Chương 22.1 - Làn Sóng Thanh Tẩy
Sau khi Tịch Dương bị Quỷ Vực nuốt chửng, Đan Anh là người phát điên đầu tiên. Nếu không có Đan Nghi cản lại, cô đã lật tung cả cái trường này lên để ép Quỷ Vực Tâm Ma phải lộ diện.
Về lý mà nói, khi một Quỷ Vực đã đạt đến cấp bậc Tâm Ma, mức độ đồng hóa của nó đáng lẽ phải lan rộng đến một giới hạn nhất định mới đúng. Tuy việc Quỷ Vực ẩn mình không phải là không thể, nhưng để một Quỷ Vực có thể tự do di chuyển cổng ra vào thì... từ trước đến nay chưa từng thấy.
Quỷ Vực Tâm Ma này quá quỷ dị, chính vì thế nên Đan Anh mới hốt hoảng, lo sợ đứa em trai yêu quý của mình có thể bị ức hiếp chỉ biết kêu khóc gọi chị ơi trong Quỷ Vực. Mà thật ra, Đan Nghi cũng có nỗi lo tương tự, chỉ là cô biết kiềm chế hơn và tỉnh táo hơn.
"Chị sẽ tạo ra Làn Sóng Thanh Tẩy." Đan Nghi đề nghị, nét mặt cô nghiêm túc pha chút căng thẳng.
Đan Anh nghe là hiểu ngay điều mà Đan Nghi muốn làm là gì. Bạch Hồn khi thực hiện Làn Sóng Thanh Tẩy sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Kỹ năng đó khiến tình trạng của Bạch Hồn dễ rơi vào nguy hiểm. Bạch Hồn không giống với Quỷ Nhân, có sức mạnh phi thường và quỷ ký sinh bảo hộ. Họ chỉ có thể dựa vào Quỷ Nhân bảo hộ mình, hoặc là tự bản thân nâng cao kỹ thuật cá nhân để có thể bảo vệ chính mình.
Nếu như tìm được Quỷ Vực Tâm Ma, khi vào trong, cô không chắc mình có thể vừa bảo vệ em trai mình, vừa bảo vệ chị gái của mình không nữa.
"Không còn cách nào khác đâu. Chúng ta không có thời gian." Đan Nghi nhìn ra sự lưỡng lự của Đan Anh, cô không ngần ngại nói thẳng. "Chị không muốn mất thì giờ tìm Quỷ Vực chỉ để thấy cái xác của em trai mình."
Đan Anh nhắm mắt lại, cô siết chặt nắm đấm tay. Cuối cùng, cô bông một tiếng thở dài: "Thầy, cho em hỏi... mình có nhiều nước không?"
Thầy Vũ Triết đứng một bên, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, bỗng dưng được điểm danh nên có chút giật mình. Khi hiểu được Đan Anh đang hỏi mình cái gì, thầy Vũ Triết gật đầu thật mạnh.
"Có. Nhà vệ sinh có nhiều lắm."
"... Ý em là nước tinh khiết cơ, hay thầy nhờ người ra ngoài mua vài thùng nước khoáng về được không?"
Thầy Vũ Triết định gật đầu lần nữa thì khựng lại. "Vài... vài thùng?"
"Đúng rồi, tầm mười thùng đi. Thầy mua rồi xuất hoá đơn đỏ giùm em luôn nhé."
Thầy Vũ Triết càng hoang mang hơn, nhưng trông Đan Anh không giống đang đùa nên thầy chỉ có thể nén lại nỗi hoang mang của mình vào lòng, sau đó cứng ngắc đi ra khỏi phòng Giám thị.
Đan Anh có thể hiểu sự bối rối của thầy Vũ Triết, người thường không quá thông hiểu về bản chất của Bạch Hồn hay Quỷ Nhân. Nhất là về Bạch Hồn, họ chỉ biết đơn giản là Bạch Hồn có thể tẩy trừ sự lây nhiễm tà khí.
Thầy Vũ Triết không trực tiếp đi mua mà gọi cho cửa hàng vận chuyển đến. Mười thùng nước cứ thế được đưa ra sân sau của trường. Bây giờ trường còn đang học, nhưng hình ảnh mười thùng nước được người ta khiêng vác di chuyển vẫn khá bắt mắt, thành ra cũng thu hút không ít những cái đầu tò mò ngó xuống từ khung cửa sổ.
Ban đầu, thầy Vũ Triết còn muốn sự tình diễn ra trong thầm lặng và êm đẹp. Không cần để một ai biết có người bên Cục Quản Lý Xã Hội Quỷ Nhân ghé thăm gây hoang mang lớp trẻ. Nhưng ngay cả ban ngày, và chỉ mới vừa đây thôi, một học sinh của trường thật sự bị Quỷ Vực nuốt chửng đã khiến Vũ Triết không thể ngồi yên.
Thầy chỉ hận mình không thể thay thế cô bé học sinh đó nhảy vào nguy hiểm.
Đan Anh tự mình mở thùng nước, sau đó vặn mở nắp chai. Cô có lên tiếng nhờ nhân viên vận chuyển phụ mình. Thầy Vũ Triết thấy vậy cũng bước vào hỗ trợ chứ không đứng nhìn. Giữa chừng có hơi mệt và nóng, thầy xắn tay áo lên khuỷu tay rồi tiếp tục vặn mấy chai nước ở thùng tiếp theo.
Chẳng mấy chốc đã xong, tất cả chai nước trong thùng đều mở. Đan Anh quay qua định nói lời cảm ơn, tiện thể bảo thầy Vũ Triết đứng ra xa một chút thì chợt để ý đến tay của ông.
"Đây là bị bỏng à?"
Vũ Triết giật mình, thầy nhanh chóng kéo tay áo lại để che đi vết chàm đen to choán gần hết cả tay. Trên mặt thầy là một nụ cười có phần gượng gạo:
"À ừ... đây vết bớt."
Vũ Triết nói ngắn gọi, thái độ cũng tỏ rõ không muốn tiếp tục chủ đề này. Đan Anh cũng không phải là người vô tâm không ý tứ nên cũng thôi không nói gì thêm.
Lúc này, có vài thầy cô hay tin đã chạy đến. Sau đó nghe thầy Vũ Triết giải thích tình hình, họ bắt đầu hoảng sợ. Một học sinh mất tích tại trường mình, còn giữa ban ngày ban mặt. Nếu như học sinh đó có chuyện gì bất trắc, lọt chuyện này ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến bộ mặt của trường. Song, vẫn có người thầy người cô là thực sự lo lắng cho Gia Tuệ.
Đan Nghi đã chuẩn bị xong. Cô bước tới gần mấy thùng nước đã mở nắp sẵn, tay lướt lên cổ áo, khẽ móc ra sợi dây chuyền giấu bên trong. Mặt hồ lô thuỷ tinh rung khẽ giữa những ngón tay, ánh lên một làn sáng nhạt khi được rút ra ngoài. Cô siết chặt bình hồ lô nhỏ, cảm nhận cái lạnh buốt của thuỷ tinh thấm vào lòng bàn tay. Đan Nghi hít sâu một hơi, rồi khẽ nhắm mắt.
Chỉ trong tích tắc sau, nước trong những chai nhựa bắt đầu rung lên, bề mặt cuộn sóng nhẹ rồi trào khỏi miệng chai. Từng dòng nước thoát ra khỏi vật chứa, uốn lượn như có ý chí, vươn ra bao quanh chỗ Đan Nghi đứng. Dòng nước tụ họp lại, xoáy thành một quả cầu trong suốt ôm trọn lấy thân thể cô.
Có thể thấy từ dòng nước có những đốm sáng xanh dịu rực lên như sao, lấp lánh giữa bầu không khí căng thẳng. Đan Nghi lặng người đứng trong quả cầu. Nước là vật trung gian của cô dùng để khai triển sức mạnh Thanh Tẩy. Có đủ nước, cô có thể tạo ra Làn Sóng Thanh Tẩy mà mình muốn.
Không ai thấy, từ chỗ Đan Nghi đứng, một làn sóng tràn ra ồ ạt và bao phủ cả trường. Tầm nhìn vô hình của Đan Nghi theo đó mở rộng, bao quát toàn bộ ngôi trường tựa như một bức tranh 360 độ.
Từng ngóc ngách lớp học, từng cái hộc bàn giấu chiếc điện thoại đang nhảy tin nhắn, từng cái lá rung rinh trong trường, đều không thoát khỏi tầm quan sát của cô. Và rồi, cô phát hiện...
"Đan Anh, thấy rồi!"
Quả cầu nước vỡ toang, từng giọt văng tung toé, chỗ Đan Nghi đứng thấm đẫm nước như vừa được tưới một trận mưa. Tuy là người đứng ở trung tâm quả cầu nước, nhưng Đan Nghi vẫn khô ráo, không dính một hạt nước.
Đan Anh lập tức chạy tới chỗ Đan Nghi, nhìn cô một lượt.
"Chị thế nào rồi?"
"Không sao. Đi thôi."
Đan Nghi lắc đầu ra hiệu mình ổn, bỏ lại mặt dây chuyền vào trong cổ áo. Cô dẫn trước để chỉ đường. Đan Anh không an tâm nên vẫn đi sát bên cạnh, lo lắng nhìn bờ môi tái nhợt của Đan Nghi. Bạch Hồn khi dùng vật trung gian để sử dụng sức mạnh của mình rất tiêu tốn năng lượng, nhất là khi không dùng nó để Thanh Tẩy.
Vừa rồi Đan Nghi mở rộng phạm vi Thanh Tẩy, lợi dụng làn sóng bao phủ để tìm ra được vị trí ẩn giấu của Quỷ Vực. Quỷ Vực là nơi có tà khí mạnh mẽ nhất, cho dù nó tàng hình hay trốn chui rúc ở chỗ nào đi nữa, cũng không thể thoát khỏi sự Thanh Tẩy của Bạch Hồn.
Đan Nghi dẫn bọn họ đến hành lang tầng 1 ở dãy E, chỗ này gần với sân sau của trường nên không mất quá nhiều thời gian, vị trí còn gần nhà vệ sinh. Đan Nghi đứng nhìn chằm chằm mấy sàn gạch lát dưới chân cầu thang. Cô gọi Đan Anh.
"Ở đây, đánh thẳng vào nó. Mạnh lên."
Đan Anh chuyển dời tầm mắt, cô không thấy gì ở đó ngoài sàn gạch cũ.
"Chờ chút! Có nguy hiểm gì không? Để tôi cho sơ tán các em học sinh trước đã!" Thầy Vũ Triết đuổi theo sát, không bỏ lỡ lời yêu cầu đột ngột của Đan Nghi.
Đan Nghi khựng lại. Giờ cô mới sực nhớ, đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là một trường học, nơi có rất nhiều học sinh và giáo viên đang ở đây. Em trai cô đúng là đang gặp nguy hiểm, nhưng những người dân yếu ớt này càng dễ rơi vào cảnh sinh tử chỉ trong tích tắc nếu cô phạm sai lầm.
Nghi ơi là Nghi, mày đang làm cái gì vậy?
Đan Nghi ảo não nghĩ.
"Nhờ thầy cho sơ tán mọi người, hôm nay tôi nhất định sẽ xử lý được Quỷ Vực này." Đan Anh quay sang nói với Vũ Triết, giọng cô nghiêm túc và cứng rắn đến mức Vũ Triết nhất thời không thể phản bác.
Họ cứ tưởng việc này sẽ được thực hiện bí mật, nhưng xem ra là không thể. Nhưng có vẻ như vì thái độ khăng khăng giấu giếm, muốn giải quyết mọi chuyện êm đềm không ai phát hiện là chuyện bất khả.
Vũ Triết thở dài, gật đầu đồng ý.
Sau đó, cả trường có thông báo cho học sinh về sớm. Một vài học sinh phát hiện ra sự tình kì lạ, nhất là khí chất của Đan Anh và Đan Nghi quá nổi bật. Có một số nhóm muốn ở lại theo dõi hóng hớt, nhưng tất cả đều bị đuổi về.
Khi trường học không còn bóng dáng học sinh nào, nhóm thầy cô cũng đứng ở vị trí xa xa mà Đan Anh yêu cầu. Cô cúi đầu nhìn nền gạch đã cũ ở dưới chân, có thể nhìn thấy cả những vết nứt li ti của thời gian.
"Nó ở đây sao?" Đan Anh ngẩng đầu hỏi Đan Nghi xem như là xác nhận lại.
Đan Nghi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip