Chương 28: Giao trứng cho ác

Rất đông người đến dự đám tang vào ngày đầu tiên để tỏ lòng thành kính với bà tôi. Sam đã sắp xếp mọi việc, từ việc liên lạc với phía nhà chùa cho đến việc chuyển bà của chúng tôi về đây. Dù nơi này đang chật cứng nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn vì tôi hầu như không quen biết ai cả. Bà nội là người thân duy nhất mà Sam và tôi có vì bố mẹ chúng tôi đã qua đời khi chúng tôi còn rất nhỏ. Bây giờ tôi chỉ còn lại mỗi mình Sam.

Đó là tất cả những gì còn lại của tôi...

Với tư cách là người thân nhất và gần gũi nhất của bà, tôi có trách nhiệm bày tỏ lòng biết ơn đến các vị khách của gia đình. Mặc dù Sam không bị suy sụp vì con bé có khả năng kiểm soát bản thân rất tốt, nhưng em không còn là con người sôi nổi như thường ngày nữa. Cả hai chị em đều đang ở độ tuổi ba mươi nên chúng tôi phải có những hành động phù hợp với tình cảnh này. Hơn nữa, bà nội sẽ không muốn cháu gái của mình để lộ điểm yếu của mình cho bất cứ ai.

Tôi có thể làm tốt điều đó. Hay nói chính xác hơn là tôi có vẻ rất tách biệt với đám tang này. Tôi không thể hiện ra bất kỳ nỗi buồn nào cả. Đó là tính cách của tôi. Khóc sẽ không làm tôi trở thành một người tốt hơn hay xấu đi. Sự xa cách của tôi là lá chắn hoàn hảo của tôi.

"Tôi rất lấy làm tiếc, Khun Nueng."

A-Nueng và bà ngoại em có mặt tại đám tang ngày hôm nay. Bà em gửi cho tôi lời chia buồn theo thông lệ. Tôi chắp tay chào bà ấy và mời họ vào trong. A-Nueng nhìn tôi, tỏ vẻ đau buồn hơn cả tôi, cô cháu gái thật của bà.

"Có chuyện gì?"

Tôi hỏi khi A-Nueng nhìn tôi với đôi mắt sưng húp và đỏ hoe. Trông em đáng thương đến mức tôi phải thở dài.

"Không có gì ạ."

"Tốt."

Sau đó, tôi quay lại chăm sóc những vị khách khác. Chúng tôi tiếp tục cầu nguyện và đến chín giờ tối, khi tất cả các vị quan khách đã ra về. Sam yêu cầu tôi ở lại với em. Sau đó con bé ôm lấy tôi và khóc hết nước mắt. Em gái tôi, người vô cùng yêu thương bà nội, có lẽ đã không thể nhịn được nữa.

"Khun Nueng, huhu."

"Bây giờ em đã là người lớn rồi, bé con."

Tôi ôm em gái và thở dài. Sam bây giờ giống như một đứa trẻ ba tuổi. Mon và những người bạn của em đang đứng gần đó, tất cả đều thút thít.

"Bà nội không còn ở với chúng ta nữa. Em... lẽ ra em không nên dọn ra ngoài."

"Nếu em không dọn ra ngoài, em làm sao có thể chung sống với Mon được? Hãy nhìn mặt tích cực xem, bây giờ bà nội của chúng ta không còn nữa, em và Mon có thể chuyển vào cung điện ở. Thật tuyệt vời." Tôi giả vờ sôi nổi. Mọi người nhìn tôi sửng sốt. "Sao cơ?"

"Chị không hề đau buồn chút nào khi bà của chúng ta qua đời sao?" Giọng Sam ngày càng nghiêm khắc. Em lùi lại rời khỏi vòng tay của tôi. "Trông chị chẳng có vẻ đau buồn gì cả."

"Chị có cần phải khóc không? Nếu em muốn chị có thể làm điều đó."

"Chị Nueng..."

"Sam, bây giờ chúng ta đều đã là người trưởng thành. Một ngày nào đó bà nội sẽ phải rời xa chúng ta. Chúng ta không thể chống lại thời gian, cũng không thể thoát khỏi cái chết. Tiếng khóc của em sẽ không mang bà trở về. Hãy nghĩ xem ngày mai em sẽ làm gì... Em đã liên hệ với luật sư của chúng ta chưa?"

"Tại sao em phải liên hệ với luật sư chứ?"

"Để hỏi về di chúc mà bà nội đã chuẩn bị đó... Song đã không còn nữa. Có thể mọi thứ sẽ được chia đôi. Thế cũng đơn giản... Có phải đóng thuế gì không nhỉ?"

Sam càng khóc to hơn sau khi nghe tôi nói ra điều đó. Bây giờ em đang lấy tay bịt tai mình lại. Doraemon nhìn tôi và thở dài, như một người đang cố gắng kiên nhẫn.

"Chị không buồn cũng được. Nhưng không cần thiết phải làm tổn thương cảm xúc của chị Sam như thế."

"Nói về di chúc thì làm tổn thương Sam như thế nào chứ... Được rồi, tôi sẽ không nói về chuyện đó nữa. Chúng ta chia tay nhau và về đi thôi."

"Chị không về cung điện sao?" Mon hỏi. Câu hỏi đó khiến tôi phải đặt tay lên ngực.

"Em điên sao? Tại sao tôi phải về đó chứ? Tôi sợ ma."

Mọi người đều nhìn tôi, sửng sốt và ném cho tôi một ánh mắt đầy thất vọng. Nhưng tôi không quan tâm.

"Nghe nói người vừa mới chết sẽ không biết mình đã chết, tối nay bà nội nhất định sẽ có mặt tại cung điện. Lúc bà còn sống, tôi và bà đã không hợp nhau như vậy rồi, bà nhất định sẽ bẻ gãy cổ tôi vì đã chạy trốn khỏi đám cưới, và giờ bà đã chết rồi. Không... em và Sam có thể quay về đó. À..." Tôi búng ngón tay như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. "Hẹn gặp lại vào ngày hỏa táng nhé. Tôi không thích đám tang. Tôi nghe nói nó sẽ mang lại điều xui xẻo. Tạm biệt."

Tôi có thể nghe thấy tiếng em gái tôi nức nở, nhưng tôi không buồn nhìn lại. Tôi bắt taxi trước chùa về phòng trọ.

Cuối cùng tôi cũng được ở một mình...

Khi trở về phòng, tôi cứ ngồi trên giường trong tình trạng kiệt sức. Tôi không biết mình có ngủ được không vì tôi biết bà nội đã qua đời. Và tôi không buồn ngủ chút nào cả. Hình như tôi đã không ngủ hơn bốn mươi tám giờ rồi.

Không một ai biết việc... tôi không thể nhắm mắt lại được.

Lời cuối cùng tôi nói với bà nội là khi tôi từ chối lời mời dùng bữa cùng bà, dù bà đã nói như thể đó là yêu cầu cuối cùng của bà. Khi đó tôi đã không thể nào hiểu và cũng không thể gạt ra khỏi đầu ánh mắt mà bà đã nhìn tôi. Tôi nghĩ nó sẽ nán lại ở đó...

mãi mãi.

Bà tôi đã mất thật rồi... Bà già nghiêm khắc đó, người có vẻ rất mạnh mẽ và luôn trông thật hoàn hảo, đột ngột qua đời vì bệnh tim. Tất cả đều quá đột ngột. Bà ấy ngã xuống và lời cuối cùng của bà với người quản gia là tên tôi...

Bà nội đã gọi tên tôi và qua đời...

"Hu hu..."

Tôi lại khóc... Đêm qua tôi đã khóc không ngừng. Tôi khóc đến mức tưởng như cơ thể mình đã vắt cạn hết nước trong cơ thể và không thể khóc được nữa. Tôi không thể tin rằng mình vẫn có thể khóc tiếp được. Và dường như tôi không thể ngừng khóc.

Giúp... Giúp tôi với.

Tôi tự đánh vào ngực mình thật đau. Nếu tôi làm tổn thương bản thân về mặt thể chất, nó có thể làm dịu đi nỗi đau bên trong tôi. Nếu căng thẳng về điều gì đó, chúng ta cần tìm điều gì đó để đánh lạc hướng mình. Nếu không phải là điều gì đó thật hạnh phúc thì nhất định là thứ đau đớn hơn.

Tiến lên. Tôi cần phải thoát khỏi nỗi buồn này!

"Dì Nueng."

Có tiếng gõ cửa. Tôi, người vẫn đang khóc không ngừng, nhìn lên cánh cửa. Tôi chắc chắn đó là giọng của A-Nueng. Tại sao bây giờ em lại ở đây? Tôi không nghe nhầm đâu, phải không?

"Dì Nueng. Dì mở cửa cho em đi."

"Tôi đang buồn ngủ."

Tôi hét lên trả lời em, cố gắng kìm lại tiếng nức nở của mình, vì tôi không muốn ai nghe thấy nó. Nhưng A-Nueng quá bướng bỉnh nên không chấp nhận rời khỏi đây. Em gõ cửa ngày càng to hơn cho đến khi tôi phải hít một hơi thật sâu và nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống. Tôi mở cửa, cố tỏ ra bình thường nhưng đầy khó chịu.

"Tôi rất mệt. Sau đám tang của bà nội tôi còn phải đối diện với các vấn đề của em à?"

"Không sao đâu."

"Có chuyện gì?"

"Em ở đây."

Và cô thiếu nữ nhỏ nhắn ôm tôi thật chặt trước khi tôi kịp đóng cửa lại. Với cái ôm đó, bức rào chắn sừng sững mà tôi dựng lên phút chốc sụp đổ như một quân domino. Chân và tay của tôi đã mất hết sức lực. Tôi ngả người ra sau vì không còn sức để chống lại lực của A-Nueng khi em dựa vào tôi.

"Dì Nueng."

Tôi ngồi thụp xuống đất như chiếc lá khô rơi khỏi cây. Nước mắt tôi rơi xuống má. Tôi không thể giữ chúng lâu hơn được nữa. A-Nueng thấy tôi đã mất hết ý chí nên em khóc lóc thảm thiết hơn và cố lau nước mắt cho tôi.

"Em biết là dì đang rất đau. Em biết mà."

"Đừng làm ra vẻ như em biết rõ về tôi."

"Chúng ta đeo mặt nạ giống nhau. Em có thể nhìn thấu dì. Dì càng giả vờ mình ổn trong đám tang, em càng biết dì cũng đau đớn như những người khác. Dì chỉ là không thể thể hiện mình đang rối bời được."

"Huhu."

Tôi ôm lại cô thiếu nữ nhỏ nhắn vào lòng và nức nở cho đến khi toàn thân run rẩy. Vậy ra đây là cảm giác khi sắp chết. Không... Có khi chết còn tốt hơn. Mọi tội lỗi đang xé nát lấy tôi. Tất cả những lời tôi nói với bà khi bà còn sống đang xé nát trái tim tôi.

"Khi nào thì bà mới chết?"

"Không. Cháu không thể chịu được mùi của người già. Cháu không thể ở bên bà được."

"Bà sẽ chết một mình. Sẽ không có ai quan tâm đến bà. Mọi chuyện phải như vậy."

"Sao tôi có thể làm vậy với bà tôi? Và sau tất cả những gì tôi đã làm, làm sao bà có thể nghĩ đến tôi khi bà sắp ra đi? Tại sao tôi lại làm thế? Huhu." Tôi nắm chặt tay và đấm vào người A-Nueng, người chỉ ngồi đó và để tôi ôm lấy em. "Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ đi dùng bữa với bà, nói chuyện tử tế với bà. Có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ làm lành với nhau."

"Dì Nueng."

"Hoặc... Nếu tôi cưới Chet, bà tôi sẽ ra đi trong thanh thản."

"Dì Nueng đừng tự trách mình như thế. Đừng làm thế mà."

"Giúp tôi với." Tôi cảm thấy như mình không thể tiếp tục được nữa. Nếu lúc này có ai đó đưa cho tôi một con dao thì đó sẽ là một hành động tử tế. "Giúp tôi với, Nueng. Huhu."

A-Nueng ôm lấy tôi và lắc nhẹ từ bên này sang bên kia như đang ru trẻ sơ sinh ngủ. Nàng thiếu nữ vui vẻ là người bạn thân nhất của tôi và em sẽ hướng dẫn tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Không ai nhìn ra được tôi cảm thấy thế nào. Chỉ có em mới biết tôi đã đau đến mức nào.

Cô bé hôn lên thái dương tôi để an ủi. Bàn tay nhỏ nhắn của em nhẹ nhàng xoa đầu tôi, em biết rất rõ điều tôi cần lúc này chính là sự an ủi, động viên. Và vì nhận được hơi ấm của em nên tôi lùi lại nhìn cô nàng nhỏ nhắn cũng đang thổn thức như tôi.

"Nueng."

"Dì..." A-Nueng dùng môi lau nước mắt trên mặt tôi. "Em có thể làm gì đó cho dì vào lúc này không?"

"..."

"Bất cứ điều gì."

Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Và cô thiếu nữ nhỏ nhắn nghiêng người tới, như thể sắp hôn tôi. Nhưng trước khi làm vậy, em dường như nhận ra được điều đó không phù hợp...

"Làm thế này không đúng... Đáng lẽ em không nên làm thế vào lúc này..."

Tôi nắm lấy cổ áo em để ngăn em lùi lại khỏi tôi.

"Không sao đâu."

"Dì..."

"Giúp tôi đi."

Tôi chưa bao giờ nhờ ai giúp đỡ trong đời. Tôi thực sự không biết những gì mình vừa nói là có ý gì. Đó là sự cho phép của tôi. Đó là lời cầu xin của tôi. Tôi muốn em làm điều gì đó để tôi có thể vượt qua chuyện này. A-Nueng nghe thấy vậy liền dựa vào người tôi, ấn tôi xuống sàn, hơi thở gấp gáp nặng nhọc.

"Dì nói đi, em sẽ làm bất cứ điều gì."

"Bất cứ điều gì sao?"

Người ngồi trên tôi đang từ từ cởi cúc áo sơ mi đen của tôi.

"Đúng vậy. Bất cứ điều gì."

A-Nueng bắt đầu làm theo lời em nói. Tôi chỉ nằm im ở đó và đưa tay lên trán che mắt. Tôi không muốn thừa nhận bất cứ điều gì ngoại trừ những đụng chạm mà A-Nueng dành cho tôi.

Đây là một sự xao lãng.

"A..."

Cơ thể tôi đang phản ứng với sự kích thích của A-Nueng. Em lướt đôi môi ẩm ướt của mình từ tai xuống rốn tôi. Có vài cơn đau nhói lên ở một số chỗ... nhưng không có gì khó chịu cả. Và tôi bắt đầu trở nên hưng phấn vì tôi không thể phủ nhận những ham muốn thể xác của chính mình.

"Có điều gì khác mà dì muốn em làm không?"

Tôi nhấc tay ra khỏi trán và nhìn chằm chằm vào A-Nueng, người đang nhìn tôi từ cạp quần. Khuôn mặt của cô nàng thiếu nữ nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nhưng tôi có thể nói rằng em cũng tò mò.

"Nếu tôi yêu cầu em làm điều đó... em sẽ làm chứ?"

"Bất cứ điều gì." A-Nueng nhìn tôi như sắp khóc tới nơi. "Dì là giấc mơ của đời em."

Tôi nhếch khóe miệng mỉm cười và vỗ nhẹ đầu cô bé nhỏ nhắn trước khi ấn nó xuống, như thể tôi là người có quyền ra lệnh cho em.

"Cởi quần của tôi ra và em sẽ biết phải làm gì ở đâu từ đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #gl