Chương 6

Theo lời Thanh Hư đạo trưởng, Bách Nhiên cùng Hoa Thiên Cốt liền tìm hỏi đường đến Côn Luân. Đi hai ngày liền thẳng về hướng tây, cả hai sợ chậm trể liền hạn chế việc dừng chân nghỉ ngơi.

Nhưng đi nhiều quá cũng khiến người ta mỏi mệt, Hoa Thiên Cốt thấy có một con suối nhỏ, men theo dòng suối chính là một cái hồ nước xanh biếc. Hoa Thiên Cốt liền muốn nghỉ tại chổ này một chút, Bách Nhiên cũng đồng ý.

Cả hai tìm một chổ thích hợp để hành lí sau đó liền xuống bắt cá. Lương khô đã hết ngày hôm qua nên hôm nay đành bắt vài con cá nướng ăn tạm vậy. Một buổi bắt cá vui vẽ.

Thành quả bắt được cũng không tệ, ba con cá khá lớn, một con cá nhỏ và một con cua. Hoa Thiên Cốt chính là bị con cua kia kẹp trúng nên đang ngồi * dưỡng thương* và *báo thù* trên kia. Bách Nhiên mấy ngày nay đi đường nên cũng chưa tắm rửa gì cho đàng hoàn, người cũng đã dơ hề hề. Cậu quyết định đi xuống tắm một chút, mang quần áo sạch đi đến bên một tảng đá lớn xem ra có thể che chắng, cậu bắt đầu cởi quần áo.

Trầm mình trong dòng nước mát Bách Nhiên liền thở ra một hơi, thật thoải mái. Nhanh chóng gội đầu tắm rửa, sau đó Bách Nhiên liền dựa vào tảng đá ngâm mình một chút. Chính là bản thân Bách Nhiên cậu chẳng biết được bản thân mỹ đến mức nào. Nữa thân trên loã thể ngâm trong nước, làn da trắng sáng như bạch ngọc vì dính nước nên càng bóng loán. Sườn mặt tinh tế xinh đẹp, đôi mắt khép hờ, lông mi dài cong tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mắt, sóng mủi cao duyên dáng, đôi môi mỏng hơi hé mở. Nó như một bức tranh xinh đẹp lại quyến rủ ,chẳng có gì sánh được , ai cũng muốn cất giấu đi để chỉ có một mình bản thân có thể nhìn ngắm cảnh đẹp ấy.

Thấy ngâm đủ, Bách Nhiên liền đứng lên chuẩn bị thay quần áo sạch, đột nhiên tại bụi cây gần đó phát ra tiếng " A!"

Có người, Bách Nhiên nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, cậu chắc chắn người này chẳng thể nào là Hoa Thiên Cốt. Vì cậu vẫn còn nghe tiếng Hoa Thiên Cốt vừa nướng cá vừa hát vu vơ trên kia. Xong xuôi, Bách Nhiên mới để ý đến người kia, là một người dáng vẻ thư sinh đang đứng đưa lưng về phía cậu. Xem ra người này đang định lấy nước thì thấy cậu, trên đất còn có một túi trữ nước của người kia.

" Xin lỗi, thật xin lỗi.... Ta.. Ta không cố ý, ta..không biết ở đây có người...." người kia liên tục giải thích.

Bách Nhiên thấy thế chẳng nói gì lẳng lặng bước đi, dù gì cậu cũng chẳng phải nữ nhân. Bị nhìn một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào. Chỉ là không ngờ người thư sinh kia liền khoác giỏ đi theo cậu , miệng cứ luyên thuyên.

" Khổng Tử dạy: phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, ta thật không phải cố ý...." giọng người này rất hay, dáng vẽ bình thường nhưng khí chất bất phàm. Mắt phượng mang theo ý cười khiến người khác có cảm giác thân thiết.

" không sao. Ta là nam nhân."

" Sao lại không sao? Thân thể ngươi bị ta nhìn thấy hết , nếu ta không chịu trách nhiệm thì há chẳng phải phí công bao năm đọc sách thánh hiền? Ngươi tên họ là gì, quê quán ở đâu? Chờ ta đổ đạt tiến sĩ nhất định sẽ trở về thành thân với ngươi."

" Ta là nam nhân" Bách Nhiên lặp lại một lần.

" Nam nhân thì đã sao? Ta đã nhìn thấy thì tất sẽ chịu trách nhiệm a."

Bách Nhiên nói mãi mà người này chẳng thèm để tâm, vẫng khăng khăng đòi chịu trách nhiệm. Còn cả đề cập đến kinh thư gì gì đó, sách thánh hiền gì gì đó. Nghe mà đau cả đầu, Bách Nhiên cũng chẳng thèm quảng nữa , người kia nói gì cũng không trả lời.

Hệ thống 636 cũng bắt đầu học xấu trêu đùa Bách Nhiên.

[ Kí chủ người xem mấy bộ thiệp mời này như thế nào? Muốn mời bao nhiêu khách? Nha! đúng rồi hệ thống tui sẽ mời toàn bộ hệ thống ở tổng bự đến tham dự luôn. Còn mấy bộ hỉ phục này nữa, người thích cái nào hệ thống sẽ cho may ngay. Đến khi đó chuẩn bị thì quá trể, bây giờ chúng ta bàn luôn đi tránh bị rối. Đúng rồi, hỏi hắn ta có bạn bè hay thân nhân gì không còn lập danh sách phát thiệp mời nha.....]

" Ngươi im ngay cho ta!"

[ Í hì hì hì]

Không biết tại sao nghe giọng cười này của hệ thống mà Bách Nhiên rợn tóc gáy. Hệ thống học ở đâu cái giọng cười kinh khủng này thế? Chắc lại học theo mấy điều xấu trong phim nữa rồi. Lần sau nhất định phải khóa phim lại hết. Chỉ cho phim thiếu nhi thôi.

" Nhiên ca ca, huynh về rồi!" Hoa Thiên Cốt đang ngồi nướng cá thì thấy Bách Nhiên trở về.

" Mà đây là ai?" Hoa Thiên Cốt nhìn đến người ở phía sau Bách Nhiên.

" Đây....."

" Tại hạ Đông Phương Úc Khanh, là hôn phu của y a." Đông Phương Úc Khanh nhanh miệng giới thiệu.

" Ta từ khi nào trở thành hôn phu của ngươi? Tiểu Cốt đừng nghe hắn nói bậy!" Bách Nhiên kinh ngạc nhìn Đông Phương Úc Khanh, tên này không ngờ lại mặt dày như vậy.Hết đòi chịu trách nhiệm với cậu giờ lại nói bản thân là hôn phu của cậu, còn có thể vô sỉ hơn nữa không? Tiểu Cốt tốt nhất không nên tiếp xúc quá gần tên này, nếu không sẽ học theo hắn, mặt dày vô sỉ, Tiểu Cốt còn nhỏ nên dạy dỗ đàng hoàn mới đúng.

" Cơ thể của ngươi ta đều nhìn thấy hết rồi, ta sớm muộn nhất định sẽ thành thân với ngươi."

" Nhìn...nhìn thấy hết..??!" Hoa Thiên Cốt Kinh ngạc mở to mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh sau đó lại nhìn đến Bách Nhiên đứng bên cạnh không nói gì. Tên này dám nhìn cơ thể Nhiên ca ca lại còn nhìn thấy hết?Hắn...hắn....thật là lợi hại a.

Hoa Thiên Cốt mắt sáng lắp lánh nhìn hai người, Nhiên ca ca chưa được bao lâu liền có người gia nhập hậu cung. Quả thật là sức hút của mỹ nhân nha. Hoa Thiên Cốt trong lòng hưng phấn dùng ánh mắt dò xét Đông Phương Úc Khanh từ trên xuống dưới. Tên này nhìn chung cũng không tệ, chỉ là không biết tại sao cô lại có cảm giác tên này có cái gì đó giống với cái tên biến thái Dị Hủ Quân từng sàm sở ca ca cô. Hiện tại phải cảnh giác , không thể giao ca ca xinh đẹp của cô cho kẻ ác được.

Đông Phương Úc Khanh thấy ánh mắt Hoa Thiên Cốt nhìn mình như thế liền mỉm môi cười, lấy từ trong chiếc giỏ trên lưng ra một ít kẹo đường nhiều màu sắc, đưa cho Hoa Thiên Cốt." Đây, cho muội." Sau đó cũng đưa cho Bách Nhiên, cậu nhận lấy nhưng không ăn cất vào tay áo. Đông Phương Úc Khanh cũng chẳng biểu hiện gì, vẫng cứ nhìn cậu rồi cười cười như trước.

Hiện tại hắn phát hiện mỹ nhân rất yêu thương vị muội muội này, nếu muốn lấy lòng được mỹ nhân thì trước hết phải được tiểu muội muội này hậu thuẫn cho hắn mới được. Dùng kẹo đường hối lộ lấy thông tin cũng không tệ lắm. Trong đầu tính toán đã xong, Đông Phương Úc Khanh liền vui vẻ bắc chuyện với Hoa Thiên Cốt, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang chổ Bách Nhiên.

Hoa Thiên Cốt lúc này thì thấy kẹo đường liền cao hứng nhận lấy. Trước đây cô cũng hay ăn kẹo đường, nhưng không có nhiều màu như vậy lại còn thơm nữa chứ, nhìn thật thích. Tháo lớp giấy nhỏ bọc ở ngoài, Hoa Thiên Cốt liền bỏ kẹo vào miệng. Woa, thật là ngon, vị ngọt và hương thơm của kẹo lan tỏa trong khoang miệng, nha, còn có cả vị như trái cây. Hoa Thiên Cốt mê mẫn cái hương vị của viên kẹo này.

" Kẹo ngon không?" Đông Phương Úc Khanh hỏi.

" Rất ngon." Hoa Thiên Cốt trả lời.

" Thích không?"

" Rất thích!"

" Thế nếu muội nói cho ta biết những điều về ca ca muội ta nhất định sẽ cho muội thêm nhiều kẹo." Đông Phương Úc Khanh bắt đầu dụ dỗ Hoa Thiên Cốt nói cho hắn biết thông tin về Bách Nhiên. Cậu đã không nói cho hắn biết thì hắn nhất định sẽ có cách để biết.

" Nhưng...cái này thì......" Hoa Thiên Cốt do dự, cô không thể tùy tiện nói cho người lạ biết thông tin về Nhiên ca ca, nhở đâu hắn là gười xấu vậy cô không phải đã hại ca ca mình rồi sao?

" Không chỉ có kẹo, ta còn cho muội bánh hoa đào. Thế nào, chịu không?" Đông Phương Úc Khanh lấy từ trong giỏ ra một túi vải nhỏ, trong đó chính là bánh hoa đào nhỏ nhắn, được làm vô cùng khéo léo, tỏa ra mùi hương thơm ngát của hoa đào. Hoa Thiên Cốt nghe mùi bánh liền không kiềm được mà gật đầu cái rụp. Dù thường ngày được rèn luyện qua tay nghề làm bánh của Bách Nhiên, nhưng với cái tính hay thích ăn quà vặt thì cô đây vẫn phải giương cờ trắng đầu hàng. Nhiên ca ca, đừng trách muội nha tại kẻ địch có vũ khí quá lợi hại mà thôi.

Thế là Hoa Thiên Cốt triệt để bị mua chuộc một cách thật quá đỗi dễ dàng. Đông Phương Úc Khanh hỏi gì cô liền trả lời cái đó, rành mạch rõ ràng như học sinh trả bài. Bách Nhiên bên này vừa xem mấy con cá đang nướng vừa nói chuyện phiếm với hệ thống nên không để ý đến việc bên đây. Nếu không hẳn là Hoa Thiên Cốt sau này khó có thể được Bách Nhiên làm bánh để mà ăn.

Thu được thông tin mình muốn, Đông Phương Úc Khanh cũng thật thõa mãng, nhưng khi nghe Mao Sơn bị diệt thần khí bị lấy mất thì sắc mặt khẽ biến. Hắn muốn rời đi nhưng còn lưu luyến, nên đành ở lại một chút, dẹp chuyện vừa rồi qua một bên. Trên mặt vẫng là cái nụ cười kia, Đông Phương Úc Khanh nhẹ nhàng tiến đến chổ Bách Nhiên đang nướng cá.

" A Nhiên còn chưa nướng xong sao? Để ta giúp cho."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip