Chương 27: Có nên quay trở lại
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, nhớ rõ những gì đã xảy ra trong đêm ấy. Thứ đã khiến cho tôi dày vò suốt khoản thời gian qua. Liệu việc mà mình đã làm có được chấp nhận hay không? Có xứng đáng hay không? Tại sao mọi người lại hy sinh vì tôi? Tại sao mọi người lại cố gắng bảo vê tôi? Trong khi tôi không thể bảo vệ cho bất cứ ai. Tôi không muốn lập lại một sai lầm đó một lần nữa. Thế nên tôi mới chọn cách chạy trốn, chạy thật nhanh, thật xa chỉ mong muốn bản thân hay chấp nhận mọi thứ.
Lại là cảm giác ấy, cảm giác tức ngực đến nghẹt thở. Giống như bị xiềng xích khắp người vậy.
Nó khó chịu làm cho tôi không tài nào có thể chợp mắt nổi. Khi tôi nhìn ra đồng hồ thì chỉ mới tầm gần sáng thôi.
Thì mình cũng đã học ở đây cũng gần 1 tháng rồi, dù có nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán của tôi.
Mặc dù đang ở chung với 2 Aiki và Namiko nhưng tôi vẫn không tài nào quen được.
Thôi! Bây giờ cũng chẳng thể ngủ thêm nên chắc tôi sẽ đi ra ngoài để suy nghĩ vài thứ.
Nhìn lại thì hôm nay cũng là ngày nghỉ nên tôi sẽ dành chút thời gian cho bản thân mình vậy.
Tôi liền chỉnh chu lại đầu tóc, mặc cho mình một chiếc áo thun trơn, khoác bên ngoài một chiếc áo sơ mi mỏng sọc trắng đen.
Thông thường là ngày nghỉ là ngày tôi thường dành thời gian nhiều nhất ở trong phòng.
Có lúc thì nằm chơi game, đọc sách hoặc là ngủ. Ngày nghỉ thì tôi rất ít ra khỏi phòng hoặc là không. Tôi là vậy đó.
Tôi cẩn thận bước xuống nhà một cách nhẹ nhàng vì tôi đây không muốn hai "cô nương" bị đánh thức dậy đâu.
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa một cách an toàn và không ai biết. Thật là nhẹ cả người ( giống như mình đang đi ăn trộm ấy nhỉ!)
Ngoài trời bây giờ cũng chạng vạng sáng, không khí se se lạnh khi vẫn còn sương sớm. Đối với tôi thì nó rất là dễ chịu và thoải mái.
Thôi nhẹ nhàng hít một hơi sâu và thở mạnh ra, một cảm giác thật sảng khoái làm sao.
Tôi tiến bước trên con đường buổi sáng chỉ xuất hiện vài bóng người đang đi chợ buổi sáng. Nếu là ngày thường thì con đường này đông không đếm xuể.
Tôi đi qua khu công viên với những bục ghế đá đang nằm trên đó những chiếc lá khô vừa mới rụng xuống.
Những chiếc xích đu, những chiếc cầu tuột nay lại vắng những tiếng cười nhí nhảnh của đám con nít hàng xóm.
Cơn gió lạnh buổi sáng thổi ngang qua tóc tôi hoà với đó là mùi hoa giấy bay phản phất trong gió.
Không khí buổi sáng thật yên tĩnh giống như mọi thứ chỉ dành riêng cho mình tôi.
Càng bước đi cảnh vật càng thấy đổi. Tôi đi ngang qua cây cầu gần nhà phía dưới là con sông nhỏ đang chảy về phía thượng nguồn.
Có bao giờ tôi lại suy nghĩ lang mang về mọi thứ xung quanh như thế không ta.
Tôi đi ngang qua khu thành phố nơi những toà nhà cao thấp xếp xen kẽ nhau.
Tôi chỉ muốn tìm đến một nơi nào đó giúp tôi có thể yên tĩnh một chút.
Tôi liền tìm đến quán cafe sách, tôi chọn nơi này vì nó cho tôi thuê phòng để đọc sách, giá cả lại hợp lý và hoạt động xuyên đêm.
Tôi đi tới đây cũng được vài lần rồi nên tôi cũng không còn xa lạ gì mấy.
Tôi liền chọn cho mình một phòng đơn, không gian cũng khá rộng và có nhiều sách nữa.
Tôi chỉ muốn tận hưởng trọn vẹn nguyên ngày hôm nay thôi. Tôi muốn hiểu thêm về bản thân mình cũng như thứ mà tôi đang nắm giữ là gì.
Tôi đã có nhiều khoảng thời gian gắn bó với vài người, tôi thấy từ khi chuyển về đây sống thì tính cách tôi cũng thay đổi một chút.
Tôi cũng nói nhiều hơn một chút rồi đó. Cùng với sự ấm cúng mà lâu nay tôi không được thấy nữa.
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn do dự về nhiều thứ.
Tôi không muốn đánh mất đi những người mà tôi quan tâm, những người tôi yêu thương.
Tôi không muốn bọn họ không bị liên lụy đến tôi.
Tôi hoàn toàn khác so với bọn họ, ngay cả bản thân tôi cũng không chắc liệu sẽ có một ngày mình sẽ đánh mất bản thân mình một lần nữa hay không.
Tôi không muốn lặp lại chuyện đó như trong quá khứ, một quá khứ khiến cho con người tôi không bao giờ quên được.
Tôi sợ nhất là tự mình làm tổn thương người mình thương thì đó là nỗi sợ không bao giờ tàn phai được.
Tôi muốn biết bản thân tôi là ai? Tại sao tôi lại mang trong mình cái thứ này? Cái thứ đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Càng nghĩ càng nhiều càng khiến đầu tôi càng thêm đau. Giống như ký ức của tôi bị ai đó khoá kín lại vậy.
Tôi nghĩ là mình có nên quay lại trước kia hay không?
Sống một cuộc sống như trước kia. Chỉ có một mình, không gây tổn hại cho bất kỳ ai cả.
Liệu nếu có xảy ra thì họ có còn chấp nhận con người của tôi nữa hay không?
Nhưng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì tôi sẽ là người chấp nhận thay cho bọn họ. Cho dù phải biến mất đi chăng nữa.
Mãi lo nghĩ sâu xa thì cốc cafe mà tôi gọi lúc nãy thì nó đã nguội từ lúc nào không hay.
Tôi nhìn lại đồng hồ thì nãy giờ mình ngồi hơn 4 tiếng rồi. Chắc giờ mấy người trong nhà cũng đã dậy hết rồi.
Thôi. Quan tâm làm chi cho mệt. Cứ để họ vậy đi.
Thôi nãy giờ suy nghĩ cũng nhiều rồi. Chắc tôi cũng sẽ ngủ một giấc tới chiều luôn cho rồi.
______________________________
Ở nhà thì đúng như dự đoán Aiki luôn là người sang phòng kêu mỗi buổi sáng
"Yuuto, dậy ăn sáng anh ơi"_ Aiki
Aiki vừa gọi vừa đập cửa một hồi lâu và cũng chả nghe được bất cứ hồi âm nào.
"Em biết là hôm nay là ngày nghỉ nhưng anh cũng phải dậy ăn sáng cho đàng hoàng một chút chứ. Kẻo bị bệnh nữa bây giờ á"_Aiki
Aiki vô tình xoay tay nắm cửa thì cửa liền mở ra. Thông thường phòng tôi luôn khoá mỗi ngày, mỗi lúc.
Thấy kỳ lạ nên Aiki bước vào kiêm tra thì bất ngờ không thấy bóng dáng ai ở trong phòng hết cả. Chỉ bỏ lại trên giường một tờ giấy note ghi:" Hôm nay anh về trễ nên em không cần chừa cơm lại cho anh đâu"
Aiki vô cùng bất ngờ với những gì đang diễn ra. Liền chạy nhanh lên phòng chị Namiko để báo tin.
"Chị Namiko, chị Namiko, có chuyện rồi"_ Aiki
Aiki vừa đập cửa vừa gọi một cách hốt hoảng.
Namiko bước ra với dáng vẻ vẫn còn đang mê ngủ, tóc tai bù xù hết cả lên.
"Chuyện gì vậy Aiki, mới sáng sớm mà em đã đập cửa buổi sáng rồi"_ Namiko
Aiki liền đưa tờ giấy cho chị mình xem.
"Chị xem đi này, Yuuto biến đâu mất rồi"_Aiki
Namiko liền xem tờ giấy note đó thì liền trấn an Aiki trước.
"Không sao đâu, Yuuto sẽ về thôi mà, em không phải lo đâu, yên tâm nha"_ Namiko
"Sao chị lại có thể chắc chắn như vậy được"_ Aiki
"Lỡ như anh ấy gặp chuyện gì thì sao hay là anh ấy lại bị giống lần đó nữa"_ Aiki
"Aiki à, chị bây giờ cũng lo cho anh ấy nhưng nếu hấp tấp thì em có tìm thấy được anh ấy hay không"_ Namiko
"Em cứ bình tĩnh trước đã nha Aiki"_ Namiko
Biết là Aiki bây giờ rất muốn đi tìm Yuuto nhưng như vậy không ổn. Cứ để tình hình xem sao đã.
"Hôm nay em lại làm những món mà anh ấy thích ăn nữa chứ"_ Aiki
Khuôn mặt Aiki buồn rõ rệt, chỉ biết nghe theo lời chị Namiko mà thôi.
"Để chị xem có liên lạc được với Yuuto hay không, nếu có thì chị sẽ báo cho em liền nhá Aiki"_ Namiko
"Uhm, vâng, cảm ơn chị"_ Aiki
Aiki lẳng lặn bỏ về phòng, chắc giờ em ấy buồn lắm.
Bên phía Yuuto thì vẫn như vậy. Tiếng chuông điện thoại réo lên đánh thức người đang ngủ dậy.
Tôi ráng mở mắt ra xem thì thấy số của Namiko gọi cho tôi. Biết thế nào họ cũng gọi mà. Thôi. Không quan tâm, tôi liền tắt nguồn máy và tiếp tục ngủ tiếp.
Chỉ mong là bọn họ đừng có làm quá lên là được.
_____________________________
Ở nhà thì Namiko đang hết sức tìm kiếm Yuuto, anh ta lại khoá máy nữa rồi khiến tôi hơi bị khó chịu ấy nha.
Tôi chỉ sợ cho Aiki liệu bây giờ có ổn hay không thôi.
Yuuto. Mong cậu sẽ không suy nghĩ tiêu cực nữa.
"Có ai ở nhà không"_ Ahiko
Tôi nghe giọng Ahiko vang vọng ở dưới nhà.
"À có đây, xuống liền á"_ Namiko
Tôi liền chạy xuống thì thấy Ahiko đang cầm một túi xách trên tay.
"~~~Ohayo~~~"_ Kazu
Đằng sau Kazu còn có thêm một tốp người nữa.
"Chào hội trưởng"_ Suzuha
Nào gồm Suzuha, Shika, Hinami, Yasuko. Cả bọn họ đang đứng trước cửa nhà tôi.
"Hôm nay cả bọn đang rãnh rỗi nên bèn qua mua ít đồ để tặng hội trưởng đây này"_ Kazu
"Thiệt tình à, các cậu qua thăm là tớ vui rồi, lại còn mua quà cáp làm gì cho tốn công"_ Namiko
"Thôi, các cậu vào nhà đi, để tớ đi lấy nước"_ Namiko
Mọi người lần lượt vào phòng khách.
" Namiko, cậu sống ở đây cảm thấy có thoải mái không"_ Suzuha
"Uhm, thoải mái lắm, và rất thích nữa đằng khác"_ Namiko
Ở trên phòng vì nghe có tiếng ồn ào ở dưới nhà nên Kiyoko cũng đã tỉnh giấc.
"Này, mới buổi sáng sớm mà mọi người làm gì ồn ào quá vậy, ít nhất cũng để cho người ta ngủ thêm chút đi chứ"_ Kiyoko
"A, chào Kiyoko, cậu cũng xuống đây ăn chung với bọn tớ luôn đi cho vui"_ Namiko
"Thôi, hôm nay tớ muốn ngủ thêm một chút, mấy ngày nay tớ ở lại thứ viện để học nên tớ muốn ngủ bù"_ Kiyoko
"Uhm, vậy thôi cũng được"_ Namiko
Nói xong Kiyoko lẳn lặn trở về phòng để ngủ tiếp.
"Thiệt tình, giờ gần trưa rồi mà còn ngủ gì, định làm con heo hay gì"_ Kazu
"Thôi mà, đừng trách cậu ấy, cậu ấy bận thiệt mà"_ Namiko
"À, hội trưởng, nãy giờ tớ không thấy Aiki đâu cả, em ấy đâu rồi?"_ Hinami
"À, bây giờ tâm trạng em ấy không vui mấy nên đang ở trên phòng rồi"_ Namiko
"Bộ có chuyện gì hay hả"_ Kazu
"Uhm đúng rồi, Yuuto đã đi đâu từ sáng tới giờ nữa rồi"_ Namiko
"Nữa hả"_ Cả bọn
"Thiệt là hết nói với ông cha này luôn á. Bộ rãnh lắm không có chuyện gì làm hay sao vậy"_ Kazu
"Đừng trách cậu ấy, cậu ấy mấy ngày nay phải trải qua nhiều thứ lắm rồi, tớ cảm thông cho cậu ấy, chỉ mong cậu ấy sẽ không làm điều gì đó tiêu cực mà thôi"_ Namiko
Mong là cậu sẽ về sớm, Yuuto.
_____________________________________
Không biết bây giờ mọi người như thế nào rồi, chắc đang lo lắm.
Tại sao mình lại bắt đầu quan tâm đến họ vậy kia chứ, hãy sống như trước đây cũng không được hay sao.
Từ khi nào mình lại thay đổi rồi.
Không phải là tôi không có cảm xúc, tôi vẫn nhận thức được những gì họ làm cho tôi, nhưng tôi lo sợ, nếu như thân mật với họ, sẽ một ngày họ sẽ bị tổn thương, và người gây ra cho họ có thể là chính tôi.
Nên tôi cần phải hạn chế thân mật hết sức có thể.
Nếu như bị bóng tối nuốt chửng thì cũng chẳng sao bởi vì "tôi đã không còn sống trên thế gian này nữa rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip