Chương 12.1 - Bị phát hiện

Cuối cùng, Đan Anh cũng miễn cưỡng đồng ý với đề xuất của Tịch Dương. Dẫu rằng cô cảm thấy việc đó thật thừa thãi.

"Vậy thì phải tìm Quỷ Vực tự do." Đan Anh lấy điện thoại, có vẻ đang lướt diễn đàn ẩn để tìm kiếm.

Tịch Dương hiểu ý định của Đan Anh. Nếu tiến vào Quỷ Vực do Cục quản lý thì cần phải có giấy phép. Tuy rằng Đan Anh cũng có vị thế cao ở trong Cục nhưng thân phận của hắn cũng nhạy cảm không kém. Trước khi thành lập được tổ đội cố định thì tốt nhất không nên gây sự chú ý phiền phức.

Dù sao đi nữa, không phải tất cả Quỷ Vực đều thuộc quyền quản lý của Cục, mặc dù về đa số thì đúng là thế. Nhưng ở phía Cục cùng lắm chủ quản lý được các Quỷ Vực Tàn Niệm. Còn với Quỷ Vực ở cấp Tâm Ma thì lại có phần khó hơn. Vì cửa vực Tâm Ma không chỉ xuất hiện ở trên mặt đất, mà còn hiện diện ở thâm tâm con người.

Quỷ Vực Tâm Ma rất khó phát hiện, mà đến khi phát hiện được rồi thì cần phải giải quyết ngay nếu có thể.

"Giờ này mà còn hết pin, vãi thật!" Đan Anh cáu kỉnh nhìn lượng pin ít ỏi chuẩn bị kéo sập nguồn điện thoại. Cô hất cằm, hỏi Tịch Dương. "Sạc đâu?"

"Trên phòng em." Tịch Dương chỉ tay lên căn phòng đầu tiên ở trên lầu, mặt mày đờ ra mất tinh thần.

Đan Anh gật đầu rồi đứng dậy, cầm theo ly trà sữa còn dở lên lầu.

Tịch Dương ngồi bần thần, dáng vẻ như không còn tha thiết gì với cuộc sống. Đây chỉ là phương pháp kéo dài thời gian tạm thời thôi. Hắn phải làm gì đó để Đan Anh không còn ý định lôi kéo hắn lập tổ đội nữa, nếu không sau khi tẩy trừ Quỷ Vực thì thể nào hắn cũng mất đi tự do.

"Khốn kiếp thật... Tại ngươi cả đấy!" Tịch Dương vò đầu, lời chỉ trích rít qua kẽ răng.

Trong khi Đan Anh không còn ở đây, vậy hắn câu nói hậm hực của hắn đang chỉ đến ai?

"Đang trách ta sao?"

Trên lưng Tịch Dương có cảm giác nặng nề trong thoáng chốc, hơi thở lạnh toát phả vào tai hắn gây cảm giác khó chịu. Tịch Dương nghiêng đầu, tránh đi gương mặt áp sát từ phía sau lưng. Nhìn kẻ này không giống con người, cái đầu nhỏ nhắn với mái tóc đen tuyền được tết thành bím dài, từng búi như thân rết sống, khẽ cựa quậy theo từng chuyển động của y. Làn da trắng tái trông như sứ, không thấy mắt của y vì phía bên phải đã bị phần mái che kín kẽ, còn con mắt bên trái lại nở hoa theo đúng nghĩa đen. Những cánh hoa đen nhánh xếp tầng tầng lớp lớp mềm mại như hoa hồng, nhưng nhụy hoa lại đỏ thẫm tựa máu.

Tịch Dương cứng đờ, cố dịch người để thoát ra, nhưng lưng lại chạm phải những đoạn xương sườn trơ trụi, không có lấy một lớp da bảo vệ. Bên trong, chẳng hề thấy dấu vết của phổi hay tim, mà thay vào đó là một con mắt đỏ rực đang nhìn hắn, con mắt như bị khảm sâu vào phần mũi xương ức. Từ phần thân đi xuống chỉ thấy khói đen đặc quánh, kéo dài xuống tựa vô tận. Không có chân.

Ma quỷ cũng chẳng cần chân làm gì.

"Có trách cũng thế thôi. Ai bảo Cục Quản Lý gì đó lại tìm ra được chứ."

Quỷ Mộng Ảnh rời khỏi lưng Tịch Dương, cơ thể kỳ dị với phần ngực lộ ra những đoạn xương trơ trọi, trong khi tay và cổ vẫn còn nguyên lớp da thịt, tạo nên một vẻ ngoài vừa quái gở vừa đầy ma mị. Mộng Ảnh lơ lửng giữa không trung, trôi bồng bềnh một cách ung dung.

"Tổ đội với chị của cưng cũng là một ý hay mà, cái này con người gọi là gì ấy nhỉ? À! Sức mạnh của mối quan hệ?"

"Đừng có lôi người không liên quan vào." Tịch Dương trừng mắt nhìn Mộng Ảnh, kẻ đã lững lờ trôi tới trước mặt hắn.

Mộng Ảnh nằm nghiêng, chống cằm một cách đầy ngạo mạn, bím tóc như thân rết bò ngoằn ngoèo, nhúc nhích quấn quanh cánh tay còn lại. Hắn vẫn chỉ là con kiến với sức mạnh tuyệt đối của Mộng Ảnh. Song, nếu Mộng Ảnh dám động tới gia đình của hắn thì hắn cũng quyết liều mạng.

"Được thôi. Mau giải quyết hết Ác Mộng còn lại của cưng đi." Mộng Ảnh không phiền hà trước thái độ cứng rắn của Tịch Dương. Trên môi Mộng Ảnh nở nụ cười quyến rũ, bông hoa màu đen nở rộ bên con mắt phải như đang động đậy. "Chúng ta còn việc cần phải làm mà, nhớ không?"

Tịch Dương im lặng không nói gì, Khí thế mãnh liệt ngập tràn sát khí phút chốc thu lại như thủy triều rút.

"Ờ mà... Cưng quên rồi à?" Giọng của Mộng Ảnh mềm mại, không phân rõ nam nữ.

"Quên gì?" Tịch Dương chưa nhận ra vấn đề mà Mộng Ảnh đang ám chỉ.

"Con quỷ nhỏ mà cưng mới thu nhận ấy. Không phải nó đang gõ báo cáo cho cưng à?"

Tịch Dương đứng phắt dậy, hắn vội vàng chạy lên lầu mà không đoái hoài gì tới Mộng Ảnh.

Mộng Ảnh cười khúc khích, tan biến trong hư không.

Chẳng mấy chốc, Tịch Dương đã đứng trước cửa phòng mình. Cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ, bên trong chẳng có tiếng động nào đáng ngờ. Nếu phát hiện có quỷ trong phòng hắn, không lý nào với tính tình của Đan Anh có thể im lặng như thế được.

Mang tâm trạng lo lắng, Tịch Dương hít một hơi, đẩy cửa bước vào phòng.

Đập vào mắt hắn là con búp bê đang được Đan Anh cầm trên tay, cô nhìn nó chăm chú như thể phát hiện ra kỳ quan.

Tim của Tịch Dương đập thình thịch.

"Con búp bê này..." Đan Anh quay đầu nhìn Tịch Dương, huơ con búp bê lên, lắc lắc nó trong tay. "Là con Ni phải không?"

Con búp bê bị lắc trong tay Đan Anh vẫn cứng đơ, mắt nó vẫn không hề chớp lấy một lần. Trông như một con búp bê thật.

Tịch Dương trộm thở phào một cái trong lòng, hắn hắng giọng.

"Chị còn nhớ luôn à?"

"Ừ nhớ mà, hồi còn nhỏ là tao bắt mày chơi búp bê với tao chứ đâu. Tại con Nghi không thèm chơi với tao, chỉ chăm chăm vào mấy cuốn sách của nó thôi. Mà tao thì chẳng ép con Nghi được. Chỉ có mày là chịu nghe lời."

Tịch Dương đi tới chỗ Đan Anh, lấy lại con búp bê trong tay chị mình.

"Chứ không phải nếu em không nghe lời thì chị sẽ đánh em à?"

"Ít ra mày còn sợ đánh nên chịu nghe. Con Nghi thì khác." Đan Anh như nhớ lại gì đó mà rùng mình một cái.

Tịch Dương cảm thấy con búp bê trong tay mình như cử động nhẹ một cái, hắn hơi nhíu mày, có tật giật mình quăng nó lên giường. Nhưng mặt này thì vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì.

"Mà sao tự dưng nó lại ở đây?" Đan Anh nghiêng đầu nhìn con búp bê rồi lại ngẩng lên nhìn Tịch Dương. "Nãy vừa bước chân vào đã thấy nó ngồi ngay trước máy tính, nhìn mà cứ tưởng nó đang gõ báo cáo cho mày ấy."

Mắt Đan Anh liếc sang màn hình máy tính đang sáng của Tịch Dương, trên màn hình hiện bản báo cáo đã hoàn thành. "Lần đầu mày gõ báo cáo mà được thế này thì ổn phết đấy."

"Em thấy nhà có hơi trống trải nên mới lôi con búp bê ra cho có sinh khí ấy mà, thành ra gõ báo cáo cũng có cảm giác hơn..."

"Có biết mình đang nói nhảm gì không vậy?" Đan Anh nhìn Tịch Dương như thằng dở. "Mày là Quỷ Nhân chứ có phải là thằng thần kinh đâu? Gặp quỷ búp bê trong Quỷ Vực chưa đã hay sao mà còn tìm búp bê để lấy cảm giác gõ báo cáo?"

Ấy chết, bản báo cáo... Tịch Dương nhất thời không biết giải thích thế nào. Hẳn là Đan Anh đã xem qua bản báo cáo viết những gì rồi nên cũng biết hắn đã gặp một con quỷ búp bê ở trong Quỷ Vực. Nếu vậy thì hành vi lôi con búp bê ra để lấy cảm giác mà gõ báo cáo, đích thị là vô cùng bất thường.

Tịch Dương im lặng tìm cách giải thích. Nhưng Đan Anh lại không cho hắn thời gian.

"Với lại mày biết gì không? Vốn dĩ từ hồi đó tao cho mày cầm con Ni chơi, phần nào cũng là do... mắt nó màu nâu cơ."

Dứt lời, Đan Anh búng tay một cái.

Một tia sét xuất hiện bất thình lình và giáng xuống giường ngủ của Tịch Dương, cũng là chỗ mà hắn đã ném con búp bê tới. Đùng đoàng! Âm thanh chát chúa vang lên, và tiếng thét nối theo sau. Cái bóng vụt nhanh qua tầm nhìn, run rẩy trốn ở đằng sau Tịch Dương.

Chưa vội quan tâm con quỷ mới thu nuôi của mình có bị gì không, trước mắt thì hắn đã thấy hôm nay xem như mất luôn chỗ để ngủ.

Cái giường mới toanh cứ thể dính một lỗ cháy sém to đùng, muốn sửa cũng không được nữa. Chỉ có cách mua lại cái mới thay vào. Vấn đề là hắn rất thích cái giường đó! Hắn đã cất công dọn cái giường đó ở nhà cũ sang tận đây mà.

"Ra đây!" Đan Anh lạnh lùng nói. "Tao hứa sẽ không hụt lần hai."

"Chị tính đánh cả em à..." Tịch Dương vội nói trước khi Đan Anh thật sự giáng sấm sét xuống lần nữa. "Hay là mình cứ nói chuyện trước đi?"

"Mày nuôi quỷ?" Đan Anh nheo mắt nhìn Tịch Dương, ánh mắt dán chặt trên người hắn. Cẩn thận thăm dò từng nét biểu cảm trên mặt hắn. Chỉ cần có động thái nhỏ đáng ngờ nào đó, Đan Anh sẽ không chần chừ mà thủ tiêu con quỷ đó luôn.

"Hình như nuôi quỷ cũng không phạm pháp mà?"

Nuôi quỷ đúng là không phạm pháp, Cục cũng không cấm việc nuôi quỷ.

Quỷ được nuôi dưỡng không giống với quỷ ký sinh được ràng buộc khế ước sinh tử với Quỷ Nhân. Càng chẳng giống trong phim ảnh thể loại tâm linh mà dùng bùa ngải gì để điều khiển nó. Việc nuôi quỷ mà nói, là Quỷ Nhân đó mạnh để có thể trấn được con quỷ đó. Hoặc là con quỷ đó sẽ thừa cơ lúc Quỷ Nhân lơ là mà ăn hắn luôn.

Chỉ những Quỷ Nhân thật sự mạnh hoặc sở hữu quỷ ký sinh mang bản chất khống chế mới có khả năng nuôi quỷ. Còn lại, phần lớn Quỷ Nhân chỉ có quỷ ký sinh làm nguồn sức mạnh duy nhất.

Tịch Dương chỉ là cấp Xám phế vật. Tất nhiên hắn chẳng có tư cách gì để nuôi quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip