Chap 21
Thằng Phong hí hửng cầm tờ giấy báo điểm chạy vòng vòng quanh sân, nó vừa chạy vừa hú hét.
"Chúng mày ơi tao không phải thi lại môn! Hú hú!"
Chị Ánh đang giặt áo mà phải quay qua nhìn con khỉ trước mặt mà chỉ biết cười bất lực.
Kì kiểm tra cuối kì cuối cùng cũng kết thúc, và thật may mắn là không ai phải thi lại. Đến cả thằng Phong, dù suýt trượt một môn nhưng nhìn chung thì vẫn tính là khá ổn. Vương cầm bảng điểm mà không khỏi cảm thấy tự hào về bản thân. Tất cả các môn nó đều đạt điểm tối đa, đứng đầu cả khoa. Thậm chí còn được đích thân hiệu trưởng trường khen thưởng. Thằng Vương là đang cảm thấy tự hào về bản thân cực kì!
Nó quay qua, định khoe với thằng Thiên thì đã thấy cậu ta lăn đùng ra ngủ từ đời nào. Chúng nó vất vả thức khuya dậy sớm ôn tập, giờ kiểm tra xong rồi, cả bọn chúng nó sập nguồn hết cả lũ cũng phải. Thằng Vương vươn vai, thoải mái thở hắt ra một hơi dài đầy thỏa mãn.
Bỗng nhiên, nó nhớ đến thằng Lang. Không biết giờ này Lang thế nào rồi? Không biết cậu ấy làm bài kiểm tra có tốt không? Cuối năm trời lạnh như vậy rồi mà Lang vẫn chẳng chịu giữ ấm gì cả. Hôm trước nó thấy cậu ta chỉ mặc đúng một cái áo dài tay mỏng mà vẫn hồn nhiên đạp xe đi nhong nhong ngoài đường. Thằng Vương thấy thế thì sốt ruột quá, đành bất đắc dĩ nhờ thằng Quốc nói với thằng Lang là phải mặc ấm lên, chứ giờ cậu ta mà ốm lăn đùng ra đấy thì không biết là ai chăm được.
Thằng Quốc nghe xong thì nhếch mép cười, giở giọng trêu chọc.
"Mày xót nó chứ gì"
Vương ngẩn người. Rồi đột nhiên mặt mũi đỏ gay lên, như bị nói trúng tim đen mà thẹn quá bỏ đi mất. Nhưng nó đâu biết rằng, ở một góc sân có một con người đã nghe được hết cuộc hội thoại vừa rồi của hai đứa chúng nó. Mắt cậu ta sáng lên, tay nắm chặt, hình như còn mọc đâu ra một cái đuôi đang vẫy vẫy thì phải?
.
.
.
"Thằng Phong đứng lại ngay! Ai cho mày ăn vụng hả?"
Tiếng chị Ánh vang lên inh ỏi cả một xóm. Còn tên thủ phạm tham ăn thì vẫn vô tư nhởn nhơ vừa cắn miếng giò, vừa chạy loanh quanh cố thoát khỏi con Linh đang cầm chổi vừa la vừa đòi oánh nó. Thằng Thiên nhìn cái cảnh này thì lăn ra cười nắc nẻ, thằng Vương chán chẳng buồn nói, quay ra lúi húi rang lạc tiếp.
Cả xóm tổ chức một buổi liên hoan nhỏ, vừa là để mừng tất cả đều đã vượt qua kì kiểm tra một cách suôn sẻ, vừa là để ăn Tết sớm. Từ sớm chị Ánh đã đi chợ mua đồ. Nói đi chợ mua đồ cho sang vậy chứ thật ra cũng chẳng có gì mấy. Vẫn là mấy món ăn thường này, cộng thêm với vài món mà phòng này phòng kia còn thừa, thế là góp vào làm thành một mâm cỗ luôn. Cho đỡ tốn kém. Chị Ánh với thằng Nhất ra chợ cũng là chỉ để mua thêm mớ rau, thêm tí đậu về làm cho có thêm nhiều món. Chứ nhìn quanh thì cũng vẫn vậy, chẳng qua là lần này thay vì mỗi phòng tự đồ của ai người nấy ăn thì lần này tất cả cùng góp gạo vào làm một bữa chung mà thôi.
Hầu như mọi người ai cũng đều bận rộn làm việc. Thằng Vương thì rang lạc, thằng Thiên thì nhặt ra, con Ngọc, chị Linh thì rán đậu,.....chỉ trừ duy nhất có thằng Phong là bắng nha bắng nhắng, hết nghịch chỗ nọ đến chỗ chai, còn thằng Lang, tất nhiên là ở trong phòng đắp chăn ngủ rồi! Mọi người cũng không ai có nhu cầu muốn lôi cổ thằng cu dậy. Cứ kệ cho nó ngủ, vì giờ mà kéo nó ra sân thì nó cũng nằm bò ra đây thôi. Thôi thì để nó ở trên giường, còn hơn là nằm tơ hơ trên nền đất.
Thằng Nhất có rủ thêm cu Lẫm tham gia cùng mọi người cho vui, nhưng thằng nhỏ từ chối ngay. Không biết vì có việc bận hay gì mà từ sáng sớm đến chiều vẫn không thấy mặt mũi nó đâu cả, nên đành thôi. Thằng Nhất chỉ lo thằng bé không hòa nhập được, nên mới cố ý muốn kéo nó tham gia vào mấy vụ ăn uống của xóm hết lần này đến lần khác. Dù Lẫm lần nào cũng tỏ ra không cam tâm cho lắm nhưng cũng không từ chối, để mặc nó muốn lôi đi đâu thì lôi, muốn kéo đi đâu thì kéo.
Giờ đã là sáu rưỡi chiều, cơm nước cũng xong xuôi hết nên chị Ánh sai thằng Phong – cái thằng gần như chẳng làm gì, đi dọn cơm. Cậu ta cười toe toét, đứng dơ tay chào kiểu quân đội rồi hô "Tuân lệnh!" rõ to. Chị Ánh nhìn nó mà phì cười, bảo – "Thôi bày trò đi ông tướng ạ. Nghịch quá rồi đấy!". Thằng Phong chỉ hì hì cười, rồi thoăn thoắt làm theo lời chị nói.
Nhất quay sang vỗ vai Vương, bảo.
"Mày đi gọi thằng Lang ra đi, xong hết rồi đấy"
Thằng Vương ngớ người. Nhất không kịp để cho nó từ chối, một phát liền quay phắt đi về chỗ thằng Phong đang suýt thì làm rơi đĩa trứng rán xuống sàn. Vương nhìn quanh, thấy ai cũng đang bận bịu, chẳng ai là có vẻ sẽ đồng ý đi thay nó. Mà ai cũng biết nó với thằng Lang thân nhau, giờ mà nhờ người khác vì chuyện cỏn con này thì sẽ bị nghi ngờ mất. Mà chuyện của nó với Lang thì ngoài thằng Thiên ra có còn ai biết nữa đâu!
Vương thở dài, đành miễn cưỡng đi gọi thằng bạn của mình dậy. Nó mở cửa vào, thấy cả phòng tối om, còn cái người nó cần tìm thì đang nằm cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành. Vương giờ mới để ý, cái chăn mà thằng Lang đắp trông mỏng quá. Nhìn chẳng đủ ấm gì cả.
Nó lại thở dài, ngồi xuống giường rồi lay người thằng Lang.
"Này, dậy đi"
Thằng nhỏ vẫn im lặng ngủ khò.
Nó chồm hẳn người lên, túm lấy tay thằng Lang, cố kéo nó dậy. Nhưng vừa chạm vào, cả cơ thể đột ngột bị kéo nằm xuống giường. Trong lúc nó còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì thì con gấu lớn bên cạnh đã ôm chầm lấy nó, tiện tay kéo chăn lên đắp cho cả hai đứa.
Ủa? Gì đây?
Thằng nhỏ cả người cứng đờ, nằm bất động. Vài giây sau, rồi như nhận ra có gì đó sai sai, nó vùng vằng cố ngồi dậy, thoát khỏi cái ôm như gọng kìm của tên bên cạnh. Mặt thằng Vương giờ đỏ như quả cà chua chín, nó cố hết sức gỡ tay thằng Lang ra. Không biết thằng này ăn cái gì mà khỏe thế! Nó gỡ mãi không được.
Vương tự thấy sức mình cũng không phải là yếu. Nó hàng ngày vẫn đều đều đạp xe tập thể dục, đôi lúc còn tập tạ cùng thằng Quốc mà giờ có cái cánh tay đang siết eo mình thôi mà cũng chật vật không thoát ra được. Nó không ngờ một đứa nhìn thì có vẻ yếu xìu như cọng bún, cả ngày chỉ vạ vật như thằng Lang mà sức lại trâu như vậy.
Nó cảm thấy không có khả năng thoát ra được, đành quay sang giở giọng nài nỉ.
"Dậy đi Lang, mọi người đang chờ kia kìa. Bỏ tớ ra!"
Thằng Lang lúc này mới như có phản ứng. Nó nhích người sát lại gần thằng Vương, rồi thản nhiên gối đầu lên bụng nó, cánh tay vẫn siết chặt không buông.
"Không muốn đâu, ngoài kia lạnh lắm!"
"Nhưng mọi người đang chờ! Cậu vẫn phải ra ăn một chút chứ!" – Vương bất lực bảo.
Lang ngước lên, đôi mắt to tròn ngái ngủ nhìn thẳng vào nó. Giọng thằng cu khàn khàn, ngây thơ nghiêng đầu hỏi.
"Thế lúc nào ăn xong, Vương lại vào đây với tớ nhé?"
Gì mà tỉnh như ruồi vậy? – Khóe môi thằng Vương giật giật, xịt keo không biết trả lời thế nào.
Nó bối rối, nhìn thằng Lang rồi lại xấu hổ quay mặt đi.
"Này! Hai thằng chúng mày làm cái gì mà lâu thế? Nhanh cái chân lên!" – Giọng thằng Thiên cất lên oang oác khiến cả hai đứa giật mình. Cu Lang lúc này mới miễn cưỡng ngồi dậy, uể oải vuốt vuốt mái đầu đang xù như lông nhím của mình. Vương lập tức ngồi bật dậy, bối rối muốn chạy nhanh ra khỏi phòng. Nhưng nó chưa bước được ba bước thì đã bị người kia kéo tay lại.
"Sao thế?" – Vương nhíu mày hỏi.
Lang im lặng một lúc, rồi ngước mắt lên nhìn nó, nói.
"Vương hứa đi" – Với ánh mắt đầy mong chờ.
Thằng Vương thở dài, đành miễn cưỡng gật đầu cho có lệ rồi tiện tay kéo luôn thằng Lang ra ngoài, dưới con mắt đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ của thằng Thiên.
.
.
.
"Mấy đứa ở đây có ai không về quê ăn Tết không?" - Chị Ánh nhìn chúng nó, hỏi.
"Có em" – Thằng Nhất dơ tay, nó cười hì hì bảo – "Em vừa tìm được một công việc làm thêm, mà làm xuyên Tết luôn! Em gửi thư về cho bố mẹ ở quê là sẽ không về rồi"
Chẳng là cu Nhất mới tìm được việc là làm phụ bếp cho một nhà xưởng chuyên gói bánh chưng bán. Nó đến đó làm, vừa đảm bảo không bị lừa, vừa có tiền mang về mà ở nhà lại đỡ thêm một bát cơm. Năm nay không biết vụ lụa của bố mẹ nó thế nào, có tốt không. Có mấy lần nó viết thư về hỏi, nhưng mẹ nó chỉ nhắn bảo ở nhà vẫn ổn, nên nó lo, sợ giờ mà về là lại thêm gánh nặng cho cả nhà, nên quyết tâm ở lại thành phố kiếm việc làm thêm.
Không chỉ thằng Nhất, mà con Ngọc, thằng Quốc cũng ở lại. Thằng Vương ngẫm nghĩ, nó vẫn là nên đi về một chuyến. Cả một năm nay nó không về nhà, đây là dịp để nó được đoàn tụ cùng gia đình, được gặp lại bố mẹ sau một khoảng thời gian dài. Phần cũng là vì nó muốn dành thời gian suy nghĩ về chuyện của nó và thằng Lang. Nó lén lút quay sang thì chạm phải ánh mắt của người kia cũng đang nhìn nó không rời. Vương chạm mắt thì giật mình quay ngoắt mặt đi, tai mũi lại đỏ lựng cả lên. Nó xấu hổ ngồi trốn sau lưng thằng Thiên, bám rịt lấy tay thằng bạn.
Lang ngồi một góc, khẽ mỉm cười – Vương đáng yêu thật đấy!
.
.
.
Thằng Vương thu dọn xong thì uể oải vươn vai. Nó ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thằng bạn đã ngủ từ đời tám hoánh nào, rồi lại liếc nhìn đồng hồ trên bàn. Cũng mười một giờ rồi chứ có còn sớm sủa gì đâu. Đúng lúc nó định tắt điện trèo lên giường thì tiếng gõ cửa phòng vang lên như gõ bôm bốp vào tai nó, làm thằng nhỏ như muốn tỉnh ngủ đến nơi. Vương ỉu xìu ra mở cửa, hóa ra là thằng Quốc.
"Mày sang đây giờ này làm gì đấy?" – Vương hỏi – "À, hay là nhớ thằng Thiên?" – nói rồi nó khúc khích cười.
Thằng Quốc gãi gãi đầu, thành thật gật đầu một cái.
"Hôm nay tao ở đây với Thiên, mày sang với thằng Lang đi"
Thằng Vương đang cười cười, nghe xong thì mặt cứng đờ, đứng im bất động. Còn chưa kịp để cậu ta kịp hiểu chuyện gì, thằng Lang đã từ đâu tòi ra, kéo tay nó đi một mạch. Lang còn không quên quay đầu lại nháy mắt với thằng Quốc một cái, dơ ngón cái hài lòng – Kế hoạch "bắt cóc" đại thành công.
Mà người bị bắt từ lúc được kéo vào phòng, được đặt nằm ngay ngắn trên giường, được đắp chăn ấm lên đến tận cổ, còn có hàng tặng kèm đi theo là một con gấu bự cao lêu ngêu đang ôm chặt cứng người. Vương bị sốc! Mắt nó mở to, tròn xoe nhìn thằng Lang, còn tên thủ phạm kia chỉ thản nhiên thở hai hai từ - "Ngủ đi".
Thằng Vương định vùng dậy nhưng vẫn bị Lang tóm lại, kéo nằm xuống. Nó bực tức bảo.
"Sao tự dưng kéo tớ sang đây làm gì? Tớ muốn ngủ với Thiên, bỏ tớ ra!"
Lang chỉ nhìn nó, bình tĩnh đáp lại.
"Hồi chiều chính cậu hứa rằng sẽ ngủ với tớ"
Nghe xong thì mặt thằng Vương nghệt ra. Nó không ngờ mình lại có những phút giây quyết định bốc đồng như này, để rồi phải khổ sở nằm đây, bị cái con người vừa to vừa nặng này ôm chặt lấy. Nó khó xử, thật sự rất muốn về phòng. Nhưng nhìn tình hình thế này có vẻ thoát không nổi rồi. Thằng Vương thở dài, thôi thì chỉ là ngủ một đêm, sáng mai rồi sẽ bình thường trở lại thôi.
Nó tự trấn an mình như thế, rồi quay mặt vào tường, nhắm mắt lại, cố đưa mình vào giấc ngủ.
Đang thiu thiu, thằng Vương cảm nhận được vòng tay kia càng ôm siết eo nó lại. Người đằng sau nằm sát, ôm trọn cơ thể nó vào trong lòng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, nó vẫn nghe bên tai tiếng thở đều đều của thằng Lang, cùng giọng nói mơ hồ như gió thổi bên tai, dịu êm mà cũng thật ấm áp.
"Tớ thích Vương lắm! Vương làm ơn cũng thích tớ đi mà"
Thằng Vương mơ màng như muốn đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn là bị cơn buồn ngủ đánh gục, từ từ chìm vào giấc mộng. Hình như đêm nay cũng không lạnh lắm thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip