36: Tỉnh táo yêu anh!
Plan bị Mean kéo chạy một mạch băng qua vài ba con hẻm, tiến đến một nhà trọ trong khu ổ chuột mướn phòng. Chủ phòng trọ cũng không có thắc mắc gì nhìn Mean mặc áo quần bệnh nhân giấu bên trong, một áo khoác đen khoác bên ngoài cùng một cái khẩu trang mang kín mặt. Hắn luôn như thể chỉ đối diện với Plan hắn mới tin tưởng gỡ ra khẩu trang đem khuôn mặt thật của mình đến bên anh, nhưng chỉ Plan mới biết hắn không muốn người khác nhận ra hắn bị điên, bị thần kinh mà thôi. Hắn dựa dẫm vào Plan vì anh mang đến cảm giác an toàn cho hắn. Mean dắt tay Plan , bàn tay hắn thon dài vì ở lâu trong phòng bệnh mà trắng xanh hệt như một khung xương, Plan bên cạnh theo lời hắn làm thủ tục thuê phòng, đem tiền toàn bộ trong túi áo lấy ra thuê một gian phòng nhỏ nhất của dãy phòng trọ, còn lại tiền thừa nhờ bả chủ chủng bị cho hai tô cháo rau thịt băm. Bà chủ thấy tiền mắt sáng cười hòa ái vui vẻ, không quản thân phận cùng bộ áo quần bệnh nhân nghi ngờ trên người Mean. Hai người được dẫn vào phòng, Plan vòng tay ôm Mean, xoa xoa lưng anh giọng nói an ủi:
" Không sao, Mean có tôi đây rồi cậu đừng sợ, tôi đã thông báo cho bạn tôi, bạn tôi sẽ cùng Cậu của cậu đến đón cậu, Mean ở đây ngoan ngoãn đợi có được không?"
Mean được Plan ôm vào lòng, hắn thở nhẹ cúi đầu gục trên vai anh, cơn đau đớn vẫn đang âm ỉ từ từ lan tràn trong cơ thể hắn. Hắn nhắm mắt cố gắng thanh tỉnh, trạng thái của hắn hiện giờ thật không tốt, hắn biết con người điên kia của hắn sắp sửa trào ra bên ngoài, vùng dậy muốn giết chết tất cả những kẻ xung quanh, Mean khô khốc yết hầu im lặng nhìn Plan gật đầu ngoan ngoãn, hắn phải kìm chế, hắn không muốn làm Plan sợ hãi , hắn không muốn Plan bỏ rơi hắn.
Cháo được bà chủ gõ phòng bưng tới, hai người khách sáo cảm ơn bà, sau đó chụm đầu nhau ăn trên một bàn, giải tỏa trước cơn đoái bụng, ăn xong cháo nóng khí sắc của hai người liền bắt đầu hồng hào tốt lên. Mean im lặng không nói, theo anh đánh răng súc miệng, tắm rữa qua tiếp đó mặc lại đồ cũ cả hai lên giường yên tĩnh ôm nhau. Plan nhỏ giọng nhìn cái đầu tóc đen đang chui vào trong lòng ngực mình, trước đây là anh được hắn ôm trọn vào lồng ngực, hiện tại chính là anh ôm hắn. Plan cười nhẹ, đưa một tay luôn vào tóc hắn, tóc Mean đã dài che đi cả mắt, còn có phía sau che đi phần gáy đẹp đẽ trước đây. Tìm được hắn đối với anh thật sự là quá tốt, thật quá tốt.
Mean im lặng nằm trong lòng ngực quen thuộc ấm áp kia. Từ khi nào hắn bắt đầu thích anh, là do lâu nay cô đơn quá, hay là lần đầu tiên gặp đã trúng tiếng sét ái tình bởi giọng nói ôn hòa của anh, hay là bên anh hắn cảm thấy an toàn. Đúng vậy trước đây bên Plan , Mean cảm thấy an toàn, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm giác con người rất tốt với hắn, hắn bị thần kinh anh cũng không ghét bỏ hắn, mắng mỏ hắn như những người khác, anh khóc vì hắn, anh lo lắng cho hắn, anh đi tìm hắn. Hắn thích anh, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ vẫn luôn thích anh , thật thích anh rất nhiều!
" Plan , anh đừng bỏ rơi em có được không!!"
Không phải câu hỏi mà là sự cầu xin khẩn thiết trong đôi mắt, hắn tỉnh táo nói ra câu này, hắn sợ bị bỏ rơi, hắn sợ cô độc, hắn sợ ngày tháng dài đằng đẳng ngồi trong hộc tủ đen tối kia, hắn sợ bốn bức tường cùng chiếc giường trắng giam lỏng hắn, hắn sợ những ống thuốc độc, cùng những tên áo trắng vô lương tâm kia. Hắn sợ cái gia đình kia, hắn sợ tất cả. Hắn chính là cũng sợ anh sẽ bỏ rơi hắn , rời xa hắn, hắt hủi hắn như những người kia đã làm với hắn , hắn sợ hãi tuyệt vọng, càng nghĩ đầu óc của hắn càng rối tung, càng đau khổ , càng mệt mõi.
" Làm sao có thể chứ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, tin tưởng tôi."
Plan không nhận ra tâm tình biến hóa nháy mắt phức tạp của Mean dưới cánh tay mình. Mở miệng bình tĩnh chắc chắn.
Thở dài nhẹ nhõm, đúng vậy hắn thật sự là thở dài nhẹ nhõm.
" Em yêu anh, Mean yêu Plan, thật sự tỉnh táo yêu anh nhiều lắm!."
Lời này là hắn dùng sự tỉnh táo nhất từ trước đến nay của mình để thông báo, để thừa nhận , để thề hứa bên cạnh anh, chăm sóc anh , hắn lại sợ sau này mình sẽ không còn tỉnh táo được như vậy nữa. Nếu Plan bỏ mặt hắn, hắn sẽ không oán trách đâu, hắn biết bệnh tình của hắn bắt đầu trở nặng đi, thần kinh của hắn bắt đầu đau đớn, tâm của hắn, cơ thể của hắn bắt đầu thống khổ. Hắn muốn nhân lúc tỉnh táo nhất để nói với anh rằng hắn cực kì yêu thích anh, sau này nếu anh nhớ lại chí ít liền có một hồi ức đẹp mà hắn dành cho anh. Yêu là không hối hận, hắn từ trước đến nay đều không hối hận những việc mình làm, chỉ duy nhất hắn thống hận tại sao phải sinh ra trong cái lao tù kia , khiến hắn không thể yêu anh lâu hơn một chút, đàng hoàng ở bên cạnh anh lâu hơn một chút.
" Ừm, tôi cũng vậy, yêu thích Mean nhất."
Plan cười nhẹ cảm nhận người trong lòng ôm chặt mình hơn. Ngày mai thôi Mean sẽ được an toàn, hắn sẽ không còn sợ hãi đau khổ nữa, hắn lại tiếp tục trở một Mean vui vẻ như trước, một Mean trẻ con của anh như trước!
.....
Plan khó chịu tỉnh dậy, cảm nhận cơ thể không thể động đậy, anh khó khăn muốn thoát khỏi dây thừng đang trói trên người, dây thần mặc dù cột lỏng lẻo, nhưng lại quấn nhiều vòng khiến anh khó dùng tay phía sau để mở ra. Quấn dây thần như vậy, trong căn phòng này, nhìn Mean bên cạnh không có, trên giường lạnh ngắt chỉ một mình anh, Plan mở lớn mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh, Mean đâu rồi, Mean với tinh thần không ổn đó đi đâu, hắn ra bên ngoài sẽ bị lạc, tại nạn xe cộ, hay là hắn thật sự nghĩ quẩn nhảy cầu tự tử. Nhìn căn phòng trọ trống trơn , lạnh ngắt Plan càng khổ sở gấp gáp.
Căn phòng tắm mở ra, Mean bây giờ đã cạo râu sạch sẽ, hắn vẫn khoát áo màu đen như cũ bên trong là bộ áo quần bệnh nhân, đầu tóc gọn gàng thỏa mái, nhưng mà hắn biết đầu óc của hắn bị hư hỏng nặng rồi, đôi mắt lập lè lòng trắng bên trong đỏ lên kịch liệt , hắn cố gắng cười, cười đề Plan của hắn yên tâm. Hắn nhìn về phía Plan, thấy anh vẫn đang cố gắng thoát khỏi dây thừng, hắn nhẹ nhàng tiến đến đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh.
" Plan, em đi đây, em sẽ đi phá nát cái lao tù kia, em không muốn bị nhốt vào đó nữa, Plan đợi em nhé, đợi em về cởi trói cho anh."
Plan lắc đầu lo lắng :
" Mean ,đừng đi , mở trói ra cho tôi được không, mở trói ra hai chúng ta cùng đi."
Mean lắc đầu tươi cười:
" Không , Plan ở đây ngoan ngoãn đợi em, đợi em giết cả nhà kia, sau đó về đoàn tụ với anh."
Plan khuôn mặt gấp rút lả chả rơi nước mắt , rõ ràng hôm qua còn tốt sao bây giờ lại như thế, anh không thể để hắn một mình ra ngoài với cái tinh thần không ổn định kia, bây giờ nghĩ hắn đi giữa đường gặp một người chém một người cũng là có thể đi.
" Không , không , Mean mở trói cho tôi được không, đừng bỏ tôi lại một mình, làm ơn, làm ơn tôi xin cậu đó."
Mean cười tủm tỉm nụ cười quen thuộc trước nay hắn vẫn luôn cười với anh, nhưng hiện tại anh thấy khó coi , chán ghét đến kịch liệt. Anh rõ ràng là sợ khuôn mặt mày của hắn, sợ biểu tình này của hắn.
" Hức, hức, Mean, không muốn, không muốn, đừng như thế."
Plan lắc đầu nước mắt rơi lả chả, nhắn nhíu mặt mày rấm rức khóc nhỏ.Mean nhẹ nhàng cúi đầu hôn đi nước mắt rơi trên má anh, hôn đi đôi mắt ướt nhẹp của anh, hôn cánh môi trắng bệch của anh làm cho nó hồng nhuận lên. Hôn vào một bên cổ của anh nhỏ giọng:
" Plan, em yêu anh, em đi đây!"
Nói đoạn hắn đội lên mũ áo, mang khẩu trang, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng trọ. Để mặt Plan lại đó gào rát cả cổ họng:
" Mean, Mean, đừng đi , đừng đi, Mean!!!!!"
"....."
..................................................................
~yu~
❤💙💚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip