CHAP XXV
Núi Phú Sĩ từ lâu đã trở thành biểu tượng đặc trưng của xứ Phù Tang, là nóc nhà cân cả bầu trời Nhật Bản, và là điểm đến lí tưởng dành cho những ai thích cảm giác chinh phục thiên nhiên.
Nhưng ít ai ngờ rằng, đó cũng là nơi đóng quân của một đế chế hùng mạnh tồn tại suốt hàng ngàn năm qua.
Nhà thờ cất công phái người lùng sụt, điều tra rải rác khắp mọi quốc gia, vậy mà thứ cần tìm lại nằm ngay bên cạnh.
Giữa lòng dung nhan nguội lạnh nằm yên trong lòng đất là cả một thành trì tráng lệ nguy nga, nhuộm rõ từng vệt máu loang lóang.
Nhìn thấy Mayu lẫn Yuki, lũ Dracula như bị đánh trúng dây thần kinh phản ứng, liền gầm gừ quay lại, nhe ra cái bộ hàm bốc mùi hôi tanh, nhỏ nhọt máu tươi.
"KYAA!!!!!" - Yuki thét lên với nỗi sợ tột cùng, cả người run rẫy không còn sức lực, nhắm nghiền hai mắt và giữ chặt Mayu.
Cũng phải thôi! Với con người thì làm sao chịu được bầu không khí chết chóc ở đây. Xung quanh là lũ quỷ hút máu lăm le chựt chờ con mồi, dưới chân là sát người ngổn ngang, là những thi thể không còn vẹn nguyên, cái thì mất đầu, cái thì bị phanh thay, nhìêu chỗ còn chất đống từng bộ nội tạng hôi thối.
Không để ý thì rất dễ giẫm phải những thứ không được sạch sẽ, có thể là ngón tay, ngón chân, hài cốt hay thậm chí là vấp phải ai đó đang trút hơi thở cuối cùng.
Nơi hai người được đưa tới nếu không nhầm là bộ não của đế chế, là nơi hội tụ những Dracula lão tướng, những nhân vật đứng đầu khơi màu cho chiến tranh.
Đức Vua, kẻ mà theo Mayu là người đàn ông trung niên có bộ mặt đáng sợ, hai mắt đen nhẽm, từng đường gân hiện lên rõ ràng, là người đang chẽm chệ nơi chiếc ghế oai vệ ở trên cao, tút trên hàng ngàn nấc cầu thang.
Cô gái kia vừa hoàn thành nhiệm vụ đã nhanh chóng lui ra, để Mayu và Yuki giữa bầy ác ma, phó thác sinh mệnh cho số trời lo liệu.
"Là mày đó hả?" - Có một gã râu tóc bồm xồm vừa lau xuống, thèm thuồng nhìn ngắm món hàng vừa cướp được - "Đứa con của hoàng tử Watanabe và một phụ nữ loài người."
Mayu sợ lắm! Sợ cái không khí phải giáp mặt với những kẻ đứng đầu như thế này.
Từ ngày xưa nó đã trở thành thứ ám ảnh khủng khiếp trong tâm hồn con bé. Vì cứ mỗi lần như vậy, con bé đều phải nhận lấy những trừng phạt hay những yêu cầu khắc nghiệt, dày vò con bé lẫn về thể sát và tinh thần.
Nhưng vượt trên tất cả, dầu có giả vờ thì con bé cũng phải giả vờ cho thật đạt - "Ừ! Nó đó! Không biết các người tìm nó có việc gì không?"
Vì Yuki đang ở phía sau, vì người thương đang trong trạng thái hoảng loạn mất cả phương hướng, và vì cô ấy chỉ còn biết dựa dẫm vào mỗi mình con bé...
Lại một lần nữa, con bé nhất định không được sống thật với chính cảm xúc bản thân.
"Mày cũng mạnh miệng quá ha? Có biết đây là đâu không hả?"
Lão nghĩ túm cổ con bé thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn chăng?
Không! Watanabe Mayu chính là cái loại có thể vì Kashiwagi Yuki mà bất chấp mọi thứ!
"Tốt hơn hết các người nên từ bỏ kế hoạch lợi dụng tôi thì hơn..." - Con bé nhếch môi - "Nực cười! Trông chờ vào một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ...Các người cũng ngốc thật đấy!" - Dầu đó có là cái chết...
"Mày..."
Xem chừng lão đã giận lắm rồi, nếu đích thân đức Vua không lên tiếng thì chắc lão đã chẳng phiền buông tay - "Được rồi! Cho người mang họ vào ngục. Canh gác cẩn thận!"
Mayu và Yuki lại bị đưa đi trong ánh nhìn xâu xé của lũ Dracula cuồng bạo, nhất là lão già nóng tính ban nãy, dường như lão không thể nguôi được cơn giận nếu Mayu vẫn còn tồn tại - "Để chúng đi dễ dàng vậy à? Bắt chúng về chẳng lẽ chỉ nhốt đấy thôi sao?"
Cả quyết định của đức Vua mà lão cũng dám ý kiến nữa ư?
"Thứ chúng ta muốn nhìn là thảm cảnh sụp đổ của lũ Vampire, còn chúng chẳng qua là thứ công cụ vui thì dùng còn không thì vứt." - Tên hoàng đế cười đắc chí, dường như là đang vô cùng trông đợi - "Yên tâm! Xong việc ông muốn làm gì ta không quản."
"Vậy tiếp theo sẽ thế nào?"
"Ta...Muốn nó uống máu của con bé loài người ấy."
"Bằng cách nào?"
"Nó đã bị thương. May mắn giữ được mạng sống vì sở hữu dòng máu không thuần chủng. Nhưng về lâu thì chưa chắc sẽ qua khỏi, nhất là kì không trăng sắp tới. Với một cơ thể không còn sức mạnh của Vampire, không được chữa trị, chắc chắn sẽ mất mạng!"
Bỗng dưng người đàn bà bên cạnh lên tiếng - "Tình cảm giữa bọn nó không phải khắn khít lắm sao? Liệu nó có thật sẽ nhận máu từ người mình yêu hay không?"
"Dĩ nhiên là không!" - Gã hoàng đế lại cười ma mãnh - "Ta biết nó sẽ không bao giờ chủ động nhận máu. Nhưng tại sao các người không nghĩ đến trường hợp ngược lại?"
Bị tống vào ngục với Mayu chẳng còn là thứ quá đỗi xa lạ, nhưng Yuki thì khác, đây chính là lần đầu cô phải chịu khổ, dĩ nhiên sẽ khó chịu, sẽ bất an, hay đôi lúc sẽ xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực không chính chắn.
"Xem ra chúng ta phải ở đây lâu lắm~~" - Mayu vui vẻ kiểm tra xung quanh, cố gắng lạc quan để Yuki có thể bình tâm - "Chỗ này thì đâu êm ấm như nệm nhà chị đúng không?"
"Em thật là...Có cần-"
Một cái 'RẦM' chói tai bỗng vang lên, tiếp đó là âm thanh gầm rú điên loạn từ đâu đó, khiến Yuki giật mình mà nhảy bổ lên người Mayu.
Nhìn xung quanh thì phát hiện họ đang bị nhốt cùng những con quái vật khổng lồ khát máu, sẵn sàng cấu xé con mồi nếu có cơ hội.
Chúng là Ghost, nhưng Mayu lại cảm thấy có gì đó không đúng. Dường như...Chúng đã không còn là những Ghost bình thường như mọi người thường thấy.
"Được rồi bình tĩnh nào!" - Dặn bản thân khoan nghĩ đến điều đó, trước mắt phải trấn an Yuki - "Không sao! Không sao! Chúng không vào đây được đâu."
"Chúng là thứ gì vậy?" - Yuki chính là vẫn rất hoang mang.
"Em cũng không biết! Nhưng chắc chắn là chúng vô hại. Vì em không nghĩ bản thân sẽ bị đánh bại bởi mấy thứ gớm ghiếc kiểu như vậy."
"Em còn nói...Lúc nào cũng làm chuyện liều lĩnh, biết chị sợ lắm không?"
"Em xin lỗi! Xin lỗi mà! Đừng giận em nữa"
"Lần nào em cũng xin lỗi nhưng sau đó thì sao? Trước giờ em chưa hề giữ lời với chị."
"Nào! Cả buổi mệt rồi giờ ngồi xuống từ từ hạ lửa nào. Chị mà hung dữ quá là em-" - Có vẻ con bé đã quên mất bản thân đang bị thương, hoạt động nhiều khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng, máu không ngừng túa ra và đã kinh động đến lũ quái vật mồm mép nhễ nhãi ở xung quanh.
"Mayu!" - Yuki thêm lần nữa thót tim, cuống cuồng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn đang dần quỵ xuống của con bé - "Em có sao không? Còn...Vết thương còn đau lắm hả?" - Nỗi sợ khiến đứa con gái ngày thường đanh đá trở nên ngô nghê, ngờ nghệch không biết nên quan tâm thế nào.
"Không sao! Cũng không nghiêm trọng lắm đâu." - Nói dối! Có vẻ trình độ lừa phỉnh của Mayu đã không còn như trước, lời nói và bộ dạng con bé lúc này là hoàn toàn trái ngược.
"Làm sao đây? Làm sao bây giờ?" - Yuki chỉ nghĩ đến an nguy của con bé nên tạm thời không còn nhận thức để giận, để trách móc hay đôi co gì hơn - "Hay là..."
Cô dùng khăn tay phủ kín miệng vết thương, tạm thời cầm máu trước. Nhưng máu cứ vậy tuôn ra mạnh mẽ, càng lúc cô càng cuốn lên - "Giữ! Giữ giúp chị."
Mayu ngoan ngoãn làm theo không suy nghĩ.
Thấy Mayu đang mặc chiếc áo sơ-mi tay dài - "Cởi áo ra!"
"Hả?" - Mayu đần ra trước yêu cầu bất ngờ từ Yuki - "Cởi...Cởi cái gì?"
"Cởi áo!" - Đến lúc này mà cô vẫn chưa nhận thức được vấn đề của con bé hay sao? - "À! Để chị giúp!"
"Không! Không! Để em được rồi!" - Cởi áo ra thì khác gì là khỏa thân? Không lẽ Yuki không biết?
"Nhanh!" - Sự thật là cô có để ý đâu. Cuống quá nên làm liều, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến khỏa hay không khỏa.
Mayu ngại ngùng đưa áo ra, gương mặt cà chua cúi xuống vì quá xấu hổ.
Trước giờ tuy có nhiều lần thoát y trước Jurina và Acchan, nhưng vì họ là người nhà nên cảm giác không quá đặc biệt.
Còn Yuki....Khỏa thân trước người mình yêu nhất, phô bày tất cả thân sát để cô ấy nhìn, tự hỏi trên đời còn chuyện gì xấu hổ hơn?
Tin tôi đi. Nó còn xấu hổ hơn cả việc bạn vô tình vào nhầm nhà vệ sinh nữa kìa.
"Chị...Chị định làm gì?" - Thấy Yuki cố xé tay áo nên Mayu tò mò hỏi.
Vậy mà câu trả lời lại lạnh tênh có nhiêu: "Lấy cái này cố định tấm khăn."
Ơ hay! Lấy có tay áo mà cần người ta thoát y?
"Chị..." - Mayu ái ngại đưa lên móng vuốt - "Chắc sẽ cần giúp đỡ?"
"Giao cho em!"
Đây là lần đầu tiên được chứng kiến một quá trình xử lí vết thương thần kì đến vậy.
Thoạt nghĩ chắc Mayu phần nào 'khá' hài lòng, vì nhìn qua cũng đâu đến nỗi để gọi là tệ.
Dù ban đầu Yuki có chút vụng về, làm vết thương đau và rát hơn, nhưng về sau đã dịu dàng và khéo léo hẳn, động tác cũng thành thục và nhanh nhẹn hơn.
Ngược lại khi nhìn thấy đôi mắt xót xa rưng rưng của người thương, Mayu muôn phần cảm thấy tội lỗi. Đã nói sẽ mang đến bình yên và hạnh phúc cho người ta, vậy mà cuối cùng...
Nhìn lại bọn Ghost, bất an đâu đó bỗng dưng trỗi dậy, át cả cảm giác ngượng nghịu mới nãy.
'Đừng nói bọn chúng là cái thứ đến cả tên cũng không có trong truyền thuyết? Nếu là thế thì rắc rối rồi đây. Lũ Ghost mang dòng máu Dracula này, mình phải nghĩ cách hạ chúng thật nhanh, trước khi chúng có dịp được sử dụng.'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip