Chương 7.1 - Ngủ cùng với quỷ
Tịch Dương không vội đưa ra quyết định, hắn nhâm nhi ly cà phê của mình dưới cái nhìn trông đợi của Quỷ Móc Mắt.
Tịch Dương liếc nhìn đồng hồ treo tường, 5 giờ 16 phút sáng. Vẫn còn trong khung giờ của Năm Giờ.
"Mày... có thể bước vào giấc mơ của tao không nhỉ?"
"Hả...?" Quỷ Móc Mắt nghiêng đầu, chưa hiểu rõ những gì mà Tịch Dương muốn nói.
Mà thật ra, câu vừa rồi cũng là Tịch Dương đang tự hỏi chính mình. Hầu như hắn không thể đem ngoại vật tại thế giới thực vào trong mơ. Song nếu hắn triệu gọi ác mộng của mình thì rất dễ - với tiền đề hắn phải thu phục được chúng.
Tịch Dương không phản ứng với Quỷ Móc Mắt, hắn nhắm mắt lại, miệng mấp máy:
"Ác Mộng Lúc Bốn Giờ: Nuốt Bóng."
Dứt lời, cái bóng của Tịch Dương tức thì run rẩy, trong khi đó Tịch Dương vẫn đứng yên như thường. Cái bóng như sống dậy, như một cơ thể đen ngòm nằm sát đất đột nhiên ngồi dậy chẳng khác gì xác sống bật nắp mồ.
Quỷ Móc Mắt khó chịu nhìn cái bóng vặn vẹo bên cạnh Tịch Dương, nó nhanh chóng cố định lại hình dạng của mình. Cái bóng có chiều cao ngang với Tịch Dương, mọi thứ trên cơ thể nó vẫn đen sì ngoại trừ hai con mắt đỏ lòm cũng đang nhìn về phía Quỷ Móc Mắt.
"Có cách nào để tao đưa thứ này vào trong mộng không?" Tịch Dương chỉ vào Quỷ Móc Mắt hỏi.
Bốn Giờ nghiêng đầu, nó im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tịch Dương nhướng mày, hắn chỉ tính hỏi thử xem thế nào thôi. Không ngờ là được.
"Phải làm thế nào?"
Bốn Giờ không nói gì, lên tiếng bằng động tác cơ thể.
Nó chỉ tay về phía Quỷ Móc Mắt, rồi rụt tay làm động tác như ôm lấy vật gì đó vào lòng. Sau đó đầu nó ngoẹo sang một bên. Dừng lại động tác đó một lúc. Nó chỉ về phía Quỷ Móc Mắt lần nữa, đưa hai tay áp lại vào nhau và đặt bên dưới lỗ tai, đầu lại ngoẹo sang một bên. Đó rõ ràng là động tác đi ngủ.
Tịch Dương chau mày, vận dụng hết chất xám của mình phiên dịch lại. "Ý của mày là... Tao phải ôm thứ này ngủ, mà thứ này cũng phải ngủ cùng tao thì nó với vào ác mộng của tao được à?"
"Em không phải thứ này!" Quỷ Móc Mắt kháng nghị
Không một ai quan tâm đến nó.
Bốn Giờ đưa tay lên gãi má, rồi gật đầu một cách không chắc chắn.
Cũng là một trong những Ác Mộng giờ vàng vậy mà chẳng nên việc nữa. Tịch Dương chán chường, nhìn ly cà phê đã uống được một nửa trên tay. Bốn Giờ và Sáu Giờ hắn đều chinh phục được rồi, chỉ còn mỗi Năm Giờ là chưa.
Hắn cũng từng thử thu phục Năm Giờ rồi ấy chứ, và hắn cũng đã chết không biết bao nhiêu lần ở trong Ác Mộng đó.
Không phải vì hắn đang nằm mơ nên mọi tổn thương và chết chóc đều là giả. Nếu mọi thứ là giả thì tốt quá rồi. Nhưng không, tất cả đều chân thật ở trong mơ.
Tịch Dương đặt ly cà phê uống dở lên bàn.
"Ê Ni."
Quỷ Móc Mắt ngẩng đầu: "?"
Đang gọi mình hả ta?
"Lại đây ôm nào!"
Quỷ Móc Mắt hết hồn: "Trời ơi, ai nhập anh giai vậy?"
Tịch Dương đang dang hai tay với tấm lòng rộng mở hơn bao giờ hết, hắn nghĩ mình là kẻ cao thượng nhất trần đời này khi chấp nhận mình, thằng đực rựa cao 1m84 ôm một con quỷ đi ngủ, một con quỷ trong hình hài búp bê bé gái xinh yêu.
Vậy mà con quỷ này còn không biết điều.
"Thế thì mày xuống địa ngục mạnh giỏi."
Tịch Dương lạnh lùng xoay người. Bỏ đi một mạch.
"Á!"
Quỷ Móc Mắt hét lên, rồi ngay sau đó hắn cảm giác vai mình bị thứ gì đó bám vào, sức nặng cũng dồn hẳn bên vai trái. Thể chất của Quỷ Nhân vốn đã lạnh, mà giờ đây hắn càng thấy rùng mình hơn như rơi vào hầm băng. Mà cảm giác lạnh lẽo này cũng bắt nguồn từ cái thứ đang bám trên vai hắn.
Tịch Dương nghiêng đầu. Tầm nhìn lập tức hướng vào nhãn cầu búp bê màu xanh biếc đang trừng trừng quan sát hắn không chớp.
"Em lạnh quá. Bé Ni xin được anh ôm ạ."
Nó tội nghiệp nói với chất giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào đến gai người. Âm thanh tựa như vang lên từ thế giới khác - một thứ dị dạng và méo mó, đang len lỏi qua từng tế bào sống trên người hắn.
Khuôn mặt búp bê dưới ánh đèn heo hắt trở nên ghê rợn. Những đường nét hoàn hảo đến phi tự nhiên, với làn da trắng trẻo căng bóng toát ra sự lạnh lẽo, cùng đôi môi chúm chím đang cười tỏ vẻ đáng yêu. Nhưng hắn có thể thấy và cảm nhận được bên trong con búp bê này là một ý thức khác, một sự sống tà dị và bất khả tri đang lặn ngụp bên dưới lớp da trắng sứ nhân tạo kia.
"Đang nhát ma tao à...?" Tịch Dương chần chừ hỏi.
"Em đang thể hiện mình có ích..." Quỷ Móc Mắt ngại ngùng nói.
"Bằng cách nhát ma tao?"
"Anh không sợ ạ?" Quỷ Móc Mắt chớp mắt hỏi.
"Mày đoán thử xem?"
Quỷ Móc Mắt e thẹn nói: "Anh không sợ nhưng quỷ sẽ sợ ạ!"
Quỷ đi sợ quỷ hả? Tịch Dương cân nhắc nhìn Quỷ Móc Mắt, không biết chọn nó có phải quyết định đúng đắn không nữa.
Bốn Giờ không còn phận sự của mình cũng biến mất ngay sau đó. Còn Quỷ Móc Mắt thì bám vào vai Tịch Dương, khi hắn bước vào phòng ngủ là túm lấy con búp bê đang ở trên vai mình xuống, đặt ở bên giường.
"Hình như anh Bốn Giờ nãy có bảo anh phải ôm em ngủ á." Quỷ Móc Mắt nhanh nhảu ngồi bật dậy, hai tay dang rộng làm tư thế em bé muốn được ôm ôm.
"Tao sợ ôm mày mạnh quá, mày đứt tay đứt chân luôn." Tịch Dương tìm đại cái cớ thoái thái. Hắn định ngủ cạnh nó thôi, miễn là có chạm vào nó là được. Không nhất thiết phải ôm.
"Được ạ, em xịn lắm. Đứt tay đứt chân hay đứt đầu em cũng tự nối lại được ạ." Quỷ Móc Mắt hào hứng nói.
Tịch Dương mặc kệ nó có tự nối bản thân lại được hay không, hắn vẫn không có ý định ôm búp bê ngủ.
"Mày nằm đó, giơ tay ra là được. Tao sẽ với mày ngủ kiểu nắm tay."
"Hông ấm áp chút nào." Quỷ Móc Mắt nhõng nhẽo.
"Vậy mày xuống địa ngục mà hưởng cái ấm của núi lửa đi." Tịch Dương hoàn toàn miễn dịch với chiêu nhõng nhẽo này, nhất là từ một con quỷ.
Quỷ Móc Mắt im bặt, hết dám kêu ca.
Hình dạng búp bê của nó không lớn, nằm trên chiếc giường rộng của Tịch Dương hoàn toàn không có cảm giác chiếm diện tích. Tịch Dương thấy Quỷ Móc Mắt đã chuẩn bị xong, hắn cũng nằm xuống, xoay người đối mặt với nó. Dưới cái nhìn của đôi mắt búp bê xanh biếc, Tịch Dương đưa tay chạm vào ngón tay của nó rồi nhắm mắt lại.
Hơi thở chậm rãi đều dần.
Tịch Dương nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, để lại căn phòng vắng lặng với đôi mắt búp bê vẫn mở trừng trừng, không hề chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip