Chương 5
Trời đã sáng hẳng, Bách Nhiên bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho thức dậy. Còn chút mơ màng xoa xoa mắt, sau đó cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ khi nào mà cậu liền dựa vào ngực của Hiên Viên Lãng mà ngủ??
Hiên Viên Lãng bên này nhìn Bách Nhiên đang ở trong lòng mình, mặt đầy vẽ vô tội mà tươi cười.
"Bách Nhiên huynh, chào buổi sáng."
" Ân, chào buổi sáng." Bách Nhiên nói xong liền rời khỏi người Hiên Viên Lãng. Cậu có chút thấy không được tự nhiên.
Hoa Thiên Cốt bên này vô cùng hưng phấn nhìn cảnh tượng trước mắt. Ai ya, nhìn xem nhìn xem, ánh mắt si mê ấy, nụ cười sủng nịch ấy a. Hiên Viên Lãng kia xem ra đã nghĩ thoáng rồi. Thật mong chờ tương lai tươi sáng giữa hai người, à mà còn có thêm vài người nữa. Nhiên ca ca tuyệt mỹ đến vậy nào hậu cung chỉ có một người? Ít nhất cũng phải có thêm vài ba tên nữa chứ.
Gần đó chính là Lạc Hà Đông đang đứng, ông cũng nhìn cảnh tượng kia, ông không có chút vui mừng nào khi thấy đồ đệ gặp được tình yêu của mình. Thay vào đó là sự lo lắng bất an, ánh mắt ông lướt qua Bách Nhiên, sau đó khẽ cúi đầu không nói. Dù gì đây là thiên mệnh, không thể làm trái được, tuy không ngăn được kết cục nhưng ít nhất Lạc Hà Đông ông cũng phải làm gì đó.
Bách Nhiên sửa soạn xong, thì mới để ý đến ở đây xuất hiện thêm một người. Đương nhiên người này chính là Lạc Hà Đông.
" Cho hỏi ngài đây là?"
" Ta là Lạc Hà Đông, sư phụ của tên tiểu tử thúi này." Lạc Hà Đông cười ha hả lấy tay kẹp cổ Hiên Viên Lãng.
" Tại hạ Âu Dương Bách Nhiên, còn đây là muội muội tại hạ, Hoa Thiên Cốt."
" Sư phụ, người làm gì thế? Thật mất mặt ta mà." Hiên Viên Lãng nhỏ giọng nói với Lạc Hà Đông.
" Tiểu tử thúi nhà ngươi còn sợ mất mặt? Bị con rùa tinh kia treo trên cây còn chưa mất mặt sao? Hai năm nay ta dạy ngươi cái gì đều đi mất hết rồi sao?"
Giọng Lạc Hà Đông đương nhiên không nhỏ, Bách Nhiên cùng Hoa Thiên Cốt đứng gần đó đương nhiên nghe rõ hết. Hiên Viên Lãng ngại đến đỏ cả mang tai, vùng vẫy rời khỏi.
Không khí ngượng ngùng này không kéo dài quá lâu, Hiên Viên Lãng nhờ Lạc Hà Đông mà Bách Nhiên và Hoa Thiên Cốt có được ốc truyền âm gửi cho Thanh Hư đạo trưởng. Đây cũng xem như là thư giới thiệu cho cả hai.
Hai người nhận lấy, cảm kích nói đa tạ.
Trước khi tạm biệt Hiên Viên Lãng tặng Hoa Thiên Cốt một mảnh ngọc bội căng dặng.
" Nếu xảy ra chuyện gì, cứ mang mảnh ngọc này đến quan phủ, hoặc là bảo họ gửi thư nói muốn tìm ta, hiểu không?"
" Được." Hoa Thiên Cốt cảm kích cầm mảnh ngọc trong tay.
"Bách Nhiên huynh, ừm.. cái này cho huynh." Hiên Viên Lãng lấy từ trong ngực ra một vật gì đó được bọc bằng vải lụa, xem ra rất là quý.
Cậu ta lấy nó đặt vào tay Bách Nhiên mà nói.
" Hiện tại ta không có gì ngoài vật này để tặng huynh. Huynh nhận lấy đi."
" Nhưng mà..."
" Hoa Thiên Cốt bái đệ làm nghĩa huynh, thì đệ cũng xem như là nghĩa đệ của huynh a. Đây coi như là quà gặp mặt của nghĩa đệ này đi."
" Vậy đa tạ đệ." Bách Nhiên đành nhận lấy. Hiên Viên Lãng thấy thế liền vui vẻ.
Lạc Hà Đông đứng bên cạnh nhíu mày, chỉ lên tiếng thúc giục Hiên Viên Lãng mau nhanh nhanh lên.
" Sau này gặp lại."
" Ừ. Sau này gặp lại."
Bách Nhiên cùng Hoa Thiên Cốt nhìn Lạc Hà Đông biến lớn chiếc hồ lô bên người, sau đó kéo Hiên Viên Lãng ngồi lên rồi hai thầy trò bay đi mất.
Hiên Viên Lãng nhìn bóng càng lúc càng nhỏ của người kia vẫn đứng đó mà trong lòng có chút luyến tiết. Không kìm lòng được mà hét to.
" Chờ ta xong chuyện sẽ tới Mao Sơn tìm hai người, chờ ta đó!"
" Được!" Có tiếng đáp lại.
Hoa Thiên Cốt ngưỡng mộ nhìn hai thầy trò Hiên Viên Lãng bay xa. Nói với Bách Nhiên sau này bản thân trở thành đạo sĩ nhất định sẽ bay được giống Hiên Viên Lãng và sư phụ cậu ta.
Bách Nhiên đáp lại rằng nhất định sẽ.
" Tiểu tử, ngươi thật sự để ý đến người tên Bách Nhiên kia sao?" Lạc Hà Đông mặt không biểu tình hỏi.
" Phải đấy"
"Đến cả cây trâm của Thái Hậu cho ngươi, ngươi cũng mang tặng cho người ta?" Dẫu biết trước kết quả nhưng Lạc Hà Đông không khỏi muốn hỏi Hiên Viên Lãng.
"Người không thấy huynh ấy rất thích hợp làm nương tử của ta hay sao?"
" Ngươi đừng làm gì khiến bản thân phải hối hận."
" Hối cái gì cơ?". Hiên Viên Lãng không hiểu câu nói này của sư phụ. Hối hận gì cơ chứ?
Lạc Hà Đông không nói nữa, im lặng một đường.
Đường lên núi vô cùng thuận lợi, tới mức khiến người ta sinh ra sợ hãi. Cả hai huynh muội Bách Nhiên chưa từng thấy ngọn núi nào như vậy, chẳng những yên tỉnh tuyệt đối, trong không khí còn mang theo cảm giác áp lực nặng nề khó lòng chịu nổi.
Đừng nói đến có người hay không, ngay cả bóng một con chim cũng chẳng thấy đâu.
Một khung cảnh vừa đáng sợ vừa gượng gạo.
Thềm đá lên đỉnh núi uốn lượn quanh co, nhìn xuống sâu hun hút, vươn tay ra liền có thể chạm đến mây bay bên người.
Càng đi vào sâu càng khiến lòng người sợ hãi, Bách Nhiên cùng Hoa Thiên Cốt liền nhận ra đây là một ngọn núi chết, dường như không có lấy một sinh linh nào tồn tại.
Tiên cảnh trong truyền thuyết chính là như thế này sao?
Cuối cùnh cũng đến cửa đaip điện Cửu Tiêu Vạn Phúc Cung, khắp nơi một mảnh yên lặng, yên lặng đến mức tiếng hít thở cũng nghe thập phần rỏ ràng.
Hoa Thiên Cốt cất tiếng hỏi lớn, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng vang vọng đứt quảng trong không khí.
Chậm rải bước vào trong, cả hai liền cảm nhận được sự hùng vĩ của nơi đây. Vừa đi vừa nhình ngắm xung quanh, chẳng mấy chốc liền đến quảng trường của Vạn Phúc Cung. Chỉ là ở giữa khu đất rộng lớn xuất hiện một cái hố cực lớn. Trời không chút gió, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí khiến Bách Nhiên khó chịu nhíu chặt mày.
Cậu có linh cảm không tốt , không kiềm được mà tiến đến gần cái hố lớn kia. Quả nhiên càng đến gần mùi máu tanh càng nồng nặc , mang theo cả hơi nóng xông thẳng vào Bách Nhiên.
Gương mặt Bách Nhiên trở nên trắng bệch không còn chút máu, Hoa Thiên Cốt đi bên cạnh hét chói tai, sợ hãi đến cực độ mà ôm mặt quỳ trên đất.
Địa ngục trần gian! Đây chính là địa ngục trần gian!!
Vô số thi thể bị nhồi thành từng lớp trong hố, tất cả đều mặc áo đạo sĩ, già trẻ lớn bé đến mấy tăm người. Hơn nữa trong đống xác ấy đa số đều là đã cụt chân cụt tay, đều bị ngâm trong máu đỏ. Ruột, mắt, ngón tay, ...chổ nào cũng có. Thật quá thê thảm.
Hoa Thiên Cốt chịu không được cảnh tượng trước mắt liền lùi ra xa, tìm một chổ mà nôn xuống. Thức ăn ngày hôm qua đều bị cô nôn ra hết, thế còn chưa dừng lại, cô như muốn nôn ra cả mật.
Bách Nhiên cũng rất muốn nôn nhưng đã cố kiềm lại thật tốt, cậu định tiến đến giúp Hoa Thiên Cốt nhưng bên tai lại truyền đến âm thanh gì đó. Chẳng lẽ có người còn sống sót?
Bách Nhiên liền nhìn xuống dưới hố kia, cậu thấy được một ông lão tóc bạc phơ nằm trên đống thi thể. Cánh tay ông đã mết, giữa ngực bị thủng một lổ lớn, tim phổi đều bị moi ra hết nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh yếu ớt. Bách Nhiên cố gắng trượt xuống dưới, gian nan bò qua đống thi thể mới có thể đến chổ ông lão.
" Ông ơi..ông có sao không?"
Hai mắt ông lão ngắm nghiềm, trên mặt còn có hai dòng huyết lệ, hiển nhiên đôi mắt của ông đã bị móc đi mất. Tuy bản thân đã lâm vào tình cảnh thảm thương đến nhường này nhưng gương mặt ông vẫn mỉm cười như không có chút đau đớn nào.
Hoa Thiên Cốt vừa nôn xong liền chạy đến, cô cũng leo xuống hố nhưng mà vừa giẩm lên đống thi thể ngập đầy máu liền muốn nôn tiếp. Khó khăn lấm mới áp chế xuống mà đến chổ Bách Nhiên.
" Nhị vị thí chủ đây là?"
" Con là Âu Dương Bách Nhiên, muội muội con là Hoa Thiên Cốt."
" Bọn con vốn muốn lên Mao Sơn bái Thanh Hư đạo trưởng học đạo. Nơi này...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Thiên Cốt run rẩy nói.
" Ta chính là Thanh Hư, đều tại bần đạo vô năng mới khiến cả Mao Sơn bị tàn sát ...bây giờ, sợ không thể giúp gì cho nhị vị thiếu chủ được"
" Thanh Hư đạo trưởng, ngài đừng nói như vậy. Tại sao nơi này lại trở nên như thế này? Bọn con có thể giúp gì cho ngài không?"
Thanh Hư đạo trưởng suy yếu nói cho Bách Nhiên cùng Hoa Thiên Cốt nghe. Sau đó nhờ cả hai vào ngày mười ba tháng sau thay Thanh Hư đạo trưởng tham gia Quần Tiên Yến ở Côn Luân, nói cho chúng tiên nhân việc Mao Sơn bị đệ tử bản môn cướp mất Xích Thuyên Thiên. Mong chúng tiên nhân sẽ bảo vệ tốt mười lăm món thần khí thượng cổ khác.
Thanh Hư đạo trưởng cũng tạm truyền chức chưởng môn cho Bách Nhiên, đưa cho cậu Mao Sơn lệnh để tham gia Quần Tiên yến. Cũng mong cậu có thể tập hợp lại tất cả đệ tử bên ngoài quay về núi, chấn chỉnh bổn môn, đoạt lại Xích Thuyên Thiên.
Nếu Bách Nhiên không thích làm chưởng môn liền có thể giao lại chức trưởng môn cho người tên Văn Ẩn, là tiểu đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng tin tưởng.
Bách Nhiên do dự một chút cũng đồng ý.
Thanh Hư đạo trưởng gật gật đầu, một tay kết ấn điểm lên mi tâm Bách Nhiên, ấn ký của trưởng môn lóe lên rồi biến mất. Bách Nhiên cảm thấy có một dòng linh lực cùng nguyên khí tràng vào cơ thể.
Thanh Hư đạo trưởng nói trong lư hương ở đại điện có hai bản bí tịch là " Tinh túy đạo pháp" và " Lục giới toàn thư" do ông biên soạn, nếu có gì không hiểu có thể tra ở đó. Sau liền bảo Bách Nhiên nhận lấy cung vũ , là tính vật của chưởng môn. Bảo phải giữ cẩn thận.
Thanh Hư đạo trưởng nói thì thào gì đó vào ốc truyền tin, dặn cả hai đưa cho Trường Lưu sơn Bạch Tử Họa, hãy bái hắn làm sư.
Lúc này Bách Nhiên cùng HoaThiên Cốt bò lên khỏi chiếc hố. Sau đó người Thanh Hư đạo trưởng bùng lên một ngọn lữa, tất cả mọi thứ trong hố dần hóa thành tro, vô số ngững vật hình cầu phát quang bay lên trời.
Cả hai quỳ trước hố lại hai lại. Trời đột nhiên đổ mưa lớn, xối đi hết máu dính trên người. Không khí vẫn nặng nề như cũ.
Cảm ơn các bạn @tzusuki , bạn HuyetAmVuong1615 và bạn @adjgghas đã ủng hộ cho truyện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip