Tên khác: Thiên tuyển nhà tiên triHán Việt: Thiên tuyển dự ngôn giaTác giả: Mộc Xích TốSố lượng: 212 chươngThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Cường cường , Vô hạn lưu , Chủ thụ , Tương ái tương sát , 1v1Edit: Gấu, Cam CháyTình trạng edit: Hoàn thành.Nguồn raw: WikidichLưu ý: BẢN EDIT PHI THƯƠNG MẠI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG REUP, CHUYỂN VER.Bản edit hợp tác với nhà Bear's Home, đăng tại Wattpad orange_blingbling và Wordpress gaunhung98.wordpress.com.…
Kiếp trước anh yêu cô, vô cùng yêu. Anh nguyện đánh đổi tất cả chỉ mong có thể giữ cô bên mình. Thế nhưng cô không yêu anh, một kẻ luôn cô độc, sống trong bóng tối. Anh nhìn cô cười dịu dàng, hạnh phúc bên người khác mà muốn hủy diệt mọi thứ.Kiếp trước anh đã sai lầm. Điều mà anh không chịu nổi nhất đó là thấy được ánh mắt chán ghét của cô khi nhìn anh.Anh được tái sinh, trở về khoảng thời gian mà cô chưa gặp được người đó. Liệu anh có thể thay đổi được mọi thứ ở kiếp trước?…
Weibo: Dear- cẩm cam【 văn án viết ngày 31.10】Diệp Nha là một yêu tinh nhỏ thuộc tộc hoa cỏ, đang ở đầu giai đoạn ấu tể(*), vừa mới tròn một trăm tuổi, vì muốn cứu vớt gia tộc khỏi cảnh bị giết hại, Diệp Nha đã xuyên sách.*Ấu tể: hạt giống thực vật hay cây con.Nguyên chủ là nữ phụ rắn rết, hệ thống muốn cô thay thế nguyên chủ đã chết, hoàn thành nhiệm vụ.Yêu cầu cô phải tội ác chồng chất, tàn nhẫn, độc đoán; phải chèn ép được vai chính, cướp đoạt được tài nguyên, và muốn cô ở ngay thời điểm mà nam chính thống khổ nhất cho hắn một đao trí mạng.Diệp Nha gật đầu rất nghiêm túc, đạo lý đều hiểu cả, nhưng mà...."Chú ơi, tội ác chồng chất là gì ạ?""......" Nhìn nữ phụ ba tuổi rưỡi sắp ác độc, hệ thống thực sự buồn bực.*Diệp Nha dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, vô cùng thành thật muốn trở thành một nữ phụ hắc hóa, nhưng lần nào cũng đi ngược lại kết quả mà hệ thống kỳ vọng, mắt thấy tiến độ nhiệm vụ cứ kéo ngược mãi, cuối cùng hệ thống cũng sụp đổ: "Bảo bối, rốt cuộc thì con là giống loại gì thế? Chú đã gặp qua mẹ con, rõ ràng mẹ con là hoa ăn thịt người cơ mà, vô cùng, vô cùng hung ác cơ mà!"Gen di truyền rất trâu bò mà các người hay nói đâu rồi?Diệp Nha đang ở đằng kia nghịch bùn, thanh âm non nớt vang lên: " Ba ba con là cỏ 4 lá, cho nên con cũng là cỏ 4 lá ~"Hệ thống: "......" Gen di truyền quả thật trâu bò!Link convert: https://wikidich.com/truyen/hac-hoa-nu-xung-ba-tuoi-ruoi-XkZGBlS4CA_yNQls…
nam chính là nhất kiến chung tình với nữ chính, từ khi chị mới 6 tháng tuổi. Tính anh bá đạo nên ngày từ đầu đã kiên quyết sống cùng chị, có thể xem như kim ốc tàng kiều.Trong quá trình đó, những người mà chị có cảm tình, anh đều ghét. Có lần anh còn bẻ luôn chân chị vì mình dám chạy trốn. *** Lãnh Hổ bên cạnh thấy nhưng không thể trách. Đi theo thiếu chủ đã mươi mấy năm, thiếu chủ cũng không để ai vào lòng, chỉ có bé gái như búp bê kia mà thôi.À không.Thiếu niên cuối cùng cũng duỗi chân, rời khỏi boong tàu, vừa đi vừa hỏi: “Hai ngày tôi không ở đây, cô ấy đã làm gì?”Lãnh Hổ đi theo phía sau, đương nhiên biết rõ người thiếu chủ đang nói là ai.“Tiểu thư cô ấy...” Anh muốn nói lại thôi, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục: “Cô ấy nói muốn được đi học như những đứa trẻ bình thường khác.”“Quả nhiên đã trưởng thành rồi.” Thiếu niên bỏ lại một câu như vậy, đi vào khoang thuyền.*** Một tình yêu chân thành được thử thách bởi những miệng đời cay độc của người đời, hành động mưu mô của những kẻ quen mặt, hứa hẹn sẽ khiến nhiều bạn đọc cảm thây thú vị và hào hứng…
Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc - 绿野千鹤Thể loại: nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HETình trạng bản gốc: đã hoànSố chương: 105 chương chính văn và 3 phiên ngoại Văn án.Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu.Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách, cuối cùng trở thành kẻ vắt chanh bỏ vỏ;Sủng thiếp diệt thê, uổng là phu quân, cuối cùng người không rời không bỏ hắn, chỉ có vị nam thê đã bị lãng quên suốt mười mấy năm này...Được một lần trọng sinh, Cảnh Thiều quyết định hối cải triệt để, làm lại từ đầu, nhưng mà...Lúc phải ôm gối đầu đứng trước cửa nhìn trời, Cảnh Thiều nắm chặt tay, bản vương nhất định phải trọng trấn phu cương! Thế là đập cửa nói: "Quân Thanh, ta biết sai rồi mà, cho ta vào đi mà!".…