Ngoại truyện 4: Đầu hàng

Mặc dù chúng tôi đã lên kế hoạch nhưng cuối cùng dì Nueng không dùng dưa chuột như tôi tưởng. Nhưng không sao. Dù gì thì đó cũng chỉ là trí tưởng tượng và sự ảo tưởng của tôi mà thôi. Việc dì Nueng không dùng rau củ để thỏa mãn trí tưởng tượng kỳ quái của tôi không thực sự khiến tôi bận tâm.

Lúc tôi đang xem tivi, người quản gia mang một gói hàng khá lớn vào phòng.

"Cái gì thế ạ?"

"Tôi không biết, thưa cô. Cái này là của Khun Nueng ạ."

"Dì Nueng mua hàng trực tuyến sao? Lạ thật... Hôm rồi dì còn nói không biết cách chuyển tiền trực tuyến kia mà." Tôi lẩm bẩm khi nghĩ lại lúc dì Nueng nhờ tôi dạy dì cách chuyển tiền trực tuyến. Có lẽ là để mua thứ này.

Sự tò mò khiến tôi đi theo người quản gia và cố lấy gói hàng từ tay bác ấy. Nhưng dì Nueng đã nhìn thấy tất cả.

"Đừng mất lịch sự như thế. Đó là gói hàng của tôi. Sao em lại cố lấy nó làm gì?"

"Em biết rồi." Tôi hơi nhăn mặt. "Dì đặt hàng gì thế?"

"Một món đồ chơi thôi."

"Đồ chơi gì thế? Đồ chơi mô hình à?"

"Cũng tựa tựa thế."

"Mở nó ra xem đi mà. Em muốn biết dì có cái gì nào." Tôi đi ra phía sau cô ấy, đặt tay lên vai người phụ nữ cao hơn mình và nhảy lên một cách hào hứng. Nhưng dì Nueng khẽ mỉm cười và lắc đầu.

"Không mở."

"Keo kiệt."

Dì Nueng thậm chí còn không thèm an ủi tôi. Người phụ nữ xinh đẹp chỉ lấy gói hàng và bước lên lầu. Thế nên tôi chỉ có thể hờn dỗi và lè lưỡi sau lưng cô ấy. Tôi cũng phàn nàn thật to để cô ấy nghe thấy.

"Thật keo kiệt. Dì hết yêu em rồi."

"Tối nay em sẽ rút lại lời nói của mình."

Giờ không gì có thể khiến tôi ngừng dỗi được. Hừ!

Nhưng tôi vẫn tò mò... Thứ mà dì Nueng đặt hàng vẫn lởn vởn trong tâm trí tôi. Tính tò mò của tôi quá cao nên từ hờn dỗi tôi nhanh chóng chuyển sang tức giận. Dì Nueng không nói gì về món đồ chơi mô hình mà mình mua, cứ như thể nó không tồn tại. Đến bữa tối, tôi không ăn uống gì cứ khoanh tay trước ngực và giữ im lặng. Điều đó khiến dì Nueng đá vào ống chân tôi.

"Có chuyện gì vậy? Sao trông em có vẻ ủ rũ thế?"

"Chúng ta có yêu nhau không?"

"Tất nhiên là có rồi."

"Vậy tại sao dì lại giữ bí mật với em? Dì đã mua gì?"

"Những gì em đang làm, người đời vẫn thường hay nói là... kẻ tò mò thích tọc mạch chuyện của người khác."

"Dì Nueng!"

Người phụ nữ xinh đẹp cười vui vẻ trước khi đặt món cá băm chiên giòn với sốt cà ri đỏ do chính tay cô ấy nấu lên đĩa của tôi. Cô ấy còn rưới nước sốt thơm ngon có dưa chuột lên trên cho tôi nữa.

"Ăn đi, để tâm trạng em vui vẻ lên."

"Em mất hứng rồi."

"Tối nay tôi sẽ bù đắp cho em."

"Không gì có thể khiến em ngừng dỗi đâu. Dì giữ bí mật với em." Tôi chun mũi. Dì Nueng đành giơ tay lên như thể đang giương cờ trắng đầu hàng.

"Được rồi. Được rồi. Tôi sẽ nói cho em biết."

"Nó là gì thế ạ?"

"Tối nay chúng ta có thể dùng dưa chuột." Tôi giật mình và ngồi thẳng người ngay lập tức. Tôi nhìn dì Nueng, người đang làm như thể chẳng có gì to tát cả. "Xem ra tôi đã làm lành với em rồi, em không còn giận nữa à?"

"Cái gì chứ... em vẫn còn đang rất giận đấy nhé." Giọng nói của tôi rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều và rõ ràng là tôi rất vui. "Sao đột nhiên dì lại đổi ý?"

"Đời sống tình cảm của mỗi người phải có nhiều màu sắc. Tôi có một người yêu trẻ trung, lại còn rất nóng bỏng. Tôi phải điều chỉnh sao cho phù hợp với em."

"Dì không trêu em đấy chứ?"

"Tôi chỉ có thể trêu em nếu đó là điều em muốn."

"Ở đây cũng có dưa chuột mà, sao dì lại phải đặt hàng và đóng gói kỹ càng thế?"

"Đó là loại đặc biệt."

Mặc dù tôi có hơi xấu hổ nhưng cảm giác phấn khích lại còn cao hơn. Dì Nueng đang cười toe toét, đầy vui vẻ. Cơn thịnh nộ của tôi nhanh chóng tan biến khi sự tò mò của tôi tăng lên.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ Pikachu sau khi tắm xong vào khoảng hơn chín giờ tối. Dì Nueng nhìn tôi lắc đầu một cái.

"Đây là bộ đồ em sẽ mặc để quyến rũ tôi tối nay phải không?"

"Em cần phải mặc gì để quyến rũ dì à? Em sẽ không mặc gì hết, em sẽ cởi hết mọi thứ!"

"Em đúng là hăng máu quá rồi... Em lên giường đợi đi. Để tôi tắm trước đã."

"Tại sao lại phải chuẩn bị nhiều thế này? Giống như chúng ta đang đặt một cuộc hẹn chính thức vậy."

"Làm những điều khác biệt sẽ khiến nó thú vị hơn."

"Đúng vậy. Em sẽ đợi. Dì nhanh đi tắm đi. Ồ de!"

Tôi lên giường nằm và đặt tay lên bụng trong khi chờ đợi. Tôi có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen ở trong phòng vệ sinh. Nghĩa là dì Nueng đang tắm. Trí tưởng tượng của tôi về đêm nay bắt đầu trở nên điên cuồng.

Được làm tình với dì Nueng thật là phấn khích. Hohoho.

Kẹt...

Cửa phòng tắm mở ra. Hơi nước phủ khắp phòng ngủ. Dì Nueng bước ra ngoài và chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người. Nó làm tôi mỉm cười vui vẻ.

"Dì còn sẵn sàng hơn em nữa."

"Như em đã nói, tại sao tôi phải mặc thứ gì đó để quyến rũ em? Dù sao thì tôi cũng sẽ cởi nó ra mà."

"Hoang dại quá."

"Em nhắm mắt lại đi."

"Em có cần phải nhắm mắt lại không?"

"Nó tốt cho sức khỏe của em."

"Quao." Tôi cười khúc khích. Tôi thấy hưng phấn hơn bình thường. Tôi nhắm mắt lại như dì Nueng bảo. Không lâu sau, tôi cảm thấy có gì đó lạnh lạnh trên mí mắt. Nó làm tôi cau mày. "Đây là gì?"

Tôi đã biết nó là gì khi chạm vào và ngửi thấy thứ mùi quen thuộc. Dưa chuột thái lát được đặt trên cả hai mắt của tôi. Tôi ngay lập tức biết rằng mình đã bị lừa.

"Dì lừa em."

"Đó là dưa chuột mà."

"Em không có ý sử dụng nó theo cách này."

"Tôi phải làm gì với nó?"

"Dì Nueng!" Tôi nhăn mặt. Tất cả sự phấn khích về những gì tôi tưởng tượng sẽ xảy ra tối nay đã không còn nữa. Thế nhưng dì Nueng vẫn đè lên người tôi và khóa tay tôi lại để ngăn tôi di chuyển. "Dì đang làm gì vậy? Em đang giận nhé."

"Tôi sẽ làm cho em ngừng tức giận ngay thôi."

Cạch cạch.

Đó là âm thanh phát ra khi cổ tay phải của tôi bị khóa. Tôi có chút ngạc nhiên và rồi tôi thấy một chiếc còng tay bằng thép sáng lên trên cổ tay tôi.

Được rồi. Tôi lại trở về trạng thái phấn khích vô cùng.

"Dì lấy nó ở đâu vậy?"

Cạch!

Cổ tay còn lại của tôi cũng bị khóa theo cách tương tự. Và tay tôi đặt ở trên đầu.

"Bây giờ, em hãy nhắm mắt lại." Những lát dưa chuột lại được đặt lên mí mắt của tôi một lần nữa, nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Lúc đầu tôi rất thất vọng vì bị lừa. Nhưng bây giờ tôi rất phấn khích. "Thư giãn đi nào."

Tôi không trả lời. Tôi để dì Nueng làm những gì dì thích, vì dì luôn chiếm ưu thế trong các trò chơi của chúng tôi. Cô ấy cởi quần của tôi một cách dễ dàng trong khi áo sơ mi của tôi vừa được vén lên. Tôi thở dốc khi sự phấn khích của tôi tăng lên cực độ. Đôi môi ẩm ướt của dì Nueng vuốt ve toàn bộ cơ thể tôi, đặc biệt là ở bụng.

"A..."

Khi không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với mình, cảm xúc của chúng ta dâng trào nhanh chóng vì phấn khích. Những xúc cảm của tôi cứ lên xuống, không kiểm soát được trước những cái chạm của dì Nueng ở mỗi nơi môi dì di chuyển đến. Bị trói và không thể phản ứng là cực hình, nhưng tôi thích điều đó. Nó khiến tôi thấy thoải mái.

Và điều đó cũng khiến dì Nueng cảm thấy dễ chịu nữa.

"Hôm nay tôi sẽ là cai ngục. Em là gái bán hoa, là tù nhân mới ở đây."

"Tại sao em lại làm nghề đó?"

"Bởi vì em sẽ làm tốt công việc của mình." Tôi bị vỗ vào hông và bị ra lệnh. "Dạng chân ra."

"Dì... Dì Nueng."

"Dì của em là ai?" Tôi giật mình khi dì Nueng tự mình điều chỉnh tư thế cho tôi. Tuy nhiên, không có gì xảy ra sau đó nữa.

"Dì... A, quản giáo. Sao cô lại im lặng thế?"

"Tôi muốn em phấn khích và cầu xin điều đó."

"Ối!"

Có cái gì đó đang dần dần trượt vào bên trong tôi. Nó làm tôi giật mình. Tôi cong lưng, vặn người rồi xoay người. Nhưng dì Nueng đã giữ chặt vai tôi. Cô ấy cũng bịt miệng tôi lại.

"Hãy ngoan ngoãn nếu em muốn tránh xa những rắc rối trong tù."

"A*&lm.%$" Tôi lắc đầu cố làm rơi những lát dưa chuột ra khỏi mí mắt. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy dì Nueng bằng một bên mắt của mình. Những gì tôi thấy là một người phụ nữ xinh đẹp đang nhìn tôi và mỉm cười. "Sao thế? Em sợ à? Tôi còn chưa bắt đầu mà." Dì Nueng đang cầm thứ gì đó trên tay. Nó trông giống như một chiếc điều khiển từ xa với một sợi dây được gắn vào bên trong tôi. Cô ấy mỉm cười rồi bật máy lên. Mắt tôi mở to hoảng sợ ngay khi nó rung lên. Trong cơ thể tôi có một cảm giác mới mẻ mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây. "A*&lm.%$"

"Sao em lại nhìn tôi như thế?" Người đẹp đang đóng xuất sắc vai người thống trị tắt nó đi. Tôi lập tức cau mày. "Em có cảm thấy đã hay không?"

"..."

"Im lặng thế này là rất đã rồi."

È è è è...

Bất chấp cảm giác kỳ lạ đang dấy lên, cơ thể tôi nói với tôi rằng nó rất thích món đồ chơi mới mà dì Nueng mua. Cảm xúc của tôi nhanh chóng dâng trào và nó lao về đích chỉ trong vài phút. Tôi thấy xấu hổ vì điều đó. Dì Nueng, người hiểu rõ cơ thể tôi, tắt máy và mỉm cười.

"Em có thích nó không?"

Tôi gật đầu và nở một nụ cười yếu ớt với cô ấy.

"Nếu em thích thì không tốt chút nào cả. Bởi vì tôi không muốn em thích nó."

È è è è è è...

Vì vừa mới lên đỉnh xong nên cơ thể tôi không thể chịu thêm sự kích thích nào nữa. Vì vậy, khi đồ chơi rung lên, tôi giật mình và nhịp thở bắt đầu mất kiểm soát.

Nó lại đến nữa rồi...

"A*&lm.%$"

"Sao em yếu thế? Em lên đỉnh nhanh quá... Lại lần nữa nào."

Tôi sửng sốt nhìn dì Nueng. Người phụ nữ xinh đẹp lại lãnh đạm bật máy lên. Dì Nueng cúi xuống nói chuyện với tôi, rúc vào cổ tôi. Dù cơ thể tôi không còn chịu đựng được nữa nhưng giọng nói quyến rũ của mỹ nhân này liên tục khiến tôi mềm lòng.

"Em có yêu tôi không?"

"Em có thích tôi không?"

Khi tai tôi nghe thấy điều đó, cơ thể tôi co giật liên tục cho đến khi tôi bắt đầu thấy kiệt sức. Cuối cùng tôi cũng chịu khuất phục, dù lúc đầu tôi rất hăng máu.

"Em chịu thua,... em đầu hàng."

"Sao chứ? Tôi vừa mới bắt đầu thôi."

"Thôi đừng. Em đầu hàng mà!"

Và thêm một lần nữa...

Chân tôi run lên vì cơ thể đang mách bảo tôi rằng tôi có thể bất tỉnh nếu cứ tiếp tục. Tôi không biết phải làm gì nên tôi lật người lại và cố gắng bò đi. Tuy nhiên, người ở trên tôi đã nắm lấy mắt cá chân của tôi và kéo tôi về phía cô ấy. Cô ấy ôm tôi từ phía sau và cho tôi xem chiếc điều khiển từ xa trên tay mình. Cô ấy còn cắn tai tôi.

"Em đi đâu thế... Sao lại sợ? Bình thường mỗi tối không có nhiều khách sao?"

"Dì... Dì Nueng."

"Chuyên nghiệp lên." Khóe miệng cô ấy nhếch lên cười rồi bấm nút trên chiếc điều khiển từ xa ở mức cao nhất.

Tôi giật mạnh tấm ga trải giường, há hốc mồm. Sự rung chuyển khiến toàn bộ cơ thể tôi căng lên.

"Em... em không thể chịu đựng được nữa. Em đầu hàng."

"Cái gì thế này? Ơ... thật là bừa bộn."

Dì Nueng nhấn nút dừng lại và nói vậy khi tôi lên đỉnh lần này. Dù kiệt sức nhưng tôi cũng cảm thấy xấu hổ vì đã làm dơ ga trải giường.

"Em... em xin lỗi. Em không thể kiểm soát được."

"Như vậy không được sạch sẽ cho lắm."

"Sáng mai em sẽ đem đi giặt." Tôi nhìn vào chính mình. Tôi cũng ướt đẫm, nhớp nháp và bừa bộn như tấm ga trải giường. "Để em đi tắm rửa trước đã."

Dì Nueng lắc đầu và lôi món đồ chơi ra khỏi người tôi. Sau đó cô ấy đặt mình vào giữa hai chân tôi và nâng hông tôi lên.

"Tôi sẽ lau sạch nó cho em."

"Dì! Nó dơ lắm."

Tôi giật mình khi thấy dì Nueng cúi xuống nếm thử và nói chất lỏng ấy "sạch". Như khi nãy vừa nói, cơ thể tôi đang ở điểm tới hạn, nhưng nó bất lực trước những cái chạm nhẹ của chiếc lưỡi ấm áp. Thật quá tuyệt vời để nói lời từ chối. Tôi có hơi chút ngần ngại. Tôi cảm thấy thật tệ khi để cô ấy làm điều này, nhưng tôi cảm thấy thật tuyệt nữa.

"Vậy em thích cái nào hơn, quả dưa chuột hay là tôi?"

"Thế dưa chuột hay em, cái nào ngon hơn?"

"Hỏi hay lắm."

Người bên dưới kéo tôi ngồi lên người cô ấy. Cô ấy giỏi đến mức có thể nói chuyện trong khi làm việc đó. Tôi lại bắt đầu bị kích thích rồi. Tôi hít vào bằng miệng và bắt đầu di chuyển. Tôi bắt đầu từ từ và tăng dần cường độ cho đến khi cảm thấy xấu hổ.

"Đương nhiên là thích dì hơn rồi."

"Em cũng ngon hơn."

Khi bắt được đúng nhịp, tôi di chuyển hông nhanh hơn, một tay nắm lấy tóc cô ấy, như thể tôi đang cưỡi ngựa. Tất nhiên, con ngựa là dì Nueng rồi.

"Tôi đang định, à..."

"Vào thật sâu đi ạ."

"A!"

Tôi giật mình một lần nữa và ngay lập tức thả mình xuống giường bên cạnh cô ấy vì tôi sợ rằng mình sẽ lại tạo ra một mớ hỗn độn khác trên giường. Dì Nueng nhào lên người tôi và vuốt ve mặt tôi một cách trìu mến.

"Em sợ cái gì? Tôi còn chưa xử em xong."

"Đừng nói chuyện với vẻ mặt như vậy mà." Tôi lấy tay che mặt. "Em thấy xấu hổ."

"Thế nào? Em có muốn nữa không?"

Tôi nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh. Tôi thậm chí không còn sức để nói chuyện. Tôi chỉ có thể van xin cho tôi được sống sót.

"Không. Em đầu hàng."

"Nueng."

Giọng dì Nueng dần nhỏ đi. Như thể có ai đó đang gọi tôi từ trên đỉnh vách đá và tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng vọng.

Tôi tỉnh dậy vào buổi sáng...

Bình thường tôi rất năng động. Nhưng đêm qua, tôi như bị hút hết năng lượng. Dì Nueng, người lẽ ra phải ngủ cạnh tôi, lại không có ở đây. Nhưng điều đó không có gì đáng ngạc nhiên vì khi tôi nhìn đồng hồ, nó hiển thị...

"Mười một giờ sáng rồi..."

Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thức dậy muộn thế này. Và dì Nueng cũng không nghĩ đến việc đánh thức tôi dậy.

Thôi bỏ đi, đêm qua thật tàn bạo. Tôi nghĩ mình nên ngừng thách thức cô ấy và đánh giá lại bản thân mỗi khi muốn chơi đùa cùng người dì xinh đẹp. Nó giống như đùa với lửa vậy...

Kiểu như, khi mà nó đạt tới đỉnh... Làm thế nào tôi có thể mô tả được điều đó đây?

Tôi mặc áo choàng và đi xuống cầu thang sau khi thay bộ quần áo mà dì Nueng đã đặt sẵn cho tôi ở cuối giường. Trước khi đi xuống, tôi liếc thấy gói hàng được gửi đến ngày hôm qua.

Đó chính là điều tôi đã tò mò. Dì Nueng mua đồ chơi đó để chơi với tôi. Nó không phải là một món đồ chơi mô hình như tôi đã nghĩ.

Cay cú thật đấy...

Tôi rời mắt khỏi gói hàng đó và đi xuống cầu thang để tìm người dì xinh đẹp của mình. Tôi không biết cô ấy đã làm gì sau khi tôi ngủ quên. Tôi phải xin lỗi cô ấy vì quá yếu đuối.

Phải có một trận tái đấu. Có lẽ tối qua tôi đã để cô ấy phải chờ đợi.

Và tôi tìm thấy dì Nueng ở chỗ quen thuộc của cô ấy, trong bếp.

"Dì Nueng."

"Em dậy rồi." Người phụ nữ xinh đẹp đang đeo tạp dề. Cô ấy quay sang mỉm cười với tôi. "Hôm nay em dậy muộn thế."

Tôi nhìn cô ấy với vẻ ám ảnh, như thường lệ. Mỗi buổi sáng, khi nhìn thấy khuôn mặt dì Nueng, tôi cảm thấy biết ơn vì đã được sinh ra trên cõi đời này và chiếm được trái tim cô ấy.

"À... Em bị kiệt sức. Đêm qua có người đã hút hết năng lượng của em."

"Em lại phóng đại rồi. Em đói không?"

"Có ạ. Dì đang nấu món gì thế?"

"Tôi vẫn đang suy nghĩ. Thật tốt khi em ở đây. Giúp tôi quyết định nào." Dì Nueng lấy một ít rau củ ra cho tôi xem và hỏi. "Tôi chỉ có dưa chuột và cà tím thôi... Này, em đi đâu vậy?"

Khi nhìn thấy đống rau củ đó, tôi lập tức quay người chạy lên cầu thang vì sợ hãi. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng không phải thực đơn được nấu bằng thứ gì đó có hình dạng đó.

Tôi đầu hàng!

Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #gl