Chương 6.1 - Gian nan làm chủ Ác Mộng
4 giờ sáng.
Hai mắt Tịch Dương dính lại vào nhau ngay tức khắc, hắn không mất quá nhiều thời gian để rơi vào giấc ngủ say. Hắn từng nghe qua, khi cơ thể quá mệt mỏi có thể dẫn đến một giấc ngủ không mộng mị. Nhưng với Tịch Dương mà nói, lý luận đó không áp dụng cho bản thân hắn được.
Vì hắn luôn mơ.
Cho dù chỉ là một giấc chợp mắt, hắn vẫn có thể mơ.
Chuyện này xảy ra, đều là vì chiếc vòng chuỗi hạt đó.
Chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra, nếu hắn không nhặt được của rơi mà tạm thời bỏ túi.
Hắn không tham lam, chỉ là định tìm chủ nhân của nó sau thôi mà? Nhưng có lẽ ông trời không biết suy nghĩ đó của hắn, chỉ thấy hành động của hắn trái với đạo đức nên trừng phạt chăng?
Nếu đã vậy, tất cả Quỷ Vực trên thế giới này phải là thứ nên được giải quyết chứ không phải hắn.
Tịch Dương mở bừng mắt nhìn bóng tối treo trên đầu, ở trong mơ, đôi mắt của hắn ở dạng tròng kép, vẫn là màu đỏ rực như máu. Mặc dù hắn muốn đưa đôi mắt trở về trạng thái bình thường, nhưng chỉ cần ở trong mơ là điều hắn luôn có thực hiện dễ dàng lại trở nên khó khăn vô cùng.
Dù sao thì đồng tử kép cũng không khiến Tịch Dương khó chịu, đây cũng là lợi thế của hắn sau khi trở thành Quỷ Nhân.
"Chết tiệt..." Tịch Dương rủa thầm, dù đã trải qua chuyện này nhiều lần rồi nhưng hắn vẫn không thể thích nghi nổi. Tỉnh táo ở trong mơ lúc nào cũng mệt mỏi hơn thức tỉnh ở thế giới ngoài.
Tịch Dương ngồi dậy, nhìn xung quanh một hồi, hắn nhận ra mình vừa ngả lưng ở sảnh lớn. Hắn biết đây là một tòa lâu đài bị nhấn chìm trong màn sương u ám. Đây luôn là nơi hắn tỉnh lại, trong giấc mơ bốn giờ sáng.
Tịch Dương nặng nề lê bước chân đi sâu vào trong sảnh, trần trên đỉnh đầu cao vút, ánh sáng yếu ớt len lỏi qua những khung cửa sổ nứt vỡ, hắt xuống mặt sàn gạch cẩm thạch đã bám đầy bụi. Mỗi bước chân của hắn vang vọng trong không gian, chẳng khác gì hồi chuông đang đánh thức nỗi cô tịch phủ trùm tòa lâu đài.
Ở phía cuối sảnh, tám bậc thang dẫn lên một bục cao, nơi đặt một chiếc ghế lớn tinh xảo màu đen, như được đẽo gọt từ đá quý trông chẳng khác gì chiếc ngai vàng của vua chúa. Cả tòa lâu đài đậm chất cổ kính và sang trọng, nhưng đồng thời cũng phảng phất cảm giác lạnh lẽo và tang thương; như thể nơi này đã bị dòng chảy của thời gian vô tình lãng quên.
Tịch Dương đi tiếp, đến bậc thang thứ nhất. Hắn bước lên dễ dàng. Đến bậc thang thứ hai. Hắn bước lên khó khăn hơn chút. Đến bậc thang thứ ba. Động tác của hắn chậm lại, cổ chân như bị đeo gông cùm, không tài nào nhúc nhích được.
Mồ hôi của hắn chảy ròng ròng, đồng tử kép giãn to và run lên. Hắn không thể nào bước lên bục thứ ba.
Vào ngày đầu tiên nằm mơ lúc bốc giờ sáng, lên được bậc một đã khó khăn biết nhường nào, chứ đừng nói đến việc hắn muốn thử lên ngồi vào cái ngai vàng màu đen đó xem như thế nào.
"Cậu... muốn... l-l-l... đó?"
Cái bóng đen kịt hình người xuất hiện đằng sau hắn, thì thào bên tai hắn âm thanh gỉ sét chói tai. Tịch Dương rụt người lại, hai tay ôm lấy hai tai, lùi bước chân xuống sảnh. Cứ xem như mình rút lui là do con Bốn Giờ làm phiền đúng lúc.
Tịch Dương tức tối ngẩng đầu lên nhìn Bốn Giờ vặn vẹo trong dạng bóng, hắn cáu kỉnh nói: "Đừng có thều thào vào tai tao. Tiên sư nhà mày, sao ở bên ngoài mày không mở mồm ra nói chuyện như thế này đi. Đảm bảo dọa sạch được đám quỷ ngô nghê thích vênh kia luôn ấy."
"H-hông... nói... được..."
Bốn Giờ ngắc ngứ nói, trông có vẻ cũng oan ức dữ lắm.
Còn lâu Tịch Dương mới đồng cảm với quỷ.
"Gần tới năm giờ thì đánh thức tao." Tịch Dương quay người ra khỏi sảnh, không quên nhắc cái bóng biết nhiệm vụ của mình.
Hắn không thích Năm Giờ. Thà rằng thức thêm một tiếng nữa rồi ngủ thì hơn. Sáu Giờ còn dễ thương, tuy rằng nó cũng là một Ác Mộng.
Ở trong mộng, Tịch Dương không thể ngủ tiếp được. Mặc dù hắn đã từng thử. Nhưng cái kết thì khó lường, nếu hắn cứ cố ngủ tiếp thì hắn sẽ dần chìm vào tầng giấc mơ sâu hơn. Lúc đó thoát ra và tỉnh lại được hay không cũng là vấn đề.
Vì không ngủ được, nên Tịch Dương lại bắt đầu hành trình khám phá tòa lâu đài cổ kính. Ngoài đại sảnh to lớn, tòa lâu đài vẫn còn rất nhiều khu vực khác. Dãy hành lang dài sâu hun hút, ngoài trời không có trăng, chỉ có ánh sáng từ đèn chùm hắt ra yếu ớt, soi rọi đường đi bụi bặm dẫn qua những căn phòng cửa gỗ âm u đóng đầy mạng nhện.
Tịch Dương từng thử mở cửa một vài căn phòng, nhưng bên trong chẳng có gì ngoài bóng tối thăm thẳm. Có thể tầng giấc mơ này chưa đủ sâu nên hắn chưa thể nhìn thấy được tất cả, hoặc là căn phòng đó vốn chẳng có gì quan trọng nên giấc mơ cũng không cần thiết kế nó rõ ràng.
Những căn phòng đó cũng không phải là điểm đặc biệt gì thu hút, hắn đã từng khám phá tới phòng khiêu vũ rộng lớn của tòa lâu đài, trông như là nơi chủ yếu tổ chức tiệc tùng. Song vì lâu đài bỏ hoang đã lâu nên chẳng thấy bầu không khí nhộn nhịp sinh động của một buổi tiệc đúng nghĩa đâu cả, tất cả những gì mà hắn thấy chỉ là sự vắng lặng lạnh lẽo.
Hắn cũng từng đặt chân đến phòng ăn chính và phòng đọc, phòng ăn với chiếc bàn dài độc một chiếc ghế. Phòng đọc với những kệ sách cao và đặt san sát nhau, có rất nhiều sách lấp kín kệ và hắn không thể đọc được tựa đề. Mà hắn cũng không rút được cuốn sách nào khỏi kệ, chứ đừng nói là biết được bên trong ghi chép cái gì.
Tòa lâu đài không biết là thật sự bỏ hoang, hay là chỉ có một người sinh sống nên lười dọn dẹp nữa.
Mà đã sống được ở lâu đài nguy nga thế này thì tiếc gì chi phí thuê gia nhân nhỉ?
Nhưng kể từ khi mơ thấy giấc mộng này, trừ việc không thể ra khỏi lâu đài hay là đặt chân tới một số chỗ bí ẩn mà hắn chưa khám phá được, thì hắn chưa từng thấy bóng dáng của ai ngoài mình và Bốn Giờ.
À không, còn một kẻ nữa hắn chưa nhắc đến và cũng không muốn nhắc đến cho lắm.
Quỷ Mộng Ảnh.
Quỷ ký sinh của hắn.
Nhưng hắn không thể kiểm soát được con quỷ này. Thay vì nói nó ký sinh vào người mình, thì hắn chẳng khác gì mới là sinh vật đang phải ký sinh vào nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip