11. Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có

Lần đầu tiên Cự Giải ngủ quên trong lòng Thiên Yết, cảm giác đó, không thể dùng một từ thích là có thể hình dung.

Từ đó trở đi, Cự Giải quen mùi thấy mùi ăn mãi, muốn ngừng mà không được, cả ngày như sâu bọ không xương, bò vào... trong lòng Thiên Yết.

Cự Giải bắt đầu biết cách khống chế anh chàng Thiên Yết này.

Đương nhiên, mỗi lần tới nhà Thiên Yết, Cự Giải đều cầm theo tài liệu ôn tập tiếng Anh cấp sáu, cũng có lý do đàng hoàng: ký túc xá quá ồn ào, không học được.

Vì vậy, mỗi buổi tối, Thiên Yết nằm trên sô pha kiểm tra tài liệu, còn Cự Giải ngồi xếp bằng trên thảm ôn tập, đôi khi mệt mỏi, cậu liền mở hai tay Thiên Yết ra, nằm trên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi nghỉ ngơi, miệng cũng không nhàn rỗi, luôn hỏi này hỏi nọ.

"Có một chuyện em vẫn cảm thấy kỳ quái."

"Chuyện gì?"

"Anh nói, anh và... anh trai em là bạn học đại học, vậy anh cũng tốt nghiệp từ trường quân đội à? Vậy vì sao anh lại đi làm giảng viên?"

"Tôi có nói tôi tốt nghiệp từ trường quân đội sao?"

"Anh không tốt nghiệp? Vì sao? Lẽ nào bị kỷ luật gì?"

"Em đoán thử xem."

Phần lớn thời gian Thiên Yết đều như thế, không bao giờ trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ trừ khi chế nhạo câu hỏi của Cự Giải. Nếu không hỏi tiếp chứng tỏ chưa đủ cố gắng.

Nếu lại hỏi tiếp, Thiên Yết sẽ chuyển chủ đề câu chuyện sang hướng khác.

"Gần đây có phải em nặng hơn không?"

"Hì hì, anh nhận ra rồi à? Gần đây mặc nhiều quần áo, có thể che đi được, vì vậy mới ăn uống thoải mái một chút."

"Nếu còn béo lên thì đừng nằm lên người tôi nữa."

"Thiên Yết, em nghi ngờ anh không phải đàn ông."

"Thật trùng hợp, tôi cũng nghi ngờ em không phải con trai."

"Những lúc thế này, anh phải nói, không sao, béo béo tròn tròn một chút mới đáng yêu mới đúng, sao có thể trả lời một câu làm tâm hồn người ta tổn thương như thế?"

"Tôi tổn thương tâm hồn em, nhưng nếu em còn béo lên nữa, thứ bị tổn thương chính là tim gan phèo phổi của tôi."

"Có cần khoa trương vậy không? Không phải chỉ đè lên một chút thôi sao?"

Vừa dứt lời, Thiên Yết dùng động tác nhanh nhẹn ôm lấy Cự Giải, lăn một vòng trên sô pha, hai người cùng nhau lăn.

Thiên Yết nhìn không mập, nhưng khung xương này, cơ thể này quả thật đè đến mức Cự Giải thở không nổi.

"Em thấy bị đè một chút như vậy có thoải mái không?" Thiên Yết hỏi.

Cự Giải chỉ có thể cầu xin tha thứ, lúc này Thiên Yết mới buông cậu ra.

"Yết à, anh..."

"Xưng hô như vậy khiến tôi có loại khát vọng muốn ném em ra từ cửa sổ."

"Vậy đổi cái khác, tiểu Thiên à, anh... Được rồi, em không gọi nữa, đừng ném em!!!"

Từ trước cửa sổ, Cự Giải dùng tứ chi bò về, tiếp tục dựa vào lòng Thiên Yết: "Thiên Yết, anh từng thích ai chưa?"

"Tôi nhớ em đã từng hỏi vấn đề này."

"Nhưng anh chưa chịu trả lời mà."

"Vậy em nghĩ bây giờ tôi sẽ trả lời hay sao?"

"..."

Cự Giải để cằm lên ngực Thiên Yết, ngón tay sờ dọc từ trán anh xuống phía dưới, chơi đùa với cái mũi của anh.

"Em chỉ muốn biết, dáng vẻ khi anh yêu cuồng nhiệt là như thế nào."

"Vì sao lại có suy nghĩ này?"

"Bởi vì cho đến nay anh đều tỏ vẻ đối phó được với bất cứ chuyện gì, giống như không quan tâm đến bất cứ ai... Em thật sự rất muốn biết, khi anh kích động sẽ như thế nào."

"Hiểu, cũng giống như tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của em."

"Đừng đánh trống lảng, mau trả lời đi, rốt cuộc anh đã từng chủ động theo đuổi con gái hay đàn ông hay chưa?"

"Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa."

"Anh thật không biết tích đức, em sẽ không ghen đâu, nói đi mà."

"Quá khứ, rất quan trọng sao?"

"Dù sao em cũng muốn hiểu về anh hơn, nói mau, nói mau!"

"Cũng coi như... đã từng đi?"

"Chuyện khi nào, bề ngoài người ấy thế nào? Là A hay D? Kiểu mạnh mẽ hay thục nữ? Tính cách phóng khoáng hay lạnh lùng?"

"Tôi nhớ em nói mình sẽ không uống giấm chua."

"Em đâu có uống."

"Vậy bàn tay đang bóp cổ tôi là thế nào đây?"

"... Được, đợi lát nữa mới bóp, nói em biết, người ấy có đẹp không? Mà thôi, coi như em chưa hỏi, anh lúc nào cũng rất kén chọn, người yêu không phải đại mỹ nhân là không được, nhìn em là biết."

"Cự Giải... Đừng ép tôi nói ra những lời làm tổn thương em."

"Vậy anh câm miệng đi."

"... Được."

"Vậy sau đó thì sao?"

"..."

"Sau đó?"

"..."

"Em hỏi anh, sau đó hai người thế nào? Vì sao không trả lời?"

"Không phải em bảo tôi câm miệng sao?"

"... Nói mau, sau đó hai người thế nào?"

"Không phải chuyện gì cũng có sau đó." Thiên Yết dùng những lời này để kết thúc.

Tuy chỉ hỏi cho biết, tuy sẽ không uống giấm, tuy vẫn biết trong cuộc đời một người đàn ông như Thiên Yết không thể chỉ có một mình cậu, nhưng nghe được sự tồn tại của người kia, trong lòng Cự Giải vẫn rất khó chịu.

Nhưng cậu không muốn bị Thiên Yết nhìn thấy vẻ nhỏ mọn của bản thân, vì vậy hôm nay Cự Giải quyết định không tới nhà anh.

Ăn cơm tối xong, Cự Giải cầm sách định tới phòng tự học, khu phòng học và khu phòng ngủ cách nhau một sân bóng rổ, để tiết kiệm thời gian, Thiên Yết đi đường tắt, băng qua sân bóng rổ.

Đang đi được nửa đường, Cự Giải bỗng cảm giác được một loại ám khí nào đó đang dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía đầu mình, cậu vội vàng nghiêng người.

Một tiếng "bộp" vang lên, một quả bóng rổ đập đúng vào nơi cậu vừa mới đứng, lực đạo này dường như có thể đánh nát một hòn đá, nếu vừa rồi Cự Giải chậm một chút, nhất định sẽ bị đập chấn thương sọ não.

Đây nhất định là một cuộc tập kích kinh khủng có kế hoạch, có tổ chức, Cự Giải buồn bực, cậu là người theo chủ nghĩa hòa bình, kẻ thù duy nhất là Thiên Yết cũng hóa từ kẻ địch thành bạn trai, trong trường này còn ai như có thâm thù đại hận với cậu như vậy?

Dưới lực đàn hồi, "vô địch đoạt mệnh cầu" nảy lại theo quỹ đạo vừa rồi của nó, trở lại bên chân chủ nhân.

Ánh mắt Cự Giải đuổi theo hung khí này, quay đầu, dưới ánh trời chiều làm nền, cậu nhìn thấy một đôi lông mày đen dày đang nhíu chặt lại.

Cự Giải gật đầu, đúng rồi, quên mất Tiểu Tân.

Tuy đã là cuối thu, nhưng Ma Kết vẫn mặc một bộ quần áo bóng rổ rộng thùng thình, hai chân mở rộng, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt non choẹt màu lúa mạch, kiêu ngạo không để đâu cho hết, cũng u ám như không nhìn thấy ngày mai.

"Thật là, xin lỗi, lần sau tôi sẽ canh thời gian chuẩn hơn một chút." Lời nói bay ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng trắng bóc của Ma Kết, cứng như bi sắt.

Những người bên cạnh không tập bóng nữa mà len lén nhìn về phía đôi oan gia này.

Từ vụ sân khấu kịch lần trước, sau khi Trương Ma Kết thổ lộ với Lâm Cự Giải trước mặt mọi người, đôi oan gia này không còn động tĩnh gì, ai ngờ hôm nay lại khai chiến.

Quần chúng cầm hạt dưa, băng ghế ra, bỗng cảm thấy thế giới thật đẹp.

"Tiểu Tân, cậu cần gì phải yêu quá hóa hận như thế?" Cự Giải thở dài.

Quần chúng hiểu ra: thì ra là yêu quá hóa hận.

Thấy sự thù địch của mình lại bị Cự Giải có ý xuyên tạc, Ma Kết bạo phát, ánh mắt trầm xuống, nhặt quả bóng lên, dùng sức lực lớn hơn nữa, ném về phía Cự Giải.

Ngay tại thời khắc mấu chốt, tế bào vận động của Cự Giải vẫn không tệ, dùng một tư thế kinh điển trong "Ma trận" để tránh được một cú trí mạng.

"Tiểu Tân, tôi hiểu suy nghĩ trong lòng cậu: không chiếm được thì đạp đổ." Cự Giải thở dài lần thứ hai.

Quần chúng lần thứ hai hiểu ra: thì ra là vậy, không chiếm được thì đạp đổ.

Khi tâm tình bốc lửa đến mức sôi ùng ục, Ma Kết ném quả bóng xuống, khóe miệng nhếch lên, nặn ra một nụ cười quỷ quái: "Đúng, hôm nay, dù có chết tôi cũng phải đạp đổ anh."

Nói xong, Ma Kết lùi về phía sau đạp đạp đất mấy cái, giống một động tác lấy đà, như vận động viên vượt chướng ngại vật, vọt tới chỗ Cự Giải.

Sát khí này tạo thành một vũ trụ nhỏ dữ dội, trong vòng bán kính ba mét, không có bất cứ vật gì có thể sống sót.

Cự Giải nghĩ thầm không tốt, nhanh chân bỏ chạy.

Vì vậy, hai người bắt đầu trình diễn đường đua sinh tử ngay trong trường.

Trên con đường lớn trong vườn trường, một làn khói bụi nổi lên cuồn cuộn, ở trung tâm, là một Ma Kết mặt đầy sát khí và một Cự Giải cuống cuồng tìm đường đào tẩu.

Dù sao cũng là quán quân 1000 mét nam, công phu chạy trốn của Cự Giải cũng không tệ, Ma Kết không thể đuổi kịp cậu ngay lập tức được.

Hai người xuất phát từ sân bóng rổ, qua dãy phòng học thứ nhất, một tòa nhà tổng hợp, một sân bóng, một ký túc xá cho công nhân viên chức, một trung tâm hoạt động dành cho sinh viên, cuối cùng đến cạnh sân tennis.

Một đường này, bị rất nhiều bạn học trong trường nhìn thấy, cũng trở thành tiết mục giải trí sau giờ cơm tối.

Xét đến việc Cự Giải vừa bị đuổi vừa hô to: "Chúng ta không có khả năng đâu, tha cho tôi đi, tôi chỉ là một người trong sáng thuần khiết thôi", bởi vậy, mọi người đếu nhất trí nhận định, Ma Kết im hơi lặng tiếng hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi lửa tình, giống như Lamborghini vừa thay dầu, sống chết lăn về phía Cự Giải.

Đêm đó, trên diễn đàn của trường, bài viết "Trương Ma Kết điên cuồng theo đuổi Lâm Cự Giải" hot chưa từng có trong lịch sử, trong đó, còn có người nhiều chuyện chụp lại ảnh hai đương sự. Trong ảnh, Ma Kết mắt bắn ra sát khí bị người ta giải thích thành yêu thương dào dạt, Cự Giải hoảng sợ, nhếch nhác bị giải thích thành xấu hổ đỏ mặt.

Đương nhiên, tất cả, đều để nói sau.

Lập tức, Cự Giải bị đuổi tới cạnh sân tennis, trong lòng càng thêm lo lắng - ở đây người qua lại thưa thớt, nếu bị Tiểu Tân phanh thây, băm nhỏ rắc vào bồn hoa làm phân bón thì ngay cả một nhân chứng cũng không có.

Sát khí lạnh thấu xương phía sau ngày một gần, trong lòng Cự Giải cũng toát mồ hôi.

Mà lúc này, Ma Kết chỉ còn cách Cự Giải hai mét, vì vậy, lông mày cậu ta dựng thẳng lên, như đại bàng muốn giương cánh, cắm đầu chạy tới vì đại nghiệp báo thù.

Tay cậu ta giơ lên, một quả bóng, mang theo ngọn lửa nóng hơn lửa địa ngục, ném về phía chân Cự Giải.

Lần này, Cự Giải không tránh được, ngã lăn ra đất, nhất thời không cách nào đứng lên được, đành phải ôm đầu gối, trợn mắt nhìn Ma Kết tới gần.

"Tiểu Tân, không biết cậu đã nghe câu này chưa?" Cự Giải cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất.

Ma Kết không nói gì, giống như không nghe thấy, chỉ ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng lên.

"Câu đó là, xúc động là ma quỷ, thật sự, cậu lúc này chính là bị ma xui quỷ khiến, tất cả những gì cậu làm, đều là sai. Tiểu Tân, tỉnh táo lại, hít thở sâu theo tôi, tới đây, để đàn anh đây dạy cậu, một... hai... ba, hít vào, bốn năm sáu, thở ra." Cự Giải tiếp tục khuyên bảo.

Ma Kết giơ cao quả bóng lên.

"Tiểu Tân, giết người là phạm pháp, hơn nữa cậu đã qua mười tám tuổi, một mạng phải đền một mạng, không có lời đâu. Nếu tôi chết, sau này cậu sẽ phải ở trong trại giam cả đời, mặt mũi cậu nhỏ nhắn thế này, chắc chắn sẽ khiến mấy đại ca trong tù hứng thú, đến lúc đó, cho dù có vạn thọ vô cương, dù có bao nhiêu lọ dầu bôi trơn cũng không cứu được cậu đâu. Tiểu Tân, cậu phải nghĩ cho kỹ nha!!!" Cự Giải tận tình khuyên bảo, mồ hôi rơi như mưa.

Từ góc độ của Cự Giải nhìn lên, dáng người Ma Kết thật cao lớn, mỗi một đường cong trên cơ thể đều ẩn chứa sự nguy hiểm.

"Lâm Cự Giải" Ma Kết gằn từng câu từng chữ: "anh xuống địa ngục đi."

Nói xong, Ma Kết ném quả bóng trên tay, mang theo cả gió rít rách da, hướng về đầu Cự Giải.

Vì chân đau nên Cự Giải không còn sức để tránh, lúc này đành phải chậm rãi nhắm mắt, chờ chính mình bị đập bẹp.

Quả bóng, gào thét bắn về phía mặt Cự Giải. Trong lòng Cự Giải tràn đầy tuyệt vọng - hủy dung, nhất định bị hủy dung rồi.

Ngay khi trái tim Cự Giải đã bị tuyêt vọng đốt thành tro, một tiếng "bộp" vang lên, quả bóng đập xuống.

Nhưng, không có cảm giác đau, Cự Giải trợn mắt, nhìn thấy một bàn tay che trước mặt.

Một bàn tay, vững vàng đón được quả bóng rổ giết người kia.

Bàn tay kia, là bàn tay như ngọc mà Cự Giải quen thuộc nhất, là bàn tay như ngọc đã từng khiến cô ngỡ ngàng.

Thiên Yết!!!

Trong nháy mắt, Cự Giải nghĩ, mình là công chúa được hoàng tử giải cứu trong truyện cổ tích.

Thiên Yết ném quả bóng xuống đất, đập xuống đất từng cái một, bàn tay kia, dưới ánh trời chiều yếu ớt tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt, giống như có ma lực, có thể khống chế bất cứ thứ gì trong lòng bàn tay.

Cự Giải thấy, quả bóng vừa rồi còn hung ác nay đã giống một con cừu nhỏ, tùy ý Thiên Yết chơi đùa.

"Bạn học với nhau, không phải nên ở chung hòa thuận sao?" Tuy lời này là nói với Ma Kết, nhưng Thiên Yết không nhìn cậu ta, mà bước lên trước, đưa tay ra với Cự Giải.

Cự Giải cảm động đến ứa nước mắt, con mắt của cậu quả nhiên không sai, chàng trai này ngoại trừ đẹp trai, những thứ còn lại cũng tốt không kém.

"Anh nên hỏi anh ta xem anh ta đã làm gì tôi chứ?" Tiểu Tân đen mặt, nhưng cũng đúng thôi, khó khăn lắm mới có thể báo thù lại bị một tên Trình Giảo Kim từ đâu xông ra phá hỏng.

"Bạn học Lâm Cự Giải, bạn có thể trả lời câu hỏi của cậu ấy không?" Thiên Yết hỏi.

"Em, chỉ đùa với cậu ấy một chút thôi." Cự Giải việc lớn hóa việc nhỏ.

"Đúng vậy, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, nhưng cũng là trò đùa khiến tôi có đủ lý do để giết anh." Cặp lông mày đen dày của Ma Kết như hai thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể chém Cự Giải thành hai mảnh.

"Ngay cả như vậy, cậu cũng không nên đánh một bạn học chứ." Thiên Yết nói.

"Thứ nhất, tôi không cảm thấy anh ta là đàn ông, thứ hai, gây ra một chuyện đáng ghê tởm như thế, đừng nói là con gái, cho dù là chuyển giới tôi cũng sẽ không nương tay, thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất..." Ma Kết nhíu mày nhìn Thiên Yết, nói: "Con mẹ nó, anh là ai, dựa vào cái gì tôi phải nghe lời anh?"

"Tiểu Tân, anh ấy là giảng viên nhà tôi, cậu còn kiêu ngạo nữa anh ấy sẽ bắt cậu đi học một khóa chính trị tư tưởng!" Cự Giải có chỗ dựa vững chắc, không còn sợ Ma Kết nữa.

"Đồ xấu xa! Anh thật sự cho rằng tôi không dám đánh anh phải không!" Ma Kết giận đến cực điểm, vừa nói vừa tiến lên muốn túm áo Cự Giải.

Nhưng khuỷu tay cậu ta bị một quả bóng rổ đập lên, sức lực rất lớn, đến mức cánh tay Ma Kết run run, ngay cả giơ lên cũng khó.

Người ném cậu ta, đương nhiên là anh chàng giảng viên nhà Cự Giải - Thiên Yết.

"Các người có quan hệ gì, sao lại thiên vị anh ta như thế?!" Ma Kết ôm cánh tay, chất vấn.

"Quan hệ của chúng tôi là thầy giáo, sinh viên rất thuần khiết." Cự Giải có tật giật mình.

Ma Kết nghi ngờ.

Còn Thiên Yết, chỉ nâng Cự Giải dậy, rồi bỏ đi.

Khi đi qua bên cạnh Ma Kết, anh thấp giọng, nói một câu như có như không: "Nhắc cậu một câu, quần nhỏ in hình cậu bé bút chì Tiểu Tân, là mốt cũ rồi."

"Vì sao, vì sao anh biết..." Ma Kết lắp bắp nói, bởi vì Thiên Yết nhìn về phía cậu ta.

"Nếu lần sau cậu còn dám đánh cậu ấy, thì công bố tấm ảnh đó chỉ là món khai vị, tin tôi đi, cậu sẽ không muốn ăn đến món chính đâu." Thiên Yết mỉm cười, nói ra một câu như vậy.

Cự Giải vĩnh viễn ghi nhớ vẻ mặt của Tiểu Tân khi nhìn Thiên Yết, giống như nhìn thấy một con rắn hổ mang nhe răng cười.

Đồng thời, ngoài sợ hãi, trong mắt Tiểu Tân còn có hiểu ra.

Hiểu ra quan hệ của hai bọn họ.

Sau màn anh hùng cứu mỹ nam, Cự Giải nhất thời ném cô nàng chưa biết tên kia lên chín tầng mây, ngược lại còn theo Thiên Yết về nhà.

Thiên Yết trong phòng bếp hâm lại thức ăn, còn Cự Giải đứng một bên, hai tay chống cằm, đôi mắt mơ màng.

"Sau này anh không nên đột nhiên tới cứu em." Cự Giải bỗng nói.

"Em chê tôi xen vào chuyện của người khác?" Thiên Yết đặt câu hỏi.

"Không phải, chỉ là..." Cự Giải khẽ cắn môi dưới: "Nếu anh còn tiếp tục đẹp trai hơn thế, em sẽ không nhịn được mà đánh anh bất tỉnh, sau đó ăn sạch sành sanh, lăn qua lăn lại."

"Ý của em là, cho dù em có bị đánh thành gấu trúc, tôi cũng không nên ra mặt?" Thiên Yết hỏi.

"Đúng vậy." Cự Giải gật đầu.

Sau một tiếng "đinh" vang lên, Thiên Yết lấy đồ ăn ra khỏi lò vi sóng: "Được, tôi nhớ rồi, ngày mai tôi sẽ nhắc Ma Kết hoàn thành tâm nguyện của em."

"Cái đó thì không cần." Cự Giải vội vàng xua tay, lại nói: "Đúng rồi, làm thế nào anh lại xuất hiện trên sân tennis, chỗ đó cũng đâu phải đường về nhà anh?"

Thiên Yết để đồ ăn lên bàn, nhàn nhã nói: "Bởi vì toàn trường đang đồn nhau, em đang bị Trương Ma Kết truy sát."

Vừa dứt lời, Cự Giải đã ôm lấy thắt lưng Thiên Yết từ phía sau: "Yết, thì ra, anh cố ý tới chỗ em... Biết được chuyện đó, em rất muốn lột sạch quần áo anh nha."

Khi những lời này vừa ra khỏi miệng, một cái vuốt quỷ đã thò vào vạt áo Thiên Yết, bắt đầu giở trò.

Vận may của Cự Giải tương đối tốt, vừa sờ, đã sờ ngay đến vị trí có màu anh đào kia, đây chính là cây anh đào của Thiên Yết, qua nơi này sẽ không còn nơi nào khác, Cự Giải thừa cơ nỗ lực vuốt ve.

Bởi vì quá mức nhập tâm, vì vậy cậu chàng không phát hiện ra mình đã bị Thiên Yết bế lên, di chuyển tới ban công.

Khi phục hồi lại tinh thần, Cự Giải nhìn đám người nhỏ như kiến dưới đất, vội vàng rút hai tay đang giở trò trong áo Thiên Yết ra, ôm lấy cổ anh, liên tục cầu xin tha thứ.

"Biết sai chưa?" Thiên Yết liếc mắt nhìn cậu, đặt cậu xuống.

"Biết sai rồi." Cự Giải gật đầu.

"Sai ở đâu?" Thiên Yết hỏi.

"Sai ở chỗ không tuân thủ quy tắc có qua có lại." Nói xong, Cự Giải cởi một cúc áo ra, làm vẻ bi tráng nói: "Đến đi, thỏa thích làm chuyện em đã làm với anh, em sẽ không phản kháng đâu!!!"

Thiên Yết: "..."

Sự kiện anh hùng cứu mỹ nam thành công khiến Cự Giải càng yêu Thiên Yết, bởi vậy, cậu chàng cố gắng ôn tập tiếng Anh cấp sáu, hạ quyết tâm phải qua bằng được.

Bởi vì Thiên Yết đã hứa với cậu, chỉ cần cậy qua, sẽ đồng ý một điều kiện của cậu.

Cuộc thi cấp sáu năm nay tổ chức vào ngày 23 tháng 12, cách hiện tại chỉ còn hai tháng, Cự Giải dồn sức ôn tập, còn chăm chỉ gấp mấy lần năm thi vào đại học.

Khi đi học, khi thì cậu ngẩng đầu nhìn bảng đen không rời mắt, khi thì cậu chăm chú cầm bút ghi chú, khiến ông thầy giáo già sắp về hưu của trường cảm động đến rơi nước mắt, nhưng sau khi biết lúc đó cậu đang đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh, ông thầy giáo già giận đến mức bệnh tim tái phát, về hưu sớm.

Khi tan học, cậu chạy thẳng tới nhà Thiên Yết, trong khi chen chúc trên xe buýt, vừa cầm tay vịn, vừa đọc từ mới cấp sáu viết trên mu bàn tay, dáng vẻ con ngoan trò giỏi đó cũng phải khiến hai bà thím bên cạnh đứng dậy nhường chỗ.

Tới nhà Thiên Yết, Cự Giải lại nằm bò ra thảm, đặt đồng hồ báo thức làm bài đọc, mỗi khi đồng hồ báo thức vang lên mà cậu còn chưa hoàn thành, cái đồng hộ đáng thương sẽ bị ném vào phòng bếp, bị dao chém thành mảnh nhỏ. Khoảng thời gian đó, dao nhà Thiên Yết bị tôi luyện đến mức ngay cả cắt đậu phụ cũng phải dùng đến một lực thật lớn.

Nói một cách ngắn gọn, Cự Giải đã tẩu hỏa nhập ma, thời gian ôn tập mỗi ngày căn bản vượt quá mười hai tiếng.

Để mình không buồn ngủ, Cự Giải nghĩ ra đủ loại biện pháp: thay nước uống bằng cà phê, buộc tóc vào ghế, dùng kim đâm vào đùi, thậm chí có lần còn định nhét ớt vào mũi.

Ngay cả Thiên Yết cũng phải thừa nhận, nếu quay lại thời chiến tranh, Cự Giải sẽ là một chiến sĩ cách mạng có ý chí kiên định không gì lay chuyển được.

Trong sự hối thúc đầy dằn vặt và tàn ác với chính mình, cuối cùng Cự Giải cũng thành công.

Tuy tháng ba năm sau mới có kết quả, nhưng cậu nghiêm túc đối chiếu đáp án, phát hiện lần này qua là cái chắc.

Cự Giải hưng phấn đến mức tên mình là gì cũng quên béng, chỉ nhớ duy nhất một điều, chính là bạn trai nhà mình tên Thiên Yết, và cả lời hứa của anh.

"Anh nói chỉ cần em qua cấp sáu, sẽ làm cho em một việc."

"Sẽ không phải vì chuyện này em mới liều mạng thi qua cấp sáu đấy chứ?" Thiên Yết hỏi.

Cự Giải cũng rất muốn khí thế nói với anh rằng không phải như vậy, nhưng đáng tiếc, nếu có thể làm như vậy đã không phải Cự Giải.

"Được rồi, rốt cuộc em muốn tôi làm gì, hoặc là, muốn cái gì?" Thiên Yết nói.

"Rất đơn giản." Cự Giải nhấc mông lên, chậm rãi tới gần Thiên Yết, cố gắng khiến anh mất cảnh giác.

"Tôi nghĩ, điều kiện tiên quyết phải là chuyện tôi có đủ khả năng." Thiên Yết nhìn thấy biểu hiện của Cự Giải, biết rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

"Yên tâm, anh chỉ cần động mồm động mép là được rồi." Vừa nói, Cự Giải vừa di chuyển tới bên cạnh Thiên Yết, ngồi xuống, luồn tay qua cánh tay anh: "Em muốn chính miệng anh nói với em một câu."

"Nói cái gì?" Thiên Yết hỏi.

Cự Giải vùi mặt vào bờ vai anh, nói ra yêu cầu của mình: "Em muốn chính miệng anh nói... Anh yêu em, còn nữa, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."

"Có ý gì?" Thiên Yết hỏi: "Những lời này không phải do đàn ông tự nói sao?"

"Chờ anh chủ động nói với em những lời này, chẳng phải sẽ đến ngày tận thế sao?" Cự Giải kéo tay áo Thiên Yết: "Nói đi, chỉ một câu như thế thôi, cũng chẳng phải đòi lấy mạng anh."

"Cho dù nói, cũng phải chờ đến tháng ba năm sau, xác định em thật sự qua cấp sáu mới được." Thiên Yết lấy lùi để tiến.

"Anh vừa tự mình tính điểm cho em, dù thế nào cũng hơn năm trăm điểm, tuyệt đối sẽ qua, Thiên Yết, anh không thể nuốt lời được!!!" Cự Giải tiếp tục kéo tay áo Thiên Yết, không chịu buông.

"Tương lai khó nói trước được." Thiên Yết nói.

"Anh cứ nói đi, coi như nói đùa cho em vui cũng được." Cự Giải nói.

"Tôi thấy em cả ngày đều vui, không cần đùa nữa." Thiên Yết nói.

"Vậy anh coi như em bị bệnh nguy kịch, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của em đi." Cự Giải nói.

"Tôi tuyệt đối tin tưởng vào sức sống của em." Thiên Yết nói.

"Chỉ hai câu nói mà thôi, có cần khó khăn thế không?!" Thiên Yết không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng khiến Cự Giải tức giận, cậu bỗng đứng lên, trong lúc tức giận, không để ý, kéo tuột cúc áo của Thiên Yết.

"Đừng làm loạn nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, coi như chúc mừng em." Thiên Yết đứng lên muốn kéo Cự Giải.

"Không ăn." Cự Giải hất tay anh ra, giận dỗi bỏ đi.

_______________

"Tao muốn chia tay với Thiên Yết." Cự Giải trịnh trọng tuyên bố.

"Vì sao?" Gái Xử đã lâu chưa lên sân khấu hỏi.

Cự Giải làm như đang nấu ăn, thêm mắm dặm muối vẩy bột ngọt vào trong câu chuyện, cũng đau khổ tố cáo sự lãnh đạm, tàn khốc, vô tình của Thiên Yết.

"Bởi vì tất cả những lý do trên, tao muốn chia tay với anh ấy!!!" Cự Giải dùng giọng điệu cứng rắn: "Mày không cần khuyên can tao, lần này tao không chia tay không được!!!"

"Tao không có ý định khuyên can mày." Gái Xử cầm lấy di động nhắn tin.

"Tao sẽ thật sự chia tay đấy." Cự Giải nói.

"Cứ tự nhiên." Gái Xử không thèm nhấc mắt.

"Nhưng..." Cự Giải thở dài: "Tao không nỡ."

Gái Xử thở dài, giọng điệu đó ý là "tao biết mà".

"Mày nói xem vì sao anh ấy không thể dỗ dành tao một chút?" Cự Giải cắn răng.

"Nguyên nhân ở chỗ, mày mới là người theo đuổi." Gái Xử nói trắng ra đáp án.

"Tao biết mà, đối với những loại chủ động dính lấy như chúng ta, đàn ông bọn họ đều không quan tâm." Cự Giải chính thức trở thành người đàn bà uất ức, bắt đầu giật tóc mình, một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi.

"Tao chỉ hỏi mày một câu." Gái Xử hỏi: "Ở bên Thiên Yết, mày có vui không?"

"Đương nhiên, nếu không tao sống chết bám lấy anh ấy làm gì, tao đâu có thích tự ngược đãi bản thân." Cự Giải nói.

"Nếu vui là được rồi." Gái Xử nhún vai: "Trên đời làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, một chút đau khổ mà thôi, nhẫn nhịn vượt qua là được."

"Mày nói dễ nghe thật đấy, việc này phải rơi vào đầu mày rồi mày mới biết cảm giác này... thật khó chịu." Nói xong, Cự Giải thở dài, giọng điệu u uất không gì sánh được.

"Vậy bây giờ mày định làm gì?" Gái Xử hỏi ngược lại.

"Còn có thể làm gì bây giờ, coi như kiếp trước tao nợ anh ấy, kiếp này đến trả thôi, cứ... vui sướng trong đau khổ thôi." Cự Giải gập người, từng phần trên cơ thể đều thể hiện sự thất bại.

"Nhưng có một việc tao không hiểu." Cự Giải nghi hoặc nhìn về phía gái Xử: "Không phải mày luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao, vì sao lần này lại ngoan ngoãn khuyên bảo tao như thế?"

"Tao là loại người vô tâm như thế sao?" Gái Xử vô cùng tức giận với lời nhận xét này.

"Đương nhiên mày là loại người như vậy, tao cũng vậy, đây là nguyên nhân chúng ta có thể làm bạn của nhau!!!" Cự Giải đập tay.

"Quên đi, nói cho mày cũng không sao, gần đây tao đang chìm đắm trong tình yêu, vô cùng thỏa mãn, lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều, hy vọng những người bên cạnh cũng thỏa mãn như tao." Gái Xử nói ra sự thật.

"Yêu? Bạn gái thân mến, tôi đây muốn phê bình bạn, bạn xem, tư tưởng giác ngộ chính trị của bạn quá kém, sao có thể yêu đương lén lút sau lưng Đảng, tổ quốc và nhân dân như thế? Thật xấu hổ cho danh xưng Đảng viên dự bị của bạn." Cự Giải há miệng, vung tay chỉ trỏ.

"Không biết là ai yêu đương lén lút bị tao phát hiện trên núi Phanxipang nữa." Gái Xử chưa bao giờ là cái đèn cạn dầu, chưa bao giờ.

"Chúng ta coi như hòa, điều khiến tao hứng thú nhất lúc này là, rốt cuộc anh ta là ai?" Cự Giải khẩn cấp hỏi.

"Nhân Mã."

"Là Nhân Mã cùng khóa với chúng ta?"

"Đúng."

"Là Nhân Mã vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng ta?"

"Đúng."

"Là Nhân Mã tuyệt đối thẳng vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng ta?"

"Trước khi gặp tao, anh ấy là như thế."

Cự Giải vô cùng, vô cùng kinh ngạc, sau lần đại hội thể thao kia, tuy gái Xử không nói ra miệng, nhưng mọi người nhìn ra được, hứng thú của cô ta đối với Nhân Mã ngày một tăng. Nhưng Nhân Mã là thẳng nam trong thẳng nam, thẳng từ đầu đến chân, nghe nói trong đời ghét nhất là gay và hủ nữ.

Một người như vậy, lại có thể bị gái Xử bắt được, Cự Giải phải thừa nhận, công lực của gái Xử nhà mình quả thật thâm hậu.

"Nhưng hai người, nhìn có vẻ không xứng lắm nha." Cự Giải nói ra cái nhìn của bản thân.

Cự Giải rằng, nếu dùng chó để so sánh, Nhân Mã chính là chó Ngao, còn gái Xử là Chihuahua.

Nếu so với động vật biển, Nhân Mã là cá voi xanh, còn gái Xử là cá heo.

Nếu so với động vật họ mèo, Nhân Mã chính là báo, còn gái Xử là mèo Ba Tư.

Hai người như vậy, hợp với nhau sao?

"Chỉ một câu, tình yêu, vui buồn tự biết, chẳng ai là kẻ ngu si, muốn cái gì, chính mình rõ nhất." Gái Xử chơi trò thâm ảo, kết thúc cuộc đối thoại này.

Còn Cự Giải, đã trầm tư, nay càng trầm tư.

Khi Thiên Yết tới nhà, phát hiện Cự Giải đang ngồi trên sô pha nhà mình, lông mày nhăn đến mức có thể nghiền chết một con voi, mà trong tay, chính là chiếc áo sơ mi và cái cúc đã bị cậu giật đứt, đang khâu lại.

Cự Giải dùng lý do ôn tập tiếng Anh để ngụy trang, mấy tháng trước đã thành công lấy được chìa khóa nhà Thiên Yết, từ đó, cậu coi đây chính là nhà mình, ra vào như chốn không người.

Lúc này, cậu đang cúi đầu, khâu rất chăm chú, giống như ngoại trừ khâu cúc áo cho anh, không còn chuyện gì quan trọng hơn.

Gương mặt cậu thật mượt mà, làn da rất non mềm, giống như có thể nhéo ra nước.

Cậu thích cười, mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt cong cong, nhíu thành hai đường kẻ, trong đôi mắt đó giống như có hai viên ngọc đen sáng lấp lánh.

Môi của cậu nho nhỏ, màu sắc rất đẹp, phớt hồng căng mọng.

"Em tới rồi." Thiên Yết dùng những lời này để dạo đầu.

"Anh thất vọng lắm à?" Ngữ khí của Cự Giải không vui.

Thiên Yết không trả lời câu hỏi này, Cự Giải thừa nhận, đây là một cách làm rất thông minh, bởi vì lúc này, bất kể anh nói gì đều sẽ bị cậu bắt lấy sơ hở.

Cho dù là cây kim của Dung ma ma, đâm vào vải bông cũng không có cảm giác sung sướng, đương nhiên, cũng không cần thiết phải đâm nữa.

Vì vậy, giọng nói của Cự Giải lại mềm xuống: "Lần trước, khi em đi, em giật đứt cúc áo của anh, vì vậy hôm nay mới tới khâu lại cho anh."

"Ừ." Thiên Yết tỏ vẻ đã biết.

Chỉ khâu một cái cúc áo nho nhỏ, vì vậy, tuy tay chân Cự Giải không khéo léo, nhưng vẫn có thể làm được việc này dễ dàng.

Tay trái cầm áo và cúc, tay phải cầm kim, sợi chỉ thật dài không khống chế được, bị kim kéo theo, quanh co gấp khúc, thắt nút, tự đưa mình vào ngõ cụt, không còn đường lui, cơ hội duy nhất để giải thoát chính là cắt bỏ giữa chừng.

Nhìn như đau thương, nhưng ai biết trong lòng nó nghĩ gì, có lẽ, được làm bạn với cúc áo chính là niềm vui lớn nhất trong lòng nó thì sao?

Vui buồn tự biết.

Khâu cúc áo không phải một việc lớn, Cự Giải vòng một nút thắt, cầm lấy cây kéo, cắt một đường, cúc áo và sợi chỉ, vĩnh viễn ở bên nhau.

"Ừ, cũng không tệ lắm." Cự Giải đưa chiếc áo cho Thiên Yết.

"Ừ." Thiên Yết nhận lấy chiếc áo, hỏi tiếp: "Vẫn còn giận sao?"

"Giận cũng vô dụng, anh cũng không đau lòng." Cự Giải nói.

Thiên Yết vẫn làm theo chính sách - không nói không sai.

"Vốn định giận dỗi đề nghị chia tay với anh luôn, nhưng cần thận nghĩ lại, nhất định anh sẽ không nói hai lời mà đồng ý, mượn cơ hội này đá em đi, em lại càng mệt. Vì vậy, em tha thứ cho anh luôn cho khỏe." Cự Giải ra vẻ rộng lượng.

"Vậy, xin cảm ơn." Thiên Yết mỉm cười.

Cười như một con cầm thú không nắm bắt được, đương nhiên, là loại cầm thú vô cùng, vô cùng xinh đẹp.

Sau đó hai người tới con đường ven sông, ăn một vài món ăn bình thường, khi trở về đi dạo trên kè đá, nhìn sông nhìn nước.

Nói thật, thời tiết tháng mười hai thật sự không thích hợp để đi dạo, những cơn gió này, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn thích thò một đôi tay lạnh ngắt vào trong áo người ta, lạnh đến mức người ta phải rụt cổ.

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, trong tầm nhìn, chỉ thấy được lớp lớp sóng nhẹ trên mặt sông, không ngừng gợn lên, hòa tan băng lạnh.

Ven đường có một quán hàng rong bán những thứ đồ xinh xinh, Cự Giải vừa ý một bộ găng tay, có tất cả ba cái, cái ở giữa để đôi tình nhân cùng đeo.

Đây chẳng phải quang minh chính đại hóa sự lén lút hay sao?

Cự Giải không nói nhiều lời, lập tức xông lên mua một bộ, sau đó ép Thiên Yết đeo vào.

"Tôi không đeo." Thiên Yết còn đang giãy dụa.

"Anh còn nói thêm một câu, em sẽ đẩy anh xuống sông cho anh tắm nước lạnh." Cự Giải uy hiếp, vẻ mặt và giọng điệu kia làm cho người ta tin chắc cậu sẽ làm vậy.

Vì vậy, Thiên Yết vẫn phải đeo găng tay vào.

Ở trong chiếc găng tay thật to kia, Cự Giải cầm chặt lấy tay Thiên Yết.

Tuy là một tảng băng, nhưng Cự Giải phát hiện, bàn tay Thiên Yết rất ấm, giống như một cái lò sưởi nhỏ.

Cự Giải nghĩ trong lòng, ngày nay, loại đàn ông vừa đẹp trai, vừa có thể để quét, mùa đông còn có thể làm một cái lò sưởi miễn phí này càng ngày càng ít, dù thế nào cậu cũng không thể buông tay dễ dàng được.

Một tay ở trong găng tay, một tay lại phải nắm lấy lan can, vì vậy, Cự Giải không còn tay nào để chỉnh sửa lại đầu tóc nữa.

Cậu mặc kệ ba nghìn sợi tóc tùy ý bay lượn, thậm chí còn có vài sợi bay tới bên mặt Thiên Yết.

"Tóc thật dài." Thiên Yết nói.

"Anh thích tóc dài à?" Cự Giải hỏi.

"So với việc tóc chỉ dài một tấc thì tóc dài tương đối nữ tính hơn." Thiên Yết nói.

"Vậy, sau này em sẽ nuôi tóc dài vì anh, gặp hỏa hoạn, nhất định sẽ bảo vệ tóc trước rồi mới đến mặt." Cự Giải nắm càng chặt bàn tay Thiên Yết trong găng tay.

Gương mặt Thiên Yết bị giấu kín trong sắc trời mờ tối, vẫn thanh nhã như trước: "Tôi... thật sự quan trọng với em như vậy?"

"Giờ anh mới biết sao?" Cự Giải dùng chính mái tóc bị gió thổi tung của mình cọ vào quần áo Thiên Yết.

"Vì sao lại là tôi?" Thiên Yết tự hạ thấp giá trị bản thân, hỏi một câu.

"Có ý gì?" Cự Giải hỏi.

"Ý tôi là, vì sao em lại gặp phải tôi?" Tiếng nói của Thiên Yết rất nhẹ, nhẹ đến mức suýt chút nữa bị gió cuốn đi.

"Ai biết được?" Cự Giải ngừng lại một chút, hỏi ngược lại: "Em cũng muốn hỏi, vì sao anh lại gặp phải em?"

Thiên Yết không trả lời, nhìn nghiêng, gương mặt anh như một bức điêu khắc, một bức điêu khắc cao quý trong bầu không khí như nhung đen, khiến kẻ khác nhìn thật thỏa mãn.

"Hai chúng ta sắp bị gió lạnh thổi hỏng đầu rồi." Cự Giải hít hít mũi, dựa sát vào người Thiên Yết.

Anh như một nguồn sáng, hấp dẫn con bướm là cậu lao tới.

Nước sông dường như cũng bị đóng băng, tiếng sóng ào ào đập vào bờ đã chậm lại, mang theo chút độ cứng, giống như gân cốt con người không nghe theo điều khiển.

"Thiên Yết, anh đối với ai cũng thế này sao?" Cự Giải hỏi: "Luôn giống như người ngoài đứng xem ở bên cạnh, luôn bình tĩnh như vậy, giống như không có bất cứ chuyện gì liên quan đến anh."

"Em rất ghét dáng vẻ này của tôi." Thiên Yết trần thuật.

"Có đôi khi, không chỉ là chán ghét, còn là hận, hận anh sao có thể làm ra vẻ không liên quan đến mình trong khi em tốn nhiều công sức vì anh như thế, thật sự rất hận." Cự Giải nói.

"Vậy, vì sao..." Thiên Yết nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.

"Vì sao còn muốn ở bên anh phải không?" Cự Giải vùi mặt vào trước ngực Thiên Yết, đây là động tác cậu rất thích, bởi vì làm như vậy cậu có thể thỏa thích ngửi mùi hương trên người anh: "Bởi vì em ngốc chăng."

"Tương lai, nếu xuất hiện một chàng trai rất chủ động, có lẽ..." Thiên Yết không nói hết lời, bởi vì anh biết Cự Giải hiểu anh đang nói gì.

"Em nghĩ ngược lại, tương lai anh sẽ là người rời khỏi em." Cự Giải nói.

"Tương lai khó nói trước." Thiên Yết thản nhiên nói.

"Ngay cả một câu thề anh cũng không dám nói." Cự Giải trừng mắt nhìn anh giống như đang cự nự.

Thiên Yết mỉm cười, dời tầm mắt, không muốn trọng tâm câu chuyện hướng về chỗ mẫn cảm giữa bọn họ.

Cự Giải bỗng rút tay ra khỏi chiếc găng tay bọn họ cùng mang, bàn tay trần cứ thế lộ ra dưới làn gió lạnh, tạo thành hình cái loa đặt bên miệng, cô quay ra sông, dùng toàn bộ sức lực hét lớn: "Thiên Yết, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!"

Thanh âm thật vang dội, không có bất cứ do dự, không có bất cứ giả dối nào, nếu có, chỉ là nghiêm túc, chỉ là cố chấp, chỉ là kiên trì.

Cậu quấn khăn quàng cổ, lông xù vây quanh gương mặt cô, giống như một con mèo nhỏ trong cơn gió lạnh, cái mũi hồng hồng vì lạnh, nhìn qua làm người ta trìu mến.

Thế nhưng ánh mắt của cậu, trong sự trong trẻo, lạnh lùng như nước sông còn lóe lên ánh sáng kiên định: "Anh không dám nói, em dám."

Nói xong, Cự Giải tiếp tục hét to lời thề kia với mặt sông, một lần nữa: "Hạ Thiên Yết, em yêu anh, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh!!!"

Thanh âm vang lên trên kè đá, khiến mọi người ghé mắt lại nhìn, nhưng dường như Cự Giải hoàn toàn không phát hiện ra, bướng bỉnh lớn tiếng kể lể tâm sự của mình với dòng sông.

Đôi mắt Thiên Yết giống như nước sông đêm nay, sâu thẳm, tăm tối, lạnh lẽo, mềm mại, những gợn sóng lăn tăn rời rạc cũng đang im lặng xô bờ.

Cứ như thế, Cự Giải hô không ngừng, đến khi cổ họng khàn khàn mới dừng lại.

Cậu thở hổn hển mấy hơi, quay đầu hỏi Thiên Yết một câu: "Anh, nghe có hiểu không?"

Thiên Yết gật đầu, bên môi anh nở ra một đóa hoa thật nhẹ: "Không chỉ có tôi nghe hiểu, mà thầy Trần Khiết trong trường vừa đi qua bên cạnh chúng ta cũng nghe hiểu."

Câu nói này như một tiếng sét đánh lá gan Cự Giải tan tành thành từng mảnh nhỏ, nhất thời hồn vía lên mây.

Bị thầy giáo trong trường phát hiện rồi?!

Cự Giải vội vàng kiểm tra phương hướng Thiên Yết chỉ, quyết định xông lên, truy sát thầy giáo kia.

Vừa nhìn sang, phát hiện mình bị lừa, Cự Giải chuẩn bị quay lại hỏi tội, khi quay đầu lại chạm phải một đôi môi mềm mềm.

Nói cách khác, Thiên Yết hôn trộm cậu.

Trong lúc ngạc nhiên, Cự Giải cũng không quên nhắm mắt lại, một lần nữa hưởng thụ nụ hôn hiếm có của Thiên Yết.

Lần này, trong miệng Thiên Yết có vị bạc hà, tràn đầy, đều là vị bạc hà.

Trong nụ hôn nồng nhiệt này, Cự Giải nghe thấy Thiên Yết nói nhỏ: "Em đêm nay, thật đáng yêu."

Tuy đó không phải câu thề mà cậu muốn anh nói, nhưng Thiên Yết có thể chủ động nói ra một câu như vậy đã là khó lắm rồi.

Cự Giải rất thỏa mãn.

Nếu gái Xử có thể bắt chẹt được Nhân Mã, một ngày nào đó, Cự Giải cũng có thể nắm chặt Thiên Yết trong lòng bàn tay.

Cự Giải thề như vậy.

Đây là bài học thứ mười một mà Thiên Yết dạy cho Cự Giải - Phần thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ có.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip