Chương 20.1 - Đưa ra nan đề cho quỷ
Không ai ngờ Tịch Dương lại đi tố cáo ngược đám quỷ bắt nạt, đã vậy còn trắng trợn đổ vạ không chút ngại ngùng. Hắn thản nhiên tự nhận mình là nạn nhân mà mặt không đổi sắc, miệng không hề run. Bộ dạng hiên ngang vô cùng khi "mách" cô giáo quỷ, như thể nhất quyết phải làm cho ra lẽ vụ này.
"Cô sẽ lấy lại công bằng cho học sinh của mình, đúng không ạ?" Tịch Dương nhìn cô giáo hỏi.
Cô giáo quỷ gật đầu, cây thước gỗ dày nặng đập mạnh xuống lòng bàn tay.
Rắc!
Tịch Dương chớp mắt liếc ngang dọc nhìn xung quanh. Hắn vừa nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, nhưng vang vọng như thể đang chui vào tận trong não. Thứ âm thanh sắc lạnh, tựa tiếng xương nứt hay vỏ trứng vỡ trong khoảng không yên lặng nghẹt thở. Nhưng hắn lại không nắm bắt được nguồn phát ra.
"Em kia! Lên đây!" Cô giáo quỷ giận dữ gọi.
Tên bắt nạt đứng phắt dậy, hắn cứng ngắc bước từng bước về phía cô giáo quỷ. Mặt mày cũng cứng đơ ra. Khoảng cách của nó ngày càng gần, Tịch Dương càng ngửi ra mùi sợ hãi của tên bắt nạt. Mồ hôn hắn chảy ròng ròng, tròng mắt liếc nhìn Tịch Dương vừa tức giận mà cũng vừa tuyệt vọng.
Một con quỷ không thể bày ra biểu cảm xúc động và phong phú như thế này được.
"Học sinh không ngoan là phải phạt!" Cô giáo quỷ khàn giọng rít lên, âm thanh cao vút tựa như tiếng phấn cào nghiến mặt bảng.
Lúc này, Tịch Dương chợt nhớ đến cái xác quỷ mà Bốn Giờ đã ăn.
"Khoan..."
Tịch Dương vừa mở miệng định can, nhưng không kịp nữa. Chữ còn lại chết yểu trong cổ họng khi cổ của cô giáo quỷ đột ngột vươn dài như rắn, đầu trườn tới thẳng tên bắt nạt. Miệng bà ta há ra. Bên trong là một cái miệng khác to hơn, răng mọc lộn xộn, sắc như lưỡi lam, trên lưỡi lồi lên từng u thịt đỏ au như ổ ghẻ chín. Cái miệng trong cựa quậy, rồi há to như thể nuốt trọn cái miệng ngoài.
Rộp.
Lưỡi lúc nhúc thịt u bật ra như roi, quất trúng con quỷ bắt nạt, rồi kéo phăng nó vào miệng.
Rộp! Rộp! Rộp! Rộp! Rộp!
Tiếng nhai răng rắc, tiếng thịt bị xé, tiếng xương bị nghiền. Con quỷ không kịp kêu rên một tiếng, nó đã bị nhét thẳng vào họng như rác. Chớp mắt chẳng còn gì ngoài vũng máu loang lổ đổ tràn trên sàn, chảy ra từ khóe môi nhầy nhụa của cô giáo quỷ.
"Mẹ nó..." Tịch Dương bật tiếng chửi thề.
"Còn em nào bắt nạt em nữa?"
Cô giáo quỷ lên tiếng hỏi tiếp.
"Em kia? Em kia? Hay là em kia?"
Cô giáo quỷ hỏi lần lượt, tuyệt nhiên không gọi tên một học sinh nào. Phần đầu nối liền với cái cổ dài như rắn đang trườn lại gần sát mặt Tịch Dương. Cái miệng máu me đã khép lại, khuôn mặt không có mắt và mũi nhưng cô giáo quỷ vẫn không gặp chướng ngại tầm nhìn. Chẳng khác gì con giun trong lòng đất, có thể nhận biết ánh sáng qua cấu trúc tế bào của chính nó.
Tâm Ma thể hiện chính nỗi ám ảnh của con quỷ trấn vực, nỗi ám ảnh có thể bị bóp méo theo ảnh hưởng của Quỷ Vực nên có thể không chính xác. Vì thế mà Quỷ Nhân hay Bạch Hồn phải thật sự tỉnh táo để phân tích, nhìn ra câu chuyện ẩn sau tầng dối trá được dựng nên, tìm ra chỗ cất giấu căn nguyên.
Cô giáo không có mắt, không gọi tên học sinh. Là vì không nhìn thấy được? Hay vì căn bản cô giáo không quan tâm?
Không quan tâm. Có mắt như mù.
Tịch Dương mặc kệ cô giáo quỷ trước mặt mình, liếc nhìn về phía đám quỷ lâu la đang đóng giả làm học sinh bên dưới bục giảng. Chúng còn chẳng có mắt mũi miệng, không có ngũ quan.
Hiểu rồi.
Đúng lúc Tịch Dương định ra tay làm chút chuyện thì một giọng nói vang lên cắt ngang bầu không khí kinh hoàng trong phòng học.
"Cô ơi."
Tịch Dương nhìn ra cửa, cô giáo quỷ cũng quay đầu hướng về phía âm thanh.
Kim Sa đứng ở trước cửa lớp, sau lưng là nền trời xám xịt nặng trĩu, như thể mưa giông sắp đổ ụp xuống bất cứ lúc nào.
"Lớp em hết phấn, cô cho em xin vài cây phấn được không ạ?"
Một lý do hoàn hảo để rời khỏi lớp và đi sang lớp khác.
Kim Sa rõ ràng nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của cô giáo quỷ, nhưng cô ta vẫn dửng dưng như không.
"Được chứ." Cô giáo quỷ quay trở lại hình dạng ban đầu, không có mắt mũi và cái miệng đang mở ra đóng vào. "Không có phấn thì không thể dạy học được, thế thì học sinh sao mà học? Em lấy đi."
Kim Sa cúi đầu cảm ơn cô rồi chậm rãi bước vào lớp.
Cô bước lên bục giảng, động tác không vội vàng mà cũng chẳng dè dặt. Bàn tay thon dài vươn tới khay đựng phấn được gắn ngay bên dưới mép bảng xanh, một cái khay nhôm đã xỉn màu loang lổ bụi trắng. Kim Sa nhặt lấy một viên phấn, không có vẻ gì là sẽ bước ra khỏi bục giảng, quay về lớp. Kim Sa cầm phấn rồi viết lên bảng.
Một học sinh tên X được ghi nhận đã chết ba lần trong ba tình huống khác nhau ở trường.
Tiếng phấn kin kít gõ lên mặt bảng, tạo ra tiếng rít dài thu hút ánh nhìn của học sinh bên dưới. Tịch Dương lập tức hiểu được Kim Sa muốn bày trò gì. Xem ra cô ta cũng nắm bắt được cách đối phó với Quỷ Gương rồi.
Ba cái chết sao? Tịch Dương vào Quỷ Vực sau, cũng chỉ mới nắm bắt được một mảnh ghép thông qua chiếc gương ở hành lang, nên hắn không rõ là có ba cái chết khác nhau. Mặc dù lúc gặp Kim Sa, cô ta cũng vô tình cho hắn biết một chút manh mối nhưng chưa đủ.
Kim Sa tiếp tục viết, như thể mình là giáo viên chứ không phải cô giáo quỷ. Và cô đang ra một nan đề cho học sinh.
Lần 1: Học sinh X nhảy lầu tự sát sau khi bị bắt nạt dai dẳng.
Lần 2: Học sinh X bị một bạn học đẩy ngã ở hành lang tầng 3 vào ngày mưa.
Lần 3: Học sinh X bị trượt chân rơi xuống từ cầu thang trơn trượt.
Học sinh X là đang ám chỉ con Quỷ Gương, tình huống số 2 cũng chính là điều mà Tịch Dương từng phải trải qua. Hắn vốn tưởng Kim Sa chỉ thấy ký ức mơ hồ khi bị kéo vào thế giới trong gương thôi chứ? Hoặc có thể cô ta dựa trên những mảnh ghép vụn vặt ấy để tự mình ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Lại còn biết tự viết ra một đề bài. Tịch Dương vẫn chưa quên ký ức của cô gái đáng thương bị Bốn Giờ ăn não trong lốt quỷ, cô ta cũng từng liên tục nói "đáp án sai rồi". Rất có thể, chỉ cần ở lâu trong Quỷ Vực này thêm chút nữa, họ sẽ phải thật sự làm bài kiểm tra và phải đạt đủ điểm để tự cứu lấy bản thân.
Nếu Quỷ Vực này đã mô phỏng trường học, lại còn bắt chước tỉ mỉ từng chút một, vậy thì chuyện học sinh đặt câu hỏi khó ngược lại cho giáo viên cũng là điều đương nhiên, không tính là phạm quy.
Con nhỏ này... được phết nhỉ.
Tịch Dương biết mình hơn các Quỷ Nhân khác là nhờ vào Quỷ Mộng Ảnh và vòng chuỗi hạt trên tay, nếu không thì hắn cũng chẳng là gì. Có khi đã chết ngắc từ lúc rúc mình trốn ở phòng thí nghiệm rồi.
Kim Sa không biết rằng mình được Tịch Dương, một Quỷ Nhân cấp Xám mà bản thân không để vào mắt tán thưởng, cô vẫn tiếp tục ghi nốt đề bài lên bảng.
Biết rằng chỉ một trong ba cái chết là thật, hai cái chết còn lại là đáp án sai để đánh lạc hướng.
Hỏi: Cái chết thật sự của học sinh X là tình huống nào?
Sau đó, Kim Sa tiếp tục viết ra đáp án trắc nghiệm để lựa chọn.
Đáp án:
A. Tự sát, nhảy lầu sau khi bị bắt nạt.
B. Bị người khác đẩy ngã vào ngày mưa.
C. Trượt chân do tai nạn ngoài ý muốn.
D. Không có cái chết nào là th
Kim Sa khựng lại trong thoáng chốc, và rồi cô cầm viên phấn viết nốt câu D lên bảng.
D. Không có cái chết nào là thật, học sinh X chưa từng tồn tại.
Kim Sa quay người lại, trên môi là nụ cười thơ ngây tách biệt với bầu không khí quỷ quái của lớp học kì dị. Cô ta hồn nhiên hỏi cô giáo quỷ:
"Đề này khó quá cô ơi, cô có thể giảng giúp em được không ạ?"
Cô giáo quỷ im lặng không đáp lời, trông ả bây giờ chẳng khác gì một pho tượng được tạc từ nỗi sợ sâu thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip