Chương 9.1 - Kẻ đi trốn
"Năm mươi, năm lăm, sáu mươi, sáu lăm... Chưa tìm thấy ta saoo?? Ngươi sắp thua rồii!!!"
Tiếng ngân nga của Ác Mộng còn âm vang xung quanh, lanh lảnh chói tai không thể phát hiện được nguồn của thanh âm.
Quỷ Móc Mắt nuốt ực con ngài xuống cổ họng y theo hiệu lệnh của Tịch Dương. Nó không biết động tác này có ích gì, bởi vì vật chứa của nó chỉ là một con búp bê. Cho dù vật chứa phần nào cũng có sự ảnh hưởng bởi tác động của linh thể thì nó bây giờ chỉ là một thứ đồ chơi không có ruột già hay đường tiêu hóa. Vậy thì nuốt con ngài này xuống trong hình hài này có ích gì?
Khi con ngài đi qua đường cổ họng, cảm giác chộn rộn thấm sâu vào linh hồn cũng đã cho nó biết đáp án. Nó đang nuốt con ngài đỏ bằng linh thể của chính mình, chứ không phải là vật chứa.
Con ngài bị nó nuốt chửng vẫn còn sống, nó như nghe tiếng vỗ cánh của con ngài trong thẳm sâu linh hồn mình. Dường như con ngài đó đang tìm chỗ đậu cho mình, một chỗ mà Quỷ Móc Mắt không biết cũng không thể kiểm soát.
Sau đó, sự hiện diện của con ngài cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại.
Đốm lửa đen trên đầu của Quỷ Móc Mắt đột ngột bừng lên dữ dội, chẳng khác gì tàn tro được hất thêm củi đốt. Ngọn lửa cháy đen phừng phừng đầy sức sống, đồng thời cũng tỏa ra cảm giác chết chóc lạnh người.
Quỷ Móc Mắt đứng bật dậy như cương thi nhảy khỏi quan tài, cái đầu móp của nó con giãn rồi trở lại hình dáng bình thường. Khuôn mặt vặn vẹo như có bàn tay vô hình nắn chỉnh lại sao cho ngay ngắn đẹp đẽ. Bên hốc mắt rỗng còn lại vẫn chưa có con mắt thay thế nên thành ra nhìn vẫn có chút đáng sợ.
Song, khi ở trong Ác Mộng này, một con búp bê nhỏ bị chỉ còn một con mắt mà nói cũng chẳng phải việc gì to tát.
"Em khỏe lại rồi?"
Quỷ Móc Mắt kinh ngạc nhìn lại chính mình. Mới đây nó cảm thấy mình yếu ớt như sắp chết, vậy mà giờ đây chẳng khác gì được tiêm thêm máu gà. Nó sung sức vô cùng, có thể nói sức mạnh như trở lại thời kì đỉnh cao ở trong Quỷ Vực.
Nó dè chừng ngẩng đầu nhìn Tịch Dương đang khởi động khớp tay vừa mới rạch một đường đầy máu me. Dưới cái nhìn dò xét của nó, phần cổ tay rõ ràng là hoàn toàn lành lặn chẳng có vết thương nào.
Chẳng biết Tịch Dương vừa rồi đã cho nó ăn thứ gì, nhưng có khả năng thứ đó vừa trao cho nó sức mạnh có thể sống tiếp và cũng là sự ràng buộc vô hình mà nó không thể nào tìm thấy.
Nó không thể phản bội hắn ta.
Dù trong suy nghĩ cũng không thể.
"Đúng đấy, mày thông minh lắm." Tịch Dương hài lòng nhìn con Quỷ Móc Mắt đã biết e sợ mình. Hắn ngồi xuống xoa đầu con quỷ đang đội lốt bé búp bê nhỏ xinh.
"Giờ thì cứ làm việc của mình đi."
Quỷ Móc Mắt gật đầu.
Trong khoảnh khắc Tịch Dương rụt tay lại khỏi cái đầu nhỏ của con búp bê, không gian xung quanh như đông cứng lại. Một tiếng bụp khẽ vang lên, từ trong bóng tối, chúng mọc ở khắp nơi: trên tường, dưới sàn, cả trên trần nhà.
Hàng loạt con mắt màu xanh đột ngột mở bừng.
Sức mạnh gần như quay về thời đỉnh cao nên Quỷ Móc Mắt không hề e ngại, hàng loạt con mắt mọc lên ở khắp nơi, di chuyển ra cả bên ngoài để tìm kiếm.
Tịch Dương hài lòng gật đầu với thái độ biết điều của Quỷ Móc Mắt. Hắn cũng không đứng yên, gót chân di chuyển ra khỏi khu xưởng. Quỷ Móc Mắt nhẹ nhàng chạy theo hắn bằng đôi chân ngắn ngủn của mình, kích thước của nó quá nhỏ thành ra để bắt kịp bước chân của Tịch Dương cũng khá mất thời gian.
"Bảy mươi, bảy lăm, tám mươi... Hahaha, chơi vui quá! Ngươi lại sắp thua rồi!"
Tiếng đếm của Ác Mộng Lúc Năm Giờ ngày càng phấn khích. Nó vẫn không nề hà gì với những con mắt đang mọc ở khắp nơi. Ngay cả khi Tịch Dương bước ra khỏi khu xưởng, đối diện bóng tối sâu hun hút trải dài ở trước mắt, chỉ có thể loáng thoáng thấy một mặt hồ rộng thênh. Bên dưới mặt hồ có vài cái đầu trồi lên cùng con mắt sáng rực kì dị.
Chắc chắn chúng nó không phải con người, cũng chẳng phải Ác Mộng đang trốn mà hắn cần tìm.
Tịch Dương cứ đi thong thả ở xung quanh khu xưởng, không hề có ý định tìm kiếm ở gần hồ. Hắn không muốn đối đầu trực tiếp với lũ quái vật đang rình rập sẵn dưới đó. Mà bọn chúng cũng chẳng bò lên đây, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Với kinh nghiệm gần một năm lăn lộn ở trong Ác Mộng, hắn đã đúc kết ra được là khi mình càng sợ hãi, Ác Mộng chỉ càng thêm phấn khích và nguy hiểm. Độ khó càng tăng cao.
Tịch Dương liếc mắt nhìn chuỗi vòng hạt màu đen, chỉ có duy nhất một hạt màu trắng trên cổ tay mình. Hắn lại lên cơn hối hận lần thứ bao nhiêu chẳng nhớ vì đã nhặt nó.
Nói đi cũng phải nói lại, đáng lẽ ra hắn không nên nhặt bất cứ thứ gì ở gần Quỷ Vực mới đúng.
Quỷ Vực là thứ sinh ra từ chấp niệm, có thể xuất phát từ một hoặc nhiều người. Thậm chí, Quỷ Vực có thể hình thành từ ý niệm của chỉ một cá nhân đơn lẻ, hoặc từ những chấp niệm sâu sắc của nhiều người tập hợp lại.
Thứ tai ương ấy bất ngờ xuất hiện ở thế giới này hơn ba mươi năm trước, từ khi hắn còn chưa ra đời. Sự xuất hiện của Quỷ Vực đã đẩy thế giới vào một kỷ nguyên mới, tưởng chừng chỉ tồn tại trong những câu chuyện giả tưởng.
Dân số thế giới sụt giảm gần một nửa. Ở khắp nơi, hỗn loạn và hoang tàn ngự trị. Tận thế, nếu có, chắc cũng chỉ như thế này mà thôi.
Quỷ Vực liên tục xuất hiện. Nơi nào có Quỷ Vực, nơi đó sẽ có người phát điên, sau đó biến thành những quái vật chẳng ra hình người, cũng chẳng giống ma quỷ. Tình trạng đó kéo dài mãi, cho đến khi Quỷ Nhân đầu tiên ra đời.
Quỷ Nhân đầu tiên giống như một "người được chọn" trong các câu chuyện siêu anh hùng. Y dẫn dắt nhân loại, tìm kiếm những Quỷ Nhân khác, dạy họ cách thu phục quỷ từ Quỷ Vực hoặc những con quỷ lang thang bên ngoài, biến chúng thành quỷ ký sinh để trở thành nguồn sức mạnh của riêng mình.
Thứ từng là nguồn cơn của nỗi kinh hoàng giờ đây trở thành con mồi của Quỷ Nhân.
Nhưng niềm vui của Quỷ Nhân - hay nhân loại - không kéo dài lâu.
Chữ "Quỷ" trong "Quỷ Nhân" không phải ngẫu nhiên mà có. Sức mạnh của Quỷ Nhân phụ thuộc vào tà khí mà họ hấp thụ được. Tà khí ấy giúp họ mạnh hơn, nhưng đồng thời cũng đưa họ đến gần với cái chết hơn.
Một khi lượng tà khí vượt quá giới hạn cơ thể có thể chịu đựng, Quỷ Nhân sẽ biến thành một thực thể phi nhân tính - những con quái vật chỉ biết giết chóc cho đến khi bị tiêu diệt.
Không rõ là do trời cao thương xót hay đây chỉ là một ván bài của vận mệnh, nhưng vào thời khắc Quỷ Nhân sắp bị dồn đến bước đường cùng, Bạch Hồn xuất hiện.
Bạch Hồn được sinh ra từ một cô bé mắc bệnh bạch tạng, sau này được tôn xưng là Thánh Bạch Nguyên trong sách thánh của Thánh Hội Ánh Sáng - một hội tà giáo chết tiệt.
Lạ lùng thay, cả Quỷ Nhân đầu tiên lẫn Bạch Hồn đầu tiên đều không để lại tên tuổi hay bất kỳ hình ảnh nào. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là truyền thuyết, mơ hồ giữa thực và ảo.
Sau này, thế giới gần như lấy lại được cân bằng. Nhân loại nhanh chóng gác lại đau thương và tiếp tục tiến về phía trước. Tuy nhiên, bên cạnh đó, những kẻ cuồng tín thần kinh bất thường lại lập nên các giáo hội tà phái, thờ phụng cả Bạch Hồn lẫn Quỷ Nhân.
Trong đó Thánh Hội Ánh Sáng dù bị dọn dẹp nhiều lần, thì chốn ấy vẫn tồn tại kiên cường từ ngày đầu tiên xuất hiện. Có lẽ bởi bọn chúng biết cách nắm bắt thời cơ và hoạt động đủ kín đáo trong những ngày hỗn loạn, chờ đến khi thế giới ổn định. Một khi Thánh Hội Ánh Sáng đã cắm rễ sâu vào thế giới, chúng trở thành một thế lực không dễ gì đốn hạ.
"Tám lăm, chín mươi,... Sao rồi? Sao nào? Tìm thấy ta chưa?"
Sắp hết thời gian, mà Tịch Dương cũng đã đi một vòng khu xưởng và không phát hiện gì thêm. Lần này nếu như hắn không tìm ra nó thì chắc chắn hắn sẽ bị lũ quái vật dưới hồ lao đến tấn công và cắn xé.
"Không thấy... Không thấy... Không phải ở dưới kia chứ?" Quỷ Móc Mắt đi theo sau Tịch Dương cũng hoang mang. Nó ngẩng đầu lên, có phần hoang mang nói với Tịch Dương. "Nhưng em đã cố mở mắt nhìn ở dưới hồ rồi, chỉ có mấy con quỷ sứ kia thôi. Có khi thứ khốn nạn anh cần tìm là bọn chúng không?"
"Cũng có thể, nhưng mà mày biết nếu chỉ sai đáp án. Hậu quả sẽ là gì không? Nó chẳng đơn giản như việc tao không tìm ra rồi bị trần nhà đè chết đâu."
Quỷ Móc Mắt lắc đầu, nó thật sự không biết.
"Là tao phải trở thành người đi trốn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip