Chap 42: Áp lực.

Mọi người đọc truyện vui vẻ

____

Ông Trần hết cách đành phải dùng để chiêu uy hiếp này.

Bạch Khanh hai mắt đỏ ngầu. Mẹ thì dùng mạng sống để đe dọa, còn cha thì lại dùng người anh thương nhất ra để uy hiếp. Điểm yếu duy nhất của Bạch Khanh hiện tại chính là Nam Nhật, ông Trần chuẩn xác nhắm ngay chỗ đó mà đâm vào.

-"Hai người thật sự ép con đến mức đó?"

Ông Trần thở dài: "Tin hay không thì tùy con. Ta không thiếu cách để đưa con ra nước ngoài, cũng không thiếu cách để khiến cho Nam Nhật bị buộc thôi học"

Nam Nhật từ năm cấp 3 đã phải sống xa gia đình. Lây lất vật vã ở thành phố lớn tự lo cho bản thân đi học, ước muốn nhỏ nhoi là học hành đến nơi đến chốn, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định rồi đón cha mẹ ở quê lên sống cùng. Bây giờ ông Trần nói khiến cho cậu thôi học, khác gì chặt đứt tương lai của cậu.

Nam Nhật trong lòng rối ren, cậu bắt quá nếu như không có bằng đại học, thì cũng có thể mở một tiệm bánh. Nhưng Bạch Khanh không thể đi ra nước ngoài được: "Anh vào trong đi. Em ở ngoài đợi anh...."

Chưa kịp đợi cho Bạch Khanh trả lời, Nam Nhật đã nhanh chân ba bước ra thẳng cổng nhà. Anh ở đấy vội đuổi theo nhưng phía sau bị bà Trần kéo tay lại, phía trước thì ông Trần đã đứng chắn trước mặt. Bạch Khanh hai mắt đỏ au nhìn hai người họ, rốt cuộc thì anh vẫn là một đứa con bị cha mẹ của mình kèm cặp thôi. Mãi cho đến khi trưởng thành thì vẫn vậy. Anh không phải không cần sự quan tâm từ họ, chỉ là anh muốn cùng họ dung hòa cuộc sống cho cả ba. Vậy nên, đây không phải thứ mà anh mong muốn: "Hai người vẫn không chịu nghĩ cho con..."

Bạch Khanh thất thỉu từng bước đi lên phòng của mình, mỗi bậc cầu thang nặng trĩu dài đằng đẳng. Anh biết chắc, hiện tại sự nghiệp của mình sẽ không giữ được nữa. Cho nên, thứ duy nhất còn lại đối với anh chỉ có Nam Nhật thôi. Mà người thân của anh lại tướt đi nó.

Bà Trần còn chưa nhận ra được sự tuyệt vọng trong tâm hồn con trai bà. Bà mạnh mẽ đến chốt chặt cửa, trước khi đóng lại còn nhắn nhủ với Nam Nhật đang đứng ở cổng: "Cậu đi đi, đừng có lảng vảng trước nhà tôi"

Ông Trần: "Được rồi, bà cũng nghỉ ngơi đi"

Bạch Khanh vừa vặn lại nghe được những câu nói thẳng thừng mà mẹ mình nói với Nam Nhật. Anh lại càng tự trách bản thân hơn nữa. Cũng tại anh cẩu thả, không chịu cẩn trọng cho nên mới để bị phát hiện, để cho Nam Nhật phải chịu cảnh này.

Cậu vốn dĩ đâu có lỗi gì, chỉ là cậu đang yêu một cách chân thành. Thế mà cũng bị người ta dòm ngó, phê phán, mỉa mai...

Bạch Khanh đứng ở của sổ phòng mình nhìn xuống, đúng như anh dự đoán, Nam Nhật sẽ không bỏ anh mà đi đâu. Cậu vẫn đứng ngay ngắn trước cổng, ngẩng mặt nhìn anh. Bởi Nam Nhật cũng tin chắc rằng, Bạch Khanh sẽ đến bên cửa sổ để tìm cậu. Cậu nhìn thấy được Bạch Khanh có vẻ đang rất sầu não: "Nam Nhật..."

Cậu rưng rưng: "Em ở đây đợi anh nhé, khi nào ổn thỏa thì chúng ta cùng về nhà... nha anh..."

Trời ban đêm lạnh lắm, nhưng không lạnh bằng tâm trạng của hai người bây giờ. Vừa phải chịu đựng định kiến của xã hội, vừa phải chịu đựng áp lực từ gia đình.

Bạch Khanh chẳng còn kiềm nổi giọt nước mắt khi nghe Nam Nhật nói ra câu nói đó. Lúc này anh chỉ hận không thể bẻ gãy những thanh sắt này đi sau đó nhảy xuống cùng cậu.

-"Ừm, đợi mọi chuyện đều xong, anh cùng em về nhà"

Một mái nhà riêng của hai chúng ta, nơi mà chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc của anh và em thôi...

Đêm muộn gió lại càng thổi mạnh hơn, cũng may Nam Nhật có mặc áo khoác, nếu không chắc chắn sẽ bị nhiễm lạnh. Bạch Khanh lo lắng: "Đứng ở đấy mãi, lỡ bị cảm thì làm sao đây..."

-"Em không sao, anh đừng lo..."

Một trên lầu, một dưới đất. Hai trái tim nhỏ, một tình yêu to. Họ tâm sự cùng nhau, một phần nào đó sưởi ấm tâm hồn trước sự giá lạnh của đêm muộn.

____

Lã Huy có lẽ đêm nay sẽ phải thức xuyên đêm để lo liệu chuyện này. Lại nói, mọi chuyện không phải dễ dàng mà một ngày hay hai ngày là xong. Tin tức hiện tại tràn lan, công ty cũng chỉ có thể đàm phán giảm bớt một phần.

Như Ý dù thường ngày với Lã Huy hay khắc khẩu, nhưng hiện tại, vì lợi ý chung, cô vẫn sẵn sàng ra tay phụ giúp không chút mảy may do dự. Cô đọc xong bài báo vừa đăng, ngay lập tức đưa cho Lã Huy xem.

HOT NEWS: [Tiểu tình nhân của Bạch Khanh (Ignite) vẫn kiên trì đợi chờ trước cổng nhà]

Phía dưới bài đăng là hình ảnh của hai người họ.

Lã Huy nhìn tới thì cũng biết được sự việc đang diễn ra theo chiều hướng nào. Từ nảy đến giờ Lã Huy không liên lạc được cho Bạch Khanh, còn tưởng Bạch Khanh là con người vong ơn bội bạc, gặp chuyện thì bỏ chạy. Nào ngờ là đang bị giam lỏng... hai đứa lại còn rơi vào tình cảnh khổ sở thế kia...

Fan1: [Cái kết này là quá đẹp cho kẻ đi dụ dỗ Bạch Khanh của tôi. Cha mẹ chồng ơi hãy mạnh tay lên]

Fan2: [Tưởng đâu được vào ai ngờ bị đuổi hahaha]

#: [Trông tội nghiệp đấy]

#: [Gớm khổ, không lo an phận là thần tượng đi, lo yêu đương làm chi cho khổ con người ta thế này. Cậu nhóc đó tội quá đấy]

♡: [Khuya thế này rồi cơ à, xem ra là yêu nhau thật lòng đấy, sao mọi người lại phản ứng như vậy. Tôi thấy bình thường mà]

♡: [Huhu tiểu bảo bối, tôi đến tiếp ứng cho cậu ấy được không?]

Lã Huy nổi lên một trận thương tâm, hai đứa còn chưa biết bản thân bị chụp lén đăng lên mạng lúc nửa đêm. Vẫn còn ngây ngô trò chuyện thế kia.

Đúng lúc Lã Huy cũng cần gặp Bạch Khanh bàn một số chuyện, đến đó một chuyến vậy. Nhóc Nam Nhật lúc nảy ở bữa tiệc cũng có ăn uống được gì đâu, mua một chút đồ ăn mang đến.

Xe hơi của Lã Huy đổ ngay bên cạnh Nam Nhật, vừa vặn che góc camera lúc nãy. Nhưng anh biết ở đây không chỉ có 1 cái, mà còn rất nhiều cái, có che cũng che không hết, thôi thì được cái nào hay cái đó.

Nam Nhật ngơ ngác, đến khi thấy người trong xe là Lã Huy thì mới an tâm phần nào. Lã Huy nhìn đôi mắt sưng vù của cậu, gò má còn ửng hồng mà anh chỉ biết thở dài.

-"Chào anh Huy ạ..."

-"Ừm"

Bạch Khanh trên lầu, thấy có Lã Huy ở đây, chắc là lại có chuyện. Nhưng may mà Lã Huy đến, nếu không, anh không biết tìm đâu ra người lo cho bảo bối giúp anh đây.

-"Anh Huy..."

Lã Huy: "Ở trên đó đến khi nào?"

Bạch Khanh: "Em không biết, mẹ khóa cửa rồi"

Lã Huy lấy ra một điếu thuốc, lại quay sang nói với Nam Nhật: "Vào xe ngồi nghỉ một chút đi"

Nam Nhật nhìn Bạch Khanh, cả người từ nảy đã bắt đầu nổi lên từng cơn ớn lạnh, run run không ngừng. Thế mà vẫn ngoan cường: "Em muốn ở đây với Bạch Khanh..."

Bạch Khanh đương nhiên xót người yêu, bây giờ mà cậu ở bên cạnh, anh đã ngay lập tức ôm cậu vào lòng rồi: "Vào xe đi em, ở ngoài một hồi là nhiễm bệnh đấy, ngoan, nghe lời..."

Lã Huy: "Anh vẫn để cửa cho em nhìn Bạch Khanh của em mà."

Nam Nhật suy nghĩ một chút, mới cất bước đi vào trong xe. Cậu ngồi sát mép ngoài, nghiêng người, tựa đầu vào ghế, anh mắt vẫn luôn dán lên người Bạch Khanh.

Lã Huy hít một hơi thuốc, bông đùa hất cằm nhìn Bạch Khanh: "Sao, có định nhảy lầu xuống đây không?"

Bạch Khanh nắm lấy mấy thanh sắt chắn ngang của sổ, ai oán: "Được thì em cũng nhảy rồi"

Lã Huy: "Bên hãng xe hơi chấm dứt hợp đồng, hàng thời trang cũng vậy. Mấy gameshow có mặt em nhưng chưa lên sóng tạm thời bị hoãn lại tất cả... Các giải thưởng cuối năm... đương nhiên cũng bị gạch tên luôn rồi...Coi như tạm thời bị phong sát đi"

-"Em xin lỗi, ảnh hưởng mọi người rồi"

Nói đến chuyện này, Bạch Khanh cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Cả nhóm phải chịu liên lụy vì mình, còn chưa biết sau sự việc nảy cả nhóm sẽ như thế nào nữa. MV vừa mới ra còn chưa đầy 1 tiếng đã gặp phải scandal.

Lã Huy: "Không sao, chỉ là bồi thường hợp đồng có hơi nhiều..."

-"Nhiều?"

Lã Huy: "Vẫn còn đang thống kê, chưa biết cụ thể. Cả mấy hợp đồng lớn lẫn nhỏ..."

Nam Nhật nghe đến mà cũng lo lắng thay cho Bạch Khanh. Mấy con số đó là mấy con số mà cậu có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có được. Nam Nhật không dám mường tượng đến nó.

Lã Huy lúc này mới chợt nhớ đến túi gà rán còn nằm ất ơ ở đó: "Anh có mua chút đồ ăn, lúc nảy còn chưa ăn gì đúng không? Ăn một ít đi"

Nói xong, Lã Huy còn nhiệt tình lấy ra bày bừa trước mặt Nam Nhật. Nhưng cậu chẳng còn tâm trạng nào để ăn, ỉu xìu: "Bạch Khanh cũng chưa ăn, khi nào anh ấy ăn thì em mới ăn..."

Lã Huy biết mình có nói thêm thì cũng không được đâu, dứt khoát nhìn lên Bạch Khanh: "Kêu em ấy ăn một ít đi. Lát nữa mà ngất thì anh không lo nổi đâu"

-"Nam Nhật, ăn chút gì đó vào đi, nghe lời anh. Không lại đau bao tử"

Nam Nhật: "Khi nào Bạch Khanh ăn thì em mới ăn"

Bạch Khanh nhíu mày, nhưng vẫn từ tốn: "Một ít thôi nhé, ở trên đây có bánh, anh đã ăn bánh rồi"

Nam Nhật: "Anh nói dối, em không ăn đâu, không muốn ăn..."

-"Không nghe lời anh đúng không?"

Bạch Khanh bây giờ ở trên đây, vốn dĩ không làm gì được cậu. Nên Nam Nhật cứ thấy vậy mà làm tới. Thật ra cũng là vì cậu thật sự ăn không nổi, cậu lo cho anh, nhớ anh...

-"Em không nghe lời lần này thôi. Em đợi anh đi ăn cùng với em..."

Bạch Khanh đúng thật là bất lực với người yêu nhỏ. Ỷ lại vào việc này mà lại biết cãi lời rồi. Khi nào xong chuyện nhất định phải dạy dỗ lại.

Giữa lúc anh còn định nói gì đó, cửa phòng đột ngột mở ra. Bạch Khanh vội xoay người lao tới. Ông Trần oai nghiêm đứng trước cửa.

Ông Trần: "Mẹ con ngủ rồi, đi xuống gặp thằng bé đi"

________




Xin lỗi mọi người vì muộn thế này mới ra truyện...

____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip