13, Mèo Hoang
Chán nản đá một viên sỏi trên đường về nhà, Unbo thở dài. Hết người này đến người khác, ai cũng bận rộn và từ chối lời mời đi ăn của em.
Mái tóc hoàng hôn được gió thổi tung, hoà làm một với sắc trời của chiều hôm ấy. Dù cho nụ cười không trang điểm trên môi xinh, người đi đường vẫn không tự chủ mà ngoái đầu nhìn em thêm một lần.
Meo~
Một tiếng kêu nhỏ dưới chân khiến em đứng lại. Tưởng mình nghe nhầm, Unbo định cất bước đi tiếp thì từ trong con ngõ vọng ra.
Meo...
Một tiếng mèo kêu, cao chói và khó nghe. Nhưng em vẫn bằng cách nào đó mà bắt được.
Chắc vì mất khả năng ngôn ngữ tạm thời rồi nên thính giác tăng lên một bậc để bù đắp.
Unbo ngồi xuống, em đưa tay ra trước, chờ đợi chú mèo đằng xa đến gần khi nó sẵn sàng. Vì chẳng ai lưu lạc ngoài đường lâu sẵn sàng để người khác động vào mình dễ dàng, nên em học cách kiên nhẫn với chúng.
Giống như gió tầng nào gặp mây tầng nấy, em gặp chó, mèo hoang còn nhiều hơn số lần em nhặt được tiền lẻ rơi dưới gầm máy bán hàng.
Mặc cho tiếng sấm chớp ùng ùng trên đầu và mọi người bắt đầu chạy tán loạn về nhà, Unbo vẫn không di chuyển.
Em chờ. Không biết bao nhiêu lâu, nhưng đến tận khi cánh tay em mỏi nhừ, chú mèo mới đủ tin tưởng để chạm cái mũi ươn ướt của nó lên ngón tay em.
Rồi từ từ rúc đầu vào hơi ấm cơ thể người, nũng nịu meo thêm vài tiếng.
Vì không nói được, Unbo chỉ có thể âu yêm cơ thể mềm mại của con mèo trước mặt.
Trông nó gầy quá. Hình như gần đây có cửa hàng tiện lợi.
Không nỡ để chú mèo hoang bị dính nước mưa, em lấy ô ra, dựng lên che cho nó ở một góc. Còn để cả túi học xuống bên cạnh, biểu thị em chắc chắn sẽ quay lại nên nó hãy ngoan ngoãn đợi em một lát.
Để tay lên đầu và chạy vụt đi trên đôi giày cao gót của mình, thật là một phép màu khi em không ngã chổng ra khi vượt qua một bãi bùn.
Ở cửa tiệm, Unbo lấy một hộp pa-tê mèo, thêm một chai sữa nhỏ và nhớ nhân viên quay nóng cho em.
Lạnh muốn chết, nhưng cũng may là em đã quen chạy nhảy trong những cơn mưa đầu hè.
- Của em hết ... yên. Em quẹt thẻ hay tiền mặt nhỉ?
Em lấy trong ví ra số tiền tương ứng, đúng đến từng xu rồi nhận lấy túi đồ. Lo lắng chú mèo không hiểu ý mà chạy tọt đi mất, em cố gắng trở về con ngõ kia thật nhanh, chẳng màng nhân viên chạy theo muốn tặng ô cho em.
Đặc quyền của người có mặt đẹp chính là gặp khó khăn cũng sẽ có người sẵn sàng giúp đỡ.
Chỉ vỉ nhìn một cái thôi, đã sinh thiện cảm rồi.
Nhìn thấy chú mèo đen nghịch ngợm, chơi đùa với chiếc móc khoá hình chuồn chuồn của mình, Unbo mới thở phào nhẹ nhõm, thả chậm bước chân. Chú mèo cũng nhận ra sự hiện diện của em, liền cong môi meo một tiếng lớn.
Nó ngồi dậy, giương đôi mắt vàng hoe sáng rỡ, tia cái túi nhựa trên tay.
Em nghiêng đầu, khúc khích rồi bật mở hộp pa-tê ra cho nó. Sữa cũng được đổ ra nắp, đặt cẩn thận để nước mưa không rơi vào.
Chăm chú tận hưởng khung cảnh đáng yêu trước mặt, cô gái chẳng hề nhận ra có một người cũng có ý định y hệt em, đứng bên cạnh.
Shinso cầm túi thức ăn trên tay, thở hổn hển. Cậu đã làm bài mải mê mà quên khuấy mất chuyện đi cho chú mèo hoang gần nhà ăn. Đến tận khi tiếng sấm vang lên, kèm theo đó là cả căn nhà mất điện thì cậu mới ngớ ra.
Ai dè, vừa đến đây, cậu đã thấy sinh vật bản thân tốn 2 tháng thu phục đang ngoan ngoãn để người lạ vuốt ve.
Công bằng ở đâu? Chân lí ở đâu?
Đối phương mặc bộ đồng phục U.A quen thuộc. Mái tóc ướt đẫm, dính bết lên mặt. Thấy lưng áo em bị mưa làm cho đậm đi một màu, cậu thở dài, đứng ở sau lưng em mà nghiêng chiếc ô ra phía trước.
Cậu hắng giọng.
- Này. Học Cao Trung rồi mà không biết mắc mưa dễ ốm à?
Sau khi cho em mượn chiếc áo khoác gió của mình, thay thế cho áo vest xám, Shinso lại ngồi xổm với đứa học sinh cùng trường để ngắm chiếc mèo ham ăn.
- Trời mưa to, không về nhà mà cậu đi cho mèo ăn. Đã thế còn nhường ô cho nó. Mắc dầm mưa lắm hả?
Bị mắng, Unbo bĩu môi. Nó nhập mấy dòng vào máy, còn không thêm biểu cảm cực lố ở cuối.
[Không hề nha! Tớ thích mưa nên mới không che ô! (♯`∧')]
Cậu bị ánh sáng quá mức phát ra từ chiếc máy tính bảng doạ cho nheo mắt. Cậu tưởng sẽ không ai trên cõi đời này có thể vặn độ sáng lên hết cỡ chứ.
Đến cả mẹ cậu còn để nó ở lưng chừng.
- Cậu không nói được à?
Unbo gật đầu. Nói được thì em đã mắng thằng này rồi.
Mới gặp nhau đã khịa. À, cậu ta đến tận lớp để khiêu chiến. Chút này có nhằm nhò gì.
- Trông cậu không thông minh lắm, chắc không phải khoa Hỗ Trợ. Anh Hùng cũng chắc không, trừ khi cậu lớn tuổi hơn tôi.
Em lắc đầu. Bằng tuổi nhau là rõ.
Cơ mà chiều này em nhìn thấy cậu ta, cậu ta không thấy em à? Cái đầu cam hồng chói lọi này mà cũng có ngày không lọt vào mắt người khác cơ á.
- Khoa Phổ Thông giống tôi? Chưa gặp bao giờ.
Đang định dùng máy để nói với cậu ta rằng em học ở 1-A, cái lớp thu hút sự chú ý toàn bộ cánh nhà báo mấy ngày nay, thì cậu ta đã nói tiếp.
- Chẳng lẽ khoa Kinh Tế? Có vẻ giống. Cậu trông lừa đảo lắm.
Này, tôi mới chỉ làm đa cấp có một lần. Ai có cậu nói thế!
Unbo tức đỏ mặt, trợn mắt, liền bị Shinso nhéo má một cái.
- Bỏ đi. Không phải khoa Anh Hùng là được. Đám đó kiêu ngạo chết mất.
[Bakugo ngông sẵn rồi mà. Không phải cả lớp 1-A đâu.]
Cậu mặc kệ em giải thích thế nào, chuyển chủ đề sang con mèo đen. Nói chuyện được một lúc mà nó đã ăn hết cả hộp pa-tê cá hồi, uống hết cả lon sữa ấm. Rồi ăn luôn túi hạt be bé cậu mang thêm.
Ăn khoẻ thế mà gầy còm. Để bữa nào mang nó đi khám, ngộ nhỡ bị bệnh gì.
Dù cậu rất muốn mang về nuôi nhưng mẹ vì bị dị ứng lông mèo nên nhà cấm tiệt, chỉ có thể chăm sóc nó những chiều đi học về. Lâu dần thì cả cậu và con mèo đen này đều hình thành thói quen, sẽ ra đây đợi vào giờ tan tầm.
Đôi mắt màu oải hương khẽ đảo, nhìn con lười biếng đang nũng nịu nhảy lên đùi em, rúc vào bụng để tìm hơi ấm. Lượn một vòng, chúng dừng lại trên gót chân ửng đỏ của em. Cậu cau mày, gõ nhẹ lên tay em.
Nhớ không nhầm thì quán mì gần đây mới mở, cũng không đông mà chủ quán còn cho thuê phòng riêng cho người mang chó mèo.
- Đi ăn mì không?
Được ngồi vào quán ăn mình muốn thử từ sáng tới giờ, Unbo vui vẻ gọi ngay cho mình một bát Udon Cà-ri. Ngược lại với lựa chọn kì lạ của em, Shinso chọn một bát Udon trứng bò truyền thống.
Chủ quán còn niềm nở mang đến một phần hạt cho con mèo, miễn phí.
[Cậu đặt tên cho nó chưa?]
Đợi món mà không nói chuyện thì dường như cái nư không chịu được, nên em đập nguyên cả cái màn hình lên mặt người đối diện.
- Chưa. Đặt tên cho nó thì tôi sẽ phải nuôi nó nhưng mẹ tôi bị dị ứng.
Unbo chống cằm lên tay, ngón trỏ khẽ gõ lên má, suy nghĩ.
Với hoàn cảnh bây giờ, nó có nên nhận nuôi một con vật và gieo cho mình một nỗi buồn không?
Không.
Nhưng nó có muốn không?
Có.
Thế là như một con ngốc, không màng cái thân, em nhập nhanh lên máy.
[Vậy nuôi ở nhà tôi. Cậu đến giúp, được không?]
Đằng nào cũng không phải trả tiền học phí, tiền ăn sáng (được Aizawa lấy tiền túi ra hỗ trợ), tiền ăn trưa và bữa tối thì toàn bị em bỏ qua. Chỉ cần phải đóng trọ và phí nước, điện là ổn.
Tính ra cũng có phần dư dả đấy chứ.
- Nhà cậu à.... To không?
Unbo thành thật lắc đầu. Bé bằng cái mắt muỗi. To như cái phòng ngủ của Yaoyorozu.
- Bố mẹ cậu không có vấn đề gì sao?
[Họ không để ý đâu.]
Đọc thế thì Shinsou gật đầu, yên tâm. Nhỡ mà con mèo ham ăn lười làm về đó rồi bị bố mẹ em mắng mỏ, cậu sẽ tẩy não cả gia đình họ.
[Tớ muốn đặt tên nó là 002.]
Cậu nhướn mày. Bộ muốn nó làm siêu điệp viên hay gì?
[0 cần ai. 0 ai hỏi. 2 tay 2 em ghệ.]
- Vớ vẩn vừa thôi.
Cậu búng vào giữa trán nó trước cái ý nghĩa không đỡ được của cái tên nghe tưởng là ngầu.
[Vậy 003 thì sao? 0 lời phê. 0 hàng trả. Nhà tôi 3 đời bán quan tài.]
- Cậu nên ngừng gợi ý tên trước khi tôi báo cậu cho chính quyền.
Kết thúc bữa ăn giữa hai người bạn, không hẳn, với cái trán của Unbo sưng đỏ lên một vùng.
Bé mèo đen nằm ngủ ngon trong túi áo của Shinso được em mượn mang về nhà vì trời vẫn còn mưa to và cái áo sơ mi U.A sẽ bị nhìn xuyên qua nếu em không có gì bên ngoài.
- Tôi đi cùng cậu về. Đằng nào cũng phải xem chỗ ở mới của Ame chứ.
Bọn họ đã quyết định đặt tên cho nó là Ame, một cơn mưa. Cả ba đã đến với nhau vào một ngày mưa lớn mà.
[Cũng được thôi. Cậu không được chê nó xập xê đâu đấy! (^◇^;)]
- Biết rồi.
Và chỉ năm phút sau.
- Xập xệ vãi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip