Chương 18.2 - Gặp được Kim Sa

"Haa!!! Mẹ nó!"

Tịch Dương hít một ngụm khí lớn. Hắn đã thoát ra khỏi thế giới trong gương.

Đứng ở đầu cầu thang hành lang, tấm gương mà hắn vừa chạm vào đã biến mất. Tịch Dương không kiềm được cơn thở dốc. Sau mỗi lần chết rồi sống lại, hắn đều gấp gáp hít lấy không khí, như thể đang tự kiểm tra xem lần này mình có thực sự quay trở về hay không.

Đợi đến khi bình tĩnh lại được, Tịch Dương quay đầu nhìn xuống cầu thang. Bốn con ngươi nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên dưới. Nếu là người bình thường chắc là sẽ gặp Rối loạn căng thẳng sau sang chấn với cầu thang luôn không chừng.

Tịch Dương lại quay sang nhìn bức tường trước mặt, thật sự trống không. Chẳng thấy tấm gương nào.

Là thế giới nội tâm của con Quỷ Gương? Tịch Dương đoán là thế. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn. Vì khi hắn ở thế giới trong gương, nhân vật chính vẫn là hắn, bối cảnh trường học cũng từng là trường học của hắn, chỉ là sự kiện mà hắn trải qua thì hoàn toàn khác. Thế nên không thể nói chắc là thế giới nội tâm này hoàn toàn là sự thật. Song có thể nhìn ra chấp niệm cốt lõi của Quỷ Gương là nỗi oán hận sau cái chết tức tưởi vì chuỗi ngày tháng bị bắt nạt không thể phản kháng.

"Thế nên nó mới xuất hiện ở trường học, và chỉ bắt học sinh... Không phải vì né tránh Quỷ Nhân hay Bạch Hồn, mà là do đã có mục tiêu sẵn từ trước..."

Trùng đồng đỏ rực ánh lên vẻ trầm ngâm. Hắn lẩm bẩm một mình, vừa thong thả bước xuống cầu thang mà chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào.

Chết vì té ngã, hắn đã trải qua mấy chục lần rồi, trong đó có hơn năm lần là tự mình nhảy từ nhà cao tầng xuống.

Trong lúc lơ đãng lướt nhìn xung quanh, Tịch Dương đứng sững lại khi thấy ba ngọn lửa hồn màu đỏ tươi đang nhảy nhót trong nhà vệ sinh nữ. Mắt vẫn đang ở trạng thái trùng đồng nên hắn có thể dễ dàng nhìn thấy lửa hồn. Mà màu đỏ tươi thì chắc chắn là của Quỷ Nhân.

Tịch Dương nhớ đến người tên Sa mà bọn nhóc có nhắc tới, hắn cân nhắc một giây rời chuyển mũi chân, bước thẳng vào nhà vệ sinh nữ. Hắn không quên thu hồi trạng thái trùng đồng trên mắt mình hiện tại.

Bên trong nhà vệ sinh nữ có bốn gian nhà vệ sinh, đối diện là bồn rửa tay dài, gắn tấm gương lớn. Ở trước bồn rửa tay là một cô gái bận đồng phục nữ. Mái tóc vàng gợn sóng xen kẽ những màu đỏ như được nhuộm highlight. Tịch Dương không thể nhìn rõ màu mắt của đối phương vì cô ta đang cúi gằm mặt ở trước gương. Tư thế đứng thẳng này, cái đầu cúi sát ngực này, cùng bầu không khí âm u trong nhà vệ sinh này. Quả là một mô típ ma nữ ám nhà vệ sinh điển hình.

Bây giờ mà cô ta bất ngờ ngẩng đầu lên rồi xoay cổ 180 độ nhìn hắn nữa là tuyệt vời.

Nhưng Tịch Dương đút tay vào túi quần đứng đợi một lúc chẳng thấy cảnh tượng bị hù đâu cả.

Hắn đoán cô gái này hẳn là người tên Sa mà bọn nhóc nhắc đến.

Tịch Dương còn đoán là cô ta hẳn đang ở thế giới trong gương của con quỷ.

"Ồ, anh trai đứng đây lúc nào thế?"

Cô ta ngẩng đầu, quay ngoắt sang nhìn Tịch Dương đang đứng bên cạnh. Không phải kiểu xoay cổ độ khó cao chỉ có ma quỷ mới làm được, mà là động tác tự nhiên của một con người.

Đôi mắt của cô ta có hai màu đỏ và xanh, tròn xoe như mắt búp bê, gương mặt sắc sảo mang đậm nét con lai. Cô không tỏ vẻ ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất thình lình của Tịch Dương, thậm chí cũng chẳng có chút kiêng dè nào.

Một là cô ta quá ngu ngốc để biết thế nào là cảnh giác.

Hai là... cô ta mạnh đến mức chẳng cần phải đề phòng ai.

"Mới đây." Tịch Dương trả lời, mắt nhìn xuống một chút. Thấy bảng tên của cô gái là Kim Sa.

"Nhìn đi đâu vậy anh trai?"

Kim Sa áp sát Tịch Dương trong chớp mắt, chuyển động nhanh đến mức khó tin. Cả hai đứng gần nhau đến mức trông như sắp sửa diễn ra hành động thân mật đầy ngại ngùng. Nếu như cô ta không vừa cười vừa nói:

"Nhìn bậy nhìn bạ là tui móc mắt anh trai ra bắn bi đó!"

Tịch Dương lập tức nhớ ngay tới con Ni. Có vẻ hợp cạ với nhỏ này phết.

"Vừa ở trong thế giới gương?" Tịch Dương không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề.

Kim Sa nhướng mày, lúc này cô mới lùi lại rồi giữ một khoảng cách nhất định. Kim Sa nghiêng đầu nhìn vào gương, xác định mình và đối phương đều có ảnh phản chiếu cũng như không xuất hiện tình trạng khác lạ nào.

"Nói vậy là anh trai cũng đã ở trong đó rồi? Kẹt trong khung cảnh nào thế?"

Kim Sa ngoảnh đầu lại, ngẩng lên nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu. Giọng điệu cất lên vui tươi nhí nhảnh. Hoàn toàn khác với bộ dạng vừa cười rợn tóc gáy vừa đe dọa móc mắt hắn ra để bắn bi chơi.

"Hành lang." Tịch Dương nói ngắn gọn.

"Nhớ mình chết thế nào không?"

Tịch Dương nắm bắt chút manh mối từ câu hỏi của Kim Sa, hắn không tỏ thái độ, biểu cảm vẫn kín như bưng, đáp:

"Bị ngã chết."

"Vậy à...? Mà ở hành lang có gắn gương hả ta?" Kim Sa nghiêng đầu nghĩ ngợi, mắt nheo lại trong thoáng chốc.

"Không có. Nó tự xuất hiện." Tịch Dương nói tiếp.

Kim Sa ồ lên một tiếng, ánh mắt khi nhìn Tịch Dương thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức được che lấp bằng vẻ vui tươi vô hại. Mặc dù mang dáng vẻ bắt mắt rất điển hình của Quỷ Nhân, song từ phong thái đến khí chất đều toát ra sự ngây ngô không chút đe dọa rất trái ngược.

"Bạch Hồn của anh trai đâu?" Kim Sa đổi sang câu hỏi khác như không quan tâm đến vấn đề vừa rồi. "Anh trai là cấp Xám mà đi một mình thiệt luôn đó hả?"

Tịch Dương vẫn không có ý định nói nhiều.

"Vào không kịp." Hắn cảm thấy mình đã trả lời đủ thông tin, cũng như đủ ngoan ngoãn khi ở vị thế cấp Xám nên có (?) rồi. Nên Tịch Dương hỏi thẳng. "Tình hình của cô ở trong gương như thế nào?"

"Không rõ lắm. Tui bị kéo vào nội tâm của nó, giữ được ý chí của mình tỉnh táo trong vài phút cũng rất khó khăn. Nên tui phải tự mình tìm cách thâm nhập vào nhiều lần để lưu giữ manh mối. Trước mắt thì tui vừa trải qua cái chết trong nhà vệ sinh này, té đập đầu vào đây. Chà, chắc đau lắm."

Kim Sa chỉ vào cạnh bồn rửa mặt. Miệng than đau nhưng mặt mày vẫn tỉnh bơ, bày ra vẻ ngây thơ như nai tơ.

Tịch Dương không nói gì, biểu cảm vẫn không thay đổi. Trước mắt hắn đã nắm bắt được thông tin sơ bộ. Đúng như hắn đoán, nội tâm của con Quỷ Gương này không thống nhất. Lúc thì chết ở cầu thang, lúc thì chết ở nhà vệ sinh. Là phụ thuộc vào vị trí đặt gương sao?

Chưa kể, có vẻ như nhỏ Kim Sa này khi ở trong thế giới gương lại khó giữ được lý trí tỉnh táo. Trái ngược hoàn toàn với hắn khi bản thân vẫn giữ được nhận thức rõ ràng, nhưng lại không thể điều khiển hành động theo ý mình.

"Bị ai làm cho ngã hay thế nào?"

"Hừm... Không hẳn nha. Tui bị bọn nhóc chơi trò đuổi bắt đến đây, tui trốn vào nhà vệ sinh một lúc lâu thì đi ra. Nhưng sàn trơn nên tự mình vấp té, té thẳng vào cạnh bồn rửa. Chắc là bị phát hiện muộn thành ra xuất huyết não mà chết."

Tuy đưa ra suy đoán, nhưng Kim Sa lại dùng giọng điệu chắc nịch để nói.

"Anh trai có chí tiến thủ ghê ta." Kim Sa cười tủm tỉm nói. "Không biết sống được đến cuối không mà hăng hái thu thập manh mối dữ ha. Không có ý định dựa cây cổ thụ hở?"

Bấy giờ, Tịch Dương mới thay đổi biểu cảm. Cụ thể là hắn nhếch môi, nở nụ cười nhạt thếch đầy giễu cợt.

"Dựa thế nào? Làm mẫu cho tôi xem." Tịch Dương thong thả nói. "Cứ dựa vào biểu hiện của cô rồi tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Kim Sa vẫn cười, nhưng mắt đã nheo lại, thăm dò hắn bằng ánh nhìn sắc lạnh như con rắn đã bị chọc giận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip