10| người cũ.


Kí ức của Bachira Meguru gắn liền với khoảng sân trống vắng chỉ có mình cậu với quả bóng của mình. Vậy mà trong thước phim ám một màu ảm đạm lại có một khoảng thời gian rất thần kì.

Vào buổi chiều cuối mùa hạ vẫn còn nắng vàng, Bachira Meguru đang cùng với con quái vật bên trong người mình vui đùa thì một giọng nói non nớt kéo cậu lại.

"Cho tớ đá bóng với được không?"

Có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được giọng nói trong veo của cô bé đó. Bachira quay ra nhìn em, khuôn mặt em bụ bẫm, hai chân ngắn lon ton chạy lại.

"Nhưng mà cậu là con gái?"

"Con gái thì không được đá bóng sao?"

Khuôn mặt cô bé kiên định nhưng hai mắt to tròn sáng rực khiến cậu nhóc Bachira Meguru không từ chối nữa, gật đầu vui vẻ.

Hai đứa trẻ xấp xỉ năm, sáu tuổi chẳng biết gì về kĩ thuật đá bóng, chỉ biết chạy rồi tranh nhau quả bóng tròn. Mái tóc mỏng tang của cô bé buộc cao mỗi khi chạy phất phơ sang hai bên khiến cậu nhóc Bachira ở đằng sau bị quật vào mấy lần.

Bởi vì là con gái cùng với thể chất omega yếu đuối sẵn, chẳng mấy chốc em đã mệt lả, ngồi phịch xuống bên dưới sân cỏ. Bầu trời hoàng hôn xuống muộn dần nhuộm đỏ cả một góc sân, Bachira nhìn nụ cười trên môi cô bé rồi đá quả bóng sang bên cạnh.

"Cậu không hỏi tại sao tớ đá bóng một mình sao?"

Bachira Meguru cất giọng hỏi, cậu nhóc nhớ lại những lời của bạn bè dành cho mình, cảm thấy tò mò nhìn cô bé bên cạnh.

Cô bé năm tuổi bên cạnh cau mày như ông cụ non, quay sang nhìn Bachira: "Hả !? Có lí do sao? Tớ thấy cậu chơi rất vui vẻ mà."

Nói xong, em nở nụ cười khiến Bachira ngơ ngác. Cậu khẽ gật đầu, không trả lời, một chân nghịch nghịch để cạnh chân cô bé. Chẳng hiểu sao, khi ngồi gần cô bé, Bachira lại ngửi được mùi trà rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu như không phải mũi cậu vô cùng nhạy cảm với mùi hương thì sẽ không ngửi được. Hương trà thơm mát nhàn nhạt, khiến Bachira chỉ muốn ngủ một giấc ngay tại sân cỏ này.

"Sau này lớn lên tớ sẽ làm dự án đào tạo ra một cầu thủ giỏi nhất Nhật Bản." Cô bé bên cạnh bất ngờ lên tiếng, khuôn mặt ngước nhìn bầu trời cao vời vợi.

"Một sao?" Bachira khó hiểu, hai tay quơ quơ trong không trung diễn tả: "Tớ thấy người ta sẽ đào tạo ra một đội bóng chứ !?"

"Không!" Cô bé đứng dậy, bàn tay nhỏ bé phủi bụi trên quần mình: "Tớ chỉ cần người mạnh nhất thôi."

Bachira mở to mắt rồi cười khanh khách, cậu nhóc đứng dậy theo em: "Được, tớ sẽ tham gia!"

Cô bé chạy đến chạm quả bóng, chân ngắn đá ra phía cậu: "Được nha! Tớ tên T/b, sau này gặp lại."

Khi ấy Bachira Meguru chưa kịp nói tên của mình, em đã nhanh chóng rời đi theo tiếng gọi của một chị gái bên ngoài sân. Cô bé năm tuổi ấy sau hôm đó không xuất hiện nữa, chỉ có một mình cậu lại tiếp tục ở cái khoảng sân một mình nhưng không hề cảm thấy cô độc.

Khuôn mặt em theo năm tháng dần phai mờ trong tâm trí Bachira Meguru nhưng cái tên của em thì không, một cái tên đặc biệt mà cậu chưa từng nghe qua. Vậy nên, khi  cậu tình ngờ nghe được em nói tên cho Nagi Seishiro, toàn bộ thước phim kí ức như quay lại trong tâm trí cậu.

Bachira Meguru cố tình bước đến gần em, cố tình đụng vào cơ thể với em, cố tình chạm vào mái tóc giả để nó lệch sang một chút. Khi cậu nhìn một khóm tóc thật mỏng mềm mại lộ ra, toàn thân cậu không ngăn được vui sướng, muốn ngay lập tức vạch trần em.

"Không phải." Em quay phắt, không đối mặt với Bachira Meguru nhưng em biết trước bản thân mình đã bị lộ rồi. Trong lòng em buông ra hàng đống câu chửi thề.

Bachira lần nữa cúi xuống đối diện với em, càng ở gần em mùi trà của em càng nồng đậm, nó không nhẹ đến mức khó ngửi thấy như hồi bé mà là một mùi hương khiến người khác chết mê chết mệt.

"Không nhớ ra tớ sao?"

Em tròn mắt trước câu hỏi của Bachira Meguru, lông mày cau lại, em cố gắng lục tung trong não của mình xem đã từng gặp người trước mặt mình ở trường hay bất kì đâu chưa.

"Chúng ta từng gặp nhau sao?"

Sau câu hỏi nhỏ nhẹ của em, dường như em thấy được trong mắt của Bachira Meguru có tia mất mát. Hương chanh của cậu bao phủ thân thể em, khiến em ngay lập tức muốn bỏ chạy.

"Bachira!?"

"A!" Người con trai ban nãy chỉ nhìn về phía em quay lại. "Hi, Isagi."

Có lẽ hôm nay em không hợp đi loanh quanh ở Blue Lock, khoé mắt em lén lút liếc sang bên phải, nơi Isagi Yoichi đang đứng. Đã hai tuần kể từ ngày hôm nọ, em vẫn chưa thể có can đảm nói chuyện lại bình thường với cậu.

"Chào..." Isagi Yoichi hướng về phía em sau đó quay sang bên Bachira Meguru. "Lập đội thôi nào!"

Cả hai dường như rất ăn ý không nhắc đến em mà đứng nói chuyện với nhau về màn tiếp theo. Màn hai của vòng hai là thành lập một đội ba người để đấu với đội khác.

Em đứng bên cạnh bọn họ lắng nghe một chút, khi đến chỗ cả hai bảo chọn thêm một người vừa qua màn, em ngẩng đầu:

"Chọn Nagi Seishiro thì sao?"

"Hả?!" Cả hai bất ngờ trước đề nghị của em, cùng lúc cúi xuống nhìn em.

Đối với những người con trai đã biết rõ thân phận của em, em cũng chẳng muốn nhiều lời: "Tôi vừa thấy cậu ta hoàn thành màn một, nhanh hơn cả hai."

Nói xong, chẳng đợi hai người họ kịp phản ứng, em đi về phía Isagi vừa bước ra. Lúc ngang qua cậu, bàn tay em dường như bị người bên cạnh chạm nhẹ, hương sữa ngọt lịm khiến em nhớ lại ngày hôm đó, đôi chân rảo bước nhanh hơn.

---

Màn ba vẫn chưa được khởi động vì nhiều người chưa tìm được đội mà mình ưng ý.

Em quan sát trên màn hình rồi đứng dậy, xem ra không phải ai cũng mang trên mình một cái tôi lớn đến mức em muốn.

Bước vào khu vực diễn ra màn ba vô cùng trống vắng, em đi đến nhà vệ sinh rộng rãi không một bóng người. Cẩn thận tháo tóc giả của mình xuống, mái tóc dài của em xoã ra ngang vai. Em hất một chút nước lên mặt để trấn tĩnh lại, nhìn bản thân mình trong gương cảm giác mệt mỏi.

Em luôn ghét cái dáng vẻ yếu đuối bẩm sinh này của mình.

Bỗng, tiếng bước chân của ai đó lại gần khiến em giật thót, đôi chân chạy nhanh vào một trong các buồng vệ sinh ở đấy.

Đến khi bên ngoài truyền lại tiếng nước chảy, em tựa lưng vào cánh cửa màu xanh nhạt, cả người sững lại như nhớ ra gì đó.

Em để quên mất bộ tóc giả trên bồn rửa tay.   Em thề có chúa rằng hôm nay chính là ngày đen nhất của em khi thành lập ra cái Blue Lock này. Em vừa cắn móng tay, vừa lo lắng, hiện tại em chỉ muốn lấy một cái búa đập lên cái đầu mà ai cũng nghĩ là thông minh của mình.

Phải khoảng chục phút sau đó, tiếng bước chân rời khỏi phòng mới lần nữa vang lên. Cho đến khi không còn tiếng động nào vọng lại, em mới cẩn thận chậm rãi ra khỏi buồng.

Cánh cửa xanh nhạt từ từ mở ra, đập vào mắt em là căn phòng rộng rãi trống không và bộ tóc giả để trên bồn rửa tay của em cũng bốc hơi không một dấu vết.

---

p/s: chuyên mục dự đoán người ấy là ai 🙆🏻‍♀️ dự đoán đúng chương sau có quà =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip