sức trâu rồi.
Mông Nam Nhật đỏ hết cả lên, sưng cao nhìn rất đáng thương. Bạch Khanh thoa thuốc đến đâu là cậu rít lên đến đó.
-"Sao cậu có sẵn thuốc mà bôi cho tôi? Đừng nói là..."
-"Ban đầu tôi đã nghĩ sẽ chỉnh đốn cậu một trận rồi, lúc đi mua cháo tôi sẵn tiện ghé mua luôn đó"
Đúng là, Nam Nhật tính không bằng Bạch Khanh tính.
____
Có sai sót gì mọi người cmt cho mình biết nhé ^^ ♥️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip