Chương 2
Kasuki chưa bao giờ nghĩ, một lần từ chối cuộc gọi của em, cuối cùng lại nhận được tin em đã chết...
Hắn đã nghĩ đó chỉ là một lời nói dối trắng trợn nào đó, hay chỉ là do hắn nghe nhầm thôi, nhưng từ hiện trường điều tra gần nhà hắn, cộng thêm xét nghiệm máu từ con dao trên tay Villain và ở nơi còn chảy lênh láng máu đó và chiếc balo cùng điện thoại có mặt ở hiện trường, và tên Villain chết cứng ở con hẻm...
Tất cả mọi thứ đều tát thẳng vào mặt hắn, nói với hắn rằng mọi thứ đều là thật...
Mà sự thật là... hắn đã mất em rồi...
"Bakugo-kun, chúng tôi đã khôi phục được dữ liệu từ điện thoại của L/n-san, và phát hiện em ấy đã gọi cho em ngay thời điểm vụ án xảy ra, em có ấn tượng gì với điều này..."
Katsuki chết lặng nhìn cuộc gọi bị từ chối trên màn hình sức mẻ đó, nhớ tới lúc đó hắn nhìn thấy cuộc gọi đã tức giận mà nhấn từ chối không do dự rồi đi ngủ ngay sau đó, thầm nghĩ em lại chẳng thèm đến gặp hắn mà chỉ có gọi như vậy thôi à...
Hắn đã nghĩ như vậy...
Ngàn vạn lần không ngờ đến, đó lại chính là cuộc gọi cuối cùng hắn nhận được từ em...
Vị cảnh sát nhìn hắn ngày càng khổ sở cũng thở dài rồi thả hắn đi, ông có lẽ cũng đã suy đoán được ít nhiều từ vụ việc này
Theo điều tra được biết, gã Villain là một tên trốn trại ở viện tâm thần, người thân không rõ, dựa theo hiện trường thì họ cũng chỉ có thể suy đoán gã đã cắt cổ tay em rồi vứt xác ở đâu đó sau đó tự sát, nhưng đã một tuần trôi qua nhưng vẫn chưa thể tìm được thi thể của em ở đâu, còn về cuộc gọi này có lẽ em đã cố gắng gọi điện cầu cứu hắn nhưng đã bị gã phát hiện nên điện thoại mới bị ném đi, còn cậu bé đó thì...
Vị cảnh sát thở dài, có lẽ cậu bé đó mới là người đau khổ nhất trong chuyện này, khi mà một vụ án xảy ra ngay dưới căn nhà của mình mà mình lại không biết, càng đáng hận hơn khi hắn có lẽ đã có thể cứu em nhưng lại lựa chọn không quan tâm...
Hi vọng cậu bé đó sẽ sớm vượt qua...
Mà Katsuki lúc này, lửng thửng đi trên con đường quen thuộc đến trường, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng em và hắn đi cùng nhau, nụ cười của em, vẻ hờn dỗi của em, sự nũng nịu của em, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, lại thủ thỉ bên tai hắn nói tiếng yêu, bao nhiêu chuyện đều như cơn bão ùa về mà tái hiện rõ ràng trước mắt hắn, lại nhìn sang bên phải mình, nơi em sẽ luôn giữ chặt tay hắn không buông mà đến trường, trống không ...
Hắn mím môi run rẫy chạy thật nhanh đến lớp, bỏ lại những hư ảo về một khoảng trời mang đầy những ký ức tươi đẹp về em ở lại phía sau, như thể muốn trốn tránh việc phải chấp nhận rằng...
Em đã không còn ở bên hắn nữa rồi...
Katsuki đã gào thét, đã mắng chửi, đã tức giận khi nghe tin dữ của em, nhưng đến cuối cùng cũng bị hiện thực nghiệt ngã tạt thẳng vào mặt
Katsuki đau buồn mà trầm cảm phải xin nghỉ ở nhà cả tuần, bao nhiêu chuyện trước đây hắn đều nhớ lại để rồi nhận ra câu cuối cùng hắn nói với em lại là bảo em đi chết đi...
"Ha, mày ác thật đấy Y/n... dám bỏ tao lại một mình! Còn tao là một thằng khốn nạn hơn cả súc vật..."
"Y/n, tao lại mơ thấy mày rồi"
"Y/n, mày khi đó đã sợ lắm phải không?"
"Y/n, tao nhớ mày... trở về đi được không? Tao hứa sẽ nấu cho mày ăn mà, cũng không chê mày béo nữa, sẽ dẫn mày đi chơi nhiều hơn, cho mày tiêu cháy túi tao cũng được... Mày muốn gì cũng được hết... chỉ xin mày..."
Katsuki cảm thấy mình điên thật rồi, tự tưởng tượng ra một ảo ảnh về em ở ngay bên mình, lẩm bẩm những câu vô nghĩa, rồi lại cầu xin những thứ chẳng thể nào xảy ra được...
"Y/n, tao thích mày nhiều lắm, có biết không?"
"Y/n, tao sai rồi..."
...
Y/n tỉnh dậy từ cơn hôn mê mà nhíu mày khi bị ánh sáng táp thẳng vào mặt, nhìn xung quanh lạ lẫm mà phát hoảng
Đây.. là đâu...
Nhìn mọi thứ xung quanh từ những tòa nhà chọc trời đến những căn hộ nhỏ gần đó mà loạn cả lên. Đã xui xẻo gặp Villain còn bị ném đến cái nơi quái quỉ này, may mắn cái mạng vẫn còn nhưng như vậy thì sao chứ? Giờ em biết đi đầu tìm kiếm sự giúp đỡ bây giờ
Cả điện thoại và balo đều bị gã ném đi mất rồi, haizzz...
Kattu...
Nhớ đến cái điện thoại cũng chỉ đành thở dài, hắn thật sự là giận em lắm mới không thèm trả lời a...
Giờ thì... mình nên đi đâu đây?
"Ơ kìa, cháu là học sinh của Yuei phải không? Hôm nay không đi học à?" Một bà dì khoảng 50 bắt chuyện làm em giật cả mình
"À vâng, cháu..." Y/n đang nghĩ nên đáp lại thế nào thì cả người bủn rủn mà ngã xuống, vết thương trên cổ tay nhói đau cùng ý thức cứ mơ hồ dần rồi hoàn toàn mất đi
Bà dì thấy em ngất xỉu cũng hoảng cả lên, người dân xung quanh cũng phát hiện mà nhanh chóng mang em đến bệnh viện, cả phía trường Yuei cũng được thông báo một tiếng
.
.
Hiệu trưởng Nezu nhận được cuộc gọi thì lập tức thông báo đến các giáo viên đứng lớp về sỉ số học sinh cũng như các em đang đi thực tập, nhưng lại phát hiện ra chẳng có học sinh nào vắng trong hôm nay nhưng bên phía người dân lại thông báo rằng có một học sinh của trường lại được phát hiện ở khu dân cư Matsuoki, liền nhận ra có gì đó không đúng mà triệu tập một vài giáo viên đến bệnh viện để xem xét tình hình
Aizawa mặt không cảm xúc cùng một mắt bị bịch và một mặt thâm đen nhìn hiệu trưởng Nezu mà cảm tưởng muốn nhai đầu con cún này vì kêu ông đến trong ngày nghỉ phép của mình
"Thật xin lỗi Aizawa-kun, nhưng hiện tại không có giáo viên nào rảnh cả, nên mong anh dành chút thời gian quan tâm việc này"
"Thầy hiệu trưởng, còn thầy thì sao?"
Hiệu trưởng Nezu cười nhẹ nhưng mồ hôi sau gáy thì ướt cả cổ áo vì bị vạch trần lời nói dối, nhưng vẫn bình tĩnh đáp
"Đương nhiên tôi cũng có việc nên mới phải nhờ tới cậu, nhờ cậu giúp tôi chuyến này, tôi sẽ tăng thêm ngày nghỉ cho cậu thế nào?"
"Hừm..." Aizawa đảo mắt rồi đi ra ngoài, Nezu lấy khăn lau trán thở phào nhẹ nhõm. Gì chứ từ lúc lớp A do ông chủ nhiệm 17 năm trước tốt nghiệp và trở thành những anh hùng top đầu cả nước mà sự nổi tiếng của ông đến với các bậc phụ huynh cũng tăng đáng kể mà gửi gắm con em mình nhờ ông dạy dỗ, ai bảo 10 người top đầu thì có 9 người giữ vị trí từ 1 đến 9, người còn lại là Biểu tượng Hòa bình đời thứ hai hiện đang công tác tại Mỹ
"Vất vả cho cậu, Aizawa-kun!"
Thử nghĩ mà xem người chẳng hề thích lên truyền hình giờ đi đâu cũng bị từ già trẻ lớn bé nhận ra khiến ông phát bực đến không muốn ra ngoài, muốn nhân dịp nghĩ ở nhà đánh một giấc cũng không yên. Đúng là bốc lột sức lao động mà...
---///---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip