001: Bachira Meguru

Bachira Meguru, you and five stories about how we love

01. Liều thuốc.

Em là một liều thuốc chữa lành tâm hồn Bachira, là một niềm vui nhỏ nhoi bên cạnh trái bóng tròn ôm lấy trái tim nhỏ cậu chàng quanh bao giông bão của cuộc đời.

Một lời an ủi nhẹ nhàng vang vảng trong tai, một cái ôm ấm áp xua tan những điều phiền toái can thiệp cuộc sống của cậu, một nụ hôn trìu mến trên môi thổi bay nỗi buồn khó cất lên lời, một chiếc kẹo bé tẹo lọt thỏm trong lòng bàn tay to lớn. Chỉ với một điều, em thắp lên những ánh đèn hạnh phúc, xoa dịu những vết thương trong cậu, kéo cậu khỏi những đám dây leo phiền phức bám lấy tâm trí cậu.

Chỉ cần bóng dáng em lọt vào trong tầm mắt cậu, dù cho nó còn chẳng rõ ràng đi nữa, cậu chẳng lấy gì mà ngần ngại hô to tên em, vẫn sẽ len lỏi qua đám người lúc nhúc, chạy về phía em mà ôm lấy cơ thể nhỏ bé đó. Kể lể cho em những điều tuyệt vời đã tìm đến cậu ngày hôm nay, về con quái vật đã cùng cậu chơi bóng đá, nhìn vẻ mặt rạng rỡ dần lộ qua đôi mắt của em. Em sẽ xoa đầu cậu, dành cho cậu những lời khen có cánh, dẫn cậu đi chơi như một cách để khen thưởng cho cậu.

Em chính là liều thuốc của cậu, và Bachira cũng chẳng thể nào nghĩ ra được một ngày nào đó em sẽ bỏ cậu mà đi. Bởi lẽ, ở bên em quá đỗi hạnh phúc đi mà!

02. Thủ tục.

Hôm nay cả em lẫn Bachira có một ngày đi chơi rất vui, thực sự vui đến nỗi cậu bạn không ngừng luyên thuyên về nó với giọng điệu phấn chấn trên đường về nhà. Tay thì đan chặt vào tay em, khẽ đung đưa theo từng bước chân, đôi mắt vàng khép lại rồi cong lên trông vô cùng đáng yêu, miệng ngân nga giai điệu họ vô tình nghe khi ngồi ở một quán cà phê nhỏ.

"Tới đây là được rồi, cảm ơn cậu vì hôm nay nhé, tớ vui lắm!"

Em bước lên phía trước Bachira, tay vẫn nắm chặt tay cậu, nhìn cậu rồi nở nụ cười hạnh phúc.

"Mai tớ sẽ đến gặp cậu ở chỗ cũ, đừng quên đó!"

Bachira cong mắt cười, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay bạn. Em gật đầu, quay gót bước đi nhưng bàn tay của cậu vẫn chẳng chịu rời khỏi tay em, thậm chí còn chẳng có dấu hiệu gì là để em đi cả. Dẫu cho em có ý Khẽ liếc xuống bàn tay vẫn đang lọt thỏm trong tay cậu, rồi đưa mắt nhìn vẻ mặt phụng phịu như đứa trẻ con giận dỗi của cậu.

"Cậu quên rồi à?"

Em đứng yên đó mà ngơ ngác một hồi, cố gắng xem mình đã quên làm cái gì cho cậu người yêu của mình không. Tiếng cười khúc khích chợt thoát khỏi môi em, khiến cho cậu cũng phải ngẩng mặt lên mà nhìn em. Em từ tốn tiến lại gần, kiễng chân lên rồi hôn cái chốc vào má cậu, cẩn thận ngắm nghía sắc vui quay lại trên khuôn mặt cậu.

"Vậy xong thủ tục rồi chứ gì?"

À, thì ra có người không chịu để bạn gái nhỏ về nhà vì mắc tội không chịu hoàn thành thủ tục hôn tạm biệt vào cuối buổi đi chơi đây mà.

03. Lạc mất cậu.

Giữa chốn đông người, em lại lạc mất Bachira. Đôi bàn tay đan vào nhau đã buông ra từ bao giờ, rồi để hai con người lạc lối trên con đường tấp nập người qua. Đây không phải là lần đầu tiên em lỡ để lạc mất cậu, nhưng nó luôn làm em rơi vào tình trạng bối rối. Tim em đập thình thịch như thể sắp nhảy xổ ra khỏi lồng ngực, sự sợ hãi bao chùm lấy tâm trí, khiến ngón tay em vô thức cấu chặt vào góc áo. Đôi mắt chợt láo liên xung quanh, cố gắng tìm bóng dáng quen thuộc giữa biết bao con người chẳng khác nhau là mấy.

Để rồi, em nghe thấy tiếng Bachira gọi tên em. Vẫn luôn to và rõ ràng như vậy, tên em luôn tràn đầy sức sống khi được thốt lên bằng giọng cậu. Và chẳng biết chạy từ đâu ra, cậu nhảy bổ thằng vào người em, khiến em cũng suýt ngã xuống đất nếu không trụ kịp.

"Meguru, cậu vừa đi-"

"Nhìn nè, nhìn nè! Tớ lấy con ong này ở trò chơi bắn súng đấy, trông dễ thương y hệt cậu luôn đó!"

Bachira dúi vào tay em một chú ong bằng bông trông mềm mại. Khuôn mặt cậu lấm tấm mồ hôi, cậu thở có đôi chút nặng nhọc nhưng cũng chẳng thể ngăn cản cậu chàng phấn khích kể lại cách cậu lấy được chú ong này trong bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị của mấy đứa trẻ con đứng xung quanh.

"Cảm ơn cậu vì món quà này, đẹp lắm". Em rút chiếc khăn tay từ trong túi ra rồi thấm mồ hôi trên trán cậu, thở dài như vừa chút một gánh nặng trên vai. "Với cả hãy báo tớ một câu khi cậu rời đi, làm tớ lo muốn chết!"

"Yes sir!". Bachira hôn lên má em, xoa đôi má bạn thích thú.

Và những lần sau đó, em lại lạc mất Bachira, nhưng cậu luôn mang cho em những món quà coi như thay lời xin lỗi vì cái thói ham chơi của cậu. Đúng là cậu chẳng bao giờ khiến em giận được lâu mà, người gì đâu biết nịnh nọt người yêu thế không biết.

04. Ốm.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến hay là em quên mất sấy tóc khô trước khi đi ngủ hay gì, mà hôm nay em sốt nặng tới nỗi không thể lết người ra khỏi giường. Nhà thì không có ai, bố mẹ em đi chơi bỏ đứa con bé bỏng của họ ở nhà rồi còn đâu, làm em phải gọi Bachira đến chăm bạn gái nhỏ này vài hôm. May sao vẫn còn cậu, chứ không em chết khô chết queo ở trên giường mất thôi.

Dù cho Bachira cũng có chút vụng về, nhưng cậu chăm em vô cùng chu đáo và tận tâm luôn đó chứ. Lúc nào cũng ở bên cạnh em, chườm khăn cho em, ngồi kể cho em nghe mấy câu đùa vớ vẩn mà cậu vô tình nghĩ ra. Tập tành nấu cháo cho người bệnh, hơi khê một tý nhưng làm em cảm thấy khá hơn biết bao nhiêu. Chiều chuộng mấy yêu cầu rất dở hơi từ em, hôn một cái vào má, cho em đấm khi em khó chịu, đọc truyện cổ tích cho em nghe trước khi đi ngủ, thậm chí còn bổ sung thêm khúc hát ru nghe rất êm tai nữa. Trời ạ, cậu chăm em tận tình quá, khiến em còn tưởng mình không còn bị bệnh nữa ấy chứ!

"Sau khi tớ khỏi ốm, tớ sẽ nẹt bô uỳnh uỳnh và chở cậu lên Shibuya cháy phố!"

Đúng là sau khi em khỏi ốm em đã chở cậu lên Shibuya cháy nát cái phố đấy thật, và cả hai đứa suýt bị công an túm cổ vì gây náo loạn thành phố.

05. Giờ nghỉ trưa.

Bachira nằm gục xuống chiếc bàn gỗ bé tý, nhắm mắt, còn em ngồi tựa lưng vào ghế, thong thả tận hưởng cuốn sách đang đọc dở trên tay. Nắng trưa chạy vội bên cửa sổ, cẩn thận ôm lấy khuôn mặt cậu chàng đang chìm trong giấc mộng đẹp sáng bừng và ấm áp. Từng cơn gió dịu nhẹ hiu hắt trên chiếc rèm trắng, cẩn thận luồn qua những sợi tóc mềm như tơ của cậu, vang lên tựa khúc hát ru êm đềm.

Tiếng xột xoạt khi dép di trên mặt sàn bóng, tiếng trang sách lật qua rồi lại lật lại, tiếng bấm bút lạch cạch, tiếng ríu rít râm ran ở những tán cây xanh muốt, tiếng thở đều đặn, tiếng tim đập ổn định đều hóa thành những tiếng ồn trắng vô định, ru chú ong nhỏ vào cơn mộng mị. Khoảng thời gian nghỉ trưa lúc nào cũng êm ái và nhẹ nhàng như thế cả, làm cho ai kia cũng phải xuôi theo mà đánh một giấc ngủ êm ru.

Em chẳng dám buông tay cậu ra từ lúc cậu bắt đầu nhắm mắt cho đến giờ, đôi lúc còn để ngón tay cái vẽ những đường tròn trên mu bàn tay cậu. Bài tập Tiếng Anh vẫn còn cả đống, tràn lan trên chiếc bàn gỗ mấy nét chữ nguệch ngoặc không theo hàng lối là bao. Gấp gọn cuốn sách rồi để sang một bên, em đưa mắt nhìn cậu người yêu nọ, trên môi bất giác để lộ nụ cười hạnh phúc xen lẫn một chút thỏa hiệp.

"Có lẽ để cậu ngủ thêm một chút nữa vậy"

Ngoài kia, bầu trời vẫn rất xanh, nắng vẫn nhảy múa và gió vẫn thổi đều.

Và trong này, có hai cô cậu học sinh đã sớm chìm vào giấc mộng từ lúc nào không hay.

14.05.2023|Dumb Seaweed

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip