II
Tôi quan sát khi thấy Aizawa kêu cậu con trai tóc vàng nhọn hoắc lên phía trước và đưa một quả bóng mềm cho anh ta
"Ném nó càng xa càng tốt, sử dụng năng lực của em luôn Bakugou," Thầy nói, rút ra một thiết bị đo khoảng cách từ trong túi quần ra. "Cái này sẽ theo dõi em đã ném quả bóng bao xa. Tôi mong mọi người lắng nghe và quan sát cậu ta". Vậy đó là tên của cậu ta. Bakugou. Tôi chăm chú theo dõi khi cậu ta cầm chặt trái bóng và nổ nó từ tay cậu ta, hét lên, "Chết đi!"
Ah, vậy đó là những gì anh ta thích
Aizawa cho chúng tôi xem khoảng cách ném bóng của cậu ta. 705,2 mét. Cả lớp há hốc mồm nhìn vào con số, sửng sốt về sức mạnh của cậu ta. Thanh niên tóc vàng nhếch mép cười và bước đi, lướt qua thầy ấy
"Điều này có vẻ vui!"
Cả lớp xôn xao, hồi hộp có và sự phấn khích cũng có, nhưng Aizawa đã ngăn họ lại trước khi họ sẽ tham gia vào việc kiểm tra này
"Các em có ba năm để trở thành anh hùng chính thức, và đây là các thái độ mà em diễn tả ư? Được rồi, đây là kì thi Năng lực. Người xếp hạng thấp nhất trong cả tám bài kiểm tra sẽ bị coi là vô vọng và trục xuất khỏi UA." Tiếng ồn giảm dần khi các học sinh im lặng, và tôi cảm giác như thầy ấy nhìn thẳng vào mình. Tất nhiên là thầy ấy biết mình không có năng lực rồi. Bọn họ không biết rằng tôi đã không tham gia vào bài kiểm tra đầu vào
"Cái gì? Bị trục xuất?" Một số thì thầm. "Nhưng chúng em vừa mới đến đây." Giáo viên chủ nhiệm đã cho chúng tôi một nụ cười Totoro lớn, đôi mắt mở to
"Chào mừng đến với khóa học anh hùng của UA"
__
Kiểm tra một: Chạy 50m
Tôi cảm thấy cực kì tự tin. Đây là một trong những gì tôi đã luyện tập hồi đó. Tôi thả lỏng cơ bắp và cuối xuống trong tư thế chạy, sẵn sàng tăng tốc. Cái máy đếm ngược, và sau khi nó khởi động, tôi chạy nhanh đến vạch trắng, chăm chú lắng nghe điểm số của mình
"6,49 giây." Tôi mỉm cười và bước về phía lớp, lặng lẽ vuốt ngực. Tôi đã không chú ý đến việc một số học sinh đang nhìn tôi một cách kì lạ, cố gắng tìm ra năng lực mà tôi sở hữu
__
Kiểm tra hai: Sức nắm
Tôi nhìn xung quanh và mỉm cười khi thấy Shoji, người mà tôi cho rằng có sáu cái tay. Rõ ràng đó là một năng lực tuyệt vời cho cậu ta. Tôi chuyển sự chú ý của tôi trở lại với cái máy. Tập trung áp lực và sức mạnh vào bàn tay phải của tôi, tôi bóp máy và nhắm mắt lại. Khi nó phát ra tiếng bíp, tôi nhìn vào màn hình
"90 kg" Đó là một điểm thực sự cao với tôi, vì năm ngoái tôi chỉ cầm được đến 50 kg. Trung học cơ sở thực sự là một kí ức đẹp. Nhưng tôi rất vui vì bản thân đã tiến bộ không ít
__
Bài kiểm tra thứ ba: Nhảy xa
Chúng tôi bắt đầu lấy đà để chạy và tôi thấy ai đó dùng tia Laser để làm, có cả vụ nổ, và Uraraka dùng năng lực của mình trước khi buồn nôn và ngã sấp mặt xuống cắt. Tôi thở sâu trước khi bắt đầu chạy nước rút và nhảy ra, hai chân tôi chạm xuống đất khi tôi hạ cánh
"8,4m" Đó không phải là tốt nhất, nhưng tôi chắc rằng mình có thể làm tốt hơn. Chết tiệt. Nhưng này, ít nhất tôi không đứng hạng chót. Tôi nhìn sàng cậu bé tóc xanh hồi sáng, và thấy vẻ mặt lo lắng của cậu. Cậu cứ liếc nhìn bảng điểm và lẩm bẩm với chính mình. Tôi không biết cậu ta sẽ xoay sở như thế nào, nhưng hy vọng cậu ta không bị đuổi. Cậu ấy có vẻ là một người tốt
-------------
Bài kiểm tra bốn: Di chuyển qua lại
"Ah, mệt mỏi thật ấy, những bài tập này thật đáng sợ" Uraraka nhận xét, lai mồ hôi trên trán. Tôi gật đầu đồng ý và uống nước từ cái chai mà tôi mang theo
"Ừ, nhìn MIneta kìa" Tôi nói, chỉ về phía luyện tập kia. Uraraka nín cười
"Bằng cách nào ấy nhỉ? Tớ không thấy cậu sài quirk của mình cho đến bây giờ. Liệu có phải do cậu đã sử dụng mà không thể hiện ra không nhỉ? Ồ, hoặc là do tớ không để ý chăng?" Tôi lo lắng nhìn cô, nuốt nước bọt. Nhưng ngay sau khi tôi nghe thấy tiếng chuông và cười lo lắng
"Ây dà, nhìn này, đã đến lượt tớ phải đi rồi. Xin lỗi" Tôi đi đến cái máy và cắn môi dưới. Tại sao cô ấy luôn hỏi về điều này? Khi đếm ngược được bắt đầu, tôi bắt đầu giải tỏa tâm trí bằng cách hòa vào không khí với cái máy
Khi thời gian đã hết, tôi thở dốc nhìn sang cái máy
"104"
______
Kiểm tra năm: Ném bóng
Tôi gần như phun hết nước ra khi thấy Uraraka hiện rõ con số Vô cực
"Wow! Thật tuyệt vời. Đó là cách sử dụng năng lực của cậu đấy Uraraka-chan!" Tôi mỉm cười nói và khiến cô ấy đỏ mặt
"Cảm ơn [L/N]. Cậu là người tiếp theo nhỉ?" Tôi nhìn Aizawa, người đang nhìn chằm chằm tôi và tôi gật đầu
"Yeah yeah, cảm ơn đã nhắc nhở." Cô ấy bắt tay tôi và đi ra khi tôi đến gần cái vòng trắng. Eraserhead đưa cho tôi quả bóng và ra hiệu tôi ném nó. Tôi dồn tất cả lực của mình vào trái bóng và ném nó. Qủa bóng hạ cánh trong vài giây sau đó, và thầy cho tôi xem điểm của mình
"112 mét." Tôi thở phào nhẹ nhõm, không muốn thấy rằng bản thân mình đã lãng phó bất kỳ năng lượng nào, và giữ cho điểm gần bằng số điểm mà tôi đã tập ở. Tôi nhận thấy được điểm số của mình cao hơn so với những người có năng lực khá, và tôi phải lơ đi những cái nhìn mà họ đưa cho mình
Nhưng khi Midoriya đi lên, tôi nhận ra cậu ấy đang mong đợi điều gì đó, hay là nhớ đến một ký ức nào đó, tập trung sức mạnh vào bàn tay phải. Không có chuyện gì xảy ra cả
Tôi ngay lập tức nhìn sang người chủ nhiệm, người bây giờ đang dựng mái tóc đen lên cùng với đôi mắt đỏ rực
"Tôi hy vọng rằng em có thể kiểm soát năng lực của mình lại đi. Tôi có lẽ không biết thứ gì cả, nhưng tôi biết rằng, Midoriya Izuku, sức mạnh của em không phù hợp để làm anh hùng." Những sợi dây lỏng dần, và mái tóc của thầy ấy hạ xuống
"Em có hai lượt để ném bóng"
Tôi nhìn cách Midoriya chuẩn bị cho vòng này. Cậu ta cuộn tròn và ném quả bóng với lực tối đa, để trái banh nảy vọt lên không trung và hạ xuống ở vị trí 705,3 mét, hơn Bakugou 0,1 mét. Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhận thấy cánh tay của cậu đã bị bầm tím
"Em ổn, và em vẫn có thể di chuyển được cánh tay của em." Tôi gần như há hốc trước cái suy nghĩ của anh ta. Im lặng, tôi chỉ mỉm cười. Dáng vẻ nghi hoặc của cả nhóm nhanh chóng lan rộng ra như một ngọn lửa, một làn sóng hoang mang và sợ hai. Đôi mắt tôi như những vì sao sáng khi nhìn cậu
Cậu ấy sẽ là một anh hùng, chắc chắn vậy
--
Ba bài kiểm tra còn lại diễn ra nhanh chóng, và kết quả cuối cùng cũng được đưa ra. Tôi tìm kiếm tên của mình và phát hiện nó ở vị trí thứ năm, sau Iila Tenya, anh chàng với đôi chân robot. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải đứng cuối. Top năm đúng là một vị trí hợp lí để bắt đầu tại đây
"Wow, [Y/N]-san, cậu có được vị trí thứ năm, trên Tokoyami này," Uraraka nhận xét, nhảy lên nhảy xuống hào hứng. "Không có gì ngạc nhiên khi cậu được miễn tham gia các kì thi, thậm chí cậu còn không sử dụng năng lực của mình nà" Tôi mỉm cười với cô ấy, xoa xoa gáy mình một cách vụng về
"Cảm ơn cậu nhé, nhưng thành thật mà nói, tớ cảm thấy lo lắng hơn về Izuku." Tôi chỉ tay về phía cậu bé tóc xanh và thở dài, nhìn lấy hình ảnh thất thần của cậu. "Tớ chưa từng được nghĩ rằng sẽ có ai đó bị đuổi ở U.A này." Và đột nhiên Aizawa lên tiếng
"Chuyện tôi đuổi học là nói dối đấy." Cả lớp nghẹn ngào và bắt đầu là hét. Tôi cau mày nhìn về vị anh hùng trước mặt, và thầy ấy liếc nhìn tôi, nhìn quanh cả lớp. Nhưng có một tia sáng nhỏ trong anh mắt của thầy ấy và cái nhíu mày. Chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt, sau đó tôi đã hiểu
Thầy ấy phàn nàn về Midoriya, nói về Bakugou khiến cậu ta nhếch môi. Tôi cười theo, vô tình nghĩ rằng thầy ấy chỉ nghĩ đến hai người đó. Tôi không thể thấy được đôi mắt của thầy ấy thay đổi khi nói xấu cả lớp. Tôi đã không nhìn biểu hiện của thầy ấy khi nói rằng "Em không phù hợp làm anh hùng"
Sẽ không có vấn đề gì nếu tôi xếp thứ năm, hoặc không phải là vị trí cuối cùng, hoặc ngay cả khi tôi đã vào được U.A thông qua sự cho phép không phải thi của nhà trường. Khả năng của tôi là ở đây, tài năng của tôi ở ngay đây, và vâng, tôi có tiềm năng
Nhưng không đúng nơi. Đây là một tiềm năng mà tôi không thể kiểm soát được nó
Tôi đã và đang đứng đầu danh sách những người sẽ bị trục xuất. Dù tôi có luyện tập chăm chỉ đến đâu, sẽ có một chuyện không bao giờ thay đổi
Tôi.. không có năng lực, không có một kosei hoàn hảo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip