Chương 13.2 - Quỷ Vực Vô Hình
"Giả làm học sinh cấp 3 á? Tại sao?"
Tịch Dương tròn mắt hỏi khi Đan Anh quay lại sau một tuần biến mất.
Cứ tưởng là Đan Anh đã bỏ ý nghĩ kéo hắn lập tổ đội rồi, hóa ra cũng chỉ là ảo tưởng của hắn.
Suốt một tuần qua, Đan Anh kiên trì tìm một Quỷ Vực phù hợp để có thể cùng hắn và Đan Nghi lập một tổ đội tạm thời, song lại tránh được bên tai mắt của Cục Quản Lý.
May thay – và xui cho Tịch Dương – là Đan Nghi đã tìm được một Quỷ Vực thích hợp.
Có điều, muốn tiến vào Quỷ Vực này thì phải có điều kiện.
"Chắc là chấp niệm cốt lõi có liên quan đến trường học." Đan Anh ngả lưng ra ghế sô pha, trông cô uể oải cực kì. "Mở mail mà xem, tao có gửi thông tin qua rồi đó."
Tịch Dương vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn nghe lời mà mở mail trên điện thoại xem. Đúng là có một tệp tài liệu được gửi tới. Khi hắn mở ra, tài liệu chỉ có vỏn vẹn một trang báo cáo về Quỷ Vực.
Tên Quỷ Vực: Quỷ Vực Vô Hình (tạm đặt)
Cấp bậc: Tàn Niệm (dự đoán)
Trạng thái: Đã hoạt động
Thông tin liên quan: Quỷ Vực có khả năng vô hình và di chuyển, không thấy lối vào. Chưa xác định được chính xác chấp niệm cốt lõi của Quỷ Vực. Quỷ Vực luôn tránh né Quỷ Nhân, chỉ tiếp cận dân thường hoặc các Bạch Hồn cấp thấp.
Lưu ý: Quỷ Vực này chỉ xuất hiện ở trường trung học phổ thông.
Thế nhưng khi hắn đưa mắt xuống phần thông tin trọng yếu – mã số, khu vực, và danh mục quản lý trực thuộc Cục – tất cả những ô ấy đều để trống.
Không thấy mã số, không có dấu xác nhận từ Cục Quản Lý. Điều này nói lên đây là Quỷ Vực tự do, chưa được Cục phát hiện hay ghi nhận trong hệ thống chính phủ.
Hoặc là Quỷ Vực đã bị Cục cố tình bỏ mặc.
Trường hợp này không phải chưa từng xảy ra, chỉ là nó luôn bị che giấu kỹ lưỡng để tránh ảnh hưởng đến uy tín của Cục. Quỷ Vực tự do không chỉ tồn tại vì Tâm Ma có khả năng di chuyển và ẩn mình, hay vì các bên phía tà giáo che giấu để làm của riêng, mà còn là vì Cục đôi khi cố ý bỏ qua. Đặc biệt, nếu một Quỷ Vực được xác định là quá nguy hiểm, nó có thể bị bỏ mặc để tránh gây tổn thất lớn đến lực lượng nòng cốt của chính phủ.
Thậm chí, có những lúc Cục cố tình phớt lờ, để các nhóm Quỷ Nhân và Bạch Hồn tự do trở thành "đá lót đường", giúp họ đánh giá cấp bậc thực sự của Quỷ Vực trước khi có hành động cụ thể.
Song, những Quỷ Vực này thường được đánh giá là nguy hiểm vô cùng.
"Quỷ Vực Tàn Niệm mà có thể di chuyển? Chẳng khác gì Tâm Ma còn gì?" Tịch Dương đọc xong bản báo cáo đã thấy nghi hoặc.
Quỷ Vực Tâm Ma không chỉ có khả năng di chuyển, mà đôi khi còn bám vào con người để mở cổng. Con người mà, vốn dĩ ai chẳng mang trong mình nỗi sợ hay ám ảnh nào đó.
Nếu nỗi ám ảnh đó vô tình khớp với tần số của Quỷ Vực Tâm Ma, khả năng bị nó thu hút là rất lớn. Khi ấy, nạn nhân có thể bị thôi thúc đến mức tự nguyện hiến thân, để rồi bị Quỷ Vực nuốt chửng hoàn toàn.
Ngược lại, Quỷ Vực Tàn Niệm thường xuất hiện cố định trên mặt đất hoặc một bề mặt phẳng bất kì. Nó có hình dạng như một vòng xoáy đen sâu hun hút, ra sức dụ dỗ bất kỳ ai trong phạm vi cho phép tiến vào vực thẳm của mình.
Hiếm có Quỷ Vực Tàn Niệm nào có khả năng di chuyển, và nếu có, chúng cũng chỉ dịch chuyển trong phạm vi ngắn, khoảng từ năm đến mười mét, chứ không thể vượt xa hơn.
"Ừ, nhưng khả năng cao nó vẫn chỉ là Tàn Niệm. Vì khi Quỷ Nhân tiếp cận gần khu vực có tần sóng Quỷ Vực dao động, nó lập tức ẩn mình, trốn chui nhủi như chuột. Ngược lại, đã có gần năm học sinh ở trường mất tích rồi. Chuyện này cũng đã đánh động lên Cục, nhưng vì nó ẩn mình quá tốt nên Cục chưa thể xác định được vị trí chính xác để lập giấy phép." Đan Anh khoanh tay trước ngực nghiêm túc nói. "Nhưng Cục đã ngầm cho người do thám và xử lý. Chưa kể bên phe tự do cũng đánh hơi được mà dần tiếp cận nữa."
Nghe vậy là Tịch Dương hiểu, người mà Cục cho đi xử lý ngầm hẳn là Đan Anh. Nếu là Tàn Niệm thì quá dễ dàng cho cô, mà nếu là Tâm Ma thì cũng không thực sự gây khó khăn quá nhiều. Vì còn có Đan Nghi.
Đan Anh và Đan Nghi là cặp bài trùng siêu đẳng. Cho dù chỉ ở cấp Tím đi nữa thì khi cả hai kết hợp với nhau gần như có thể so sánh gần với cấp Vàng.
"Chỉ có ba người thôi à?" Tịch Dương không nghĩ bên Cục sẽ phái mỗi Đan Anh và Đan Nghi xâm nhập vào Quỷ Vực chưa xác định. Còn có hắn, "cục tạ" có thể kéo chân cả đội.
"Tổ đội chỉ có ba người chúng ta thôi. Có ai muốn tiến vào thêm thì kệ họ." Đan Anh đáp lại bằng thái độ dửng dưng.
Tịch Dương cũng không lạ gì, Đan Anh chẳng quan tâm đến ai ngoài người trong nhà.
"Đừng lo. Nếu có nguy hiểm thì mày cứ dùng cái này."
Đan Anh bất ngờ quăng cho Tịch Dương một thứ, hắn chụp lấy theo phản xạ. Cảm giác thứ nằm trong lòng bàn tay có hơi cứng, Tịch Dương mở tay ra, trầm mặc nhìn Khóa Không Gian không phải có tiền là mua đang ở ngay trước mắt.
Hóa ra không phải Đan Anh tự tin là có thể kéo theo "cục tạ" cấp Xám, mà là có chuẩn bị sẵn đường lui cả.
"Em sẽ giữ cẩn thận."
Tịch Dương không từ chối. Cũng không hỏi làm sao mà Đan Anh có được Khóa Không Gian. Hắn chỉ cần biết nếu mình gặp phải nguy hiểm khôn lường, nhất định sẽ sử dụng nó thật tốt.
Đan Anh rất hài lòng với điệu bộ biết nghe lời của Tịch Dương.
"À mà, con Ni đâu rồi?"
Quỷ Móc Mắt, giờ có thể gọi là Ni, hiện đang chui rúc trong căn phòng trống không sử dụng ở trên tầng để cày cho bằng hết phim Barbie. Theo nó nói là nếu biết trước có một ngày sẽ chết, thì nó muốn chết mà không mang nuối tiếc nào.
Lúc đó trông vẻ mặt nó rất tuyệt vọng.
Mặc kệ nó diễn hay là thật, Tịch Dương dứt khoát đuổi nó đi vì thấy nó quá phiền.
"Cày phim rồi."
"Nó mê phim thật à?"
"Giống chị Nghi mê đọc tiểu thuyết đó thôi. Mà chị Nghi biết sự tồn tại của con Ni chưa?"
Đan Anh chưa kịp đáp thì điện thoại đã reo, cô bắt máy qua chiếc đồng hồ thông minh đeo trên cổ tay. Giọng của Đan Nghi phát ra.
"Ra đi."
Một câu ngắn gọn không dư thừa, đối phương cứ thế cúp máy. Nhưng Tịch Dương vẫn có thể nhận ra người vừa lên tiếng là Đan Nghi. So với Đan Anh thì Đan Nghi luôn là người tiết kiệm trên đầu môi, mặc dù trong đầu Đan Nghi không hề thiếu chữ nghĩa.
Đan Anh đứng dậy hối thúc Tịch Dương.
"Kêu con Ni xuống đi. Lên đường luôn!"
Tịch Dương tròn mắt. "Gì nhanh vậy?"
"Chứ lề mề làm gì? Nhanh lên! Còn phải chuẩn bị nữa."
"Chuẩn bị cái gì?"
"Thằng này mày lẫn à? Tao đã bảo là phải giả làm học sinh cấp ba còn gì?" Đan Anh hất cằm, giọng điệu nửa bực dọc chị pha lẫn chút trêu chọc. "Đi cosplay."
Thật luôn à? Tịch Dương nhíu mày với khuôn mặt cau có. Đan Anh không biết, hắn không quá thoải mái với trải nghiệm quay về thời học sinh.
Ngay cả khi chỉ là giả vờ đi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip