Chương 5 - 6 - 7 - 8


 Chương 5  

Nếu không phải hai mắt vô cùng đau rát, lại không tài nào mở lên nổi, Khổng Thu cũng chẳng biết giờ đã là năm giờ sáng. Cất camera đi, Khổng Thu cũng lười tắm rửa, chỉ rửa mặt, đánh răng, rửa chân sạch sẽ. Lúc chuẩn bị đi ngủ, cậu mới phát hiện ra một vấn đề khá khó khăn: Phải xử lý sao với Blue đây?

"Blue, mi muốn đi vệ sinh không?" Cô y tá đã nói, hiện tại Blue không thể tự mình đi vệ sinh, cần có người hỗ trợ.

Blue kêu hai tiếng, dường như nó muốn lết ra ngoài. Khổng Thu vội vàng ôm lấy nó: "Không được lộn xộn, mi đợi ta một chút." Thấy Blue không còn cựa quậy nữa, cậu mới đi đến góc nhà tìm chậu vệ sinh với cát mèo. Nghe theo lời đề nghị của y tá, cậu đã mua một cái chậu vệ sinh hai tầng, cùng với loại cát mèo thủy tinh nhìn khá là sạch sẽ. Kết quả là, sau khi Khổng Thu vất vả trăm bề để chuẩn bị cho thật hoàn mỹ, vừa quay người lại chuẩn bị ôm Blue đem đến thì nó đã không chút khách khí mà nhe nanh ra.

"Ngao ô ngao ô ngao ô!!!"

Âm thanh quái quỷ gì thế này? Hai tay Khổng Thu đang định vươn đến bỗng cứng ngắc, bất động giữa chừng.

"Meo meo!"

Gào to một tiếng, Blue nhìn cái chậu vệ sinh một cách khinh bỉ, quay đầu lết sang chỗ khác, nó bò về phía phòng toilet đối diện.

"Blue?"

Khổng Thu hoàn hồn, vội vã tiến lên trước chặn Blue lại, rồi ôm nó đem về lại cái ổ mèo.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Mi không thích sao?"

"Ngao!" Chỉ dừng lại ở mức "Không thích" thôi sao?! Blue liếc nhìn cái chậu vệ sinh hung ác gào lên một tiếng. Hai chân trước vùng vẫy giãy ra, nó tiếp tục bò đi, hướng thẳng đến toilet.

Khổng Thu đè người Blue xuống, không cho nó bò lung tung, rồi mới nhìn về phía phòng toilet, trong đầu sinh ra một ý nghĩ quái dị: "Blue, mi muốn vào toilet hả?"

"Meo meo meo meo..."

Khổng Thu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, cậu ôm cả ổ mèo lẫn Blue đi vào toilet. Mới vừa vào trong phòng vệ sinh, hai chân trước của Blue đã bắt đầu huơ loạn xạ: "Meo meo... meo meo..." Dáng vẻ bồn chồn lo lắng tựa hồ như chỉ cần chậm thêm một giây nữa thì nó sẽ tè ra mất.

Khổng Thu bước nhanh đến trước bồn cầu, Blue kêu loạn thế khiến cậu cũng hơi hoảng hốt. Cậu chỉ biết dựa theo bản năng mà phản ứng: Đặt ổ mèo xuống đất, ôm Blue ra, đặt nó ngồi lên bồn cầu, hai chân tách ra, khẽ điều chỉnh tư thế của nó sao cho mông nó nhắm thẳng vào bồn cầu.

"Meo meo..."

Khổng Thu không biết mình có hoa mắt hay không, tại sao cậu lại cảm thấy Blue dường như đang mắc cỡ thẹn thùng?

"Meo meo..."

Blue vùi đầu vào khuỷu tay Khổng Thu, tiếng nước chảy vang lên. Khổng Thu cúi đầu nhìn Blue một cách ngạc nhiên, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm giác khó hiểu. Xem ra những đồ dùng cho mèo mà cậu đã mua hầu hết đều không cần dùng đến rồi.

Tiếng nước ngừng, đầu Blue giật giật mấy cái, nhưng nó vẫn không chịu ngẩng lên.

"Meo...ô...ô..."

"A, xong rồi sao?" Khổng Thu vẫn ngồi yên không động đậy.

.

"Meo..." Cái đuôi khẽ phe phẩy, tựa như muốn nói là nó đã xong rồi.

Trong bụng chất đầy một đống kinh ngạc cùng nghi hoặc, Khổng Thu đứng dậy, xả bồn cầu. Ra khỏi nhà vệ sinh, Khổng Thu theo bản năng, hướng nhìn về phía đống đồ dùng cho mèo đang đặt ở góc nhà, hỏi: "Blue, có đói bụng không?"

"Meo meo meo ô! Meo meo meo ô !"

Blue ngẩng đầu lên, liếm liếm miệng, cùng lúc đó, bụng nó cũng phát ra âm thanh 'ục ục'. Khổng Thu cúi đầu, không hy vọng mà hỏi: "Muốn ăn Whiskas hay là đồ hộp?"

"Ngao!"

Nhếch miệng nhe răng, thái độ rõ ràng là vô cùng không thích.

Khổng Thu đứng ngơ ngẩn một phút, rồi quay trở về ghế sofa, đặt Blue xuống, trên mặt vẽ nên một nụ cười bí hiểm: "Vậy mi muốn ăn cái gì? Sữa hay trứng gà?"

Không biết Blue sẽ trả lời cậu như thế nào đây?

"Meo meo ô! Meo meo ô!" Tiếng kêu thật vui, tựa hồ như nó cũng rất muốn ăn những món đó.

Cậu thật sự đã nhặt được một con mèo kỳ lạ rồi! Khổng Thu xoa xoa đầu Blue, nói tiếp: "Ta đi lấy sữa và nấu trứng gà cho mi nhé."

"Meo meo ô... meo meo ô..." Đuôi của Blue khẽ vẫy vẫy.

Ngoài mong đợi, nhưng cũng đã dự đoán trước, Blue uống hết nửa bình sữa có đường, ăn sạch một quả trứng luộc, cuối cùng còn ợ lên một cái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Mấy bịch Whiskat to đùng hay đồ hộp cho mèo nằm trong góc kia, từ đầu đến cuối Blue cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn qua dù chỉ một lần.

Mèo có thể ăn trứng gà sao? Khổng Thu không biết. Cậu nghĩ mình nên học hỏi một chút xem làm thế nào để có thể chăm sóc một con mèo thông minh. Sờ sờ Blue, Khổng Thu mệt mỏi lên tiếng: "Blue, ta muốn đi ngủ, mi cũng ngoan ngoãn ngủ đi nhé, ngủ ngon."

"Meo meo ô!"

Từ hôm nay trở đi, e là cuộc sống của cậu sẽ không còn bình lặng được như xưa nữa.

Vừa nghe Khổng Thu nói muốn đi ngủ, hai chân trước của Blue nhanh như cắt đã ôm chầm lấy tay của cậu, ngẩng đầu lên kêu thật to meo meo ô, meo meo ô, đôi mắt nó mở to, lại còn rưng rưng lệ.

"Blue?" Có chuyện gì vậy? "Mi muốn đi vệ sinh à?"

Khổng Thu lại hoa mắt sao. Blue lắc đầu hai cái, giãy dụa muốn tiến đến bên người cậu, ủy khuất mếu máo: "Meo meo ô... Meo meo ô..." giống như muốn nói với cậu rằng đừng bỏ rơi nó.

"Blue, ta phải đi ngủ, mi cũng nên ngủ đi." Khổng Thu nói ngọt dỗ nó, nhưng tay thì vẫn ôm Blue vào lòng. Trên người cậu, Blue đang ra sức cọ cọ dụi dụi, không ngừng cố sức để chui vào lồng ngực ấm áp đó, móng vuốt vẫn liên tục cào cào lên tay cậu.

Nhìn hơn nửa ngày, Khổng Thu đành hỏi Blue với vẻ không chắc chắn mấy: "Blue, mi không phải là đang muốn xin được ngủ chung với ta đó chứ?"

Blue ngẩng đầu, vui sướng kêu lên: "Meo meo ô... meo meo meo ô..."

Khổng Thu lấy tay xoa xoa hai bên thái dương đang kêu gào đòi đi ngủ của mình, đầu hàng ôm lấy Blue, cậu trả lời lấy lệ: "Được rồi." Cậu đã quá mệt mỏi, không còn chút tinh lực dư thừa nào để mà đi dỗ dành Blue nữa.

"Meo meo ô... Meo meo ô..." Đuôi của Blue lắc qua lắc lại, tỏ vẻ rất sung sướng.

Tuy vậy Khổng Thu vẫn có chút lo lắng. Liệu việc này có ảnh hưởng đến chân sau của Blue hay không?

Đem Blue cùng ổ mèo đặt một bên giường, Khổng Thu thay áo ngủ rồi nắm sang bên cạnh. Đắp chăn, tắt đèn, Khổng Thu vừa nằm xuống thì đã đi gặp ngay Chu Công. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cậu còn không quên tự nhắc bản thân mình ngàn vạn lần tuyệt đối không được phép xoay người đè lên Blue.

Tấm rèm cửa bằng vải cotton đã ngăn toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, trong phòng ngủ chỉ còn là một màu đen tuyền. Một con mèo ra sức dùng chân trước bò ra khỏi ổ, hướng về phía một người đang ngủ say. Đến gần, một cái vuốt mèo liền xuất ra, vén cái chăn lên, tiếp tục cố gắng trườn tới. Đến khi chạm được vào thân thể của người kia, con mèo mới thở hắt ra, nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ màng ngủ, Khổng Thu cảm thấy bên cạnh có cái gì đó rất mềm mại, cậu liền xoay người đem khối mềm mại đó ôm vào trong lòng. Khổng Thu đúng là đã ngủ đến quên cả trời đất. Cái khối mềm mại bị cậu ôm chặt trong lồng ngực kia khẽ mở mắt, liếm liếm cằm của Khổng Thu, rồi mới nhắm mắt lại ngủ tiếp. Bên kia giường, cái ổ mèo trống không vẫn được đặt ở đó.

Chương 6 

Khổng Thu vừa thức dậy, nằm bên cạnh cậu lúc này lại là một con mèo lông xù. Cậu cảm thấy vô cùng kỳ cục, nhưng bất quá cũng không thấy chán ghét. Khổng Thu vốn ưa sạch sẽ, nhưng cũng không khiết phích quá độ, nên chuyện Blue nằm trên giường hình như cũng chỉ là một chuyện tự nhiên và bình thường. Chỉ có điều, Khổng Thu chẳng biết có nên coi Blue là một con mèo bình thường không nữa.

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..."

Blue chả thèm để mắt đến chỗ đồ hộp Whiskas dành cho mèo của mình, mà lại dán mắt vào tô mì ăn liền nóng hổi Khổng Thu vừa mới nấu, không ngừng chảy nước miếng. Chân trước động đậy, đuôi lắc qua lắc lại, hai mắt sáng rực, không ngừng thể hiện cho Khổng Thu biết nó muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn a.

Sờ sờ đầu Blue để trấn an, Khổng Thu lập lại: "Blue, mi không thể ăn cái này, mặn và cay lắm."

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..." Mũi Blue hít lấy hít để, chân vẫn liều mạng đòi hỏi, muốn ăn, muốn ăn a.

Khổng Thu tuy chưa bao giờ nuôi sủng vật, nhưng cậu cũng biết thú cưng căn bản không thể ăn được những món ăn có nhiều muối, chứ đừng nói chi là có cả ớt như tô mì này. Blue đói bụng, cậu biết, nhưng làm sao cậu có thể cho Blue ăn mì ăn liền được? Hơn nữa lại còn là mì ăn liền vị cay.

"Blue, ta khui đồ hộp cho mi được không?"

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..."

Trong mắt Blue chỉ có một tô mì thơm lừng nóng sốt trước mặt.

Khổng Thu đứng dậy, đem tô mì đặt ở chỗ khác cao hơn, rồi đi đến góc nhà lấy một lon Whiskas khui ra. Mới vừa cầm cái bát của mèo, cậu nghĩ lại, rồi bỏ vào chỗ cũ, đi đến nhà bếp chọn một cái bát sứ thật đẹp, sau đó đổ thức ăn trong hộp ra, dùng muỗng tán cho nhuyễn nhừ. Cầm bát đi đến bên cạnh con mèo vẫn còn đang mải miết kêu, cậu đặt cái bát đến trước miệng của nó, nói lời ngon ngọt: "Blue à, đồ hộp rất ngon nè, mi ăn thử đi."

Blue liếc mắt nhòm đống thức ăn đó, rồi xoay đầu đi chỗ khác, ngửi cũng không thèm ngửi, thái độ rất kiên quyết: Không ăn.

"Blue!" Khổng Thu nghiêm giọng hơn một chút.

Blue vẫy vẫy đuôi, ủy khuất kêu lên: "Meo meo ô Meo meo ô..." Không ăn, không ăn mà.

"Blue, mi không thể ăn mì ăn liền."

Blue quay đầu lại, hai chân trước cào cào lên người Khổng Thu, gương mặt tràn đầy khát vọng ngẩng lên kêu: "Meo meo ô ô ô... meo meo ô ô ô..."

Giằng co qua lại nửa ngày, Blue cũng không chịu ăn một miếng thức ăn mèo nào.

Có lẽ phải làm cho nó bị cay một lần thì nó mới biết mình không thể ăn.

Không còn cách nào khác đối phó với thái độ cứng đầu của Blue, Khổng Thu thầm nghĩ vậy.

"Được rồi, ta cho mi ăn."

"Meo meo meo meo meo meo..."

Đuôi của Blue vẫy qua rồi vẫy lại, liếm liếm miệng ra vẻ thèm thuồng.

Gắp một cọng mì ra, thổi nguội rồi đặt ở lòng bàn tay, Khổng Thu cương quyết không thừa nhận bản thân cũng có chút xấu xa, cậu đưa đến trước miệng Blue. Blue ngửi ngửi, há miệng ra nuốt vào.

Lát nữa cay cũng đừng có mà khóc nhé cưng! Khổng Thu ngồi đợi Blue gào khóc. Sợi mì trong lòng bàn tay đã bị Blue nuốt gọn, và cậu kinh ngạc phát hiện ra lần này mình đã tính sai!

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..." Blue liếm liếm mép, muốn ăn nữa a.

Nhìn lại lòng bàn tay trống không của mình, rồi lại nhìn nhìn Blue, Khổng Thu thật không biết nên tính sao cho phải.

"Meo meo meo ô meo meo meo ô..." Đợi gần nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy Khổng Thu cho mình ăn mì tiếp, Blue vươn hai chân trước, hướng tới tô mì nằm trên bàn, cào cào. Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn a.

"Blue..." Khổng Thu cảm thấy đầu hơi có chút choáng váng.

"Meo meo ô meo meo ô meo meo ô..."

Thấy Blue không còn kiên nhẫn đợi chờ mà tự mình nhào qua để cướp ăn, Khổng Thu vội bưng cái tô giơ lên cao, bất lực nói: "Được rồi, được rồi, đợi ta một chút, ta sẽ làm cho mi một chén."

"Meo meo ô ô..." Vui vui a.

Làm thế này sẽ không hại Blue chứ? Trong nhà bếp, Khổng Thu thấp thỏm đem mì gắp ra một chén nhỏ, rồi đem trứng gà chia làm hai. Không được, lát nữa cậu phải lên mạng kiểm tra lại một lần xem sao.

"Meo meo meo ô meo meo meo ô..." Trong phòng khách, một con mèo đang bị bỏ đói không ngừng kêu gào.

Khổng Thu bất đắc dĩ thở dài, miễn cưỡng bưng hai cái bát đi ra ngoài.

Vừa ăn mì, vừa quan sát Blue, Khổng Thu càng nhìn càng cảm thấy cậu đã nhặt được một con mèo hoàn toàn không giống những con mèo bình thường khác. Có ai đã từng thấy qua một con mèo có thể vừa ngồi ăn mì vị bò cay Tứ Xuyên, lại vừa uống nước chưa? Cầm lấy ly nước uống một ngụm, cho đỡ vị cay trong miệng, Khổng Thu lại động đũa ăn tiếp. Chỉ có con người mới ăn kiểu thế chứ. Trước mặt cậu, Blue le lưỡi vì cay nóng, cứ ăn hai miếng thì lại uống mấy ngụm nước. Cái đầu cứ hết chui vào cái cốc rồi lại dúi vào cái chén, dáng vẻ vô cùng bận rộn.

Tựa như đang được thưởng thức mỹ vị bậc nhất của nhân gian, Blue vừa ăn vừa kêu meo meo đầy thỏa mãn. Nửa quả trứng gà bị nó cắn vài miếng là hết sạch. Nhìn Blue ôm chén uống cạn nước mì, Khổng Thu nhìn lại tô của mình, do dự một phút, cậu liền lấy đũa gắp mì của mình bỏ vào trong chén của Blue.

"Ao... ô... ao... ô..." Blue không ngẩng đầu, chỉ kêu hai tiếng ý nói cám ơn.

"Blue, mi không thấy cay sao?" Khổng Thu gần như đã xem Blue là một con người.

"Ao... ô... ao... ô..." Blue ăn rất vui sướng, đầu lại chuyển qua cốc nước uống liên tục mấy ngụm. Xong, nó mới ngẩng đầu lên, liếm liếm hai bên mép với mũi, thái độ vô cùng thỏa mãn.

"No rồi sao?" Khổng Thu một lần nữa oán trách sự mềm lòng của mình.

"Meo meo ô..." Âm thanh này rõ ràng là đã ăn no căng bụng rồi. Lắc lắc cái đuôi của mình, Blue thả lỏng thân thể, dựa người vào ghế sofa, mắt lim dim, ách, hình như nó đã buồn ngủ.

Nhìn Blue hết nửa ngày, đến khi đối phương phát ra tiếng ngáy, Khổng Thu mới cố gắng nhai cho xong tô mì của mình. Cậu có cảm giác thứ mình đang ăn là sáp chứ không phải mì, xong đâu đó, cậu đem cả cái chén đã được ăn đến sạch bóng của Blue vào trong bếp rửa. Ra khỏi nhà bếp, thấy Blue vẫn còn say ngủ, Khổng Thu cầm camera vào thư phòng, những ảnh chụp của cô Phạm cần phải gấp rút xử lý.

Đừng nghĩ rằng đồ ăn của chúng ta có thể cho mèo ăn, nhất là những thứ có vị mặn. Muối sẽ tăng thêm gánh nặng cho thận của mèo, dễ dàng gây ra những bệnh như sỏi thận. Chân gà nướng hay các món kho càng không nên cho mèo ăn, đồ ăn cay nhất định càng không thể.

Mèo thường ít uống nước, nên có thể cho mèo ăn các thức ăn ướt hoặc đồ hộp hay những đồ ăn có hàm lượng nước cao, có thể bổ sung cho cơ thể mèo một lượng nước nhất định. Có một số con mèo do thường xuyên được ăn đồ hộp mà thích uống nước, đối với mèo mà nói đây là việc rất tốt.

Mèo con mới đẻ khoảng hơn hai tháng là có thể tiêm vaccine phòng bệnh, dùng thuốc chống bọ, rận, giun, sán. Tiêm phòng vaccine cần thực hiện định kỳ hàng năm, chống rận bọ ba tháng một lần. Mèo hơn sáu tháng tuổi là có thể tiến hành phẫu thuật triệt sản...

Màn hình máy tính mở mười mấy cái cửa sổ, mà không thấy cái ảnh chụp nào của công việc, toàn bộ đều liên quan đến tư liệu nuôi mèo. Khổng Thu càng xem càng chột dạ, càng nhìn càng khẩn trương. Mèo không thể ăn mặn, càng không được ăn cay. Trời ạ, cậu vừa mới làm chuyện gì thế này? Ngoài ra còn phải tiêm phòng bệnh, dùng thuốc chống rận, giun. Ách, không chỉ vậy, mà còn phải triệt sản!!!

Khổng Thu vội tìm di động, bấm số gọi đến bệnh viện. Sau khi xưng danh, cậu trực tiếp đề cập đến vấn đề cậu đang thắc mắc.

"Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, con mèo của tôi đã mấy tháng tuổi rồi vậy?"

"Nhìn răng cùng khung xương của nó, chắc được khoảng 5, 6 tháng tuổi rồi."

"Nó có được xem là mèo trưởng thành không ạ?"

"Ô, chưa đâu, nó vẫn còn nhỏ, phải qua một tuổi mới tính là mèo trưởng thành. Sau khi vết thương của nó lành thì Khổng tiên sinh hãy đem nó đến tiêm vaccine phòng bệnh. Đến thời gian động dục, nếu cảm thấy lo lắng thì anh làm phẫu thuật triệt sản cho nó nhé."

"Ah, nhất định phải làm vậy sao?"

"Mèo đực nếu không làm phẫu thuật triệt sản, đến khi về già tỉ lệ mắc bệnh sẽ rất cao. Hơn nữa, lúc mèo lên cơn động dục e là sẽ gây cho Khổng tiên sinh không ít rắc rối."

"Thế à..."

"Thế mấy hôm nay mèo nhà anh đã chịu ăn gì chưa??"

"Ah, vâng. Chỉ có điều hình như nó chỉ thích ăn những món có nhiều gia vị thôi, giống như mì gói ấy."

"Cái này tuyệt đối không được nhé. Động vật nhỏ không thể tự bài tiết muối, hấp thụ quá nhiều muối sẽ làm tổn thương gan và thận của chúng."

"Hả, thế sao, vậy tôi sẽ rút kinh nghiệm, sau này sẽ không cho nó ăn nữa."

"Nếu con mèo không thích ăn Whiskas và đồ hộp của mèo, Khổng tiên sinh có thể tự nấu một ít cơm để cho nó ăn. Hiện trên mạng cũng có rất nhiều trang hướng dẫn về cách nấu mấy món dinh dưỡng cho thú cưng đấy."

"A vâng, vậy thì hay quá, chút nữa tôi sẽ xem qua."

Lại hỏi thêm một số vấn đề cần chú ý khi nuôi mèo, Khổng Thu trầm mặc cúp điện thoại xuống. Nếu để cho bác sĩ biết cậu thực sự vô trách nhiệm mà cho Blue ăn mì bò cay, bác sĩ nhất định sẽ mắng cậu đến không còn mặt mũi mất.

"Meo meo ô ô..."

Hạ quyết tâm tuyệt đối không thể mềm lòng, Khổng Thu đứng dậy: "Đến đây."

Vừa nhìn thấy Khổng Thu, Blue huơ huơ chân về phía nhà vệ sinh. Khổng Thu dù còn chút bực mình nhưng vẫn đưa tay xoa xoa đầu Blue rồi bế nó đi WC. Lát nữa cậu phải tra cứu làm sao để nấu cơm cho mèo nữa.

Nếu đã quyết định nuôi mèo thì bản thân phải có trách nhiệm với nó, mang lại cho nó cuộc sống hạnh phúc, không thể dễ dàng vứt bỏ nó, thờ ơ, không quan tâm đến nó. Cuộc đời của bạn có thể có rất nhiều bạn bè, còn nó, chỉ có mình bạn mà thôi.

Gần như tất cả các diễn đàn về mèo trên mạng, trang nào cũng nói giống nhau. Khổng Thu cũng cảm thấy trách nhiệm của cậu thật to lớn. Hoàn toàn không hối hận về quyết định của mình, thậm chí còn không hề nghĩ đến việc trả con mèo về chỗ cũ của nó, cậu đem tất cả những vấn đề cần chú ý khi nuôi mèo in ra, đặt ở đầu giường. Cậu quyết định từ hôm nay phải trở thành một người nuôi mèo chân chính.

Đàn ông độc thân thường rất hiếm khi nấu cơm, cho nên tài nghệ bếp núc của Khổng Thu không thể nói là tốt được, nhưng mà cũng không đến nỗi quá tệ. Đem bài dạy nấu món ăn cho mèo dán lên tường nhà bếp, cậu vừa nhìn công thức, vừa bận rộn nấu nướng. Chưa kể còn tự nhắc nhở bản thân không được quên mua thuốc diệt trừ bọ rận trong lẫn ngoài cơ thể, rồi còn phải mua bàn chải lông mèo, đồ cắt móng cho mèo. Cũng may khu nhà cậu ở cũng có siêu thị nên khá là thuận tiện.

Đem ức gà luộc kỹ xé nhỏ ra, trộn thêm nửa cái lòng đỏ trứng gà, cho vào một chút cơm, rưới lên một muỗng canh cá trích, rồi thêm vào chút rau thái nhuyễn, Khổng Thu ngửi ngửi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết nhóc này có chịu ăn hay không.

Thổi nguội, rồi cho phần cơm đó vào cái chén của Blue – cũng là cái chén hồi chiều Blue đã ăn mì, Khổng Thu lo lắng không yên đi đến ghế sofa, cậu đưa chén tới trước mặt Blue. Đôi mắt đang nhắm nghiền của Blue mở to, chỉ vì nể tình Khổng Thu, nó mới chịu đến gần ngửi ngửi. Ngửi hơn nửa ngày, ngửi đến mức Khổng Thu không khỏi có chút khẩn trương, Blue cuối cũng cũng chịu há miệng ra.

Ăn, ăn đi, Blue! Trong lòng Khổng Thu không ngừng hét lên. Blue ăn một miếng thịt gà, khóe miệng Khổng Thu bất giác mỉm cười. Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Khổng Thu vụt tắt, Blue đột nhiên phun hết ra, bất mãn ngẩng đầu nhìn anh.

"Meo meo meo meo!" Cái này không thể ăn.

Lộ ra một chút dỗi hờn, Khổng Thu tức giận vò vò đầu Blue: "Mi đúng là đồ kén ăn, đây là cơm mà ta vất cả trăm bề nấu cho mi ăn đó, vậy mà mi cũng chẳng thèm cho ta chút mặt mũi nào là sao."

"Meo meo meo meo..." Blue ôm lấy tay của Khổng Thu mà cọ cọ, tỏ vẻ muốn nói xin lỗi.

Khổng Thu liền tận dụng thời cơ dụ dỗ Blue: "Blue, ăn một chút đi có được không? Món này có nhiều dinh dưỡng, tốt hơn mì ăn liền nhiều. Ta có hỏi qua bác sĩ, mi tuyệt đối không thể ăn mì ăn liền, hơn nữa không thể ăn thức ăn có nhiều muối, thức ăn có vị cay lại càng tuyệt đối không được."

"Meo meo..."

Khổng Thu chớp chớp mắt, sao cậu lại có cảm giác Blue suy sụp hơn lúc trước thế kia?

"Ngao ô...Ngao ô..."

Blue đem chén đẩy sang một bên, lắc lắc đầu, rồi lại khẽ đung đưa cái đuôi, cũng không biết đang muốn nói không ăn cơm cho mèo, hay là muốn ăn mì ăn liền.

"Blue, nghe lời."

"Ngao ô... Ngao ô..."

Càng đẩy cái bát ra xa hơn nữa, Blue cố gắng trườn lên người Khổng Thu.

Bây giờ biết tính làm sao đây? Khổng Thu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Phải cho Blue ăn đồ nó thích, hay là phải nuôi nó theo khoa học đã chỉ dẫn? Khổng Thu đưa tay ấn ấn thái dương, ôi, nhức đầu quá. Sờ sờ thân thể Blue, chỉ lớn hơn một chút so với hai bàn tay người gập lại, cậu thở dài.

"Hai lão hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau..." Nhạc chuông di động vang lên, Khổng Thu nghe điện thoại.

"Khổng tiên sinh, hình chụp của cô Phạm đến khi nào ngài sẽ hoàn thành thế? Tôi còn phải đưa cho nhân viên chỉnh sửa lại."

Oái! Ảnh chụp! Cậu đã quên mất tiêu!

Khổng Thu vội vàng nói: "Tôi biết rồi, trong vòng ngày mốt tôi sẽ đưa cho cô."

"Vâng, vất vả cho Khổng tiên sinh quá."

"Không có gì, đó là công việc của tôi mà."

Cúp điện thoại, Khổng Thu lại dùng sức vò qua vò lại đầu Blue cho hả giận: "Ta phải làm việc, mi hãy ngoan ngoãn ngủ đi nghe chưa, muốn đi vệ sinh hay uống nước thì kêu ta." Một lần nữa cầm lấy chén cơm đặt trước mặt Blue, cậu kiên quyết: "Cái này là bữa tối của mi hôm nay, không ăn thì sẽ đói đó biết không, ngoan đi."

"Meo meo ngao ô..." Tiếng kêu thật ai oán.

"Ngoan nào."

Đặt Blue sang một bên, Khổng Thu chui vào phòng sách, cậu phải làm việc, làm việc a.

Giống mèo hiện nay là do loài thú có lông trên thảo nguyên tiến hóa mà thành, thế nên không cần thường xuyên tắm cho chúng. Nếu nhà ưa sạch sẽ thì có thể tắm một hai tháng một lần. Mùa hè khi mèo thay lông, đặc biệt là giống mèo lông dài, chúng sẽ nuốt phải một lượng lông khá lớn, rồi sau đó sẽ ói ra những cục lông đó. Vì vậy phải cho mèo uống thuốc tiêu hóa lông, giúp chúng bỏ hết những cục lông trong bụng.

Mũi tên của con chuột cứ qua lại ở mấy cái cửa sổ, nói sẽ làm việc nhưng Khổng Thu không kìm lòng được mà đi đọc những tư liệu liên quan đến mèo, một chút hứng thú làm việc cũng không có.

"Mèo lông dày... mèo lông ngắn... Blue xem ra cũng không thuộc mèo lông dài hay ngắn. À, mà nó thuộc giống mèo nào thế nhỉ?" Khổng Thu đem ảnh chụp của Blue đăng lên diễn đàn mèo lớn nhất trong nước, hy vọng ai đó có thể chỉ cho anh biết nòi giống của Blue. Đợi một chút đã có người reply.

"Wow! Đây là con mèo gì vậy? Tôi chưa từng gặp bao giờ nha. Lông nó đúng là màu hoàng kim sao? Thật là đặc biệt."

"Ôi ôi! Mèo màu hoàng kim sao? Chùm lông màu lam kia nhìn thần bí quá đi! Bạn chủ 2pic thật là tốt số nha!"

"Mi tâm của con mèo có chùm lông lam hình dạng thật kì lạ nha! Chủ thớt à, con mèo nhà anh có phải là hoàng tử mèo của vương quốc nào đó không? Đúng là so cool a."

Khổng Thu khiêm tốn reply lại: "Tôi cũng không biết của ai, nó bị thương, tôi nhặt nó đem về, bác sĩ nói chân sau của nó có thể sẽ tàn tật." Trong đầu cậu không khỏi hào hứng. Giống như con cái trong nhà mình được người khác khen ngợi, Khổng Thu không sao nén được nụ cười tự hào.

"Ah, thật đáng thương quá, con mèo xinh đẹp này mà phải chịu tàn tật sao, thật là đáng tiếc quá đi, anh nhất định không được vứt bỏ nó nhé, phải chăm sóc nó cả đời nha!"

"Anh thật là một người tốt, chúc mèo của anh sớm bình phục."

Một lúc lâu sau, topic của Khổng Thu tạo ra đã được đính lên hàng top. Nhìn chung mọi người ai cũng tán thưởng sự đặc biệt của Blue cùng với khen ngợi sự lương thiện của Khổng Thu. Ngoài ra tất cả đều hy vọng cậu đừng vì sự tàn tật của con mèo mà vứt bỏ nó.

"Tôi sẽ đem lại cho nó một cuộc sống hạnh phúc, mọi người hãy yên tâm."

Up ảnh Blue đang uống nước lên, trái tim của Khổng Thu bỗng dâng trào một cảm xúc. Cậu không còn là một người đơn độc nữa, từ giờ trở đi, còn có một nhóc con cần cậu phải tận tâm quan tâm chăm sóc, chịu trách nhiệm cho nó.

"Blue không chịu ăn Whiskas lẫn đồ hộp cho mèo, ngược lại thích ăn thức ăn của người, tôi có nên cho nó ăn hay không? Hôm nay nó còn ăn mì ăn liền, thực sự thích ăn. Tôi đã thử nấu cơm mèo theo cách trên mạng, nhưng nó một miếng cũng chẳng thèm ăn."

"Mèo của anh thuộc giống đặc biệt, sở thích thói quen ăn uống cũng sẽ riêng biệt. Anh hãy quan sát thêm vài ngày. Nó thích ăn cái gì thì cho nó ăn cái đó, rồi mới dẫn nó đi bệnh viện xem có bị bệnh gì không tốt hay không. Không thể để nó đói bụng nhé!"

"Có thể từ từ giảm bớt lượng muối, con mèo đang bị thương, trước mắt quan trọng nhất là để cho nó ăn no, mau chóng hồi phục."

Những lo lắng suốt buổi chiều hôm nay của Khổng Thu được an ủi đôi chút.

"Được, vậy từ giờ tôi sẽ cho nó ăn những món mà nó thích, chỉ cần nó chịu ăn là được, rồi quan sát tình trạng của nó."

"Meo meo ô ô ô..."

"Đến đây."

Liếc đến camera trên bàn, Khổng Thu trả lời nhanh chóng: "Tôi phải làm việc, sau này sẽ thường xuyên up ảnh của Blue cũng như chia sẻ với mọi người tình trạng của nó. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến nó."

Đóng các cửa sổ, rút dây mạng, phòng ngừa bản thân cứ hơi một chút là lại vào internet, Khổng Thu ra khỏi phòng sách: "Đến đây! Đến rồi đây."

"Meo meo ô..." Blue vỗ vỗ cái ly trống trước mặt, rồi lại ai oán nhìn cái bát cơm cho mèo vẫn còn nguyên như cũ. Eo ơi, đúng là một miếng cũng không thèm đụng đến!

Cho Blue uống nước, Khổng Thu xoa xoa đầu nó: "Được rồi, không ăn thì không ăn. Vậy ăn cơm trứng chiên có được không?"

"Meo meo ô!" Hai mắt mèo trong nháy mắt liền chớp chớp lấp lánh! Sao không chịu nói sớm a!

Chương 7

Từ sau khi nuôi dưỡng Blue, công việc hàng ngày của Khổng Thu hầu hết đều là dạo quanh các diễn đàn về mèo, tìm tòi các phương pháp nuôi mèo hiệu quả nhất. Nhìn đi nhìn lại, Khổng Thu càng ngày càng thấy Blue rất biết nghe lời, rất dễ nuôi. Chẳng lẽ là bởi vì chân của Blue vẫn còn chưa lành lại? Khổng Thu vừa sờ sờ vào Blue đang nằm ngủ trong tay, vừa nằm trên giường ôm máy vi tính tiếp tục lên mạng. Bận bịu một hồi, cuối cùng cũng gửi đi được bức ảnh chân dung của người mẫu Phạm, cậu tạm thời cũng đã có thể nghỉ ngơi một chút.

Một tuần rồi, Blue vẫn không chịu ăn hộp thức ăn dành cho mèo, mà chỉ đòi ăn loại thức ăn Khổng Thu hay dùng. Kiểu như Khổng Thu ăn bằng bát thì nó dùng cái chén uống nước làm bát ăn. Blue rất ít khi kêu gào ầm ĩ, trừ khi là do đói bụng, hoặc là muốn đi WC, hoặc là khi muốn nhờ Khổng Thu lấy cho cái gì thì mới kêu lên một tiếng. Thường thường trong lúc Khổng Thu làm việc, Blue sẽ yên lặng đến nỗi cậu gần như quên mất là nó đang nằm trên bàn. Trước đây, có lần Khổng Thu quá chuyên tâm làm việc mà không nghe thấy tiếng kêu của Blue, làm Blue đành phải đi tiểu trong ổ mèo. Từ đó về sau, mỗi lần Khổng Thu làm việc thì đều để Blue ngồi bên cạnh.

"Hai con hổ hai con hổ chạy mau chạy mau a..."

Cầm lấy chiếc di động đặt trên chiếc tủ đầu giường, Khổng Thu nhìn chằm chằm vào màn hình rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi: "Xin chào, tôi là Khổng Thu."

"Trọng Ni, là tôi."

Nhạc Dương ư? Khổng Thu suýt nữa thì làm rơi chiếc điện thoại trong tay xuống đất. Cậu ngồi thẳng người, cố gắng kiềm chế nhịp đập của trái tim, tiếp tục duy trì sự bình tĩnh mà mở miệng: "A, Nhạc Dương, thật là ngại quá, tôi vừa mới trở về, quên mất không gọi điện thoại cho cậu."

"Tôi biết là cậu bận mà. Giờ sao rồi, bao giờ cậu mới về được? Lần trước cậu có nói với tôi là đổi việc, thế đã đổi chưa? Cậu đang ở nhà hả? Tôi còn đang chờ bữa cơm bù tiệc cưới từ cậu đây."

Gần đây toàn bộ tâm tư của Khổng Thu đều đặt vào công việc và Blue, dĩ nhiên là cậu cũng chưa có nói với Nhạc Dương chuyện cậu chuyển đến thành phố S. Khổng Thu không thể nào khống chế được sự đau đớn trong tim, ánh mắt của cậu dần ảm đạm đi nhiều. Blue dường như cảm thấy điều gì đó, cũng mở mắt.

"Nhạc Dương, thật xin lỗi, lúc trước nhiều chuyện lu bù quá, cậu lại mới kết hôn, tôi không tiện nói với cậu. Công việc mới của tôi là ở thành phố S."

"Cái gì? Cậu nói là thành phố S ư? Khổng Trọng Ni! Cậu thật đúng là bạn chí cốt a! Tôi dù gì cũng là người bạn tốt nhất của cậu, thế mà chuyện lớn như thế cậu lại không nói cho tôi biết. Tôi kết hôn mà cậu cũng không tới. Cậu bận rộn, được thôi, tôi đồng ý. Nhưng chuyện cậu đi thành phố S lại cũng không nói với tôi một tiếng, Khổng Trọng Ni, cậu ghét tôi rồi hả?"

"Nhạc Dương, cậu đừng vội, hãy nghe tôi nói đã."

"Nhảm nhí! Tôi làm sao có thể không vội! Bạn kiểu cậu có cũng như không!"

Trong mắt Khổng Thu bắt đầu thấy cay cay, âm thanh cũng trở nên khàn khàn: "Nhạc Dương."

Âm thanh thở gấp của đối phương truyền tới, giống như là đang cố gắng kiềm chế sự nóng nảy của mình: "Được! Cậu nói đi! Tôi nghe cậu nói!"

Hít sâu mấy hơi, Khổng Thu mới nói: "Công ty này từ nửa năm trước đã liên tục mời tôi. Đây là một chi nhánh đặt trong nước của một tạp chí rất nổi tiếng ở nước ngoài, có thể coi như là một tạp chí có sức ảnh hướng rất lớn trong khu vực Châu Á. Tôi cũng đã định đồng ý, nhưng khi đó vẫn còn mấy dự án còn chưa hoàn thành, quán bar của cậu cũng mới vừa khai trương không bao lâu, tôi cũng chỉ có thể bảo họ là tôi còn đang cân nhắc. Trước hôm cậu nói với tôi là cậu muốn kết hôn thì tôi lại nhận được lời mời của họ. Bọn họ đồng ý để tôi làm nhiếp ảnh gia chính cho công ty, lại còn được làm việc với rất nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng khác nữa. Nếu như tôi đồng ý, thì có thể ký hợp đồng ngay với bọn họ. Nhạc Dương, đây là một cơ hội tốt trong thiên tái nan phùng*, tôi không thể từ chối được. Thế nhưng cậu lại kết hôn, tôi không thể làm cho cậu mất hứng. Đã giấu diếm cậu, thực sự tôi rất xin lỗi."

(*: ý nói trong hàng vạn cái mới có một cơ hội tốt.)

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia cũng không có động tĩnh gì, ngực Khổng Thu dấy lên chút bất ổn. Tuy rằng hiện tại cậu đang tránh né Dư Nhạc Dương, nhưng mà cậu không hề muốn mối quan hệ giữa mình và Dư Nhạc Dương lâm vào bế tắc. Bỏ qua chuyện bản thân thích đối phương, Dư Nhạc Dương cuối cùng vẫn là một người bạn tốt của cậu.

Từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, sau đó Khổng Thu nghe thấy đối phương mở miệng: "Nhân vãng cao xử tẩu**, tôi là bạn thân nhất của cậu, cậu có được một công việc tốt như thế đương nhiên tôi không thể ngăn cản rồi. Bất quá trong chuyện này cậu là người có lỗi với tôi, mặc kệ nguyên nhân là gì, cậu đáng nhẽ phải nói cho tôi biết đầu tiên chứ."

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chuyện này tôi thực sự là sai rồi, tùy cậu muốn phạt tôi thế nào cũng được." Nghe ra được sự dịu đi trong giọng nói của đối phương, Khổng Thu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chắc chắn là phải phạt, chứ nếu không làm sao tôi có thể nguôi giận được. Tôi hỏi cậu, bao giờ cậu mới trở về?"

Khổng Thu không chút nghĩ ngợi nói luôn: "Tôi sẽ hỏi trợ lý xem mấy ngày nay có công việc gì không, nếu không có thì mai tôi sẽ về."

"Được! Tôi đang đợi cậu. Sắp xếp được thời gian thì cậu phải lập tức nói cho tôi biết, tôi đi đón cậu. Cậu rửa sạch cái cổ mà chờ tôi chém đi."

"Tôi lập tức rút cổ ngắn lại."

Đối phương cười mắng một câu, rồi mới gác máy. Khổng Thu thở ra một hơi thật dài, vô lực tựa vào đầu giường, dùng tay cầm điện thoại chống đỡ cái trán, trong ngực là một mảnh rầu rĩ.

"Meo meo..."

Đang đắm chìm trong sự mất mát, Khổng Thu chợt mở choàng mắt. Thôi xong, cậu đã quên mất còn có Blue! Cậu phải quay về thành phố C, vậy Blue phải làm sao đây? Người đầu tiên Khổng Thu nghĩ đến chính là cô trợ lý của mình.

"Tiểu Trương, tôi có chuyện phải về thành phố C một chuyến, cô giúp tôi hủy tất cả công việc trong tuần này của tôi nhé."

"Được thôi. Để tôi xem. Ôi... may quá, trong vòng một tuần tới Khổng tiên sinh không có công việc nào quan trọng cả, tất cả đều có thể lùi lại mấy ngày."

"Vậy phiên cô giúp tôi lui lại một chút nhé."

"Không thành vấn đề thưa ngài."

"A, còn nữa, giúp tôi đặt một vé máy bay ngày mai quay về thành phố C, khởi hành vào buổi trưa."

"Vâng, còn có gì nữa không thưa ngài?"

"Tiểu Trương, tôi bây giờ còn có nuôi một con mèo, nó bị thương cần phải được chăm sóc. Tôi giao chìa khóa nhà tôi cho cô, mấy ngày này tôi không có ở nhà, phiền cô giúp tôi chăm sóc nó giúp tôi được không?"

"Meo meo ô!"

"Blue "

"Meo meo ô... meo meo ô... meo meo ô!"

"Khổng tiên sinh, chính là con mèo mà lúc trước ngài nhắc đến đó sao?"

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô!"

"Tiểu Trương, chút nữa tôi sẽ gọi lại cho cô."

"A, được ạ."

Vội vã tắt điện thoại, Khổng Thu ôm lấy Blue đang cố bò lên người cậu. Nó rõ ràng là đang rất tức giận, không rõ là đã xảy ra chuyện gì.

"Blue? Đói bụng à?"

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô!"

Trong tiếng kêu của Blue còn mang theo tiếng gầm nhẹ, nó vừa ôm cứng lấy cổ tay của Khổng Thu, lại vừa liếm vừa cắn, có vẻ như đang rất nôn nóng. Khổng Thu bị Blue cắn cũng không bị đau, ngược lại cậu cảm thấy hình như Blue đang cố gắng biểu đạt một quyết tâm nào đó.

"Blue, có phải là đói bụng không? Hay là muốn đi WC?" Khổng Thu làm ra vẻ như muốn đứng dậy ôm Blue vào nhà vệ sinh.

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô!" Blue ngoe nguẩy cái đuôi, hai chân trước ôm chặt lấy Khổng Thu, đôi mắt màu lam của nó cũng trợn lên thật to.

Nếu Blue ngoe nguẩy cái đuôi, vậy thì không phải là muốn đi WC cũng không phải là đói bụng. Thế nhưng Khổng Thu không thể nào đoán ra là Blue bị làm sao cả.

"Blue?"

"Meo meo ngao ô!"

Khổng Thu rất lo lắng, thế nhưng cậu lại không thể hiểu được ngôn ngữ của loài mèo. Cắn một phát vào tay Khổng Thu, Blue dứt khoát co người rúc vào trong lòng Khổng Thu, vươn móng vuốt quắp lấy quần áo của cậu, làm một bộ dáng như là nhất quyết sẽ không xuống. Khổng Thu mờ mịt ôm lấy Blue, trong lòng là vô số dấu hỏi chấm. Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, thấy Blue bây giờ cũng không còn ầm ĩ nữa, Khổng Thu lại gọi điện cho trợ lý.

"Tiểu Trương, xin lỗi cô, vừa nãy con mèo nhà tôi bị khó chịu."

"A, không sao. Khổng tiên sinh muốn tôi giúp ngài chăm sóc con mèo đó sao? Không thành vấn đề, bố mẹ của tôi cũng nuôi mèo, tôi cũng có một chút kinh nghiệm."

"Hay quá. Vậy thì trong khoảng thời gian tôi quay về thành phố C, phiền cô chăm sóc cho Blue giúp tôi. Nó không ăn..."

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô!" Một cái móng vuốt mèo chuẩn xác gạt cái điện thoại trong tay Khổng Thu ra, sau đó còn kêu lên vài tiếng hung ác với cái điện thoại: "Meo meo ngao ô!"

"Khổng tiên sinh. "

"Xin lỗi, Tiểu Trương, tí nữa tôi sẽ... gọi lại cho cô."

Tắt điện thoại, sắc mặt Khổng Thu trầm xuống: "Blue!"

"Meo meo..." Trong con mắt mở to của Blue tràn đầy ý lên án.

Lên án ư? Blue làm sao mà lại có thể có loại tâm tình này? Khổng Thu xoa xoa huyệt thái dương, cậu căn bản không thể nào nghiêm khắc với Blue, nên dần dần cậu cũng bình tĩnh lại.

"Blue, vì sao mi lại tức giận?" Dù biết đối phương không thể trả lời, nhưng Khổng Thu vẫn kiên trì nói: "Ngày mai ta có việc cần thiết phải đi xa, mi ở nhà phải ngoan ngoãn, ta sẽ để..."

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô!" Blue càng ngoe nguẩy mạnh cái đuôi, ôm lấy tay Khổng Thu bắt đầu cắn.

Một suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu Khổng Thu, cậu thử thăm dò nói: "Blue, ta để cô Trương tới chăm sóc mi được không?"

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô..." Rõ ràng là Blue không hề muốn như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì mình để cho người khác chăm sóc nên nó mới tức giận? Khổng Thu không biết bản thân nên tức giận hay là nên đắc ý nữa. Có ai từng gặp con mèo nào có thể nghe hiểu được tiếng người như cậu chưa?

"Blue, nghe lời đi."

"Meo meo ngao ô... meo meo ngao ô... meo meo ngao ô..."

Trán Khổng Thu lấm tấm mồ hôi, cậu phải làm gì với một con mèo có thể nghe hiểu tiếng người đây?

Hiện tại, Khổng Thu hoàn toàn phủ định tất cả những nhận định trước đây của mình. Blue của cậu không hề ngoan ngoãn một tí nào. Mặc cho cậu có nói đến rách cả môi, hay là tăng cường đe nẹt và dụ dỗ, Blue vẫn nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Không chỉ có giữ chặt lấy quần áo của cậu không chịu xuống, mà lại còn không ngừng gào lên rống giận. Có vẻ như nó kiên quyết không chịu để cho người khác chăm sóc, lại càng không cho phép Khổng Thu rời đi. Khổng Thu không thể không trở về thành phố C, thế nhưng với cái biểu hiện này của Blue, vạn nhất khi cậu đi rồi, Tiểu Trương căn bản không thể chăm sóc nó thì phải làm sao?

Khổng Thu đang cực kỳ bối rồi. Xem ra mọi chuyện không hề đơn giản. Ngay cả khi cậu làm món thịt bò cay và trứng gà mà Blue yêu thích nhất, nó cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống, chỉ một mực gào lên kháng nghị. Khổng Thu không dám tưởng tượng khi cậu rời đi một tuần, nếu Blue cũng tuyệt thực như thế này thì sẽ biến thành cái dạng gì, lẽ nào phải cưỡng ép mang Blue đi viện thú ý truyền nước?

Đã tuyệt thực từ hai giờ chiều đến tận tám giờ tối, nhưng Blue vẫn vững vàng nắm lấy quần áo của Khổng Thu không chịu xuống. Khổng Thu không thể làm gì khác ngoài đầu hàng.

Gọi điện thoại đến sân bay hỏi những thủ tục cần làm nếu muốn mang theo vật nuôi. Kết quả là biết được để làm những thủ tục này mất ít nhất là nửa tháng, rõ là không kịp rồi. Bất chợt, Blue khẽ khều khều ngón tay cậu, Khổng Thu không biết là xảy ra chuyện gì, cũng vô thức cười lên.

"Blue, mi định cắn đầu ngón tay ta mà ngủ đêm nay đấy à?"

" Ô ô..." Cắn chặt.

"Đầu ngón tay của ta toàn là nước bọt của mi nè."

"Ô ô..." Liếm liếm.

Đầu lưỡi ram ráp liếm lên ngón tay, khiến tâm trạng căng thẳng của Khổng Thu nãy giờ mới thư thái được một chút. Lúc này cậu mới nhận ra sau khi nhận điện thoại của Dư Nhạc Dương, cậu cũng không đau khổ lâu lắm. Nếu như Blue không nháo ầm ĩ, có lẽ bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu. Mang ý nghĩ như thế, trong tâm Khổng Thu chỉ còn lại sự sủng nịch đối với Blue, hoàn toàn không hề trách cứ.

"Blue, ta nhất định phải đi Thành phố C, mi nghe ta nói."

"Ô..." Gầm nhẹ, phát giận rồi.

"Nếu mi nghe lời, ta sẽ mang mi đi cùng."

Hàm răng trong nháy mắt buông ra, Blue ngẩng đầu: "Meo meo ô?"

Mèo quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Blue ngoan ngoãn nhu thuận cúi đầu, đây là động tác mà Khổng Thu cực kỳ thích, cậu cười nói: "Tí nữa ta sẽ đi siêu thị mua chút nước và đồ ăn. Đêm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta sẽ lái xe về thành phố C. Nhưng mà mi phải ăn, không được nháo, nếu không ta sẽ để mi ở nhà!"

"Meo meo ô!"

Blue ôm lấy tay Khổng Thu mà liếm tới liếm lui, giống như là rất đói bụng.

"Tiểu tử thối." Lỗ tai Blue nhăn lại. Khổng Thu thầm thở dài trong lòng, thế này thì đi về làm sao đây? Mất bao nhiều thời gian đi đường? Phải gọi điện thoại cầu cứu mới được.

"Meo meo meo meo..." Đôi mắt mèo màu lam chăm chăm nhìn Khổng Thu, nó cố gắng dùng chân trước ôm lấy quần áo của Khổng Thu mà rướn người lên, muốn cọ cọ Khổng Thu. Cậu cười cười cúi đầu, trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc. Miệng cậu... bị Blue liếm.

"Meo meo..."

Chà chà khóe miệng, Khổng Thu dùng sức xoa nắn đầu Blue, một góc nào đó trong lòng cậu... bắt đầu mềm đi.

** Nguyên văn câu này là: Nhân vãng cao xử tẩu, thủy vãng đê xử lưu: Làm người tất hướng chỗ cao mà đi, dòng nước tất hướng chỗ thấp mà chảy.

Chương 8

Nhờ vào sự lớn mạnh của mạng Internet, trước tiên, Khổng Thu search lộ tuyến về thành phố C, viết lại trên giấy, rồi mới kiểm tra bằng GPS một lần nữa cho chắc chắn. Từ thành phố S về đến thành phố C bằng đường bộ phải mất từ 14 đến 16 tiếng, Khổng Thu cho đến bây giờ cũng chưa từng lái xe lâu đến thế. Sau khi cùng Blue ăn no một bụng mì gói, chở Blue về nhà xong, Khổng Thu liền trực tiếp lái xe đến hãng để bảo hành, trước khi đi một hành trình dài thế này, chiếc xe cần phải được kiểm tra từng chi tiết. Cũng may xe của cậu là xe mới, nên sau khi đến trạm được một giờ, Khổng Thu đã lại lái xe về.

Trên đường về, Khổng Thu ghé vào siêu thị mua chút đồ ăn và trái cây, còn phải mua thêm cho Blue chút đồ ăn vặt. Blue chỉ thích ăn đồ ăn của cậu, chứ còn đồ hộp lẫn Whiskat thì lại chả bao giờ thèm mó tới, mà theo tình hình tước mắt thì việc này cũng chưa có ảnh hưởng gì xấu đến sức khỏe của Blue, hai chân sau cũng đang trên đà bình phục, nên Khổng Thu cũng không thèm quản chuyện Blue ăn uống ra sao nữa, chỉ cần nó thích là được. Có thể nghe và hiểu được ý của cậu, nhiêu đó cũng đã đủ khiến cậu không thể nào đối xử với Blue như những con mèo bình thường khác được.

Sau khi mua đầy đủ những thứ cần thiết, Khổng Thu liền thuận tay gọi điện cho Dư Nhạc Dương, báo cho Dư Nhạc Dương biết cậu sẽ lái xe về thành phố C. Dư Nhạc Dương vô cùng kinh ngạc, hắn biết Khổng Thu trước giờ chưa bao giờ hứng thú với việc lái xe, thậm chí còn mơ đi xe không cần phải lái nữa là. Khổng Thu bất đắc dĩ đành nói cho hắn biết, con mèo yêu nhà cậu sống chết không chịu rời chủ, cho nên lần này cậu bắt buộc phải mang nó về theo, Dư Nhạc Dương ở đầu dây bên kia không ngừng sợ hãi thảng thốt.

Cũng không thể trách hắn lo sợ một cách quá đáng đến như vậy, vì ngay cả bản thân Khổng Thu cũng không hiểu rõ về hành động lần này của mình, sao cậu lại dễ dàng đầu hàng với hành vi ngoan cố của Blue đến vậy? Được rồi, tuy là cậu không hề hối hận, nhưng vẫn cảm thấy sau này nên tìm cách khống chế tính tình của Blue lại, không thể để nó trở thành một con mèo bốc đồng tùy hứng được. Sau khi kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho Dư Nhạc Dương xong, Khổng Thu vội vã lái xe về.

Vừa mới mở cửa ra, chân còn chưa kịp bước vào, Khổng Thu đã nghe được tiếng mèo kêu. Khóe miệng vô thức khẽ nhếch, cậu vào nhà, bật đèn lên.

"Meo meo~"

"Blue, ta đã về."

"Meo meo meo meo ~"

Đổi sang đôi dép lông mang trong nhà, Khổng Thu đi vào phòng khách, một cái đầu mèo tròn vo cố vươn qua tay vịn sofa nhìn cậu. Nét cười trên mặt Khổng Thu lại càng sâu, cậu tiến đến bên sofa, cúi người xoa xoa lên đầu Blue.

"Muốn đi wc không?"

"Meo meo ô."

Cái này nghĩa là muốn đi. Vì vậy, Khổng Thu liền ôm lấy Blue, đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết xong, Blue rất biết điều, nằm yên để Khổng Thu bôi thốc, rồi vươn tay vuốt ve cái đầu của nó. Vòng y khoa bạch sắc dùng để ngăn nó liếm lên miệng vết thương cùng đống đồ hộp và Whiskat được đặt trong một góc sáng sủa. Khổng Thu chưa bao giờ nhìn thấy nó liếm qua miệng vết thương, nên thấy cũng không cần cho nó đeo làm gì.

"Meo meo ~"

Blue trở mình, lộ ra cái bụng trắng nõn. Động vật bình thường chỉ phơi phần bụng hiểm yếu nhất ra cho người mà nó tin tưởng. Trong đầu Khổng Thu bất chợt hiện ra câu nói này, cậu vươn tay, khẽ xoa xoa bụng Blue, nụ cười đầy ôn nhu nở trên khuôn mặt.

"Blue, nên đi ngủ thôi, mai còn phải khởi hành sớm nữa."

"Meo meo ô ~"

Blue ôm lấy tay Khổng Thu, liếm a~ liếm a~.

"Ta đi tắm, mi lên giường trước đi."

"Meo meo."

Trực tiếp ôm Blue đặt lên giường, Khổng Thu kéo chăn qua đắp cho nó. Từ hôm Blue theo cậu về đến nay, cả hai vẫn luôn đồng sàn cộng chẩm thế này. Blue không giống như mấy con mèo nhà khác hay nháo loạn nghịch ngợm, cứ nửa đêm lại khiến chủ nhân giật mình tỉnh giấc, cho nên Khổng Thu gần như đêm nào cũng ngon giấc đến tận bình minh.

Cởi áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, rồi đá chiếc quần jeans dưới chân ra xa, Khổng Thu bước vào nhà tắm bên trong phòng ngủ. Trên giường, Blue mở to đôi mắt mèo xanh biếc nhìn chằm chằm vào hình ảnh Khổng Thu đang cởi đồ trước mặt nó, cho đến khi thân ảnh chỉ còn mỗi cái quần tam giác trên người của cậu biến mất sau cánh cửa nhà tắm, nó mới liếm liếm khóe môi.

Trong nhà tắm, tiếng nước chảy không ngừng vang lên, Blue cuộn tròn người đứng dậy, lấy chân trước vỗ vỗ vào hai chân sau của mình. Lông ở hai chân sau, lúc cấp cứu đã bị bác sĩ cạo trụi, nay đã phủ lên một lớp lông tơ mịn. Nó hiện tại thật không thể nào gọi là "đẹp" cho được. Trên đùi còn quấn băng gạc, thoang thoảng mùi thuốc Đông y, Blue lại không liếm, mà chỉ "sờ sờ" chân sau gần nửa ngày, rồi mới duỗi thẳng lưng, nằm phạch xuống nệm.

Tiếng nước rất nhanh đã ngừng lại, Khổng Thu vươn tay lấy cái khăn tắm mà mình dùng hằng ngày quấn quanh hông, rồi dùng một cái khăn khác lau khô tóc. Thấy Blue vẫn đang nhìn mình, cậu mới đến bên giường, xoa xoa đầu Blue: "Sao vẫn chưa chịu ngủ?"

"Meo meo ~" Blue quay đầu, nhìn về hướng Khổng Thu hay nằm ngủ.

Khổng Thu khẽ cười, cúi người thổi nhẹ lên mũi Blue: "Ta sấy khô tóc xong rồi sẽ ngủ, ngoan ngoãn ngủ trước đi."

"Meo meo." Blue lúc này mới nghe lời, khép hai mắt lại.

Cười cười, Khổng Thu xoay người mở tủ quần áo, lấy một cái quần lót với bộ pyjama ra. Sau đó bỏ khăn tắm xuống và bắt đầu mặc quần áo, cậu quá chăm chú vào việc đang làm nên không nhìn thấy ánh mắt xanh lam đang lóe sáng của Blue.

Trong lúc sấy tóc, cậu bất giác nhìn lên giường, thấy Blue đã ngủ ngon. Khổng Thu liền bật đèn ngủ, tắt đèn phòng, rồi lên giường. Con mèo vốn dĩ đang ngủ giờ lại mở to mắt, cúi đầu kêu hai tiếng, rồi rúc thẳng vào lồng ngực của Khổng Thu. Khổng Thu nằm xuống giường, cũng vươn tay ôm lấy Blue vào lòng, rồi mới tắt đèn ngủ.

"Mau ngủ đi."

Vỗ vỗ Blue, Khổng Thu nhắm mắt lại. Nhẹ nhàng cắn cắn áo ngủ của Khổng Thu, Blue cũng nhắm mắt, trong chốc lát, nó đã phát ra tiếng gầm gừ thoải mái.

Lẫn trong những tiếng gừ gừ thoải mái đó, ý thức của Khổng Thu dần trở nên mơ hồ. Trong một giây trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, trong lòng Khổng Thu khẽ cảm khái: có một người ở bên cạnh thật tuyệt vời, cho dù đó chỉ là một con mèo.

Hơn sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên ầm ĩ. Đối với người hàng ngày phải đến hơn mười giờ mới phải dậy như Khổng Thu mà nói, đây đích thực là khổ không nói hết thành lời. Nhưng hôm nay không giống thế. Báo thức vừa vang, Khổng Thu liền tỉnh. Cố nén lại ý muốn tiếp tục vùi đầu vào chăn mà ngủ, Khổng Thu nhanh chóng rửa mặt, thay đồ. Blue nằm trên giường , vào lúc Khổng Thu dậy thì nó cũng đã tỉnh ngủ, nhìn Khổng Thu vội lên vội xuống, nó đạp đạp chân sau, rồi mới bất mãn gãi gãi.

"Blue, ta đem đồ lên xe trước rồi mới quay lại đón mi nha."

"Meo meo."

Khổng Thu mang theo máy ảnh, ly cùng chén chuyên dùng cho Blue và vài bộ quần áo để mặc trong mấy ngày. Xe mà công ty cấp cho Khổng Thu là loại SUV, có thể để được rất nhiều đồ, không gian bên trong cũng rất thoáng. Lần này trở về, Khổng Thu định sẽ giúp Dư Nhạc Dương và Đào Đào chụp một bộ ảnh cưới tuyệt đẹp, nên cậu đã mang theo hai cái máy ảnh chuyên nghiệp.

Kiểm tra một lần nữa để chắc chắn không bỏ sót thứ gì, Khổng Thu vội vàng lên lầu. Ôm Blue đi wc, rồi cũng sẵn tiện giải quyết luôn. Kế đó, Khổng Thu đặt Blue vào trong ổ và mang ra ngoài. Blue có vẻ vô cùng hưng phấn, sau khi Khổng Thu khóa cửa xong, nó không ngừng meo meo meo meo thúc giục.

"Chúng ta sẽ ăn sáng trên đường đi, mi đói rồi sao?"

"Meo ô ô." Blue lắc lắc cái đuôi.

Cái này nghĩa là không đói bụng. Dưỡng một con mèo biết hiểu tiếng người đúng là có nhiều cái lợi. Cậu không còn nhớ chút nào về việc mới tối qua bị Blue nháo đến quáng quàng, Khổng Thu hiện tại vô cùng kiêu ngạo mà ôm con mèo thông minh của mình xuống lầu.

Đem Blue đặt trên ghế phụ lái, Khổng Thu trút cho nó nửa chén sữa vào ly, rồi mới đem cái ly đặt giữa hai chân của Blue. Blue ôm chặt lấy, rồi vùi đầu vào uống. Khổng Thu đem chỗ sữa còn lại uống cạn, rồi cắn một miếng bánh mì, thuận tay khởi động xe.

"Blue, muốn ăn bánh mì không?"

"Meo meo!"

Blue rất thích ăn bánh mì bơ, Khổng Thu đem bánh mì xé làm đôi, lấy phần toàn là bơ đưa cho Blue, Blue há to miệng, liếm sạch bơ, rồi nhai ngồm ngoàm luôn cả phần bánh mì.

Cả hai chia nhau hai hộp sữa, hai ổ bánh mì, vậy là xong bữa sáng.

Mở nhạc lên, Khổng Thu tâm tình thoải mái lái xe bon bon trên đường, theo lộ tuyến mà hôm qua đã định trên GPS, trực chỉ thành phố C thẳng tiến. Ăn uống no nê xong, Blue nằm trong ổ, cái đuôi ve vẩy theo tiết tấu nhạc, trong đôi mắt to tròn chỉ thấy gương mặt đang tươi cười của Khổng Thu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip