Chap 15- Blue is the warmest color

Vị bác sỹ nhìn thanh niên vô hồn trước mặt mình không khỏi thở dài:
- Kha Vũ, hôm nay cháu cảm thấy thế nào rồi?
Châu Kha Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh băng, nhìn ra ngoài cửa sổ
- Bác sỹ, chú nói xem hôm nay trời có mưa không?
- Bây giờ đã là tháng 9, mùa mưa kết thúc lâu rồi, Kha Vũ!
Kha Vũ lắc đầu:
- Cháu có cảm giác như hôm nay trời sẽ mưa. Và cậu ấy cũng sẽ đến...
- Ý cháu là Lưu Chương?
Nét mặt của Kha Vũ thoáng thay đổi. Rốt cuộc cậu cũng quay lại nhìn bác sỹ
- Chú quen cậu ấy sao?
- À, ta cũng có quen sơ sơ thôi? Vậy cháu biết bây giờ cậu ấy ở đâu không?

Một lần nữa căn phòng lại rơi vào im lặng. Mãi một lúc lâu sau, Châu Kha Vũ mới lên tiếng
- Cậu ấy sẽ đến mà, cậu ấy sẽ đến tìm cháu. Lưu Chương đã hứa sẽ không bao giờ buông tay cháu trước!
Bác sỹ lắc đầu ra hiệu bảo điều dưỡng đưa Kha Vũ ra ngoài. Ông lật tập hồ sơ bệnh án, đánh một dấu x đỏ thẫm lần thứ 31.
---
Kha Vũ nghĩ rằng mình đã ngủ được một giấc rất dài. Nhưng sao cả người cậu vẫn rất mệt mỏi. Cậu nằm dán trên ga giường trắng toát, mặt nghiêng nghiêng về phía cửa ra vào.
Cậu ấy vẫn chưa đến. Lúc nào Lưu Chương cũng chậm chạp như vậy.
Kha Vũ lại buồn ngủ rồi.
Kha Vũ nghe thấy giọng nói của Lưu Chương dịu dàng bên tai: Kha Vũ, ngủ ngon!
Kha Vũ cảm thấy lồng ngực chợt ấm áp, Lưu Chương cuộn thành một vòng như chú mèo nhỏ trong lòng cậu. Cậu vươn tay ôm người thương vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy: Sao lúc nào cậu cũng đến muộn vậy?
---
Khi Kha Vũ tỉnh lại đã không thấy Lưu Chương đâu. Trong lòng chợt cảm thấy mất mát vô cùng. Cậu gắng gượng chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh cố tìm kiếm thân ảnh của người ấy. Trước ngực hơi ấm vẫn còn vương lại như chứng tỏ cậu ấy đã từng ở đây. Nhưng dường như Lưu Chương đã tan vào không khí mất rồi. Kha Vũ loạng choạng đứng dậy gạt người điều dưỡng đang chắn đường ra, định chạy ra ngoài tìm Lưu Chương:
- Lưu Chương đang ở đâu? Các người mang cậu ấy đi đâu?
Người kia vội vàng kéo cậu lại.
- Không có ai ở đây hết Kha Vũ. Từ nãy đến giờ trong phòng này chỉ có tôi với cậu thôi.
Lúc này, cơn phẫn nộ của Châu Kha Vũ đã lên đến đỉnh điểm. Cậu đẩy người điều dưỡng ra, gạt hết các đồ trên xe cấp cứu: ' Tôi chỉ muốn thấy Lưu Chương thôi. Tại sao các người hết lần này đên lần khác cứ ngăn cản chúng tôi. Rõ ràng chúng tôi không làm gì sai cả...'
Kha Vũ cảm thấy mình phát điên rồi. Những dồn nén trong lòng bao lâu nay biến thành tiếng hét đến thê thảm. Cậu quỳ xuống sàn nhà, cảm giác như lồng ngực bị xé toạc, đau đớn đến vô cùng...
Cuối cùng tiếng khóc cũng bật ra. Cậu khóc đến tâm thương phế liệt.
Những mảnh thủy tinh dưới sàn thấm máu đỏ thẫm nhìn chói cả mắt. Kha Vũ với một mảnh lớn nhất.' Thì ra không phải Lưu Chương đến muộn. Cậu ấy đã ở nơi đó trước để chờ Kha Vũ.' Ánh mắt Kha Vũ dịu lại:
- Lưu Chương, chờ một chút nhé, tớ sẽ đến bên cậu ngay đây!
...
Trong một khoảng khắc, Kha Vũ cảm nhận được mình đang bị ghì chặt xuống sàn. Mọi người chạy tới rầm rầm, những âm thanh hỗn loạn trộn vào nhau, có tiếng ai đó đang cố nói chuyện với cậu. Kha Vũ cảm thấy rất đau đầu, cậu không thể lọc những âm thanh kia tách biệt ra, nó như một mớ hỗn độn khiến cậu quay cuồng. Nhưng rồi đột ngột, tất cả bỗng im bặt. Cứ như thể ai đó đã nhấn nút chuyển thế giới sang chế độ mute vậy. Kha Vũ cảm thấy đơn độc đến tuyệt vọng. Cậu không thể nghe được bất cứ âm thanh nào và cũng không ai hiểu những điều cậu nói.
Bắp tay Kha Vũ đau nhói, cậu cảm nhận được chất lỏng lạnh toát đang chạy vào cơ thể mình. Mắt Kha Vũ bắt đầu hoa đi. Cậu nhìn thấy Lưu Chương đang đứng nhìn mình. Kha Vũ cố mở mắt chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến
- Chương Chương...
Trước khi đôi mắt khép lại, cậu có thể thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt Lưu Chương thật buồn. Kha Vũ cố với tay để gạt nó đi.
- Chương... đừng khóc!
---
Ngày thứ 56
Châu Kha Vũ ngồi trên giường đọc sách. Cậu cố tập trung vào những chữ cái chi chít trên trang giấy, nhưng chẳng mấy chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.
- Kha Vũ
Một người phụ nữ bước vào. Cô ấy mặc trên mình một chiếc váy đen, nét mặt đầy vẻ mệt mỏi. Kha Vũ cảm thấy người này rất quen nhưng nhất thời cậu không nhớ ra là ai.
Người phụ nữ kéo ghế ngồi cạnh bên giường Kha Vũ.
- Đã gần hai tháng rồi! Con nên để thằng bé yên nghỉ thôi.
Bàn tay cầm quyển sách của Kha Vũ run run.
- Cô, Lưu Chương vẫn còn sống!
- Cảnh sát đã tìm được xác thằng bé rồi. Đã xác minh thân phận. Kha Vũ, thằng bé thực sự đã ra đi rồi. Nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp...

---
Châu Kha Vũ cảm giác như mình quay trở về buổi tối ngày hôm đó.
9h27, cậu nhận được tin nhắn của Lưu Chương, trời nổi gió.
Trong lòng cậu chợt dậy lên một dự cảm chẳng lành. Cậu gọi cho Lưu Chương, máy báo bận.
Cậu điên cuồng gọi đến hơn 20 cuộc, máy vẫn báo bận.
Bước chân Kha Vũ trở nên gấp gáp. Chiếc bánh sinh nhật cũng bị quăng vào một góc tường. Cậu lao qua bên kia đường khi đèn tín hiệu vẫn đang đỏ, chẳng quan tâm đến tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng chửi rủa xối xả của người đi đường. Ở dưới khu nhà Lưu Chương, cậu thấy bố mẹ cậu ấy đang đứng cùng mấy người mặc đồng phục cảnh sát. Mẹ cậu ấy đã thấy cậu:
- Kha Vũ...
Bà bật khóc nức nở
- Lưu Chương mất tích rồi!
Đầu Kha Vũ trống rỗng, cậu không biết mình rời khỏi đó bằng cách nào.
Khắp các nẻo đường hai đứa từng đi qua, cậu đều không bỏ sót một ngóc ngách.
00:01
Đã sang ngày mới rồi. Châu Kha Vũ đã tròn 18 tuổi. Cậu bất lực gục xuống một góc tường bật khóc bất chấp ánh nhìn của những người qua đường. Kha Vũ linh cảm rằng, lần này cậu mất Lưu Chương thật rồi!
Những đoạn hồi ức rời rạc thi nhau ùa về, mọi việc dần sáng tỏ trong phút chốc. Lúc nào, Lưu Chương cũng có thể hiểu được Kha Vũ, xoa dịu những nỗi đau cho cậu. Nhưng Kha Vũ lại chưa từng một lần làm được điều đó. Cậu không thấy được những dấu hiệu mà Lưu Chương để lại, không hiểu được những mâu thuẫn giằng xé sâu bên trong nội tâm của Lưu Chương. Hoặc giả như cậu đã cố lờ nó đi, chỉ để có được cậu ấy trong ham muốn ích kỷ của bản thân. Bất chấp những nỗi đau cậu ấy phải gánh chịu. Kha Vũ biết Lưu Chương là người dễ mềm lòng và điểm yếu chí mạng của cậu ấy là Kha Vũ. Lúc nào Lưu Chương cũng suy nghĩ cho cậu trước tiên. Vậy nên, Kha Vũ vẫn luôn tự tin rằng Lưu Chương sẽ không bao giờ rời bỏ cậu. Kể cả khi nỗi sợ hãi những kì thị của xã hội, kể cả khi áp lực từ gia đình có dồn hai người đến mép vực sâu vạn trượng. Kha Vũ tin rằng Lưu Chương cũng sẽ nắm tay cậu nhảy xuống. Nhưng ngàn vạn lần cậu không nghĩ đến...
Những câu nói vu vơ của Lưu Chương: ' Kha Vũ, lần sau ra ngoài phải mang theo ô chứ, không phải lần nào cũng có tớ che ô cho cậu đâu.'; ' Kha Vũ, cậu phải biết cách tự chăm sóc lấy bản thân đi!'; ' Kha Vũ, sau này không được hút thuốc nữa nghe chưa'...thì ra tất cả đều là lời tạm biệt mà cậu ấy dày công chuẩn bị.

Không biết cậu đã ngồi đó trong bao lâu, cho đến khi:
- Anh ơi, chiếc bánh này của anh phải không?
Châu Kha Vũ ngước lên, thấy một cậu bé tầm 7-8 tuổi gương mặt lem luốc đang đứng trước mặt mình. Tay cậu cầm một hộp bánh sinh nhật mà cậu dễ dàng nhận ra là của Lưu Chương tặng mình hồi chiều.
- Em không biết có chuyện gì, nhưng người tặng anh chiếc bánh này thực sự rất thích anh đấy ạ!
Nói rồi cậu mở hộp bánh chìa ra một chiếc thiệp được giấu sâu bên dưới đưa cho Kha Vũ.
Cậu run run nhận lấy.
Một mặt của thiệp là tấm ảnh hai người đang đi bộ trên biển, tay trong tay. Chắc hẳn là từ chuyến đi lần trước. Mặt sau là những nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc của Lưu Chương.
" Tớ vốn không thích màu xanh biển lạnh lẽo. Nhưng vì đó là màu Kha Vũ thích nên tớ cảm thấy đấy là màu ấm áp nhất thế gian!"
Trong lòng Kha Vũ đã có câu trả lời
- Lưu Chương, cậu đợi một chút. Tớ sẽ đến với cậu ngay đây...

Dưới bờ đá lộng gió, mặt biển đêm vẫn im lìm.
Đèn cứu hộ rọi sáng cả một vùng.
Ồn ào, huyên náo...
Kha Vũ cố len qua đám người, tìm kiếm hình bóng Lưu Chương. Cậu thấy cô Lưu quỳ xuống mặt đá lởm chởm, giọng khản đặc kêu tên Lưu Chương. Cậu thấy bố Lưu Chương ôm lấy vợ mình trong lòng, lặng lẽ khóc. Cậu thấy balo của cậu ấy nằm chỏng chơ bên cạnh, bộ máy thu âm Kha Vũ tặng cậu đặt ở phía trên.
Lưu Chương đâu? Kha Vũ nhìn xuống mặt biển đen ngòm. Lưu Chương của cậu đâu?
Cậu cảm giác cổ họng mình như rách toạc nhưng cậu không nghe được bất cứ âm thanh nào thoát ra. Như một con thú dữ bị thương, cậu điên cuồng gào thét, nắm hai tay thành nắm đấm nện trên đất đến bật máu.
Ánh đèn chiếu xuống mặt biển thành một khoảng sáng trắng. Kha Vũ liều chết lao xuống vách đá cho đến khi bị ghì xuống mặt đất lạnh toát.
- Lưu Chương, chả phải đã nói là phải cùng nhau sao? Vậy mà cậu lại dám đi trước.
Phẫn nộ nhấn chìm linh hồn Kha Vũ.
- Lưu Chương, cậu là đồ nói dối!
---
Kha Vũ tỉnh dậy trên chiếc giường trắng toát, trần nhà phía trên cũng trắng toát, như một vòng lặp không thể thoát ra.
- Kha Vũ, cháu cảm thấy như thế nào rồi?
Giọng nói hiền từ quen thuộc của vị bác khiến cậu quay trở về thực tại.
- Cậu ấy không để lại gì cho cháu sao?
- Cô Lưu có nhờ ta gửi thứ này cho cháu. Ta không biết nó có phải thứ cháu tìm không.
Nói rồi ông đưa cho Kha Vũ một túi giấy rồi quay người rời khỏi phòng để cậu một mình.
Trước khi khép cửa lại, ông nhìn Kha Vũ thở dài:
- Kha Vũ, hôm nay trời cũng không có mưa đâu!
Châu Kha Vũ nhìn ra cửa sổ hồi lâu. Ánh mặt trời ấm ấp bên ngoài cho thấy hôm nay là một ngày nắng đẹp. Cậu từ từ mở túi giấy. Bên trong là bộ thu âm của Lưu Chương.
Đeo tai nghe vào, cậu lần lượt nghe lại tất cả những bài hát cậu ấy sáng tác. Giọng hát của Lưu Chương chân thật đến mức cậu tưởng như cậu ấy đang ngồi ngay bên cạnh mình vậy. Băng đĩa quay đều, đến khi ánh hoàng hôn rọi qua khung cửa hắt trên sàn ánh đỏ cam ảm đạm.
Bài hát cuối cùng rất lạ. Kha Vũ chợt nhận ra. Đây là đoạn ghi âm lời hồi đáp cho Blue mà Lưu Chương lén sao chép từ đĩa CD của cậu. Giữa âm thanh vô vọng ấy, giọng Lưu Chương đột ngột vang lên như một lời thì thầm bên tai cậu:
- Kha Vũ, tớ gửi vào trong đại dương tần số 52Hz khắc khoải, đợi đến một ngày cậu có thể hồi đáp, chúng ta sẽ lại trở về bên nhau.

---
5 năm sau
Một buổi sáng tháng 8 trời nắng đẹp, tại viện nghiên cứu Đại dương học Bắc Kinh, một thanh niên đứng trước toàn thể bậc tiền bối trong viện tự giới thiệu:
- Em tên là Châu Kha Vũ, mới tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa khoa sinh vật biển. Em rất mong muốn có thể làm việc tại Viện. Mong mọi người chỉ giáo thêm ạ!
---
Lưu Chương, tớ tạm tin cậu một lần nữa. Đến khi, lời hồi đáp của tớ tới được biển xanh, cậu nhất định phải trở về...

- Hoàn chính truyện-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip