3. Kirishima Eijirou - APRICOT BLOSSOM

Req từ: -_Loz_-

______________________________

Ê t/b, tui nhớ không nhầm thì năng lực của bà là điều khiển gió nhể? Gió bà tạo ra dữ dằn không kém gì bà luôn.

Được rồi, tớ không đùa nữa. Đừng quay đi chứ, tớ hứa sẽ nghiêm túc mà.

Chúng ta quen nhau cũng được 10 năm rồi nhỉ. Từ cái hồi mới năm tuổi mà giờ đã cả thập kỉ trôi qua. Tự nhiên nghe già ghê... Khoan, tớ đã nói được cái gì đâu, sao bỏ đi vậy?

Cậu lúc nào cũng cau có, nhiều khi cả lớp còn tin cậu là chị em thất lạc của Bakugou đấy t/b. Bản thân tớ thì quen quá nên tớ thấy cậu khác cơ. Mắt cậu màu xanh mà lại thêm cái quầng thâm lớn, nếu đôi mắt đấy là dao thì ánh mắt cậu như kiểu mấy nhát chém ấy, mỗi khi cậu nhìn tớ, chưa biết là chỉ nhìn hay lườm cũng thấy nổi da gà rồi. Tớ nói thật mà, đừng có dỗi chứ...

Mà tổng thể của cậu nhìn càng đáng sợ hơn, t/b ạ. Mắt có quầng thâm mà da cậu lại trắng như búp bê sứ ấy, tóc thì đen tuyền, loà xoà quanh mặt cậu, thực sự có lần tớ đã nghĩ cậu giống zombie cực kỳ. Đó là lí do tớ quen gọi cậu là xác sống... Ấy, phản đối bạo lực! Ủa? Không đánh sao... À phải rồi...

Năng lực của cậu, phần này tớ phải công nhận cậu rất chất. Lúc đầu cậu chẳng hơn tớ bao nhiêu về sức điều khiển kosei, nhưng cậu kiên cường hơn tớ nhiều. Quầng thâm của cậu xuất hiện từ sau khi điền phiếu nguyện vọng vào Yuuei, tớ biết, cậu luyện tập ngày đêm để thi đỗ. Hôm thi tuyển (dù cùng trường nhưng chúng ta vẫn thi ở một nơi nhỉ), thay vì dốc sức quật sấp mặt đống robot như cậu có thể làm, cậu lại dành phần lớn thời gian để cứu những người mắc kẹt trong đống đổ nát mà con robot 0 điểm tạo nên. Tớ nhớ cậu quát tháo liên tục mấy câu gì na ná như "Thân bọn bay cũng không lo xong thì đòi làm anh hùng cái thá gì?!" hay "Cho mày ba giây để chạy trước khi tao thả lại đống sắt vụn này lên đầu mày." Giờ nghĩ kĩ thì quả thực cậu giống Bakugou đến phát sợ... Tớ chưa nói hết mà, chờ tớ chút chứ!

Cậu vẫn đỗ dù chỉ có 25 điểm diệt robot, tớ có thể đoán vì sao. Học viện anh hùng sao có thể từ chối anh hùng chứ. Cậu khác hẳn tớ, dù còn lâu mới thân thiện bằng tớ, cái này tớ chắc luôn, ấy đừng đánh... Nhưng cậu rất giỏi... có tố chất hơn tớ nhiều. Tớ vẫn chỉ là thằng nói mồm nhiều làm việc ít, tớ chẳng làm được gì để giúp đỡ người khác.

Mà sao không phản ứng gì vậy? Cậu thường đánh tớ khi tớ nói mấy câu kiểu này mà, dù tớ không hiểu tớ nói sai chỗ nào. Đánh xong cậu lại còn mắng tớ rồi hứa hẹn với bản thân thế nào cũng không bao giờ thèm nhìn mặt hay nói gì với tớ nữa, dù hôm sau cậu lại quát tớ như thường.

Nhưng lần này, cậu giữ lời hứa rồi.

===

T/b này, sao cậu lại cứu tớ?

Cậu thừa biết năng lực ngạnh hoá của tớ mà?

Cậu hất tung toà nhà đang sập về phía tớ, cho dù cậu còn không ngẩng đầu lên nổi. Tại sao cậu làm thế?

Cậu cũng biết, cái ô tô tên tội phạm ném nhằm thẳng về hướng cậu đúng không?

Tớ nhìn thấy, tớ biết cậu cũng biết.

Nhưng cậu chọn cứu tớ và cô gái bị bắt cóc.

Còn tớ không cứu được cậu. Tớ chẳng làm được gì cả. Như lúc đó vậy.

===

Tớ đang ở ngọn đồi sau công viên, chỗ bọn mình hay chơi hồi còn nhỏ ấy. Mà có đúng là chơi không nhỉ? Tớ chỉ nhớ cảnh cậu vặt đầu tớ rồi kêu tớ là não mượt hay gì đó.

Đây vẫn yên tĩnh như thế. Giờ là đầu tháng ba, lớp mình lại sắp thi cuối kì rồi.

Hoa mai lại nở. Lúc nào cũng đẹp...

T/b này, cho dù giống zombie đi chăng nữa, khi thấy hoa mai trên nền trời trong vắt thế này, tớ lại thấy giống cậu.

Mắt cậu ấy mà, kinh dị thì đúng, nhưng có ai nói nó có màu như bầu trời chưa?

Có cái gì khiến cậu hứng thú, khuôn mặt trắng bệch sẽ ửng hồng, nụ cười vui vẻ phấn khích, bầu trời trong mắt cậu lấp lánh, trông đáng yêu lắm.

Khi cậu cười, thực sự rất giống hoa mai.

Nhưng có lẽ tớ sẽ không thấy được nữa, cậu hứa tuyệt giao tớ mất rồi, và lần này cậu quyết tâm giữ cái chữ tín ấy.

Đôi mắt không bao giờ lườm tớ, cái miệng không bao giờ mắng tớ, bàn tay không bao giờ đánh tớ nữa.

Đôi mắt không bao giờ nhìn tớ, cái miệng không bao giờ cười với tớ, bàn tay không bao giờ nắm lấy tay tớ nữa.

Lỗi tại tớ. Tớ xin lỗi, đến người tớ yêu còn không thể bảo vệ.

Yên nghỉ nhé.

Itsukaze t/b.

======

Tranh thủ req just name, tôi quyết định chơi ngược luôn một chuyến cho máu.

Ủa mà, viết xong tôi mới nhớ năng lực điều khiển gió trùng với Yoarashi...

======

[BnHA / MHA] "Boku no koibito" - Kirishima Eijirou - APRICOT BLOSSOM

Author: Sil

======

Bonus dành cho người thích soft (aka cái kết tôi biên lại), nếu bạn thấy thoả mãn cứ dừng đọc chương này tại đây =))))))

Kirishima lặng lẽ xoay người, chẳng còn việc gì ở đây nữa.

-Yên nghỉ nhé, t/b.

"Bốp!!!"

Bạn lao vào giáng thẳng cho tên tóc đỏ một cú vào đầu trước khi hắn kịp giở ngón ngạnh hoá.

-TƯỞNG CHÂN BÀ BỊ THƯƠNG THÌ KHÔNG CHO MÀY MỘT TRẬN ĐƯỢC À?!? ĐÃ BẢO BÀ KHÔNG PHẢI XÁC SỐNG!!!!

-Cậu lại thất hứa rồi, t/b. - Đầu chĩa cười toe, làm máu bạn sôi lên.

-TRƯỚC KHI THỰC HIỆN LỜI HỨA, TAO PHẢI ĐẬP MÀY ĐÃ!!

Còn gì nữa chứ, nghĩ bạn là con nít sao? Bạn thừa biết tên tội phạm ném gì về phía nào nhé. Bạn tự ước lượng mình chỉ bị gãy chân và hai ba cái xương sườn là cùng, hơi bất tiện là không đứng dậy được thôi. Lo liệu bên con tin và Kirishima xong, chỉ hất tay một phát là đủ  cho cái ô tô bay vèo ra đống đổ nát kia rồi.

-Ơ thế mày có lỗi gì đâu? - Sau khi quật tên đầu chĩa lên bờ xuống ruộng bạn mới nhận ra.

Kirishima chợt sa sầm mặt. Giọng run run.

-Tớ không giúp được gì cả...

-Lại nữa, còn nói thêm tao đánh tiếp. - Bạn cắt ngang. - Lạc quan của mày bay đâu cả rồi? Bảo muôn đời tao cũng không thân thiện yêu đời được như mày mà?

-Nhưng...

-Không nhưng nhị gì hết. Với cả nếu mày không trấn áp tên tội phạm ngay lúc đó, chắc tao cũng chả còn sức ngăn hắn lần nữa.

Kirishima vẫn cúi đầu, bộ mặt lúc nào cũng tươi vui hớn hở khiến nhiều khi bạn muốn vả ghê gớm, giờ lại đượm buồn, mắt nhìn xa xăm.

Bạn thở dài. Được thôi, lần này hai người đổi vai vậy. Bạn kéo khuôn mặt hắn áp sát mặt mình, mắt đối mắt, đến khi hắn nhận ra khoảng cách này rất có vấn đề, bạn lên tiếng.

-Eijirou, hình tượng mày muốn trở thành là gì?

-Crimson Riot... cậu rõ nhất mà?

-Hình tượng đó đối mặt với lỗi lầm bằng khuôn mặt này sao?

Kirishima giật mình, mở to mắt nhìn bạn. Thông chưa bay, bạn mệt mỏi quá. Mà rốt cuộc hắn nghĩ lỗi của hắn là cái quái gì, bạn vẫn không hiểu.

-T/b.

-Hm?

-Tớ vẫn còn rất kém... tớ biết, đừng ngắt lời vội. Nhưng tớ sẽ mạnh hơn, và bảo vệ cậu.

Khoảng cách rút ngắn trong thoáng chốc, một lần chạm môi nhẹ như lời khẳng định lại dưới cánh hoa mai.

"Tớ yêu cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip