Chap 20
Đầu tháng mười hai, trời lại càng trở nên rét buốt. Những cơn gió bấc vẫn cứ thi nhau đập vào từng khung cửa sổ, luồn qua những vết nứt, chui vào căn phòng nhỏ hẹp khiến tụi sinh viên ở trọ phải khốn đốn tìm giấy báo để che lại. Và tháng mười hai cũng là lúc tụi học sinh bận rộn nhất, để chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kì. Tất cả thanh niên ở con xóm nhỏ, không ai là muốn phải bị thi lại ngay trong năm học đầu tiên cả. Và lẽ dĩ nhiên, ai cũng đang dốc hết sức ôn luyện cho kì kiểm tra. Ngay cả đến hai đứa siêu lười, siêu bắng nhắng như thằng Phong với thằng Lang cũng đã phải ngoan ngoãn ngồi vào bàn.
Bố mẹ vất vả kiếm tiền cho chúng nó ăn học, tụi nó không thể trả ơn họ bằng cách ngửa tay ra xin tiền cùng với một tờ đơn "xin thi lại" được. Nên cả với một đứa có thành tích học xuất sắc như thằng Vương cũng không thể lơ là. Bởi lẽ đây là cơ hội để nó chứng minh cho bố mẹ nó thấy việc nó lựa chọn rời xa gia đình là không hề sai, và nó hoàn toàn làm chủ được bản thân mình.
Vương ngày ngày đều đặn đạp xe đến thư viện rồi lại đạp xe về. Nó với thằng Quang giờ cạch mặt nhau rồi, nên đôi khi có thấy nhau trên trường hay trong mấy hiệu sách thì cũng chỉ lướt qua, không có ý định muốn bắt chuyện hay giảng hòa. Nhưng Vương lại cảm thấy hoàn toàn ổn với điều đó, bởi lẽ có những thứ đã vốn định sẵn là không phù hợp thì ta cũng chẳng nên mãi níu giữ làm gì.
Do ngày đêm học hành cật lực, cộng thêm với việc lơ là sức khỏe của bản thân mà thằng Vương bị ốm, sốt li bì suốt cả ngày trời không đỡ. Nó nằm bẹp dí trên giường, cả cơ thể đang được thằng Thiên phủ cho một lớp chăn dày lên đến tận cổ.
Đúng là "cố quá thành quá cố" mà!
.
.
.
"Tao mua thuốc cho mày rồi này, dậy uống đi" – Thằng Thiên đặt túi thuốc lên bàn rồi rót cho nó một cốc nước ấm, tiện thể sờ trán nó kiểm tra nhiệt độ. Nó nhíu mày, xem chừng vẫn còn nóng lắm.
Thằng Vương cả người rã rời, nặng nề nâng cơ thể ngồi dậy, lơ mơ nhìn thằng Thiên. Nó ốm đến sảng rồi. Viên thuốc trôi tuột xuống cổ họng, để lại dư vị đắng nghét trong vòm miệng, khiến nó vô thức nhăn mặt, cả người co rúm lại.
"Mày nằm nghỉ một tí đi, tao nhờ chị Ánh nấu cháo cho mày rồi. Chắc một lúc nữa chị mang sang cho" – Thiên ngồi vào bàn học, không quên ngoảnh đầu lại dặn bạn.
Thằng Vương lờ đờ gật đầu rồi lại nằm phịch xuống giường. Nó cảm tưởng cả người nặng như đeo chì, tay chân thì rã rời, còn hai mắt thì hoa cả lên. Nó thở dài, tự dưng tự lành lại lăn đùng ra ốm như này đúng thật là rất phiền phức. Thời gian nó nằm bẹp dí ở đây đổi lại có thể giúp nó giải được mấy bài toán rồi.
Mỗi lúc ốm đau thế này, Vương lại thấy nhớ mẹ. Ngày còn ở nhà, nó được mẹ chăm kĩ lắm, chẳng mấy khi bị cảm ốm như này đâu. Nhưng bọn trẻ con ngày bé ai mà chẳng thích được ốm. Vì ốm được nghỉ học, được thoải mái nằm ngủ ở nhà, và còn được mẹ ân cần chăm sóc hơn hẳn ngày thường. Và tất nhiên bạn Vương nhà ta cũng thế. Mỗi lúc ốm là cu cậu lại nhõng nhẽo ghê lắm, chỉ thích làm nũng với mẹ thôi! Mẹ Vương thì vốn sẵn cưng chiều con nên sẵn sàng chiều theo đủ mọi yêu cầu của nó. Nên nó thấy bị ốm thực sự không phiền phức một chút nào!
Nhưng giờ nó đang ở cách xa nhà những hơn nghìn cây số, có muốn nũng nịu với mẹ cũng chẳng được. Cơn sốt hành hạ cùng nỗi nhớ mẹ ùa đến khiến nó tủi thân đến phát khóc. Vương cuộn mình trong chăn, rúc mặt vào hai cánh tay, nó nghĩ đến mẹ mà chảy nước mắt.
Thằng Thiên đang cặm cụi chiến đấu với đống bài tập thì chợt nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ đằng sau lưng. Nó giật mình quay lại, thấy thằng bạn mình đang cuộn thành một cái ổ trong chăn. Nó lo lắng đi đến ngồi xuống giường, cẩn thận vỗ vỗ vào lớp chăn dày.
"Này, mày sao đấy? Mệt lắm à?
"K...không..." – Vương thút thít.
Thằng Thiên sốt ruột, nó không ngần ngại túm lấy góc chăn rồi giật tung ra. Thằng Vương bị bất ngờ, giật mình quay cái mặt tèm nhem nước mắt ra nhìn nó. Thiên giật mình, vội ngó nghiêng xem nó có bị làm sao không. Cu cậu còn tưởng đâu thằng bạn bị sốc thuốc, còn định chạy đi tìm gọi điện thoại gọi xe cấp cứu nhưng may là thằng Vương cản lại kịp.
"Tao không sao đâu mà" – Vương níu áo nó, giọng nài nỉ.
"Thế sao mà khóc?" – Thiên lúc này mới lại ngồi xuống, vỗ vỗ lưng bạn, hỏi.
"Tao nhớ mẹ...." – Nó lí nhí.
Ừ thì, thằng Vương cũng ngại lắm chứ. Đường đường là thanh niên lớn tướng thế này rồi mà mới ốm có tí đã nhớ mẹ đến phát khóc. Thế này mà bị bọn bạn nhìn thấy chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi mất. Nó xấu hổ cúi gằm mặt xuống, không biết thằng Thiên bên cạnh đang vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Nó nhìn bạn mình mà thở dài, tay nhỏ đưa đến kéo đầu thằng Vương tựa vào vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nó.
"Không sao, không có gì phải buồn hết. Tao ở đây với mày cơ mà, vui lên đi!"
Vương sụt sịt mũi, đưa tay lên lau nước mắt. Đúng lúc này, chị Ánh ở bên ngoài đi vào, theo sau còn có thằng Phong với thằng Nhất. Tay chị bê theo một nồi cháo nhỏ. Chị đặt cái nồi lên bàn, cẩn thận múc cháo ra bát. Chị đi đến giường, vỗ vai thằng Vương.
"Chị nấu cháo cho mày rồi này. Lại ăn đi"
"Này, tao với thằng Nhất mua cho mày cái bánh mì. Nhân thịt hẳn hoi đấy nhá!" – Thằng Phong chìa ra ổ bánh, tay thì chống hông, mặt hất cả lên như cái bánh đa nướng. Thằng Nhất bên cạnh thấy thế thì ngứa mắt quá, dọng thẳng vào đít nó một cái, làm cu cậu la toáng cả lên.
Cả bọn phì cười với thằng Phong. Nó cứ như này không biết bao giờ mới chịu lớn. Mà thằng Nhất có phải lúc nào cũng kè kè bên nó được mãi đâu. Chị Ánh trêu, bảo thằng Phong cẩn thận, sau này thằng Nhất mà có người yêu là nó đi mà chơi một mình luôn. Cậu Phong nghe thế thì xụ mặt, ôm tay thằng Nhất quyết không buông.
"Vương ơi!"
Đang rôm rả, bỗng con Ngọc với con Linh từ đâu chui ra. Hai đứa nó mỗi tay cầm một cái bánh, con Linh còn có thêm một hộp sữa nhỏ. Nó đưa cho thằng Vương, cười tươi rói bảo là quà thăm bệnh. Hai đứa cũng không có gì, thôi thì của ít lòng nhiều, bọn nó cũng mang thằng Vương không chê mà nhận lấy.
Vương nhìn mọi người, cảm động không nói nên lời. Nó đi học xa nhà, cũng chỉ mong tìm được một chỗ ở tốt, những người hàng xóm thân thiện, không gây gổ đánh chửi nhau đã là tốt lắm rồi. Nhưng hơn cả mong đợi, tất cả những con người trong cái xóm nhỏ này tuy không giàu sang gì cho cam, nhưng họ giàu tình cảm lắm. Nó mới ốm có tí thôi mà mọi người đã quan tâm hỏi han nhiều như vậy. Lắm lúc nghĩ, nó không chỉ là có thêm những người bạn tốt thôi đâu, mà là có thêm hẳn một gia đình thứ hai rồi.
Mẹ nó mà biết nó sống như này hẳn bà sẽ yên tâm lắm. Khi nào về nó phải kể cho mẹ nghe mới được!
.
.
.
Có lẽ nhờ chỗ thuốc thằng Thiên mua cùng chỗ đồ ăn mọi người tẩm bổ cho mà giờ nó thấy đỡ hơn hẳn, mồ hôi túa ra thấm ướt cả lưng áo. Thằng Vương lật đật chạy ra sân, cả xóm đã đóng cửa hết, đi ngủ cả rồi. Nó ngồi xuống ghế nhựa, nhúng khăn vào chậu nước rồi thoải mái đưa lên lau mặt. Vương khẽ run người, vì không kịp đun nước sôi nên nó chỉ đành dùng tạm nước ở bể. Mà nước ở bể trời này thì lạnh đến cóng cả tay, làm nó cứ bủn rủn hết cả người. Nhưng giờ mà đun nước thì lâu la mất thời gian lắm! Thôi đành dùng tạm vậy.
Đang định nhúng khăn xuống chậu một lần nữa thì nó bỗng nhận ra thấy có một cái bóng lớn hắt xuống che kín cả người. Thằng Vương giật mình quay ngoắt người, rồi, bất chợt nó khựng lại, đồng tử run lên, mở lớn. Là Lang! Cu cậu đang đứng trước mặt nó, trên tay còn đang cầm một ấm nước lớn vẫn còn nghi ngút khói.
Lang lặng lẽ nhìn, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh bạn, tay thì cẩn thận đổ nước cho vào chậu.
"Cậu đang ốm, đừng dùng nước lạnh, không lại ốm nặng thêm đấy"
Thằng Vương áp úng, lúng túng không biết phải làm thế nào. Nó chỉ biết cúi gằm mặt, tùy tiện vò loạn cái khăn, mong bản thân mau bình tĩnh lại. Nhưng có vẻ càng vò thì tâm trí nó càng loạn theo cái khăn luôn thì phải.
"Ca...cảm ơn cậu....Nếu như xong rồi....thì cậu về phòng đi. Muộn lắm rồi" – Thằng Vương lí nhí.
Lang quay sang nhìn nó, ánh mắt khẽ buồn bã.
"Cậu đừng như vậy được không....Cậu đã hứa là từ giờ cho đến lúc cậu cho tớ câu trả lời thì chúng ta vẫn là bạn mà....Vương...."
Vương bối rối nhìn người trước mắt mình. Nó căng thẳng đến tay chân cứng đờ, mắt lại như muốn hoa hết cả lên. Thằng Vương bình thường nói nhiều, nói hay bao nhiêu thì giờ ở trước mặt Lang, miệng lưỡi nó lại như bị ai cầm kim khâu kín, đầu chẳng thể nảy số ra được bất cứ điều gì để đáp lại. Lang thấy nó không trả lời thì chỉ thở dài, nhanh nhẹn bắt lấy cái khăn bị vò cho thành một đống trên tay Vương, thành thục nhúng xuống chậu nước ấm rồi vắt khô, cẩn thận lau người cho nó.
Thằng Vương lại một lần nữa rơi vào tình cảnh "chết não". Nó ngồi im bất động, mặc kệ để thằng Lang cẩn thận lau người cho mình. Không biết có phải là còn sốt hay không, mà nó thấy mặt mình như đỏ lên, cả người cũng nóng bừng như con tôm luộc vừa được vớt ra khỏi nồi. Nó nghĩ vẩn vơ, giờ mà có bát xì dầu để chấm tôm thì hay nhỉ?
Từ từ! Khoan! Sao lại có tôm luộc gì ở đây?!
Nó thấy mình chắc bị mê sảng rồi, vội đưa tay lên vỗ mấy cái bem bép vào mặt cho tỉnh. Lang thấy tự dưng Vương phản ứng như vậy thì khó hiểu, nghiêng đầu hỏi.
"Vương sao thế?"
"Không có gì đâu" – Thằng Vương giật mình đáp lại – "T...tớ đi về phòng đây. Cậu cũng về đi" – Nói rồi nó vội vàng đứng dậy, định quay đầu chạy vào phòng.
Bỗng thằng Lang nắm lấy cổ tay nó níu lại, khiến thằng Vương mất đà mã ngã vào lòng nó. Vương hoảng hốt, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được. Lang ôm nó chặt quá.
"Lang! Cậu bỏ tớ ra!" – Vương như muốn hét lên.
"Đừng...để tớ ôm cậu một tí thôi..." – Lang gục đầu lên vai nó, thỏ thẻ - "Tớ thực sự rất nhớ cậu..."
Vương ngẩn người. lúc này nó mới thôi không dãy nữa, đứng im để mặc Lang ôm mình. Nó thấy lòng mình rối bời, trái tim không nghe lời mà hẫng một nhịp. Vương siết chặt tay mình. Nó cũng nhớ Lang lắm. Nhưng lớn hơn nỗi nhớ là sự sợ hãi âm ỉ đang mọc rễ trong tim mình. Chúng mọc nhánh, đâm chọc lung tung trong con tim nhỏ bé, khiến nó rỉ máu, đau đớn âm ỉ. Vương không hiểu, rốt cuộc trong mắt nó, nó coi Lang là gì. Là người mình thích sao? Không phải. Hay là một người bạn? Vô lý.
Vương rối lắm. Nó chẳng thể ngăn con tim mình thôi rung động.
Cậu ta dứt khoát quay người lại, vòng tay đáp trả cái ôm của Lang.
Chuyện tương lai ra sao hãy cứ để thời gian trả lời. Còn hiện giờ, nó chỉ muốn ôm Lang mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip