Johan sững sờ khi vừa mở mắt thấy trần nhà xa hoa, cao đẹp. Nó không phải là trần nhà gỗ thấp và bẩn. Không chỉ có trần nhà, mà tầm nhìn cũng rộng đến mức không thể gọi đây là một căn phòng đơn giản. Một bên phòng được bao phủ bởi những cửa sổ, và ánh nắng từ đó nhẹ nhàng chiếu vào giường, khiến rèm trắng đung đưa trong làn gió mát.
"Mình đang ở đâu?"
Johan đặt tay lên đầu đang đau nhức và cố gắng ngồi dậy. Cảnh tượng hiện ra trước mắt hoàn toàn xa lạ. Có ghế, bàn và những đồ vật cao cấp, tất cả nằm trong không gian rộng lớn với các cánh cửa khiến cậu ngay lập tức bối rối.
- Khoan đã, đừng giơ tay lên. Nếu không cây kim sẽ lệch vị trí.
Một giọng nói bực bội vang lên từ phía trên đầu, khiến Johan ngạc nhiên quay lại.
- A?
Cậu thấy người đàn ông châu Á với vẻ ngoài lạnh lùng không muốn nói gì nhiều, Johan nuốt khan rồi gật đầu chào. Có người đã gọi bác sĩ đến vì Johan ngất xỉu, cậu thường xuyên ngất do sức khỏe yếu. Cậu nghĩ thầm: "Lại ở đây nữa."
Giờ đây khi suy nghĩ lại, cơ thể Johan thực sự rối loạn. Cậu không nhận ra điều đó vì vừa mới mở mắt, nhưng môi trường xung quanh lạnh lẽo đến tột cùng và đầu cậu đau như thể muốn vỡ ra, có lẽ do khóc cả đêm qua. Phần lưng dưới nặng nề và đau đớn đến mức anh không thể cảm thấy gì ngoài sự đau đớn. Dù cậu cố gắng nghĩ rằng sự kiện hôm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác lạ lẫm trên cơ thể và cơn đau sống động làm cậu biết đó là sự thật.
"Mình đã làm tình với ngài Helbert..."
Johan đỏ mặt với câu nói hiện ra trong đầu. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là gương mặt của Helbert.
"Chuyện này xảy ra như thế nào? Tại sao lại như vậy? Mình chỉ đang dọn quầy bar cocktail trước căn nhà cũ, và Helbert xuất hiện. Cả hai nói chuyện về nhiều thứ và không khí khá dễ chịu, nhưng cơn mưa nhanh chóng buộc mình phải rời quầy bar và bằng cách nào đó mình đã hôn anh ta."
Johan không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra ở những gì diễn ra sau đó.
Cậu bặm môi, nắm lấy dái tai nóng bỏng của mình.
"Hãy bình tĩnh nào. Nếu suy nghĩ kỹ, chắc chắn sẽ hiểu được lý do."
Hôm qua thật kỳ lạ đối với anh và Helbert.
Suy nghĩ lại rằng cậu có thích Helbert hay không, điều này hơi khó nói. Cậu nghĩ rằng vẻ ngoài của Helbert thật mê hoặc, nhưng tính cách của anh thì ngược lại. Khi cậu nhớ lại việc anh ấy mua cho câu nhiều quần áo đến thế nào, trông Helbert có vẻ hơi kỳ quặc.
Thêm nữa có vẻ Helbert ghét Johan. Nhiều lúc anh ấy rùng mình vì hành động của Johan. Nhưng khi có anh ấy đối xử với Johan như thể anh ấy thích cậu, nhưng cuối cùng, Johan quyết định rằng không phải vậy.
Tình huống hôm qua xảy ra quá đột ngột, có sự xấu hổ như một tai nạn hoặc sai lầm bất ngờ.
Tất cả những khoảnh khắc đó...
Johan cố gắng không nghĩ về chuyện đó nhưng rồi bộ não của cậu xuất hiện về ngày hôm qua, cứ lặp đi lặp lại như một bộ phim.
Tiếng đập của trái tim Helbert qua lồng ngực anh ấy chưa bao giờ rời khỏi tai Johan khi cậu thì thầm khẽ gọi tên anh.
Những nhịp đập đó chưa bao giờ rời khỏi đầu cậu. Cậui thì thầm nhẹ nhàng tên anh ấy, và trái tim người đàn ông đập càng to hơn. Mỗi lần gọi tên, âm thanh của trái tim lại như đánh vào đầu Johan, làm bộ não cậu càng lúc càng trống rỗng.
"Cái hôn đó, vòng tay đó, mình đã thực sự thích khoảnh khắc đấy."
Johan nghĩ rằng bản thân không bao giờ có thể chạm vào anh ấy, nhưng hôm qua là thật. Johan cắn môi run rẩy vì cậu không thể quên những âm thanh của hôm qua, dù đã cố nghĩ đó không thể nào là sự thật.
"Nếu mình hỏi Helbert tại sao anh ấy làm điều đó, anh ấy sẽ trả lời chứ?"
Johan tức giận vì ngài Helbert không ở bên cạnh cậu lúc nào.
- Không phải Helbert, mà là ông chủ.
Johan vô tình gọi tên Helbert, như thể đang ở đêm hôm trước. Mải suy nghĩ mà quên mất có người bên cạnh, mặt cậu đỏ bừng và sửa lại lời nói của mình.
- Tại sao cậu tìm kiếm ngài ấy? Nếu cậu muốn kiện vì bị ép buộc làm điều đó hoặc có thể nhận bồi thường. Tôi sẽ thông báo cho Robert. Cậu có cần luật sư không? - Anh bác sĩ nói, đẩy kính lên. Johan lắc đầu với vẻ mặt cau có.
- À không, tôi không muốn tiền...
Cậu không bị ép buộc làm gì cả, chỉ vì có chảy máu lúc quan hệ, anh thực sự cần một luật sư sao. Người đàn ông nhìn Johan với ánh mắt có vẻ hơi khinh thường. Johan giữ im lặng và nhìn đi chỗ khác, cảm thấy bị quở trách qua cái nhìn lạnh lùng, giống như của Helbert.
Thực ra, Helbert vẫn tệ hơn bác sĩ Alberton. Ngoại hình bác sĩ thì tuyệt vời nhưng hành động lại như robot. Sau khi chứng kiến một số hành động của bác sĩ, Johan nghĩ rằng anh ấy là một người đàn ông thực sự kỳ lạ. Nhưng bằng cách nào đó đối với Johan, Helbert là một người lạnh lùng, xa cách và đơn điệu. Nhưng hôm qua...
Johann cắn môi, cảm thấy hơi nóng lại dâng lên trên mặt.
Bình tĩnh.
Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Alberton cúi đầu về phía cửa. Johan nuốt khan. Cậu không cần phải nhìn cũng biết đó là Helbert đang bước vào.
Helbert đã hủy cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý Sophia.
"Những kẻ điên khùng chẳng có giới hạn gì cả!"
Helbert có thể nghe thấy cô ấy nói trong lúc ngủ, lúc này anh muốn sa thải cô ấy và tìm một bác sĩ tâm lý tử tế khác.
Helberti ở trong phòng thay đồ suốt thời gian qua, anh vội vã cài khuy măng sét và mở cửa.
- Thưa ngài? Ngài đã sẵn sàng đi chưa?
Alberton hỏi khi anh tiến lại gần và Helbert gật đầu nhẹ nhàng: - Được rồi.
Bác sĩ tiến đến gần Helbert, chỉnh lại áo sơ mi và cà vạt cho anh, trước tình trạng bừa bộn đó.
- Hôm nay ngài trông không được ổn lắm. Dù chỉ là một partner 1 đêm, ngài cũng phải che giấu tốt hơn.
Alberton đẩy kính lên và nói với giọng lạnh lùng, và Helbert nhìn anh ta, nhíu mày trong giây lát.
Tình một đêm? Partner?
Helberti đang định nói rằng tất cả không phải vậy nhưng đã ngạc nhiên khi nhìn sang một bên thấy gương mặt của Johan u ám.
"Liệu cậu ta có nghe thấy không?"
Helbert làm ra vẻ mặt cứng rắn và lạnh lùng khi nghĩ cậu đã nghe thấy điều đó. Johan cúi đầu và mỉm cười gượng.
- Dạ, tôi nghĩ ông chủ hẳn đã ngạc nhiên khi thấy tôi ngất đi, cảm ơn ông chủ - Johan nói, gật đầu như thể đang đối phó với một người lạ.
"Chết tiệt. Vì đã là ngày mới, vậy nên nên mọi chuyện giữa hai người đã kết thúc. Đêm qua, cậu ấy cứ gọi và gọi tên anh, và bây giờ vào buổi sáng..."
Helbert thấy không hài lòng kỳ lạ khi cậu gọi anh là "ông chủ".
Nếu Johan giả vờ là người yêu của anh vào sáng hôm sau, gọi anh bằng tên, anh hẳn sẽ nghĩ rằng cậu ta thật đáng ghét. Nhưng, ngoài việc Helbert cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ của cậu, Johan có cách riêng của mình để thể hiện một khuôn mặt thờ ơ trước mặt ông chủ của mình.
Anh gật đầu. Helbert có vẻ lạnh lùng hơn nhiều so với ngày hôm trước.
Không, anh ấy vẫn như mọi khi như thể không có gì đặc biệt xảy ra vào đêm qua, Helbert vẫn chỉ có khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm như thường lệ.
Khi nhìn thấy anh, Johan nghĩ đến việc hỏi tại sao anh làm điều đó hôm qua, tại sao tim anh ấy đập nhanh đến vậy và tại sao giọng nói của anh ấy run rẩy đến thế, tuy nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Helbert, những từ ngữ đó bị mắc kẹt trong cổ họng cậu.
Nếu suy nghĩ kỹ, việc hai người đã quan hệ chỉ có ý nghĩa với Johan vì đó là lần đầu tiên của cậu. Và đối với Helbert, đó chỉ là một việc bình thường nữa mà thôi, như thể là ăn bữa hàng ngày vậy.
Johan nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Helbert và nghĩ "Và tại sao hôm qua mình lại áp môi mình và cọ xát cơ thể mình vào anh ấy?" Không rời mắt khỏi Helbert, cậu thấy anh ấy đẹp trai, nhưng hôm nay anh ấy có vẻ hơi phóng đãng và gợi cảm hơn bình thường, vì vậy Johan sờ mặt mình một cách cay đắng, ngượng ngập.
Đây có phải là cảm giác khi thích ai đó không?
Như việc quan hệ tình dục và hôn lần đầu tiên và cảm thấy phấn khích. Nghe thấy tiếng tim đập nhanh, khi cọ xát cơ thể với giọng khàn khàn và thở hổn hển.
Helbert vẫn như mọi khi, vì vậy Johan cảm thấy xấu hổ và bối rối khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, cậu tránh ánh mắt của anh ấy.
- Cơ thể cậu thế nào rồi?
- Sao ạ? À, tôi ổn. Nhưng ngài có ổn không ạ?
Helbert nhìn Johan và trả lời: "Có."
Thực ra, cũng không thể nói rằng ổn cơ thể đang đau nhức khắp nơi như này. Đó là một phản ứng tự nhiên, nhưng có điều gì đó nóng bỏng đang sôi sục bên trong Helbert.
Rốt cuộc, đêm qua chỉ là một sai lầm. Nó giống như một tai nạn không thể tránh khỏi, không nên xảy ra lần nữa. Helbert muốn xóa đêm qua khỏi cuộc đời mình. Dù có suy nghĩ bao nhiêu lần, anh vẫn không hiểu tại sao...
Thành thật mà nói, tình một đêm trong cuộc đời Helbert không phải là điều gì quá bất thường. Phần lớn các mối quan hệ của anh đều là những cuộc gặp gỡ thường xuyên. Anh đã mất kiểm soát và quan hệ với một chàng trai trẻ như thế này, cậu thậm chí không biết hôn đúng cách, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đối với anh, chưa bao giờ anh từ chối hay bỏ qua những cám dỗ khi họ ở bên nhau. Đã có vài lần anh quan hệ với người mà anh không quá thân thiết. Tất nhiên, đây là lần đầu tiên viẹc kì lạ này xảy ra với anh.
"Vấn đề của mình là gì vậy?"
Helbert tự giận mình. Anh đã quan hệ với một chàng trai trẻ vừa trưởng thành, đó là lần đầu tiên cậu làm chuyện ấy.
Vấn đề của tôi là gì vậy? Helbert tự giận mình. Tôi đã quan hệ với một chàng trai trẻ đã trưởng thành, đó là lần đầu tiên anh ấy làm chuyện ấy.
Cậu ta chấp nhận nó như thể không có gì xảy ra, cũng không phải là nịnh bợ khi đòi tiền. Cậu là một người kỳ lạ, rõ ràng là cậu ấy muốn giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua.
Ngay cả Helbert cũng biết rằng cách kết thúc tốt nhất sẽ là giả vờ như mọi chuyện không xảy ra, vì họ thậm chí không yêu nhau. Nhưng anh tức giận vì Johan giả vờ không biết và tránh ánh mắt của anh.
Thà rằng Johan yêu cầu điều gì đó như nhận trách nhiệm vì đó là lần đầu tiên của cậu ấy, hoặc hẹn hò từ bây giờ vì họ đã ngủ với nhau đêm qua.
"Mình đang nghĩ gì vậy?"
Mình đang phát điên rồi. Helbert cắn môi và với cảm giác tê dại khi nhìn thấy Johan, và cảm thấy rằng mình cần phải tư vấn với bác sĩ Sophia càng sớm càng tốt và uống một số loại thuốc kiểm soát.
- Tôi không tin khi cậu đang ổn đâu, bây giờ hãy để anh nghỉ ngơi đi.
Khi Helbert nói, Alberton cúi đầu. Và Johan nói:
- Không, Philip chắc đang đợi tôi - cậu lẩm bẩm.
Helbert nhìn cậu một lần nữa.
Ngay cả khi nói rằng phải đi vì em trai mình, Johan vẫn nhìn sang hướng khác. Helbert né cơn giận một lần nữa, đóng sầm cửa và rời khỏi phòng.
Chỉ sau khi Helbert đi khỏi, Johan mới ngẩng đầu lên và thở ra một hơi thở dài sau khi kìm nén suốt thời gian qua.
"Anh ghét tôi đến thế sao?"
Cậu biết rằng Helbert ghét mình, nhưng có vẻ như anh ấy không thể hiện điều đó một cách công khai qua hành động, tuy nhiên hôm nay có vẻ khác thường. Có vẻ như anh đang cố tình thể hiện điều đó.
"Tỉnh táo lại đi. Mình cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Helbert có vẻ đang bực bội về chuyện xảy ra hôm qua, nhưng không nên bị điều khiển. Sẽ thật ngu ngốc nếu mình có những suy nghĩ hay kỳ vọng vô ích. Thực tế, chẳng có gì để có những suy nghĩ hay kỳ vọng vô ích như vậy."
Tuy nhiên, dù cố gắng bình tĩnh đến đâu, cậu vẫn cảm thấy bồn chồn.
"Tỉnh táo lại đi, Johan Rustin, mày không phải là một đứa trẻ."
Johan vỗ mạnh vào má mình bằng cả hai tay và Alberton hét lên: "Hạ tay xuống!!!!"
Khi Johan hạ tay xuống, Alberton nhíu mày và tặc lưỡi.
Vẫn chưa có gì xảy ra. Johan kéo chăn lên che đôi má đỏ và sưng của mình.
*
Helbert chuẩn bị từ sáng sớm và sẽ đến bệnh viện nơi bác sĩ Sophia làm việc, nhưng không nhận được lời khuyên như đã dự định. Vì ngay khi anh đến bệnh viện, một người phụ nữ điên rồ vừa mới đâm chết một người đàn ông. Cả bệnh viện rơi vào hỗn loạn, Helbert chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, nghĩ rằng mình không đủ điên để được điều trị như những người đó.
Thực ra, sẽ hơi khó chịu nếu bác sĩ Sophia gọi những triệu chứng này là bệnh tâm thần. Anh hoàn toàn bình thường, không có gì sai với đầu óc của anh cả.
Helberti trở về dinh thự sớm hơn dự kiến, tìm kiếm Johan một lần nữa. Anh tự hỏi liệu Johan có đang lặng lẽ chờ anh trong phòng không, khi vào dinh thự anh đi thẳng đến phòng của Johan và mở cửa.
Anh biết ngay cậu sẽ không nằm đó cho đến khi mặt trời lên giữa trưa, thật sự cậu không cần thiết chăm chỉ làm gì.
Helbert cảm thấy bực bội khi thấy chiếc giường trống.
"Cậu không bao giờ nghe lời tôi cả."
Helbert thầm thì một cách cay đắng. Cậu ta không bao giờ nghe lời anh. Anh tự hỏi liệu Johan có biết rằng mình có nghĩa vụ phải nghe lời ông chủ với sự chịu đựng cao độ không. Người trả lương cho cậu ta và bắt cậu ta làm việc đã nói rõ ràng là hãy nghỉ ngơi, nhưng tại sao cậu ta vẫn cứ bò ra ngoài với sự bướng bỉnh đó.
"Chết tiệt!"
Helbert nhíu mày, đi lang thang khắp dinh thự tìm kiếm Johan, nhìn xung quanh với tốc độ nhanh, nghĩ rằng nếu gặp Robert hay bất kỳ ai, anh sẽ hỏi xem Johan đang ở đâu.
"Cậu ta ở chỗ quái nào vậy?"
Sau khi tìm kiếm qua tất cả các phòng, Helbert đột nhiên dừng lại trước vườn hoa. Một cậu bé đang nhổ một bông hoa đầy bùn và đưa vào miệng.
Helbert hét lên và chụp lấy tay cậu bé trước khi cậu ta đưa hoa vào miệng. Philip hoảng hốt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip