Chương 17.2 - Không giúp đỡ, không hỗ trợ
"Vậy 'chị' đó chưa chết nữa à?" Tịch Dương nhếch môi hỏi lại, tạo thành vòng cung nhàn nhạt, nụ cười mang theo chút chế giễu.
Thái Sơn và Trọng Tín giật mình, không ngờ Tịch Dương lại hỏi thẳng thừng như vậy. Cả hai có chút không quen, thậm chí còn cảm thấy hắn quá tàn nhẫn và lạnh lùng.
"Chị ấy sao mà chết được ạ? Chị ấy đang đi điều tra căn nguyên ở đâu đó để mau chóng giúp tụi em thoát khỏi địa ngục này thôi!" Trọng Tín vốn luôn cảm tính, nên chẳng mấy chốc mặt mày đã nhăn nhó, giọng điệu cũng trở nên xấc xược hơn.
Thái Sơn vội kéo tay Trọng Tín, lắc đầu với cậu bạn mình.
Gia Tuệ nhìn qua nhìn lại giữa Tịch Dương và Thái Sơn, Trọng Tín. Không biết nói gì. Nhưng cô bé cứ nhích người lại gần Tịch Dương nhiều hơn. Thể hiện rõ phe mình chọn.
Tịch Dương không quan tâm động thái của Gia Tuệ, hắn nhìn hai đứa ngốc trước mặt, chỉ muốn gõ đầu mỗi đứa ba cái để cho tỉnh ra.
Bản thân bị đưa lên làm con cừu hiến tế mà cũng không biết, còn ở đó bênh vực như thể đối phương là đấng cứu thế của mình.
Nếu người "chị" kia thật sự muốn bảo vệ đám nhóc này thì chẳng có chuyện biến mất tăm không thấy bóng dáng với danh nghĩa đi điều tra căn nguyên. Chưa biết chừng, việc cho chúng nó biết lối thoát tạm thời cũng chỉ là cái cớ để thăm dò xem tử lộ kế tiếp sẽ như thế nào.
Cũng may là còn kịp.
"Cứ hết tiết là sẽ diễn ra khung cảnh bắt nạt? Nếu giúp đỡ kẻ bị bắt nạt là sẽ chết, hỗ trợ kẻ bắt nạt cũng chết. Đúng chứ? Nhóc có thấy ai chết chưa?"
Tịch Dương không muốn nhiều lời, hắn bắt đầu hỏi vào vấn đề chính. Phải tìm ra được chấp niệm cốt lõi thì mới có manh mối về căn nguyên. Hẳn là "chị" kia biết chấp niệm cốt lõi là gì rồi.
Hắn cần thông tin.
Biết vậy khi nãy cầm theo con Ni nhảy vào Quỷ Vực cho rồi.
"Có..." Thái Sơn chậm chạp khi thốt lên.
Dù không mấy hài lòng với Tịch Dương nhưng hắn ta lại là Quỷ Nhân, là niềm hi vọng có thể đưa bọn họ rời khỏi đây. Thái Sơn hít sâu một hơi. Đồng tử của cậu co lại, ánh nhìn như đâm xuyên qua Tịch Dương mà soi chiếu về miền ký ức kinh hoàng khác.
Giọng Thái Sơn có phần run rẩy:
"Cậu ấy cũng là học sinh bình thường giống tụi em, nhưng không cùng trường... Cậu ấy vào sau... nhưng không nghe tụi em khuyên nhủ. Cứ thế lao vào giúp đỡ con quỷ bị bắt nạt kia. Sau đó... không có chuyện gì xảy ra... Nhưng mà..."
Thái Sơn khựng lại, như thể đang cố gom hết can đảm để nhớ lại và diễn tả thành lời. Một lúc sau, cậu nuốt khan, giọng nói càng thêm khó nhọc:
"Khi cậu ấy vừa ra khỏi lớp thì đột nhiên... tự mình lao thẳng ra hành lang... rồi nhảy xuống."
Gia Tuệ nấc lên một tiếng, cô bé lại bắt đầu rơm rớm nước mắt. Chắc chắn không phải buồn bã cho cái chết của người không quen biết, mà là đang lo sợ cho chính mình.
Tịch Dương đưa tay chạm vào chuỗi vòng hạt, chỉ còn duy nhất một hạt màu trắng, còn lại đều đã chuyển thành đen. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt ngọc láng mịn, ánh mắt suy tư của hắn dừng lại trên mặt sàn lát gạch.
Không giúp đỡ kẻ bị bắt nạt, không hỗ trợ kẻ bắt nạt.
Dù chọn con đường nào, kết cục vẫn là cái chết.
Lờ đi liệu có phải là cách để sống sót?
Không. Đó chỉ là phương án kéo dài thời gian. Sớm muộn gì, con quỷ trấn vực cũng sẽ ra tay, xử lý tất cả một lượt nếu tình trạng phớt lờ cứ tiếp diễn.
"Cậu bạn kia giúp thế nào?" Tịch Dương hỏi.
"Giúp thế nào?" Thái Sơn ngạc nhiên lặp lại câu hỏi, cậu đơ ra một lúc mới đáp. "À dạ... cậu ấy báo giáo viên ạ. Trước, trước đó cậu ấy cũng đơn phương ngăn lại, cản không cho bọn bắt nạt tiếp tục ức hiếp con quỷ bị bắt nạt. Nhưng, nhưng sau đó cậu ấy cũng..."
Thái Sơn mím môi, không tài nào nói tiếp được nữa.
Có báo giáo viên à.
"Là con quỷ c— À không, là cô giáo quỷ dạy về lượng giác khi nãy?" Tịch Dương hắng giọng khi mồm miệng mình suýt đưa con chữ bay xa trước mặt các em học sinh.
"Dạ. Chỉ có giáo viên đó thôi ạ. Tiết học nào cũng chỉ có cô giáo quỷ đó thôi."
"Ở các lớp khác thì sao?"
"Cái này... em không rõ... Tụi em không dám qua lớp khác. Lúc vào đây, bảng tên lớp của em cũng bị đổi nên em mới biết mình sẽ học lớp này ấy chứ." Thái Sơn nói rồi chỉ vào phù hiệu tên lớp trên ngực áo mình cho Tịch Dương xem.
Tịch Dương lúc này mới để ý, phù hiệu của Thái Sơn là nền đen và chữ số màu đỏ. Giống như biển tên lớp.
"Cái 'chị' kia mà mấy đứa nhắc đến học ở lớp này luôn à? Nghỉ học không bị gì sao?"
"Chị Sa học lớp khác. Lớp ở bên cạnh." Trọng Tín lên tiếng trả lời. Mà dường như là cố tình gọi tên của người đó cho hắn biết.
Tịch Dương không để tâm, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi của giáo viên.
"Anh đi đâu vậy, em theo với!" Gia Tuệ lập tức bám theo Tịch Dương, không muốn rời hắn một bước.
"Đi điều tra chứ sao. Không thể tiếp tục lờ vụ bắt nạt này được. Cuối cùng phải có một kết quả cho nó thôi." Tịch Dương không muốn có người đi theo mình lắm, vì rất khó để hành động một mình. Nhưng hắn cũng không an tâm để mặc người thường ở đây.
"Ý anh là... mình sẽ đi đấm nhau với quỷ hả?" Gia Tuệ run rẩy, cô bé lùi bước trong vô thức.
"Giờ chưa phải lúc, cái đó là hạ sách thôi."
Nếu không tìm ra căn nguyên để phá hủy, thì chỉ còn cách chiến đấu với Tâm Ma, ép nó buộc phải giải thoát bọn họ khỏi Quỷ Vực. Đó cũng là một phương án.
Nhưng hệ quả lại vô cùng tồi tệ. Tỉ lệ lây nhiễm tà khí của Quỷ Nhân bị đẩy ra khỏi Quỷ Vực khi chưa được tẩy trừ là hơn năm mươi phần trăm. Khi đó, nếu có Bạch Hồn cấp cao đến thanh tẩy ngay lập tức may ra còn cứu kịp. Còn nếu không, sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức để thanh tẩy hoàn toàn. Mà nếu quá trình này kéo dài quá lâu, Quỷ Nhân đó có thể rơi vào tình trạng Suy Thoái Linh Hồn bất cứ lúc nào.
Còn đối với người thường... nếu không bị biến thành quái vật đã là may.
Tịch Dương nhìn ba đứa nhóc, trên khuôn mặt non nớt vẫn cố gắng gượng phải mạnh mẽ trong không gian Quỷ Vực khủng bố. Đáng lẽ giờ này chúng nó phải lo chuyện học hành và ngày mai ăn được ăn gì chứ không phải ở đây để sợ sệt từng phút từng giây, không biết khi nào mình sẽ chết.
"Đợi một chút. Ở đây, đừng đi đâu cả." Tịch Dương nhấn mạnh, rồi hắn đi thẳng một mạch rời khỏi phòng thí nghiệm.
Gia Tuệ nghe lời thật sự đứng lại, Thái Sơn nhút nhát nên cũng không dám đi theo, còn Trọng Tín thì cau mày nhìn bóng lưng của Tịch Dương biến mất.
"Tao không tin ổng chút nào hết."
"Sao, sao lại vậy?" Thái Sơn ngớ người thắc mắc. "Tao thấy ảnh đang muốn giúp mình mà."
"Giúp thật không hay sẽ đem này ra làm bia đỡ đạn? Tao nghe nói Quỷ Nhân cũng tàn bạo lắm, vì mạng sống có khi còn hi sinh cả Bạch Hồn đi cặp với mình chứ đừng nói là người thường như chúng ta. Với lại mày không thấy gì à?"
"Thấy gì?" Thái Sơn ngơ ngác không hiểu.
"Ổng không có Bạch Hồn nào đi cặp hết. Vậy chẳng phải bọn mình càng dễ trở thành con tốt thí cho ổng hả?"
"Ê nha!" Gia Tuệ đứng một bên nghe, cảm thấy không thể chịu nổi nên gào lên một tiếng khiến hai nam sinh giật mình. Cô nàng chống nạnh, giọng vang lên chói tai như có lưỡi dao cứa vào màng nhĩ. "Hai thằng ngốc như mấy ông đã không giúp được gì rồi thì phải biết điều đi chứ? Nói năng xàm ngôn cái gì vậy?"
Trọng Tín trừng mắt, hắn gầm gừ cãi lại: "Xàm gì? Tui nói không đúng chắc?"
"Đúng cái mốc xì! Cái chị Sa gì gì đó giúp được hai ông một chút thì coi là thần thánh, nên lúc anh trai kia nghi ngờ một xíu thôi mà đã đưa ra định kiến rồi. Ảnh có làm hại gì mấy người chưa? Chỉ hỏi vài câu thôi mà? Rồi thành ra người ta có âm mưu phương hại này kia luôn hả? Sao ông không đi làm đạo diễn phim luôn đi?" Gia Tuệ càng nói càng tức. Cô chỉ thẳng vào mặt Trọng Tín, cao giọng nói: "Cũng là hai người chủ động đi theo ảnh tới đây mà!"
Trọng Tín mím môi, không biết nói thế nào. Đúng là hắn đi theo người ta đến đây thật. Nhưng đó là hắn tưởng Quỷ Nhân này cũng sẽ giống chị Kim Sa, sẽ giúp đỡ bọn họ.
"Với lại ông đừng có cho rằng người khác giúp ông là chuyện đương nhiên chứ?" Gia Tuệ lên tiếng lần nữa, giọng cũng có phần nhỏ xuống. "Mạng sống của bản thân thì được ưu tiên đúng rồi còn gì..."
Một khoảng lặng bao trùm. Trọng Tín nhíu chặt này như thể phiền não lắm. Thái Sơn cũng bối rối với tình trạng hiện tại.
Đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm bật mở, khiến cả ba giật mình. May thay, người bước vào lại là Tịch Dương.
Tuy nhiên, chỉ một giây sau, cả ba suýt hét rú lên khi trông thấy một thứ gì đó đứng ngay sau lưng hắn ta.
Một cái bóng đen kịt, hình dạng như một con người vừa bị dội nguyên một xô mực đen đặc quánh. Điểm nổi bật duy nhất trên kẻ dị dạng ấy là hai chấm sáng đỏ tươi nằm đúng vị trí đôi mắt, và ánh nhìn lạnh lẽo của nó đang chĩa thẳng vào bọn họ.
Thế nhưng, đương sự lại hoàn toàn thản nhiên, dường như chẳng hề để ý đến vẻ mặt tái mét của bọn họ. Hắn còn bình thản giới thiệu, như thể mình là một phụ huynh đang đưa con trai đến trường để làm quen với bạn mới.
"Giới thiệu với mấy đứa đây là Bốn Giờ, ờm, nó sẽ là vệ sĩ tạm thời của mấy đứa."
- - -
P/s: Kim Sa có liên quan đến Nhật Hy. =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip