Chap 41: Ngăn cấm.
Đứng trước cửa nhà, Bạch Khanh có chút chần chừ, anh có thể dự đoán được những gì diễn ra tiếp theo. Dù là chuyện có tồi tệ đến đâu thì anh vẫn có thể trụ vững được, nhưng nhìn người mình thương đang nhỏ bé thu mình ở bên cạnh, anh thật lòng lo lắng cho cậu, thật xót xa.
Nam Nhật lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, sẵn sàng đương đầu. Cậu nắm chặt lấy bàn tay anh, cùng nhau sánh bước đi vào trong nhà.
Bà Trần vẫn còn đang thương tâm khóc ngồi đợi con trai về. Nhìn đến Bạch Khanh đã vào nhà, bên cạnh còn dắt theo Nam Nhật, bà không kiềm nổi bức xúc.
-"Cậu còn dám đến đây!!! Hủy hoại con trai tôi như thế chưa đủ hay sao!!! Hả!!!"
Bà chẳng thể nào giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh này, dùng một chút sức lức yếu tớ hướng phía Nam Nhật mà đẩy cậu ra khỏi nhà.
Ông Trần một bên giữ bà lại, một bên khuyên nhủ: "Bà bình tĩnh lại đi"
-"Mẹ, đừng như vậy mà"
Bạch Khanh khó xử đỡ Nam Nhật, tránh để cậu ngã. Xong lại dùng ánh mắt thiết tha nhìn về phía mẹ đang còn khổ tâm vì mình.
Bà Trần ngã xuống cái ghế sofa gần đó, lòng vì chuyện này khiến cho nước mắt cứ tuôn ra.
Nam Nhật cũng nghẹn ngào, cậu không nghĩ đến, dì lại có phản ứng trái ngược với những gì cậu tưởng tượng như thế này: "Dì ơi, con..."
-"Đừng gọi tôi!! Tôi lúc trước là thuê cậu về làm gia sư cho Bạch Khanh. Chứ không phải để cậu dụ dỗ nó bệnh hoạn như cậu!!!!"
-"Mẹ! Đây không phải bệnh!"
Bà Trần trong lúc nóng giận, nhất thời không thể nào nhẫn nhịn mà nói ra hết những suy nghĩ trong lòng. Bà không nghĩ đến, đứa con mà mình tâm đắc sẽ mang về những vinh quang cho dòng họ lại có thể đi ngược hướng với những dự định của bà như thế này.
-"Khanh ơi con, mẹ có mỗi mình con là con trai. Từ nhỏ đến lớn, con muốn gì mẹ cũng chiều. Con chán ghét việc học, mẹ cũng không bắt ép, con muốn làm thần tượng, mẹ tìm cách mở đường cho con đi. Con làm cái gì sai trái, mẹ đều bao che cho con. Bây giờ con báo đáp mẹ bằng cách này hả con?"
Bà vừa khóc vừa nói trong nước mắt. Phía bên này, hai đứa nhỏ cũng không nén được xúc động. Nam Nhật khổ sở khóc nấc, cậu biết ngay tình cảnh thế nào cũng sẽ như thế này. Lúc trước đã từng nghĩ đến chính mình là nguyên nhân làm cho gia đình Bạch Khanh xào xáo, hiện tại xem như đúng thật là vậy.
-"Dì ơi, dì đừng trách Bạch Khanh, anh ấy..."
-"Cậu im miệng! Cậu không có tư cách nói chuyện ở đây!"
Bạch Khanh lẳng lặng đến bên cạnh mẹ mình, thả người xuống. Anh nhất quyết không thể buông bỏ đoạn tình cảm với Nam Nhật, dù có muốn anh làm gì thì cũng được, chỉ cần anh và cậu được ở bên nhau: "Mẹ... con biết con bất hiếu. Nhưng mẹ, thông cảm cho con. Bọn con yêu nhau từ khi Nam Nhật bắt đầu làm gia sư cho con. Tình cảm sớm đã khắng khích. Là con chủ động bắt đầu mối quan hệ, Nhật không có dụ dỗ con như lời mẹ nói đâu... Mẹ"
Bà Trần hất cánh tay Bạch Khanh đang đặt trên đùi mình ra. Đứa con mà bà thương yêu từ nhỏ, đây là lần đầu tiên mà bà đổi xử với Bạch Khanh phũ phàng như thế. Bà không muốn nghe thêm bất cứ lời biện hộ nào. Thứ bà cần bây giờ, là hai người không được dính dáng gì đến nhau.
Bà nhìn ông Trần im lặng thin thít từ đầu đến giờ, chất vấn.
-"Sao ông không nói gì đi? Thường ngày ông nghiêm khắc với nó. Bây giờ nó làm ra chuyện như vậy, mà ông còn đứng im được sao?... bình thường ông dạy dỗ nó, tôi đều ngăn cản, hôm nay tôi cho ông đánh nó, ông mau đánh, đánh cho nó tỉnh ra!"
Bạch Khanh ngẩng mắt nhìn cha mình, kệ đi, đánh cũng được. Miễn sao, qua cơn thịnh nộ, cha mẹ sẽ chấp nhận cho anh và cậu ở bên nhau.
Nhưng Nam Nhật không chịu, cả bốn người ở đây đều đang mang một nỗi đau trong tâm, trong lòng. Nếu như hiện tại, Bạch Khanh phải chịu thêm nỗi đau xác thịt, thế thì thật là dày vò cho anh và cả cậu: "Đừng mà dì, đừng mà chú..."
Ông Trần chỉ thở dài, ngồi xuống bên canh bà Trần. Trong đôi mắt hằn dấu chân chim con mang theo một niềm tâm sự: "Bà bình tĩnh lại, từ từ rồi nói"
-"Bình tĩnh làm sao mà được?"- Bà nhìn sang Nam Nhật, trách cứ: "Sự nghiệp con tôi bây giờ tiêu tan rồi. Nó cố gắng biết bao nhiêu, nổ lực biết bao nhiêu. Nó tập luyện cả mấy năm trời, bây giờ chỉ vừa thành công được một chút, liền bị phá tanh bành. Đều là do cậu ban cho, cậu vừa lòng chưa, hả dạ chưa?!"
Nam Nhật nức nở: "Con xin lỗi..."
Cậu bây giờ ngoài việc xin lỗi, cũng chẳng biết nên thuyết phục dì như thế nào. Đáng lẽ từ đầu, cậu không nên ỷ lại vào việc Bà Trần yêu mến cậu thì sẽ dễ dãi đối với chuyện cậu hẹn hò với con trai bà.
-"Cậu xin lỗi thì có ích gì. Bây giờ tôi cần là cậu buông tha cho con trai tôi đi! Để nó được sống bình thường đi!"
Bạch Khanh rốt cuộc không nhịn được: "Mẹ! Em ấy không làm gì con hết. Con với em ấy yêu nhau thật lòng mà!"
Bà Trần bị chọc cho điên tiếc, bà ngùn ngùn lửa giận hạ một bạt tay thật vang dội. Lần đầu tiên bà đánh con trai bà.
-"Con chọc mẹ tức chết đúng không?! Con nhìn đi, bây giờ đâu đâu người ta cũng chỉ trích con. Con cần gì phải vì nó mà từ bỏ cả tương lai chứ hả?!"
Nam Nhật xót đến tận tâm can, cậu quỳ thụp xuống ngay bên cạnh. Muốn dỗ dành người thương của mình, nhưng lại sợ Bà Trần lại tức lên mà tiếp tục đánh Bạch Khanh, như vậy sẽ chỉ càng làm cho mọi chuyện rối lên thôi: "Dì ơi..."
-"Cậu gọi cái gì? Thấy gia đình tôi như vậy cậu vui lắm đúng không? Con trai tôi, nó còn phải cưới vợ sinh con, phải nối dòng gia tộc. Bây giờ cậu đem nó biến thành cái loại bệnh hoạn như vậy..."
-"Đủ rồi mẹ!"
Bạch Khanh chẳng thể nghe nổi nữa, từ lúc vào đây. Mẹ anh ngoại trừ chửi rủa thì chỉ toàn là chì chiết, mắng nhiết Nam Nhật. Anh chỉ hận bản thân không phải là người chịu những lời đó. Nam Nhật nước mắt cứ chảy mãi không ngừng làm anh cũng đau xót. Anh biết cậu thông cảm cho anh, nhưng con người ai cũng có tự trọng và tự ái, anh sợ cậu chịu không nổi tổn thương. Chỉ có điều, Bạch Khanh không biết, Nam Nhật sẵn sàng vì anh chịu tất cả tổn thương ấy.
-"Con bây giờ còn dám lớn tiếng với mẹ đúng không?... Được rồi. Hôm nay con tạm nghỉ lại đây đi, ngày mai... mẹ sẽ sắp xếp cho con ra nước ngoài du học. Không ở đây nữa!!! Xem xem hai đứa còn yêu nhau kiểu gì!!"
Bà nói xong, dứt khoát kéo tay Bạch Khanh về phía cầu thang, chẳng thèm để tâm đến chuyện anh có cam tâm tình nguyên hay không: "Đi lên phòng! Lên phòng ngay!!!"
-"Mẹ! Mẹ làm sao vậy!"
Nam Nhật líu ríu chạy theo sau, níu tay Bạch Khanh lại. Bây giờ anh mà rời đi, cậu phát điên mất, cuộc sống của Nam Nhật từ lâu đã không thể thể vắng Bạch Khanh rồi. Bà Trần bắt anh phải ra nước ngoài, cậu sống làm sao cho được: "Đừng mà dì ơi, con xin dì..."
Ông Trần thao cặp kính lão, đau đầu xoa nhẹ mi tâm: "Bà đừng có làm mọi chuyện rối lên như thế chứ"
-"Các người chống đối tôi đúng không. Bây giờ ngay cả ông cũng thế? Bạch Khanh, con không lên phòng, mẹ chết cho con coi!!!"
-"Mẹ!!!"
Bạch Khanh thật không hiểu nổi, bây giờ mẹ anh còn lấy cả mạng sống ra để đe dọa, để đẩy anh vào con đường khó xử.
Nam Nhật rốt cuộc cũng nhịn không nổi, cậu nắm chặt tay Bạch Khanh, nghẹn ngào: "Dì ơi, con không gặp mặt Bạch Khanh nữa là được đúng không? Dì đừng làm khó anh ấy. Cũng đừng bắt anh ấy đi nước ngoài. Anh ấy còn phải theo đuổi đam mê nữa. Con biết con gây ra chuyện cho anh ấy và cho gia đình mình rồi. Dì, tha lỗi cho con, đừng bắt anh ấy phải chọn lựa nữa mà dì"
Như vậy cũng tốt, như vậy thì ít ra cả gia đình, tình yêu và sự nghiệp, Bạch Khanh chỉ mất đi một thứ là tình yêu. Nếu như bắt anh ấy sang nước ngoài, thì sự nghiệp cũng mất trắng, mà tình cảm gia đình cũng rạn nức.
-"Em nói cái gì vậy!"
Nam Nhật cuối đầu: "Như vậy thì... sau khi giải quyết xong chuyện, anh sẽ trở lại làm thần tượng. Còn đỡ hơn là phải ra nước ngoài... hức... tới đó... cả đời em cũng không biết có được gặp lại anh hay không... hức. Anh còn ở đây, thì ít ra... em có thể xem anh thông qua màn hình điện thoại... hức... như vậy thôi cũng được rồi..."
Bạch Khanh bàng hoàng, hóa ra cách Nam Nhật chọn lại chính là chia tay. Nhưng tại sao cậu không nghĩ đến việc, nếu như vậy anh cũng sẽ suy sụp hoàn toàn.
-"Cậu nghĩ xem bây giờ con tôi có thể trở lại làm thần tượng sao? Ai sẽ chấp nhận nó? Hả!!! Nhờ ơn cậu nên bây giờ con trai tôi mới như vậy đó. Cậu biết nghĩ đến chia tay như vậy thì được. Bây giờ... Mời cậu ra khỏi nhà tôi"
Bây giờ không còn cách nào để Bạch Khanh có thể vào lại giới giải trí cả. Không còn cách nào....
Bà Trần lạnh lùng, trực tiếp đem cậu đuổi về. Nam Nhật ròng ròng nước mắt nhìn Bạch Khanh, cậu nào muốn như vậy, chỉ là, hiện tại, đó là cách tốt nhất.
-"Nam Nhật, em đừng đi..."
Bạch Khanh toang bước đến chỗ Nam Nhật, lại bị bà Trần ngăn lại, anh mạnh mẽ đáp trả: "Đáng lẽ từ đầu con không nên về đây"
Ông Trần nhìn sự việc càng lúc càng tệ như thế này, hiện tại vẫn là nên dàn xếp ổn thỏa một chút: "Bạch Khanh đừng cãi mẹ con nữa, mau lên phòng đi"
-"Không"- Bạch Khanh vùng lên, nắm tay Nam Nhật, hướng phía cửa đi ra, rời khỏi đây mới là tốt nhất: "Về thôi Nam Nhật"
Ông Trần: "Con dám bước ra khỏi đây thì Nam Nhật đừng mong sẽ được đi học tiếp"
____
____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip