Phiên ngoại 6 (Chương 4 + 5 + 6)

Chương 4 Thượng  

Phiên ngoại 6: Nỗi đau trong tâm!

Một khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiến đến cái chết, Mục Dã cũng ít tỏ thái độ phẫn nộ với Bố Nhĩ Thác hơn, và cậu cũng lạnh lùng hơn rất nhiều. Thậm chí có hôm còn không nói câu nào với Bố Nhĩ Thác. Suy nghĩ của cậu luôn thả trôi bên ngoài cửa sổ, im lặng như một pho tượng đất. Đối với tình hình này, sắc mặt Bố Nhĩ Thác trước sau vẫn không thay đổi, tựa hồ như không nhìn thấy, cũng chẳng để ý.

Mục Dã càng ngày càng trở nên gầy yếu, mặc dù Bố Nhĩ Thác vẫn ép cậu ăn uống đầy đủ không bỏ bữa nào, nhưng vẫn vô ích, có thể là do tình trạng bệnh ngày càng nặng đã ảnh hưởng tới cơ thể cậu. Mỗi ngày, từng cơn đau dạ dày như muốn lấy mạng cậu, mỗi lần phát tác, Bố Nhĩ Thác đều ôm Mục Dã thật chặt trong lòng, thay cậu xoa phần dạ dày đang quặn đau.

Mục Dã không phải là một người độc ác, nếu Bố Nhĩ Thác không cường bạo cậu, đem tôn nghiêm của cậu giẫm nát dưới chân thì có lẽ cậu và anh sẽ trở thành bằng hữu. Tại lúc cậu suy yếu nhất, bên cạnh cậu lại là người cậu chán ghét nhất, Mục Dã không biết nên đối mặt với Bố Nhĩ Thác như thế nào. Nhất là khi thái độ của anh biến hóa 360 độ, cậu lại càng không biết phải làm sao.

Giống như bây giờ, khi bị cơn đau dạ dày tra tấn, cậu theo phản xạ túm chặt cổ áo Bố Nhĩ Thác, Bố Nhĩ Thác một tay ôm chặt cậu, một tay vẫn như mọi khi ấn lên phần dạ dày đó. Hai người ngồi trong phòng khách bên cạnh cửa sổ, chim trắng chao liệng trước mặt cậu, những giọt mồ hôi theo trán chảy xuống, lại có một người lau đi cho cậu. Cơn đau dần dần dịu đi, bàn tay trên bụng cậu vẫn chưa dừng lại, bàn tay đó mang theo ôn nhu tiếp tục xoa không ngừng.

Mồ hôi trên mặt đều được đối phương lau đi, lần đầu tiên Mục Dã chủ động giữ chặt bàn tay của Bố Nhĩ Thác, cậu suy yếu nói: "Có phải tôi bị ung thư dạ dày đúng không?"

Cậu rất bình tĩnh hỏi, mà Bố Nhĩ Thác cũng trả lời rất điềm đạm.

"Không phải".

Mục Dã giương khóe miệng, ánh mắt chuyển tới bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Bố Nhĩ Thác, tôi rất ghét anh". Cơ thể Bố Nhĩ Thác nháy mắt cứng ngắc lại, bàn tay cũng vô thức ôm chặt Mục Dã vào lòng.

Mục Dã nói tiếp: "Tôi chưa từng... chưa từng ghét một người nào. Chán ghét, ân hận... loại cảm xúc này từ trước đến nay, tôi đều cố gắng tránh né. Cá tính tôi không cho phép, cho nên tôi cũng không thể để loại cảm xúc này ảnh hưởng tới mình..."

Bố Nhĩ Thác nhìn chằm chằm vào Mục Dã, lam quang trong mắt lóe lên. Mục Dã thở hổn hển mấy cái, cậu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói: "Nhưng từ khi gặp anh, cảm xúc đó luôn chiếm đoạt lấy ý thức của tôi, điều đó khiến cho tôi ngày càng trở nên không phải chính mình..."

Như một di ngôn lâm chung thông thường, cánh tay trên lưng không rời đi mà còn dùng sức hơn, Mục Dã vẫn cúi đầu nói tiếp: "Người ta nói đồng tính luyến ái là chuyện không bình thường, nhưng tôi hy vọng lần đầu tiên của tôi có thể giao cho người đi cùng tôi cả đời. Tôi biết điều đó không thực tế, nhưng vẫn luôn ảo tưởng bản thân, ảo tưởng người đồng tính luyến ái cũng có thể đi đến tình yêu vĩnh hằng... Vì thế, tôi đã không ngừng tìm kiếm..."

"Có rất nhiều lần tôi muốn bỏ qua, cũng có rất nhiều lần tôi được người khác mời tình một đêm, cũng có lần tôi đã đến trước cửa phòng khách sạn, song tôi lại quay đi. Kiên trì thật lâu như vậy, chẳng lẽ tôi có thể tha thứ cho anh sao? Cho nên tôi có lý do chán ghét anh, oán hận anh... Anh đã hủy hoại kiên trì của tôi... Anh dùng bạo lực, cướp đi ước mơ của tôi, làm cho tôi mất đi tôn nghiêm..."

Yết hầu Bố Nhĩ Thác khẽ động, khớp hàm cắn thật chặt, nhưng anh thủy chung vẫn không giải thích một lời nào, không phải anh không muốn giải thích, mà là không nói nổi nên lời.

Tạm ngừng trong chốc lát, Mục Dã cười khổ một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bố Nhĩ Thác: "Nhưng bây giờ, tôi nói điều này tựa hồ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Bố Nhĩ Thác, tôi biết mình sống không còn bao lâu, tôi không muốn tiếp tục mang theo phản cảm về anh mà đi". Mục Dã chậm rãi nâng tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ: "Sau khi tôi chết, có thể đem tôi chôn ở nơi đó không? Nếu anh nguyện ý giúp tôi, tôi nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh".

"Em sẽ không chết." Lạnh lùng tuyên bố một câu, Bố Nhĩ Thác không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi Mục Dã. Mục Dã khước từ, bi ai lại lướt qua trong lòng, quả nhiên anh vẫn còn rất lạc quan.

Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân, Bố Nhĩ Thác buông Mục Dã xuống, rồi làm cho Mục Dã mất đi ý thức trước khi kịp phản ứng gì. Cánh cửa tự động ở phòng khác mở ra, một người bước tới, cung kính nói với Bố Nhĩ Thác: "Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong".

Bố Nhĩ Thác sờ nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của Mục Dã, không biết phải làm thế nào để người này hiểu được hai chữ "chủ nhân" từ cậu và người bình thường có ý nghĩa khác nhau như thế nào. Thiên tính cùng năng lực của anh bây giờ không cho phép anh giải thích, Bố Nhĩ Thác vô cùng chán nản. Bất quá thứ cần nhất bây giờ chính là sức khỏe của Mục Dã, dù cho Mục Dã có chán ghét hay oán hận anh đến đâu đi chăng nữa... Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục dã, đứng lên đi ra bên ngoài, anh tận lực nói với bản thân cần phải tỉnh táo lại.

Ôm chặt Mục Dã đi lên tầng bốn, thấy anh, một người giúp việc vội vàng thay anh mở cửa. Bên trong phòng có rất nhiều dụng cụ chữa bệnh. Bệnh tình của Mục Dã đến quá đột ngột, mà có rất nhiều đồ vật, dụng cụ phải chuẩn bị, bởi vậy cuộc trị liệu của Mục Dã mới chưa chính thức bắt đầu. Căn phòng rất lớn, thậm chí ngay cả máy chụp CT cũng có. Nơi này Mục Dã chưa bao giờ nhìn thấy. Căn phòng trị liệu này đều là do vội vã chuẩn bị mà nên, nay phòng kiểm tra đã chuẩn bị xong, Mục Dã cũng phải bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện, chờ khi có kết quả, Bố Nhĩ Thác sẽ căn cứ vào tình trạng cơ thể của Mục Dã mà lựa chọn phương pháp "trị liệu" thích hợp.

Tuy nói là căn phòng kiểm tra, nhưng nó lại chiếm cả diện tích của tầng bốn, cơ sở có thể nói như một bệnh viện nhỏ. Bảy, tám vị y sinh Miêu Linh Tộc thay phiên nhau kiểm tra cho Mục Dã, Bố Nhĩ Thác luôn đứng bên cạnh cậu. Anh không hỏi tình hình Mục Dã thế nào, chỉ cần Mục Dã còn một hơi thở, mặc kệ cơ thể cậu có bao nhiêu nghiêm tọng, anh cũng có thể chữa khỏi cho cậu. Cẩn thận kiểm tra mất hơn hai giờ, lúc này Bố Nhĩ Thác mới ôm Mục Dã trở về phòng. Ngày mai, tất cả kết quả kiểm tra sẽ có, kế tiếp sẽ là Bố Nhĩ Thác vào cuộc.

Trí nhớ của Mục Dã dừng lại tại thời điểm Bố Nhĩ Thác cố chấp hôn cậu một cái, cho nên khi tỉnh lại, phát hiện đang nằm trên đùi anh, cậu bỗng có chút hoảng hốt. Đối phương đột nhiên xuống giường, Mục Dã nhìn theo anh đi vào phòng tắm. Cậu cảm giác vừa rồi cậu đã ngủ thật lâu, thế nhưng cậu không nhớ rõ thời điểm cậu ngủ là khi nào. Cho tới tận bây giờ cậu cũng không muốn biết quá rõ về thân phận của Bố Nhĩ Thác, nhưng dạo gần đây một số hành động của anh làm cậu nghi hoặc, sao người này có thể dễ dàng khiến người khác lâm vào trạng thái hôn mê nhỉ?

Đang còn nghi hoặc, Bố Nhĩ Thác đã trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn ấm. Rất nhanh sau đó, Mục Dã cảm thấy hơi ấm trên mặt mình. Áp chế sự khác thường nảy lên từ trong đáy lòng, Mục Dã vươn tay cầm lấy khăn mặt, nhưng lại bị đối phương chặn lại. Bàn tay giơ lên cũng bị lau, Mục Dã nhìn Bố Nhĩ Thác trở lại phòng tắm, tâm tình cậu vô cùng phức tạp.

Mục Dã im lặng, Bố Nhĩ Thác còn im lặng hơn. Sau khi lau mặt xong cho Mục Dã, Bố Nhĩ Thác liền đi ra ngoài. Mục Dã cũng chưa có đủ khí lực để ngồi dậy, hiện giờ cậu rất yếu, phần dạ dày lại lên cơn đau. Cửa đột nhiên mở ra, một người tiến vào, trên tay còn cầm theo một cái bát, Mục Dã cố gắng căng người ngồi dậy, không muốn để người kia đỡ cậu. Có điều kháng cự của Mục Dã không đáng là gì so với sức lực của Bố Nhĩ Thác, anh không tốn một chút sức nào đã làm cho Mục Dã phải tựa vào ngực anh, rồi sau đó múc từng thìa canh màu đen đưa đến bên miệng cậu.

"Đây là cái gì?" So với thuốc đông y mùi còn kinh hơn.

"Thứ cần cho trị liệu. Uống hết." Bố Nhĩ Thác không để cho Mục Dã chọn lựa. Tránh cũng không thể tránh, Mục Dã bất đắc dĩ nâng hai tay cầm lấy bát: "Để tôi tự uống, không cần thìa".

Bàn tay Bố Nhĩ Thác vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ vài giây, anh đã đặt lại thìa vào trong bát. Thuốc này rất khó uống, một hơi uống hết quả thực còn dễ dàng hơn uống từng thìa.

Thổi thổi mấy cái cho thuốc bớt nóng, Mục Dã nín thở uống một ngụm. Thuốc tiến vào trong miệng, Mục Dã thiếu chút nữa nhịn không được mà nhổ ra. Khó khăn lắm mới uống hết được bát thuốc kinh khủng kia, Mục Dã vội che miệng lại. Cậu cảm thấy dạ dày như bị đốt cháy. Bố Nhĩ Thác cầm bát đặt trở lại trên tủ đầu giường, rồi như như mọi khi xoa ấn lên dạ dày của Mục Dã, thuốc này sẽ tạo kính thích tới dạ dày cậu. Thấy bộ dạng Mục Dã khó chịu che lấy miệng, Bố Nhĩ Thác kéo tay cậu xuống, một tay nâng cằm cậu lên, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đó...

Chương 4 Hạ 

Phiên ngoại 6: Nỗi đau trong tâm!

"A..." Cơn đau chạy khắp toàn thân Mục Dã khiến cậu căn bản không có khí lực đẩy Bố Nhĩ Thác ra. Cho đến khi anh buông tay, Mục Dã bỗng không còn cảm thấy khó chịu ở dạ dày nữa, cậu chỉ cảm thấy mình hơi khó thở một chút. Cậu không biết, đối với khát vọng dị thường mãnh liệt, Bố Nhĩ Thác chỉ có thể dùng phương thức này để hòa dịu bản thân. Trước khi Mục Dã khỏi hẳn, Bố Nhĩ Thác sẽ không chạm đến cậu.

Bố Nhĩ Thác cầm lấy cái bát rồi rời đi, mặc Mục Dã đang nằm trên giường sờ lên môi mình, bây giờ khi ở bên Bố Nhĩ Thác, cậu bỗng cảm thấy luống cuống lạ thường. Cậu không còn khí lực đấu chọi gay gắt với Bố Nhĩ Thác nữa, cậu chỉ muốn bình yên đi đến ngày cuối cùng. Cho dù Bố Nhĩ Thác nói cậu sẽ không chết, nhưng Mục Dã thủy chung không tin điều đó là thật. Cậu là người biết rõ cơ thể mình nhất, cơ thể cậu ngày càng trở nên suy yếu, mỗi ngày cậu đều có thể nhìn rõ khuôn mặt tiều tụy trong gương, cậu biết, cậu đang đi đến gần cái chết.

Cánh cửa lại được mở ra, Mục Dã giương mắt nhìn, trên tay Bố Nhĩ Thác lại là một cái bát khác. Mục Dã ngửi thấy mùi cháo bay đến, bây giờ cậu không đói bụng, có điều, thân thể hiện tại của cậu không thuộc về cậu nữa, hoặc có thể nói là từ khi gặp Bố Nhĩ Thác, cậu đã không còn thuộc về chính mình. Bố Nhĩ Thác sẽ không cho phép Mục Dã nhịn ăn. Một chén cháo lại bỏ thêm một chút thuốc đặc biệt. Bố Nhĩ Thác cẩn thận đút toàn bộ vào trong bụng Mục Dã, cho dù từ đầu đến cuối, Mục Dã không hề muốn ăn chút nào, nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn kiên quyết ép cậu ăn toàn bộ. Sau khi Mục Dã ăn xong, Bố Nhĩ Thác lại ôm cậu vào phòng tắm rửa, dưới sự vuốt ve của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã dần lâm vào mê man. Trước khi mất đi ý thức, Mục Dã rất muốn nói với Bố Nhĩ Thác rằng: Không cần tiếp tục làm như vậy, hãy để cho tôi lặng lẽ rời đi.

Mục Dã đã ngủ say, bàn tay đặt trên bụng cậu lúc này mới bỏ ra. Có người gõ cửa, Bố Nhĩ Thác dùng chăn đắp kín cho Mục Dã rồi mới đứng lên, anh còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, anh nhất định phải đảm bảo chắc canh Mục Dã sẽ thuận lợi trải qua đau đớn của cuộc trị liệu, tuyệt đối không thể có nửa điểm sai sót.

Suy yếu ngồi bên cạnh cửa sổ, Mục Dã chăm chú nhìn bầy chim trắng tự do bay liệng trên bầu trời. Thân thể ngày càng yếu đi, đừng nói cậu có thể tự do như bầy chim bay lượn bên ngoài bầu trời, mà ngay cả hình dáng của tòa nhà này như thế nào cậu cũng đều không biết. Chỉ có điều, đó không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ngồi ngẩn tại đây.

Đặt tay lên miệng mình, lúc này, trong lòng Mục Dã tràn đầy nghi hoặc với nam nhân mà cậu cực kì chán ghét kia. Từ khi cậu sinh bệnh đến nay, thái độ đối đãi của đối phương khiến cậu ngày càng nghi hoặc hơn. Bộ dạng người kia không có biến hóa gì mà vẫn lạnh lùng, ít lời như cũ. Cái khác chính là cách đối xử với cậu. Trừ việc luôn cố chấp hôn cậu ra, thì người kia cũng không có cưỡng bách cậu một lần nào nữa. Điều đó không khiến cậu cảm thấy kì quái nhất, mà là cách chăm sóc của anh lại làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác là người kia thật ra rất yêu cậu.

Nghĩ đến đây, Mục Dã không khỏi lắc đầu. Cậu đã sắp chết rồi, còn vướng bận phong hoa tuyết nguyệt làm gì. Mục Dã thở dài một cái, cậu bỗng phát hiện bản thân không còn chán ghét cũng như oán hận người kia nữa. Chẳng lẽ bởi vì cậu sắp chết, cho nên đối với tất cả ân oán tình cừu đều cho qua hết sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi như vậy? Hay bởi vì cậu bị bệnh? Cậu không cho rằng người kia thuộc tuýp người biết quan tâm đến người khác. Nhưng là mấy ngày này người nọ luôn quan tâm để ý tới nhất cử nhất động của cậu.

Nhất là mỗi lần khi cơn đau dạ dày của cậu tái phát, người kia nhất định sẽ ở bên cạnh cậu, nhất định sẽ thay cậu xoa lên phần đau ở bụng. Mấy ngày gần đây, mỗi khi cơn đau bắt đầu, anh sẽ hôn cậu, có kịch liệt, có triền miên. Mỗi lần đều hôn đến lúc cơn đau chấm dứt. Có đôi khi cậu còn nghĩ rằng ngay sau đó anh sẽ áp cậu trên giường làm cái loại sự tình kia, cậu còn có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng to lớn của anh. Bất quá mỗi lần người kia đều nhịn xuống. Thở dài một cái, Mục Dã đem đầu chôn giữa hai chân mình, cố gắng không nghĩ linh tinh nữa, cậu muốn chết, tại sao không thể để cậu yên lặng rời đi? Đặt tay lên phần dạ dày hơi âm ỉ đau, bên tai Mục Dã lại vang lên tiếng nói kiên định của người nọ: "Em sẽ không chết".

Tại sao cậu không chết? Mục Dã cười khổ. Cúi xuống nhìn bàn tay sưng phù của mình, Mục Dã hít một hơi thật sâu xua đi cái chua xót trong lòng. Cậu nghe nói người tới giai đoạn cuối của bệnh ung thu toàn thân sẽ sưng phù. Tần suất đau bụng của cậu ngày càng tăng, nhiều lần cậu đã phải cầu xin người kia cho cậu uống thuốc giảm đau, nhưng anh vẫn kiên quyết cự tuyệt. Người kia muốn làm cái này để tra tấn cậu hay không thì cậu không biết nữa.

Mục Dã từ từ đứng lên, bám vào bàn ghế, tường, cậu lần từng bước tới cửa phòng. Trước kia đều là Bố Nhĩ Thác ôm cậu đi ra ngoài. Mục Dã chưa bao giờ tự mình rời khỏi phòng ngủ. Đứng ngoài phòng tầm hai phút, Mục Dã xác định phương hướng cậu cần đi đến. Không xuống tầng, Mục Dã mở ra từng cánh cửa mà cậu đi qua, cậu muốn tìm giấy bút, cậu nhớ rằng cậu còn chưa để lại di chúc. Bất quá làm cậu thất vọng chính là một tầng này ngoài phòng không và mấy đồ không rõ ra thì chỉ có gian phòng ngủ kia là được tỉ mỉ bố trí.

Dựa vào tường nghỉ một lúc, Mục Dã cố chấp giữ vững tinh thần đi lên tầng trên. Bố Nhĩ Thác rất có thể ở tần dưới, hiện tại cậu không muốn gặp người kia. Đi hai bước lại nghỉ một chút, Mục Dã khó khăn lắm mới lên đến nơi. Dựa vào lan can nghỉ thật lâu, Mục Dã chật vật từng bước tìm kiếm. Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, tại một gian phòng gần nhất trên tầng ba, cậu khẽ nở một nụ cười. Căn phòng này được bày trí rõ ràng là một thư phòng, cậu thấy trên mặt bàn có ống đựng bút và rất nhiều giấy.

Đóng cửa lại, Mục Dã thở gấp đi đến bên cạnh bàn, ngay giây tiếp theo, cậu ngơ ngẩn cả người. Trên bàn sách là một khung ảnh, Mục Dã đưa tay lên cầm, hơi thở có chút gấp gáp. Người bên trong khung ảnh... là cậu... Trong bức ảnh, cậu đang nằm ở trên ghế trong phòng khách nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đã có người thừa dịp lúc cậu không chú ý mà chụp tấm hình này. Là ai đây? Người đầu tiên Mục Dã nghĩ tới chính là nam nhân băng lãnh kia. Nhưng cậu lập tức lắc đầu xua tan ý nghĩ đó, người kia như thế nào có thể làm chuyện này được chứ?

Mang theo nỗi lòng hỗn loạn, cậu đặt khung ảnh trở lại ban đầu. Mục Dã nhìn chung quanh bao quát toàn gian thư phòng này. Có hình của cậu... lúc này cậu mới phát hiện ra trên giá sách cơ hồ không có nhiều sách mấy, mà có rất nhiều giấy tờ. Mục Dã đi qua lấy xuống một tập rồi mở ra, trên giấy là một ít số liệu, Mục Dã cẩn thận đọc qua, khuôn mặt nguyên bản còn trắng bệch nhất thời lại bao lấy một tầng u ám. Đây chính là bản xét nghiệm. Trong đầu cậu hiện lên một ý niệm, cậu đem toàn bộ giấy tờ trên giá sách lấy xuống, cẩn thận mở ra từng trang, cho đến trang cuối cùng, có một dòng chữ tàn nhẫn xuất hiện: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ung thư tế bào đã di căn tới gan.

Tập giấy tán loạn rơi trên mặt đất, tuy rằng trên bản xét nghiệm không có ghi tên của ai, nhưng Mục Dã biết đây chính là bản xét nghiệm của cậu. Đây chính là bản báo cáo toàn bộ tình trạng sức khỏe của cậu. Trước đây cậu cũng đoán được một hai phần sự thật. Cậu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý tử vong, nhưng tại thời khắc biết được chân tướng sự việc, đại não của Mục Dã nháy máy như bị ngừng hoạt động, hơi thở gần như đình chỉ. Ung thư dạ dày... giai đoạn cuối... di căn...

Có người mạnh mẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy người tiến vào, Mục Dã thật bội phục bản thân vẫn có thể bình tĩnh mà hỏi: "Tôi... còn có thể sống bao nhiêu lâu nữa?"

Người mới vào nhìn tập giấy rơi tán loạn trên mặt đất, anh bước tới trước mặt Mục Dã, khom người ôm lấy cậu, nhưng Mục Dã tránh né anh, chỉ ngẩng đầu lên bình tĩnh hỏi: "Bố Nhĩ Thác, không cần tiếp tục giấu giếm tôi nữa, hãy nói cho tôi biết, tôi còn có thể sống bao lâu?"

"Em sẽ không chết." Bố Nhĩ Thác không rõ là hờn giận hay không, mà chỉ ôm lấy Mục Dã rồi xoay người rời đi.

Không biết lấy khí lực từ đâu, Mục Dã túm chặt lấy áo của Bố Nhĩ Thác, lớn tiếng nói: "Nói cho tôi biết!"

Bố Nhĩ Thác dừng lại, cúi đầu nhìn Mục Dã. Lam quang trong mắt lóe lên, Bố Nhĩ Thác xoay người lại. Cánh cửa phía sau lưng anh bỗng đóng lại. Đương khi Mục Dã nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ trả lời cậu, thì cánh cửa sổ trong thư phòng tự nhiên mở ra. Gió ngoài trời nháy mắt chạy khắp quanh phòng, giấy tờ trên bàn bay tán loạn, tờ giấy kết quả xét nghiệm được gió nâng lên từ mặt đất. Mục Dã bị bất ngờ này làm cho hoảng sợ, ấy vậy mà Bố Nhĩ Thác tựa hồ không có ý giải thích cho Mục Dã mọi chuyện. Anh đi về phía cửa sổ, ôm chặt Mục Dã vào lòng, nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ.

"Oái!" Bởi vì sợ hãi nên hai tay Mục Dã dùng sức ôm lấy cổ Bố Nhĩ Thác. "Bố Nhĩ Thác!" Mục Dã thất kinh kêu lên nhìn ra bên ngoài.

Gió bên tai vù vù thổi, trái tim Mục Dã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu mở to mắt đến cực hạn, bởi vì quá sợ hãi nên cậu không thể phát ra bất cứ một thanh âm nào. Bố Nhĩ Thác ôm Mục Dã từ cửa sổ nhảy xuống, thân thể tự do rơi xuống một rừng cây với tốc độ ánh sáng. Gió mạnh va đập vào y phục của Mục Dã, thổi tán loạn cả tóc của cậu, cơ hồ còn thổi bay cả choáng váng cùng sợ hãi trong lòng cậu nữa. Tốc độ càng lúc càng nhanh, Mục Dã vẫn có thể xác định được cậu đang ở trong một cánh rừng, Mục Dã theo bản năng nhắm chặt mắt lại, dùng toàn bộ khí lực gắt gao ôm lấy Bố Nhĩ Thác – người mà từ nãy đến giờ không hề có một chút phản ứng nào. Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết, nhưng giờ khắc này cậu lại phát hiện bản thân đối với việc sẽ bị ngã cho nát nhừ không có bất kỳ hứng thú nào.

Đột nhiên, gió ngừng lại, hết thảy đều chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trái tim mới rồi còn như muốn phá ngực thoát ra nay mới chịu trở về vị trí ban đầu của nó. Mục Dã kịch liệt thở dốc, bên tai cậu là nhịp đập trái tim vô cùng bình tĩnh của một người. Còn chưa kịp phản ứng, cậu lại nghe thấy đối phương kiên định nói: "Em sẽ không chết."

Mục Dã chậm rãi ngẩng đầu lên, trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh. Cậu từ từ mở mắt ra, ánh vào trong mắt cậu là một đôi mắt màu xanh. Ánh mắt lạnh thấu xương đó đang chăm chú nhìn cậu. Không biết qua bao lâu, cảnh vật trước mắt cậu trở nên sáng ngời. Mục Dã nhìn lên một chút rồi lại từ từ nhìn xuống một hồi, cuối cùng cậu lại chậm chạp ngẩng đầu nhìn cái người băng lãnh kia, khớp hàm run lên: "Anh... rốt cuộc... là... ai?" Người gì mà lại có thể lơ lửng giữa không trung? Người gì mà lại có thể nhảy từ độ cao như vậy mà không hề hấn gì?

Bố Nhĩ Thác từ từ bay lên, anh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Mục Dã. Mục Dã thì vẫn ôm chặt lấy Bố Nhĩ Thác, tim đập như trống dồn nhìn cảnh vật dưới chân mình, cậu cách mặt đất ngày càng xa. Nếu thực sự không còn một chút ý niệm muốn sống nào nữa thì Mục Dã đã không ôm Bố Nhĩ Thác chặt đến vậy.

Một lần nữa lại quay trở về gian thư phòng kia, không kịp nghe Bố Nhĩ Thác trả lời, cậu đã bị đối phương đưa trở lại phòng ngủ, rồi lại tiếp tục như thường lệ phải uống hết bát thuốc có mùi vị cổ quái cùng bát cháo kia. Lần này Mục Dã tỏ ra khá là phối hợp với Bố Nhĩ Thác, thời gian cậu uống hết bát thuốc nhanh gấp đôi với mọi khi, cũng ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, hơn nữa khi Bố Nhĩ Thác mang theo cố chấp hôn cậu, cậu cũng không có ý giãy giụa.

"Ngủ." Đặt Mục Dã nằm xuống giường, Bố Nhĩ Thác cũng không có ý định ở lại.

"Anh..." Mục Dã vẫn chưa thực sự hoàn hồn. Cậu bắt lấy bàn tay của Bố Nhĩ Thác, trên mặt mang theo gấp gáp. Bố Nhĩ Thác khom người, một tay đè lên Mục Dã, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: "Không được tiếp tục hoài nghi anh." Sau đó, Bố Nhĩ Thác kéo chăn lên, không giải thích một chút nào, chỉ mang theo ngọn lửa có tên dục vọng mà hung hăng chà đạp hai cánh môi của Mục Dã.

Rời đi đôi môi đã sưng đỏ, Bố Nhĩ Thác nhét bàn tay Mục Dã trở lại trong chăn rồi xoay người rời đi. Mở cửa phòng, anh đưa lưng về phía Mục Dạ, nói: "Anh sẽ giải thích, nhưng không phải bây giờ." Nói xong, anh đóng cửa rời đi, Mục Dã nhìn cánh cửa đã được khép chặt thật lâu mà chưa thể hoàn hồn nổi.

Chương 5 Thượng 

Phiên ngoại 6: Nỗi đau trong tâm!

Kể từ ngày bị Bố Nhĩ Thác làm hoảng sợ, thái độ của Mục Dã với anh đã có sự thay đổi không nhỏ. Cậu không còn thả mình trong im lặng ngồi bên cửa sổ chờ chết nữa mà luôn quan sát và phối hợp với Bố Nhĩ Thác thực hiện cái thứ gọi là trị liệu kia. Nhưng cho dù cậu có quan sát kỹ đến đâu, cậu cũng không thể nhìn ra được điểm khác nhau giữa Bố Nhĩ Thác với con người bình thường. Không lẽ trên thế giới này thực sự có siêu nhân sao? Mục Dã hoài nghi vô cùng. Cậu tin rằng trên thế giới này có một loại siêu năng lực mà các nhà nghiên cứu khoa học chưa thể giải thích được, nhưng như vậy đồng nghĩ là có một chủng tộc khác sao? Cho dù là thói quen cuộc sống, ngôn ngữ nói hay cử chỉ hành động thì BốNhĩ Thác cũng không khác nhân loại là mấy, càng quan sát, Mục Dã càng hoài nghi có phải ngày hôm đó cậu bị ảo giác hay không?

Một ly nước màu xanh biếc được đưa tới trước mặt cậu, Mục Dã từ trong trầm tư lấy lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn, người kia vẫn lạnh lùng như vậy, vẻ băng lãnh đó tựa hồ là tính bẩm sinh của người này. Không hỏi thứ nước màu xanh trong ly là loại gì, Mục Dã hơi chau mày uống từng ngụm cho tới khi hết mới thôi. Rất khó uống, tựa như bùn loãng rồi bỏ thêm ớt và cho thêm chút đường. Thật vất vả mới uống xong, nước mắt sớm đã ướt nhẹp trên mặt. Ngay sau đó, một ly nước trắng được đưa đến trước miệng cậu, Mục Dã như túm được phao cứu sinh mà liều mạng uống một hơi. Dạ dày nóng lên, cay cay, tê dại. Mỗi ngày cậu đều phải uống một ly nước màu xanh kia, bên cạnh đó còn uống rất nhiều loại khác mà cậu không hề biết nó là cái gì.

Trong miệng đắng chát lại ngang ngang, Mục Dã chỉ có thể lè lưỡi để làm giảm cái vị đạo kinh khủng đó. Dạ dày lại truyền đến một cơn đau sắc nhọn, cả người Mục Dã bỗng trở nên căng cứng. Cắn chặt khớp hàm, cậu cố nhịn từng trận quặn đau, Mục Dã gập người lại, co quắp hai chân. Người nọ đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng rên hừ vì đau đớn của Mục Dã. Rất nhanh, anh đã đem hai cái ly không để ở một bên, rồi vội đi đến bên Mục Dã, ngồi xuống ôm lấy cậu, một tay thuần thục xoa ấn trên bụng cậu.

Khí lực cả người Mục Dã đều bị đau đớn mang đi sạch, việc duy nhất cậu có thể làm lúc này là cắn chặt răng và siết lấy vạt áo của BốNhĩ Thác. Đau, rất đau, cậu không biết loại tra tấn này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa. Tay chân của cậu đã sưng hết cả lên, hai má cũng đã có dấu hiệu phù nề. BốNhĩ Thác ôm chặt đầu Mục Dã vào ngực, Mục Dã rất muốn cầu xin đối phương cho mình thuốc giảm đau, nhưng lý trí còn sót lại của cậu nói cho cậu biết người này nhất định sẽ không cho cậu.

Cằm được nâng lên, hai môi Mục Dã vốn đang mím thật chặt bỗng đầu lưỡi của ai đó tách mở, cậu chỉ có thể vô lực tùy ý để đối phương tiến vào bên trong. Tựa như có một năng lượng nào đó phát ra từ bàn tay đang ấn trên bụng cậu, dần dần đau đớn được đẩy lùi, miệng vẫn bị người kia chà đạp không ngừng. Trong lúc mê man, trong đầu Mục Dã hiện lên một ý niệm: Người này chẳng lẽ không cảm thấy giờ phút này mình rất khó coi sao? Tại sao còn hôn mình sâu như vậy?

Khi sắp bị hút cạn không khí thì đầu lưỡi của đối phương mới lui ra ngoài, Mục Dã nằm xụi lơ trong lòng BốNhĩ Thác. Cậu hơi ngầng đầu lên, lam nhãn mê người nhìn chăm chú vào cậu, khiến trái tim cậu thoáng dao động. Cậu cũng có thể hình dung ra được bộ dạng tiều tụy không khác người sắp chết là bao của mình lúc này hẳn là xấu xí lắm. Vậy tại sao người này lần nào cũng có thể say đắm hôn cậu như vậy chứ? Lam nhãn tiến gần lại, hơi thở nóng ấm lại phủ lên môi cậu, động tác hôn rất nhẹ, nhưng chỉ là rất nhẹ được mấy giây đầu tiên mà thôi. Mục Dã không biết bản thân có phối hợp với anh hay không, thậm chí cậu cũng không thể hỏi đối phương. Nụ hôn này tựa hồ khác hẳn với những nụ hôn trước kia, nó khiến tâm trí cậu hoàn toàn trở nên mông lung, nhưng tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn nhen nhói một âm thanh nho nhỏ: Tại sao? Tại sao?

Quần áo bị cởi ra, thân thể cũng được đặt trên thành cửa sổ, Mục Dã không khỏi run rẩy. Ngoài cửa sổ, núi tuyết, rừng xanh, suối nhỏ, chim bay... tựa rất gần mà lại như xa vô cùng. Vội vàng, những nụ hôn lộ rõ dục vọng bị kìm nén rơi vào người cậu, hai tay Mục Dã đẩy nhẹ Bố Nhĩ Thác ra, cậu không muốn. Nhưng đến tột cùng vốn là không muốn đối phương chạm vào cậu, hay là không muốn đối phương chạm vào cậu "hiện tại", Mục Dã cũng không rõ nữa. Mà ngay lúc cậu nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ như trước đây không để ý cậu có muốn hay không vẫn ép buộc cậu thì Bố Nhĩ Thác lại không tiến tới bước tiếp theo, mà anh chỉ không ngừng hôn lên người cậu, vuốt ve cơ thể cậu, nắm chặt bàn tay sưng phù của cậu. Cứ hôn như vậy thật lâu, lâu đến mức sống mũi Mục Dã không hiểu sao lại thấy hơi cay cay.

Quần áo bị mở ra, thân thể một lần nữa lại được đối phương ôm lấy, lọt vào tầm mắt của cậu lúc này lại chính là bức tranh phong cảnh thiên nhiên mà cậu thích nhất kia. Đối phương ôm chặt cậu, câu gì cũng không nói, cứ lặng lẽ cùng cậu ngắm cảnh. Mục Dã nhắm mắt lại, khóe mắt hơi nóng lên. Cánh tay cậu thoáng dùng sức, cả người càng dán chặt vào lòng đối phương hơn, bên tai là tiếng tim đập dồn dập của người nào đó, sao vậy, tại sao lại thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao không cường bạo cậu, tại sao lại đối với cậu như vậy, tại sao lại ôn nhu, dịu dàng như thế, tại sao?

Phong cảnh trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, trong lòng tràn đầy nghi vấn cùng thống khổ, Mục Dã chậm rãi nhắm mắt lại. Một người ôm lấy cậu nhẹ bước rời phòng khách, ôm cậu trở về phòng ngủ, cẩn thận đặt cậu lên giường.

Ấn nhẹ lên mi tâm của Mục Dã, Bố nhĩ Thác ngồi bên giường thật lâu, thật lâu, anh vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt sưng phù của cậu, rồi mới lặng lẽ rời đi. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh BốNhĩ Thác đã xuất hiện ngoài phòng khách, rồi sau đó chớp mắt đã biến mất ở vách đá.

Chương 5 Hạ 

Phiên ngoại 6: Nỗi đau trong tâm!

Cảm giác như đã ngủ thật lâu, khi Mục Dã tỉnh lại, Bố Nhĩ Thác đã ở bên cạnh cậu. Kể từ khi đến nơi này, rất hiếm khi Mục Dã tỉnh lại mà không thấy Bố Nhĩ Thác ở bên. Mỗi ngày cậu đều ngủ sớm dậy muộn, lúc ngủ, Bố Nhĩ Thác sẽ không ở bên cạnh cậu, nhưng mỗi lần thức giấc, người đầu tiên cậu nhìn thấy chắc chắn là anh. Nếu chiếc gối bên cạnh không có dấu vết bị người nằm, bộ áo ngủ được thay ra mỗi sáng đặt ở đầu giường, Mục Dã sẽ cho rằng người này căn bản không ngủ lại phòng cậu.

Thấy Mục Dã tỉnh, Bố Nhĩ Thác cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cho cậu rồi mới vén chăn lên ôm lấy cậu. Không đi dép cho Mục Dã, Bố Nhĩ Thác cứ thế ôm Mục Dã rời khỏi phòng ngủ. Mục Dã không hỏi Bố Nhĩ Thác xem anh định ôm cậu đi đâu, bởi vì cậu biết rõ, ngoài đi đến phòng khách để uống mấy thứ kỳ quái kia thì không còn nơi nào khác nữa. Nhưng lần này lại ngoài dự liệu của cậu, Bố Nhĩ Thác ôm cậu lên tầng bốn. Tới nơi, đã có bảy, tám người đứng chờ sẵn. Bố Nhĩ Thác xuất hiện, bọn họ đều cung kinh hành lễ với anh rồi xoay người đi trước dẫn đường. Mấy người đó im lặng, không ai nói chuyện với ai, có hai người dừng lại mở hai bên cánh cửa ra vào, tiếp theo lại có thêm hai người mở thêm một cánh cửa nữa, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người đi phía trước, một trong hai người đó Mục Dã đã từng gặp qua, vì người kia đã có lần đến lấy máu của cậu.

Người nọ mở một cánh cửa, để Bố Nhĩ Thác bước vào rồi mới vào theo. Trong căn phòng rộng lớn có độc một chiếc sofa, một cái tủ kính, cùng mấy bàn dụng cụ. Nhìn thấy biết bao dụng cụ y tế, Mục Dã có chút khẩn trương. Nhận thấy Mục Dã không bình thường, Bố Nhĩ Thác ngồi lên sofa ôm chặt lấy cậu, không để ý có người ngoài bên cạnh mà cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu một cái, rồi mới kéo tay trái Mục Dã ra và xắn tay áo lên. Khác với lần trước, lần này Mục Dã không có giãy dụa, phản kháng, cậu chỉ khẩn trương nuốt nước bọt, mím chặt môi.

Người nọ gật đầu một cái với Bố Nhĩ Thác, sau đó mới nửa quỳ xuống trước mặt hai người. Người còn lại mang tới một cái hòm thuốc, mở ra, chuẩn bị tốt kim tiêm đưa cho người nọ. Mục Dã bị Bố Nhĩ Thác che kín mắt lại, thực ngốc quá đi, Mục Dã có chút buồn cười, chẳng lẽ Bố Nhĩ Thác cho rằng cậu sợ bị lấy máu sao? Mục Dã muốn kéo tay của đối phương xuống, nhưng đáng tiếc bàn tay của Bố Nhĩ Thác lại quá cứng cáp. Ống kim tiêm đặt trên tay cậu, một chút đau, kim tiêm đi xuyên vào trong da thịt cậu. Mục Dã cảm nhận được rõ ràng máu trong người cậu đang được rút ra từ từ.

Đầu kim tiêm được rút ra, bàn tay phủ trên mắt cậu cũng rời đi, chuyển thành ấn giữ chỗ kim tiêm vửa mới được rút ra kia. Nhìn người nọ chuyên chú giữ bông y tế trên tay cậu, Mục Dã ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy Bố Nhĩ Thác đang chau mày, vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm. Đối phương nhẹ hôn lên môi cậu một cái, khiến trái tim cậu như nghẹn thắt lại, sau đó đầu cậu được đối phương kéo sát vào trong lòng ngực, cứ như người bị lấy máu là Bố Nhĩ Thác vậy. Nặng nề thở hắt ra, cậu cố để đầu óc mình trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ. Thậm chí, cậu và Bố Nhĩ Thác sẽ biến thành dạng gì đi nữa cậu cũng không biết, thực mê mang.

Chờ một lúc để máu không chảy nữa, Bố Nhĩ Thác mới ôm Mục Dã rời đi đến một gian phòng khác. Lúc này đây, Mục Dã mới biết rằng, tầng bốn này là dùng để làm gì. Tâm tình phức tạp nhìn Bố Nhĩ Thác – người chưa bao giờ mở lời giải thích với cậu về toàn bộ sự việc này, Mục Dã bị Bố Nhĩ Thác đặt trên giường chụp CT. Hai người lúc trước vẫn đứng ở đây đã tiến tới giúp cậu cột dây, chuẩn bị tốt tất cả các công tác trước khi làm kiểm tra. Bố Nhĩ Thác không rời đi, anh vẫn luôn đứng lẳng lặng ở một bên quan sát. Không biết tại sao, Mục Dã vốn đang khẩn trương, nhưng nhìn thấy Bố Nhĩ Thác lại bình tĩnh trở lại. Ánh mắt không tự chủ nhìn về phía anh, bỗng có người ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Làm ơn nhắm mắt lại."

Giọng nói tôn kính của đối phương khiến Mục Dã vô cùng ngạc nhiên, tiếp theo, cậu liền nghe thấy một giọng nói lạnh như băng: "Mục, nhắm mắt lại." Trái tim cậu như bị một tảng đá đè xuống. Người kia, vừa gọi cậu là gì?

"Mục, nhắm mắt lại."

Mục Dã theo bản năng nhắm mắt lại, câu hỏi đó không ngừng xoay chuyển trong đầu cậu. Người kia... vừa mới... gọi cậu là gì cơ? Người kia hình như chưa bao giờ gọi tên cậu, mỗi lần đều chỉ trực tiếp hạ lệnh, còn khi nào bị cậu chọc giận thì đều gọi cả họ tên đầy đủ của cậu. Nhưng vừa rồi, người kia gọi cậu là gì vậy?

"Mục, thả lỏng."

Mục... Mục... Người kia gọi cậu là "Mục" ...Tại sao, khi nghe thấy một tiếng này lòng cậu lại cảm thấy chua xót?

"Mục, thả lỏng."

Mục Dã muốn thả lỏng, nhưng cậu làm thế nào cũng không thể thả lỏng được. Có tiếng bước chân, Mục Dã mở mắt ra, nhìn thấy Bố Nhĩ Thác đi đến bên cạnh cầm tay cậu lên.

"Chỉ là kiểm tra trước khi trị liệu thôi, thả lỏng nào."

Mục Dã gật đầu, nhưng thân thể lại càng buộc chặt hơn. Bố Nhĩ Thác đưa tay sờ mặt Mục Dã, thuận đà cúi xuống ngậm lấy miệng của cậu. Hai người còn ở trong phòng tự động xoay người nhìn ra chỗ khác. Bố Nhĩ Thác cường thế hôn xuống, Mục Dã không muốn thả lỏng cũng khó. Dây dưa hôn thật lâu, thân thể dưới bàn tay của Bố Nhĩ Thác đã hoàn toàn thả lỏng, lúc này Bố Nhĩ Thác mới buông tha đôi môi của cậu, song anh lại đưa tay che kín mắt cậu.

Mục Dã nhắm mắt lại, nghe thấy có tiếng bước chân rời đi, cậu cố khắc chế xúc động muốn mở mắt ra, cuối cùng đành đếm nhẩm trong đầu, 1, 2, 3, 4... Mục, Mục, Mục...Thân thể di động, tiến trình kiểm tra bắt đầu. Giờ khắc này, đột nhiên, niềm khát khao được sống dâng lên trong lòng cậu, cùng câu hỏi: Tại sao người này lại đối xử với cậu như vậy?

Cuộc kiểm tra diễn ra cũng không lâu, tựa hồ chỉ bằng thời gian đi mấy bước chân mà thôi. Mở to mắt, một đôi nhã đồng màu xanh đang chuyên chú nhìn cậu. Dây buộc cố định trên người cậu được cởi ra, một lần nữa cậu lại trở về vòng tay của người nọ. Tiếp theo, Bố Nhĩ Thác ôm cậu đi làm một kiểm tra khác. Sau khi làm xong mọi cuộc kiểm tra, Bố Nhĩ Thác mới ôm cậu trở về phòng ngủ.

Giúp Mục Dã uống xong cái thứ nước kỳ quái đó, Bố Nhĩ Thác lại ép cậu đi ngủ. Trước khi cậu ngủ say, Bố Nhĩ Thác đều túc trực bên cạnh cậu, cầm lấy tay cậu rồi xoa nhẹ lên khuôn mặt cậu.

—————

Loại cảm giác này thực kỳ diệu. Có đôi khi Mục Dã hi vọng Bố Nhĩ Thác luôn giữ thái độ như trước kia, ít nhất như vậy cậu sẽ không phải suy nghĩ như hiện giờ, rối rắm, rắc rồi. Loại rối rắm này còn tiến cả vào trong giấc mơ của cậu, khiến cậu bị trói buộc không thể thoát ra. Tầm mắt của Mục Dã chuyển từ quang cảnh bên ngoài lên người Bố Nhĩ Thác, trong mắt cậu là vô vàn câu hỏi vì sao. Mục Dã nghi hoặc nhìn Bố Nhĩ Thác, Bố Nhĩ Thác không phải là không biết, chỉ là anh sẽ không giải thích. Anh từ nhỏ đã không thích giải thích, sau khi đạt đến Đường anh lại càng không muốn mở lời giải thích.

Việc làm được đặt lên hàng đầu của Bố Nhĩ Thác hiện giờ là phải chữa bệnh cho Mục Dã. Chờ trị xong bệnh của Mục Dã, anh sẽ dùng hành động thực tế để cảm hóa trái tim của cậu. Trong khoảng thời gian này, Bố Nhĩ Thác biết Mục Dã cho dù có đôi chút tin tưởng vào anh, nhưng trong lòng cậu vẫn còn tồn tại nghi hoặc rất lớn, chờ sau này mang Mục Dã về tộc, tự nhiên sẽ có người nói cho Mục Dã biết sự tình đêm kia, nói cho Mục Dã biết vì sao đêm đó anh lại mạnh bạo với cậu. Anh tin rằng, sau khi anh thay đổi, anh và Mục Dã sẽ có cuộc sống hạnh phúc như cha mẹ mình, bởi vì Mục Dã là người thiên định của anh, như vậy cũng có nghĩa, anh là người duy nhất của Mục Dã.

Hai người, một người chìm trong trầm lặng, một người thì trầm trọng nghi hoặc, tuy vậy, không khí giữa hai người lại rất bình tĩnh, ngày qua ngày, phù nề trên người Mục Dã phát triển càng lợi hại. Toàn bộ khuôn mặt cậu đã sưng hết cả lên, nhìn so với trước đây phải to hơn một vòng. Mỗi một lần lên cơn đau dạ dày, cơ hồ đều muốn đoạt đi mạng sống của cậu, nhưng cho dù có đau đến đến nhường nào đi chăng nữa, cậu vẫn lựa chọn tin tưởng vào Bố Nhĩ Thác, tin tưởng lời anh nói với cậu, cậu sẽ không chết. Không biết tại sao, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi lam nhãn kiên định của Bố Nhĩ Thác, cậu đều không khỏi tin tưởng đối phương có thể chữa trị cho cậu.

Chương 6 Thượng 

Phiên ngoại 6: Nỗi đau trong tâm!

Mục Dã suy yếu đến mức không thể xuống giường được, bây giờ cậu cơ hồ có thể thấy được thần chết đang đứng sẵn dưới chân giường nhìn cậu. Cho dù là vậy, nhưng cậu vẫn không hề hỏi qua Bố Nhĩ Thác có thể chữa khỏi cho cậu được hay không, lúc cậu tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy vẫn chính là Bố Nhĩ Thác. Hôm nay, ngay từ lúc cậu vừa mới nửa tỉnh nửa mơ thức dậy, Bố Nhĩ Thác đã cho cậu uống ly nước màu xanh cổ quái kia rồi ôm cậu ra khỏi phòng ngủ. Hai tay đã trở nên sưng phù, khóe miệng nhợt nhạt mang theo nụ cười, Mục Dã nằm trọn trong vòng tay của Bố Nhĩ Thác, mấy ngày nay cậu vẫn phải ở trong phòng ngủ mà uống thuốc, khiến cậu vô cùng nhung nhớ ngoại cảnh xinh đẹp ngoài kia.

Nhìn vào đôi chân bị bọc kín trong chăn, Mục Dã nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ ôm cậu ra phòng khách, nào ngờ đâu vừa xuống lầu, Bố Nhĩ Thác lập tức hướng cửa chính đi tới. Trong mắt Mục Dã lộ vẻ ngạc nhiên, liếm liếm môi, nhưng cậu không hề hỏi câu nào. Hiện tại, cậu đã giao phó hoàn toàn bản thân vào tay người này, người này muốn mang cậu đi nơi nào cũng được, hơn nữa, phong cảnh bên ngoài hẳn là sẽ rất đẹp. So với đại môn ở các tòa thành thì cửa chính này còn cao lớn hơn, cánh cửa từ từ mở ra, đến đây lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội được tận mắt nhìn thấy. Trong phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng, phong cảnh mê người bên ngoài đều thu hết vào mắt Mục Dã. Ngày hôm nay, chim chóc dường như nhiều hơn, âm thanh líu lo tựa hồ như bên tai.

Đại môn đã mở ra toàn bộ, Mục Dã nhịn không được mà hô nhỏ lên một tiếng. Xa xa là một tầng sương mù mờ ảo, trời cao cây xanh, là chốn tiên cảnh giữa nhân gian. Trước cửa có một dải bậc thang dài, Mục Dã tự nhiên có ý nghĩ cậu sinh ra ảo giác. Cậu tưởng tượng cậu là Quốc vương của vương quốc thần kỳ kia, chỉ cần cậu đặt chân vào trong cung điện, hai bên sẽ là hai hàng duyệt binh đứng thẳng nghênh đón cậu. Có khác một điều, thân thể của Quốc vương vương quốc này không tốt nên được người ôm tiến vào chứ không phải tự mình đi vào mà thôi. Mấy chú chim trắng chao liệng trên đầu cậu, người nọ vẫn ôm chặt cậu trong long, trầm ổn tiếp tục tiến về phía trước, khi đến bậc thang cuối cùng, Mục Dã quay đầu nhìn lại phía sau, một lần nữa cậu lại phải kinh hô một tiếng. Phía sau cung điện là một vách đá dựng thẳng đứng, hình như phía trên đỉnh vách đá còn có cả một tòa cung điện nữa.

"Bố Nhĩ... Thác... nơi này, là nơi nào?" Mục Dã ngẩng đầu hỏi.

BốNhĩ Thác cúi đầu nhìn cậu một cái, ngữ điệu vẫn băng lãnh mười phần: "Một trong những sản nghiệp của gia tộc."

Mục Dã cười hai tiếng, tựa như hai người bạn thân cùng nhau nói chuyện, cậu rất bất mãn nói: "Anh cứ nói quá... sản nghiệp thế này... trên thế giới có mấy người... có thể có... chứ?"

Bất chợt, trong lòng cậu lại không hề có oán khí. Thời gian cậu bị bệnh nặng như vậy, người này luôn một mực ở bên cạnh chăm sóc cậu không rời, cho dù là giả tạo hay là gì đi chăng nữa, bấy nhiêu cũng đủ để bồi thường những tổn hại mà anh đã gây ra cho cậu. Đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ra một điều, cậu có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu sợ hãi. Cậu sợ cảm giác phải ở một mình, lẻ loi đi đến phút cuối cuộc đời.

Lần đầu tiên chủ động cầm tay Bố Nhĩ Thác, Mục Dã mỉm cười với đối phương: "Bố Nhĩ... Thác...cám ơn..."

Con ngươi màu xanh co hẹp lại: "Gọi là BốNhĩ." Anh phát hiện ra, anh thực sự rất thích cậu gọi anh là 'BốNhĩ'. BốNhĩ, cái cách gọi này nghe cũng không tồi.

Lí nhí trong miệng, Mục Dã vừa cười vừa nói: "BốNhĩ."

Ôm thật chặt lấy Mục Dã, cản trở gió lạnh từ xung quanh thổi tới, lam nhãn ánh lên bao nỗi lòng của anh lúc này. Anh trầm giọng nói: "Trị liệu sẽ rất đau, em phải cố gắng nhé."

Biểu tình trên mặt Mục Dã nháy mắt đông cứng lại, cái gì? Trị liệu ư?

"Mục, em hãy nói em sẽ cố gắng đi."

Mục Dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn BốNhĩ Thác, không hề có phản ứng. Cậu vốn nghĩ những thứ nước khó uống kia chính là cái gọi là trị liệu cơ, không lẽ cậu đã lầm?

"Mục."

Hơi thở có chút rối loạn, Mục Dã cắn cắn miệng: "Hôm nay... là chính thức... bắt đầu ư?"

"Đúng vậy."

Nhịp tim chậm lại một nhịp, bàn tay Bố Nhĩ Thác siết chặt lấy người cậu, cảm giác đau đớn kéo gọi thần trí của cậu trở về. Mục Dã dùng sức cầm tay Bố Nhĩ Thác, cậu chậm rãi gật đầu: "Tôi sẽ... cố gắng."

Nhận được câu trả lời thích đáng, Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục Dã nhảy lên một vách đá, gió bên tai vù vù thổi, tốc độ lúc này so với trước kia chậm hơn rất nhiều. Bố Nhĩ Thác xoay người một cái, một vách núi đã hiện ngay trước mặt Mục Dã. Tròn mắt nhìn cảnh vật, Mục Dã tự bảo bản thân phải bình tĩnh mà không hề hay biết cậu đang đan tay nắm chặt lấy tay Bố Nhĩ Thác. Phía sau cánh rừng tự nhiên phát ra mấy tiếng sột soạt, Bố Nhĩ Thác ôm chặt cậu tựa như nói rằng cậu không cần phải sợ. Tốc độ giảm dần rồi ngừng hẳn lại, vách núi ban nãy đã không còn thấy đâu nữa, rừng cây cũng không thấy bóng dáng, ngay đến tiếng chim ríu rít cũng nghe không đến, trừ hắc ám ra cũng chỉ là hắc ám, mà cậu thì vẫn luôn ôm chặt Bố Nhĩ Thác như vậy.

"Bố Nhĩ Thác?"

"Bố Nhĩ." Anh lạnh lùng nhắc nhở.

Nuốt khẩn trương vào lòng, Mục Dã không khỏi dán sát vào người Bố Nhĩ Thác, "Đây là... nơi nào? Sao tôi lại... không nhìn... thấy gì cả?"

"Đây là nơi trị liệu cho em."

Bố Nhĩ Thác đơn giản trả lời một câu, không hề nói thêm nơi đây kỳ thật chính là thánh địa của gia tộc Tát La Cách, căn nhà trên vách núi kia bất quá chỉ là bài trí che mắt người ngoài, nơi này mới là nơi trọng yếu nhất. Trong lúc trị liệu tuyệt đối không thể bị bất cứ người nào, việc gì quấy rầy, nơi này vô cùng thích hợp, hơn nữa anh cũng rất cần tối như thế để còn làm một vài việc khác. Ôm chặt Mục Dã đi sâu vào trong, hai mắt Bố Nhĩ Thác hoàn toàn không bị bóng tối cản trở. Còn Mục Dã, cho dù cậu có cố mở to mắt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể nhìn tới bất kể một cái gì ngoài một màu đen rộng lớn. Không biết đi được bao lâu, trong không khí đâu đó phảng phất một mùi hương thanh thanh ngọt ngọt, hình như còn có cả tiếng nước.

Mục Dã cảm nhận thấy cậu được Bố Nhĩ Thác đặt lên mặt đất, cậu sờ soạng xung quanh, dưới thân có vẻ như một tảng đá, nhưng không biết tại sao lại rất nóng. Rất nhanh theo đó, có người đã cởi bỏ y phục trên người cậu, Mục Dã khẩn trương đè lại tay của đối phương. Bố Nhĩ Thác không giải thích vì sao phải cởi y phục của cậu, anh kéo tay Mục Dã qua một bên, rồi chỉ hai ba giây đã cởi sạch đồ của cậu. Lúc sau Bố Nhĩ Thác lại ôm Mục Dã lên, lúc này đây Mục Dã mới phát hiện ra đối phương cũng giống như cậu, hai người đều trong trạng thái trần như nhộng.

"Mục, nói em sẽ cố gắng." Bố Nhĩ Thác một lần nữa lại đưa ra yêu cầu.

Như vậy hẳn là sẽ rất đau, nếu không người này sẽ không lặp đi lặp lại câu nói đó hai lần liền. Mục Dã dùng sức gật đầu, nói cho Bố Nhĩ Thác nghe đồng thời cũng là nói với bản thân, "Tôi sẽ, cố gắng, nhật định sẽ cố."

Bố Nhĩ Thác nắm chặt hai tay Mục Dã, anh đi về phía trước hai bước, Mục Dã rõ ràng nghe thấy tiếng nước. Thân thể hai người đi dần xuống, chỉ chốc lát sau Mục Dã liền biết được phán đoán của cậu lúc rồi không sai, bọn cậu đang đi vào một cái ao, cũng có thể nói là ôn tuyền, bởi vì nước ở đây rất ấm. Đi tới nơi sâu nhất trong ao, Bố Nhĩ Thác từ từ ngồi xuống, cả người Mục Dã vừa vặn ngập trong nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu để cậu có thể hít thở.

Bố Nhĩ Thác gập người lại, hai chân nâng lên, hai tay vòng quanh người Mục Dã, cả người Mục Dã nằm trọn trong ngực anh. Trong bóng tối, một kết giới màu đen bao lấy hai người, anh nhẹ giọng nói bên tai Mục Dã một câu: "Cố nhịn."

Mục Dã còn chưa hiểu phải nhịn cái gì thì đột nhiên một cảm giác đau đớn như muốn xé toác người cậu ra lao đến xâm nhập vào cơ thể. Mục Dã chỉ kiên trì được tầm 0.01 giây đã hét lớn lên: "A!!!!!!"

Đau, đó là cảm giác duy nhất lúc này của cậu. Cái đau này lớn gấp mấy nghìn lần so với lúc đau bụng trước đây của cậu. Cả người được bao trong vòng tay của đối phương, khí lực muốn trốn thoát khỏi nơi đây đều bị đau đớn kia mang đi hết, ngay cả khí lực để cậu cắn lưỡi tự sát cũng không còn. Nước xung quanh không còn ấm nữa mà nóng lên như nham thạch bao lấy người cậu. Mục Dã kêu lên từng tiếng thảm thiết, nhưng lại thủy chung không hề khẩn cầu hay van xin Bố Nhĩ Thác giết cậu, mỗi khi thấy cậu như sắp nhịn không nổi, Bố Nhĩ Thác đều ghé vào tai cậu nói: "Mục, hãy cố nhịn."

Cậu nhớ rõ, cậu đã đáp ứng sẽ cố nhịn, nhưng mà rất đau, cậu chịu không nổi, chịu không nổi nữa...

"Mục, nhịn xuống đi."

"A a a ——!!"

"Mục, nhịn xuống đi."

"A a a —— Bố Nhĩ... Bố Nhĩ..."

Chương 6 Hạ  

Phiên ngoại 6: Nỗi đau trong tâm!

Đau đớn kéo dài lâu thật lâu, Mục Dã hoàn toàn không còn rõ cái gì với cái gì nữa. Nước từ mắt chảy xuống không biết là nước mắt hay mồ hôi. Đau đớn ngất đi rồi lại từ trong đau đớn mà tỉnh lại. Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, cảm giác duy nhất của cậu lúc này chỉ còn đau và đau. Mỗi khi tỉnh lại, trên môi cậu đều là một hơi ấm quen thuộc; trước khi ngất đi vì quá đau, bên tai cậu sẽ luôn là câu nói "Cố nhịn đi". Cơ thế đối phương luôn gắt gao bao lấy cậu, hai tay của anh không rời khỏi người cậu một giây nào. Có lẽ vì thế, nên hết lần này đến lần khác cậu vẫn có thể vượt qua được.

Đau đớn dường như đã giảm bớt chút ít, cảm giác trên người cũng quay về ít nhiều, lại một lần nữa cậu tỉnh dậy từ trong đau đớn, trong dòng nước nóng như nham thạch nung nấu, cậu run rẩy tìm được bàn tay của Bố Nhĩ Thác, sau khi được đối phương nắm chặt lấy, cậu ngập ngừng hỏi ra câu hỏi đã chôn chặt trong trong lòng từ lúc nãy.

"Làm... làm... gì... vậy..."

Bố Nhĩ Thác nắm chặt tay Mục Dã, ở bên tai cậu trả lời: "Em là người hầu của anh."

Trái tim Mục Dã vốn đang bị nhấn chìm trong bể đau đớn tự nhiên co rút lại.

"Người hầu duy nhất."

"...." Khớp hàm run lên, Mục Dã gian nan vặn vẹo cổ, ngay sau đó, môi của cậu bị ngậm lấy. Mồ hôi trên môi cậu cũng được đối phương liếm đi.

Trong cơn tuyệt vọng cùng nghi hoặc, cậu lại nghe thấy đối phương lên tiếng: "Chỉ đối với người hầu, anh mới sinh ra dục vọng."

"..." Nước mắt, cứ như thế không hề báo trước mà lăn xuống, Mục Dã tưởng rằng đó là do đau đớn.

Môi một lần nữa bị ngậm lấy, Mục Dã đem ý thức giao cho hắc ám. Bố Nhĩ Thác, anh... chỉ có... một mình tôi? Tại sao, tại sao? Nhưng mà... tôi chỉ là "người hầu" của anh mà thôi.

Bên ngoài vách núi, mặt trời đã dần hé lộ. Vậy mà bên trong vách núi vẫn chỉ có duy nhất một màu đen, không phân biệt được đâu ngày đâu đêm. Thời gian Mục Dã thanh tỉnh đã nhiều hơn, hôn mê không còn nhiều như trước. Mặt trời lại mọc thêm một lần nữa bên ngoài vách núi, đây là lần đầu tiên cậu có thể mơ hồ nhìn được khuôn mặt của Bố Nhĩ Thác trong bóng tối, thấy được đôi mắt màu xanh lam đang chăm chú nhìn cậu. Nước dưới thân đã trở lại độ ấm ban đầu, đau đớn trong cơ thể chỉ còn lại rất nhỏ, mà tay cậu dường như đã nắm lấy tay anh thật lâu.

Đầu lưỡi đã có cảm giác, Mục Dã khẩn cấp hỏi lại nghi hoặc trong lòng: "Bố Nhĩ Thác..."

"Bố Nhĩ..."

Khéo miệng kéo lên một nụ cười không rõ, Mục Dã lại mở miệng: "Bố Nhĩ... anh... thích tôi... ư?"

"Ừ."

Một tiếng "ừ" này như giáng xuống lồng ngực cậu. Cằm bị nâng lên, môi cậu lại bị đối phương cướp lấy. Hôn môi diễn ra không hề kịch liệt, tựa hồ chỉ liếm phớt qua môi cậu, lấy đi những giọt mồ hôi đọng trên đó. Sau khi đối phương buông cậu ra, Mục Dã nhịn không được lại bạo dạn hỏi tiếp: "Anh... yêu tôi... sao?"

"Ừ."

Không có đến nửa điểm chần chờ mà trả lời, Mục Dã sững sờ nhìn Bố Nhĩ Thác, sao cậu lại cảm thấy lo lắng. "Anh... cái kia... từ lúc nào..."

"Lần đầu tiên gặp nhau."

Hả?! Mục Dã thật sự bị câu trả lời của Bố Nhĩ Thác làm chấn động. Sao lại có thể?! Người này sao có thể nhất kiến chung tình với cậu chứ.

"Anh... rốt cuộc... là..."

"Anh là tộc nhân Miêu Linh Tộc, không phải nhân loại."

Gì cơ!? Mục Dã giật nảy người, người này quả nhiên không phải người bình thường!

"Mục."

Thân thẻ Mục Dã run lên.

"Anh sẽ không giải thích."

"..."

"Em là người hầu anh, người hầu duy nhất có thể khiến cho anh có dục vọng, anh sẽ không buông em ra."

"..."

Mục Dã còn đang chờ Bố Nhĩ Thác nói tiếp thì anh lại ôm cậu từ trong ao đứng lên đi thẳng về phía trước. Mục Dã vẫn luôn nhìn Bố Nhĩ Thác, khó hiểu mà nhìn anh, thẳng đến khí đối phương mặc lại quần áo chỉnh tề cho cậu, rồi ôm cậu từ trong bóng tối đi ra, từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn nhìn anh không dời, cậu không thể tin được những gì mình vừa mới được nghe.

Bởi vì đã lâu chưa thích ứng với ánh sáng mặt trời nên hai mắt cậu đều bị che lại, mà trong đầu Mục Dã lúc này chỉ vẳng vẳng câu nói của Bố Nhĩ Thác —— "Lần đầu tiên gặp nhau", "không phải nhân loại", "anh sẽ không buông em ra". Thân thể chạm đến một thứ gì đó mềm mại, tấm thảm bao trên người cậu bị kéo xuống, Mục Dã đã chân thực nhìn thấy Bố Nhĩ Thác, khuôn mặt quen thuộc vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu.

Như vậy, là xong rồi sao? Mục Dã ngơ ngác nhìn Bố Nhĩ Thác xắn gọn tay áo cho cậu, để cho người khác lấy máu kiểm tra, cậu vẫn không tin mình đã đi ra từ trong hắc ám kia, cậu không thể tin được trong khoảng thời gian chớp mắt như vậy, cậu đã có mặt tại ngôi nhà này. Lấy máu rất nhanh, xong xuôi mấy người kia cũng không nán lại thêm. Có người mang một bát cháo nóng tới, Mục Dã mông lung, chưa ý thức được bản than đang ăn từng muỗng cháo mà Bố Nhĩ Thác đưa tới, súc miệng cũng đều nhờ đối phương làm hộ, rồi lại thực thực hư hư bị người kéo vào lòng.

"Ngủ đi."

Nhắm mắt lại, Mục Dã nhịn không được túm chặt lấy áo của Bố Nhĩ Thác, người này thực sự không phải nhân loại sao?

"Ngủ."

"Bố Nhĩ Thác..."

"Bố Nhĩ."

Nhịp tim chậm lại một nhịp, Mục Dã theo bản năng rúc sát vào người Bố Nhĩ Thác.

"Miêu Linh Tộc... là cái gì?"

"Sau này em sẽ biết."

"...Cái kia... lần đầu gặp nhau, có thật không?"

"Ừ."

Ngực lại một lần nữa bị bóp nghẹn, Mục Dã thì thào nói: "Tại sao..." Cậu không biết, người này không giống kiểu người nhất kiến chung tình, cậu không hiểu được nguyên nhân là vì sao, Mục Dã cứ như vậy suy nghĩ miên man không ngừng.

"Em là người hầu của anh, người hầu duy nhất."

Người hầu ư... Mục Dã thật lâu mới nghe thấy tiếng nói của Bố Nhĩ Thác, lúc này cậu mới phát hiện ra trong đầu mình hình như thiếu thiếu cái gì đó. Mệt mỏi, thân thể cậu trở nên cực độ mệt mỏi. Mọi việc cứ để sau khi ngủ dậy rồi nói tiếp vậy. Mục Dã để cho ý thức của mình bay xa. A, đã quên không hỏi, thân thể cậu sao rồi? Quên đi, ngủ dậy hỏi sau, mệt lắm rồi, cậu thầm nghĩ cơ thể cậu giờ đã tốt hơn trước nhiều, không còn đau đớn gì nữa, cho nên cứ ngủ một giấc no say đã.

Có người vỗ vỗ ru cậu ngủ, Mục Dã cầm lấy tay của đối phương, miệng lẩm bẩm: "Anh cũng... ngủ đi..." Thân thể bị người kia dùng sức ôm lấy, từ nay trở đi, Mục Dã sẽ có một hồi ức đẹp.

Đôi mắt màu xanh chăm chú nhìn Mục Dã, anh đang rất vui mừng, việc Mục Dã chủ động khiến cho anh kinh hỉ không nhỏ. Tuy rằng khoảng cách trong lòng của Mục Dã đối với Bố Nhĩ Thác không còn nhiều, nhưng để được như kỳ vọng của anh thì còn rất xa, hiện tại mọi việc đã bắt đầu trở nên tốt đẹp, anh tin tưởng ngày đó sẽ không còn xa nữa.

Để Mục Dã thoải mái tựa trong ngực mình ngủ, Bố Nhĩ Thác nhắm hai mắt lại, chữa khỏi bệnh cho Mục Dã cũng làm anh cảm thấy mệt mỏi. Lần đầu tiên, hai người không có bất kỳ miễn cưỡng nào nằm ngủ cùng nhau. Thân thể hai người dựa sát vào nhau ngủ say một giấc.

Mở mắt ra, Mục Dã thoáng kinh hoàng, kỳ quái, sao tự nhiên lại mơ thấy quá khứ kia chứ? Nghiêng đầu nhìn nam nhân đã tỉnh lại từ sớm đang đọc báo, Mục Dã nở nụ cười, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người này thật sự hạnh phúc. Thấy Mục Dã đã tỉnh, nam nhân liền buông tạp chí xuống, lại nhìn Mục Dã đang vươn tay, nam nhân cũng phối hợp kéo chăn ra ôm lấy cậu.

"Vừa rồi em nằm mơ."Mục Dã dựa đầu vào vai anh nói.

"Cái gì?" Mơ thấy cái gì.

Mục Dã hạnh phúc nói: "Mơ thấy anh ôm em rồi bay lên, từ trên vách núi nhảy xuống rồi lại bay lên."

Con ngươi màu lam lóe sáng, Mục Dã nhẹ nhàng ấn mi tâm rồi hôn anh một cái. "Bố Nhĩ, chẳng lẽ anh không cảm thấy rằng nơi đó chính là nơi đính ước của chúng ta sao? Ở nơi đó, em biết anh yêu em; ở nơi dó, em cũng đã yêu anh. Bố Nhĩ, tự nhiên em rất muốn quay lại nơi đó hưởng tuần trăng mật, chỉ có anh và em, được không?"

Nơi đó vẫn luôn là nơi Bố Nhĩ Thác muốn tránh đi, nhưng khi nghe Mục Dã nói vậy, Bố Nhĩ Thác lại bắt đầu phân vân. Tuần trăng mật sao? Tựa hồ nghe cũng không tệ.

"Bố Nhĩ, mang em bay một lần nữa đi, nhé?" Mục Dã khẽ cắn vành tai Bố Nhĩ Thác, đã lâu cậu không có cảm giác lãng mạn tương tự như vậy rồi.

Xoay người, đem Mục Dã đặt dưới thân thể mình, Bố Nhĩ Thác ngậm chặt lấy môi Mục Dã, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại Mục Dã còn nở nụ cười, có lẽ ngày mai tỉnh lại cậu đã ở chỗ kia rồi cũng nên. Giấc mộng kia nhắc nhở cậu, cậu còn rất nhiều lời chưa nói cho người cậu yêu, dã thú yêu quý của cậu. Cậu thực hối hận, hối hận vì sao không sớm nhận ra trái tim của Bố Nhĩ Thác.

"Chủ nhân, em yêu anh."

"Grào!"

Mục Dã mở rộng thân thể tiếp nhận dã thú xâm phạm, từ lúc ở cùng Cam Y, cậu đã được biết tại sao Bố Nhĩ Thác không trị liệu cho cậu ngay từ đầu mà kéo dài tới tận khi bệnh tình của cậu trở nên vô cùng nghiêm trọng. Những thứ thuốc kia là để bảo vệ nguyên khí cho cậu, cũng như làm cho các tế bào ung thư nhanh chóng khuếch tán, chỉ khi đến thời điểm cận kề giao tiếp giữa sự sống và cái chết, Bố Nhĩ Thác mới có thể tạo một thể mới cho cậu được.

"Bố Nhĩ... Chủ nhân... em yêu anh..."

"Grào!"

Trong nháy mắt, Bố Nhĩ Thác đã hóa thành hình thú, buổi sáng là thời điểm nam nhân thường không hay giữ được dục vọng. Cùng Bố Nhĩ Thác dây dưa môi lưỡi, Mục Dã nghĩ tới tối hôm qua người này có điểm lạ lạ. Có lẽ khi đến nơi đính ước kia, cậu sẽ hỏi được nguyên nhân tối qua vì sao người này lại có vẻ không vui. Nhưng bọn nhỏ sẽ như thế nào đây. Không sao, còn có Cam Y và Khổng Thu, hai người họ sẽ giúp cậu chiếu cố bọn nhỏ vài ngày.

"Mục!"

"A, em xin lỗi."

Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, Mục Dã chủ động, hai chân kẹp vòng ôm lấy bụng dã thú, xin lỗi vì cậu đã không tập trung.

"Suy nghĩ cái gì?!" Đây là điều cấm kỵ của dã thú.

"Muốn anh... muốn chủ nhân của em."

Lam nhãn nháy mắt thay đổi sang một góc độ khác, Mục Dã không sợ mà tiếp tục khiêu chiến: "Chủ nhân của em, hãy khiến cho em điên cuồng đi."

"Grào!"

Hai đứa nhỏ dưới lầu thấy phụ thân và ba ba xuống muộn cũng không có tiếp tục chờ đợi nữa mà để quản gia mang bữa sáng lên tự ăn với nhau. Theo kinh nghiệm lâu nay, ngày hôm nay hẳn là phụ thân và ba ba bọn chúng sẽ lại ở trong phòng nguyên cả một ngày.

"Ca ca, hôm nay ba ba đi vắng, anh có thể không tu luyện mà chơi với em được không?"

"Không được."

"Ca ca..."

"Buổi chiều anh sẽ chơi với em, anh không thể gián đoạn việc tu luyện được."

"Dạ! Vậy buổi chiều anh nhớ phải chơi với em đó nha."

"Được."

"Hahaha, ca ca tốt nhất!"

Vui vẻ cắn một miếng bánh bao thật to, Oces lại một lần nữa cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện ba ba có thể sinh cho bé một đệ đệ hoặc muội muội "bình thường" cho bé.

Trong phòng ngủ, dưới những trận hôn môi kịch liệt nồng cháy của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã không ngững rên rỉ hô lên. Đứa bé trong bụng của cậu vẫn được an toàn trong kết kết giới mà Bố Nhĩ Thác tạo ra. Ương ngạnh lưu lại ấn ký trên người Bố Nhĩ Thác, Mục Dã đã sớm quên đau đớn trong ngục tối kia mà tận tình hưởng thụ khoái hoạt Bố Nhĩ Thác mang lại cho cậu. Trừ đi khoảng thời gian hai người chưa gặp nhau, trừ đi khoảng thời gian đau thương hai người tự thương tổn lẫn nhau, lại tiếp tục trừ đi khoảng thời gian Bố Nhĩ Thác đi tu luyện, chuỗi thời gian còn lại đây đối với hai người là vô cùng quý giá, mỗi một giây cũng không thể để lãng phí. Những chuyện tình không đẹp kia, cậu muốn quên đi toàn bộ, cậu cũng muốn Bố Nhĩ Thác quên đi, cậu muốn giữa cậu và Bố Nhĩ Thác chỉ tồn tại những khoảnh khắc hạnh phúc, những ký ức ngọt ngào.

"Bố Nhĩ... Bố Nhĩ... Em yêu anh... Em yêu anh..."

"Grào!"

"Bố Nhĩ... Cho em đứa nhỏ nữa...a a a... Cho em đứa nữa đi..."

"Mục!"

Tình cảm mãnh liệt lan tỏa khắp căn phòng, tối hôm qua Bố Nhĩ Thác cũng có một giấc mơ không vui chút nào, những điều đó hoàn toàn đã bị anh đá bay xa, giờ phút này anh chỉ biết phải làm cho Mục Dã thật hưởng thụ. Quay trở lại nơi đó cũng được, anh muốn mang Mục Dã đi ngắm cảnh mà cậu từng thích nhất, anh sẽ cho người bài trí lại căn phòng trở nên thoải mái hơn, rồi lại ở nơi đó giữ lấy Mục Dã, làm cho cậu biết anh đời này mãi mãi yêu cậu, không gì có thể thay đổi được.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip