Chương 9: Đêm Tĩnh Lặng
Không gian trong phòng dường như ngưng đọng. Boboiboy ngồi một mình, đối diện với bàn làm việc chất đầy giấy tờ. Trời đã rất khuya, chiếc đồng hồ treo tường đánh dấu hơn 4 giờ sáng, nhưng bóng đêm vẫn dày đặc bên ngoài. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng là từ chiếc đèn bàn yếu ớt, chiếu xuống mặt bàn ngổn ngang tài liệu. Không gian xung quanh tĩnh mịch đến mức đáng sợ, chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ, dường như từng giây phút trôi qua cũng đầy nặng nề.
Boboiboy ngả người dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ vì quá mệt mỏi. Những đêm như thế này đã trở thành thói quen, không phải vì anh muốn, mà vì anh chẳng còn cách nào khác. Mệt mỏi và kiệt sức, nhưng không thể cho phép bản thân nghỉ ngơi. Công việc cứ chất chồng lên, giống như những tảng đá đè nặng lên vai anh, kéo anh xuống từng chút một. Nhưng trong bóng tối u ám của căn phòng, anh vẫn cố gắng gượng, níu kéo chút tỉnh táo còn sót lại để làm việc.
Đôi mắt nhức mỏi của anh lướt qua những trang tài liệu trên bàn. Những con chữ đen trên giấy trắng đã mờ nhạt trong ánh sáng mờ ảo, nhưng anh không thể dừng lại. Mỗi lần cố đọc thêm một chút, cảm giác như từng tờ giấy trở nên nặng hơn, mỗi câu chữ như một gánh nặng khác đè lên tâm trí anh. Cơ thể anh mệt mỏi, nhưng tâm trí anh còn mệt mỏi hơn, và cả hai dường như đều sắp sụp đổ.
Cạnh bên tay anh là ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Boboiboy cầm nó lên, uống một ngụm nhỏ, vị đắng chát tràn khắp miệng. Dường như anh đã quên mất ly cà phê này đã bao lâu chưa được thay mới. Nhưng ngay cả vị đắng chát cũng không thể đánh thức anh khỏi cơn mệt mỏi, chỉ càng khiến anh cảm thấy trống rỗng hơn. Anh đặt ly xuống, đôi tay run rẩy vô thức với lấy những viên thuốc trên bàn - thuốc an thần, thuốc ngủ, thuốc giảm đau đầu và còn nhiều loại thuốc khác nằm rãi rác xung quanh. Chúng đã trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống của anh, giúp anh tạm thời xua đi những cơn đau, những cơn ác mộng, giúp anh giữ lấy chút tỉnh táo còn lại để tiếp tục tồn tại.
Ánh đèn nhợt nhạt càng làm rõ hơn vẻ tiều tụy của Boboiboy . Đôi mắt thâm quầng, gương mặt xanh xao đến mức như chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể làm anh gục ngã. Thời gian trôi qua một cách nặng nề, không ai có thể thấy được gánh nặng mà anh đang phải chịu đựng. Căn phòng yên lặng đến ngột ngạt, chỉ còn âm thanh nhỏ bé của những trang giấy xào xạc khi anh cố gắng lật từng tờ.
Nhưng rồi, đôi tay run rẩy của anh vô tình đụng phải chồng tài liệu, làm nó đổ xuống sàn. Tiếng giấy rơi nghe rời rạc và cô đơn trong không gian tĩnh lặng. Boboiboy cúi người nhặt lại từng tờ một, ánh mắt anh lơ đãng nhìn qua từng trang giấy, nhưng rồi dừng lại đột ngột khi thấy một vật lạ lẫm xen lẫn giữa những tờ tài liệu khô khan.
Đó là một bức ảnh cũ, nằm lẫn giữa đống giấy tờ rơi vãi. Ánh mắt Boboiboy dừng lại ở đó, và thời gian như ngừng trôi. Anh không nhấc tay lên, không hề chạm vào nó, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh dưới ánh đèn mờ ảo.
Ánh sáng vàng yếu ớt chiếu lên bức ảnh, lộ rõ từng chi tiết. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh anh dường như biến mất, chỉ còn lại anh và bức ảnh đó, im lặng đến rợn người. Boboiboy không tiến tới, cũng không quay đi, mà chỉ ngồi đó, nhìn vào quá khứ bị gói ghém trong bức ảnh. Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn tiếp tục bao trùm tất cả, như cách mà những ký ức bị chôn vùi từ lâu vẫn âm thầm gặm nhấm tâm trí anh, từng chút một.
Căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn, không phải vì gió đêm, mà bởi không khí ngột ngạt do chính anh tạo ra. Dường như chỉ có bức ảnh đó, và ánh mắt của anh vẫn chưa thể rời khỏi nó. Một cảm giác nặng trĩu trong lòng Boboiboy , nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, chỉ để ánh mắt mình trượt qua những ký ức đã từng là một phần của anh, mà giờ đây chỉ còn là mảnh vỡ của quá khứ.
Cuối cùng, ánh mắt anh chạm vào bức ảnh, nhưng không có bất cứ cảm xúc nào biểu hiện rõ rệt. Bóng tối trong căn phòng dường như càng trở nên dày đặc hơn, khi Boboiboy chỉ còn lại một mình, đối diện với những ký ức bị bỏ quên từ rất lâu. Và anh vẫn ngồi đó, cô độc giữa những tờ giấy tờ lạnh lùng, những viên thuốc vô hồn và quá khứ bị lãng quên.
Ánh mắt của Boboiboy vẩn nhìn bức ảnh nhỏ trên sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip